Phần 44
Tôi nhanh chân chạy vào phía phòng tắm để mặc em loay hoay ngoài kia để chuẩn bị chất vấn với 2 nhõ và giấu đi chuyện chúng tôi vừa làm hồi nãy.
– Đợi chị tí – em lúng túng quấn lấy chiếc khăn tắm quanh người rồi chạy ra mở cửa…
“Cạch” tiếng mở cửa phòng vang lên kèm theo là tiếng xì xầm của hai nhõ kia:
– Chị làm gì trong này mà lâu quá vậy – nhõ Tuyền hỏi…
– Đang tắm đây này cô nương, không thấy sao – em cười đáp…
– Trời lúc sáng vừa tắm xong, giờ lại tắm nữa sợ chị luôn – nhõ cười đáp kèm theo là cái mặt khó ưa…
– Nay trời nóng quá mà em hihi – em cười…
– Ơ ãnh đâu rồi chị? – Nhỏ tiếp tục hỏi…
– Ũa nãy ãnh nói ra chạy kiếm tụi em mà – em giả vờ cái giọng ngơ ngác…
– Oày kỳ vậy ta, nãy thấy còn nằm lăn lóc như con heo trong này – nhõ vừa đáp vừa so tôi với con heo…
– Haha ai biết ãnh đâu à…
– Thôi chị thay đồ đi, mình đi lòng vòng chơi kệ ãnh đi – nhõ Trân xen vào…
– Ừ đợi tí nha…
– À mà đợi em tý, em vào phòng tắm lấy đồ cái đã…
Bất chợt tim tôi đập mạnh kèm theo cảm giác lo sợ, tiếng bước chân nhõ càng ngày càng gần, nhõ mà thấy tôi đang trong cái phòng tắm thì chắc chết mất, không chỉ tôi mà còn cả em nữa.
– Khoan lấy gì chị lấy cho, sẵn chị thay đồ luôn cho nhanh – em chạy đến ngăn lại…
– Ừa lấy dùm em cái môi son trong phòng tắm đi, lúc sáng em để quên – nhõ nhanh nhạy nói…
Dường như trong lời nói của nhõ xen lẫn đi sự nghi ngờ thì phải, nhưng rồi nhõ cũng chẳng nói gì thêm và để em bước vào trong. Em bước vào và nhe răng ra cười, cả hai thở phào vì lo lắng, bất chợt em bước đến gần tôi và nói nhỏ…
– Có người run bần bật luôn rồi kia kìa – em vừa nói vừa cắn nhẹ vào vành tai tôi…
– … – Tôi không nói gì chỉ thở dài rồi nhìn em ra ám hiệu @#$%%$ (sợ chết đi được)
– Hihi cho chết ai bảo vụng trộm với em làm gì rồi lại sợ – em vừa cười vừa xoa xoa cái bụng tôi…
– Nhanh đi chị ơi, bộ ngủ luôn rồi hả? – Nhõ Tuyền đập cửa rầm rầm…
– Chị ra liền đây – em quay ra đáp…
– Chìa khóa nè tí nữa anh hãy ra biết chưa – em cười rồi dúi chìa khóa cho tôi…
Em đứng loay hoay mặc đồ vào rồi bước ra, nhưng em lại không quên hôn nhẹ vào môi tôi một cái rồi cười. Từng ánh sáng dần khép lại sau cánh cửa kia. Đang đứng tựa vào tường thở phào vì thoát khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì bật chợt “rầm” con nhõ Tuyền chạy nhanh vào trong mở cửa phòng tắm vào xem, do tôi đang đứng cạnh cánh cửa nên khi mở ra thì lãnh trọn nguyên một cái cửa vào mặt.
– Lạ thật, sao mình cứ có cảm giác là ãnh đang trong này thế nhỉ – con nhõ lầm bầm…
– Ôi mẹ ơi – tôi hốt hoảng…
– Xì chán thật, nãy giờ không găp chán ghê – con nhõ nói với cái giọng buồn tẻ…
Hóa ra là con nhõ nhớ tôi, muốn gặp tôi nên cứ cuống cuồng như vậy, hóa ra nhõ vẫn còn quan tâm đến tôi vậy, vậy mà mấy hôm nay cứ lành lạnh với mình, chẳng hiểu nhõ nghĩ gì nữa cứ sáng nắng chiều mưa làm mình cứ ngẩn ngơ với những điều nhõ làm. Không gian im lặng đi khi nhõ bước ra, tôi nằm vật ra giường thẫn thờ vì những điều vừa xảy ra.
– Mệt thật…
Nằm thêm một lát nữa thì cái cảm giác đói lại tràn về, sáng giờ chưa ăn uống gì mà còn lại phải làm tình với em nữa chứ, đúng là vắt kiệt sức trai tráng cơ mà. Nghĩ vẩn vơ một tí rồi thay đồ bước ra ngoài đi kiếm cái gì bỏ vào bụng, từng ánh nắng lên cao mang theo làn gió biển bao quanh lấy tôi, vừa đi vừa ngẩn ngơ nhìn từng cảnh vật dần hiện ra trước mắt mình, lang thang một lát rồi cũng lại tấp vào một quán lề đường.
– Anh ăn gì – người phụ nữa đó hỏi…
– 1 Phần cơm – tôi đáp…
– Đợi tí…
Đang ngồi nhâm nhi tách cà phê và dĩa cơm buổi sáng thì một cảm giác đau đớn chạy ngang qua đâu, chỉ vừa thốt lên một câu…
– Ui da…
– Đi ăn chẳng rũ, nhớ đấy – hóa ra là nhõ Tuyền…
– Hơ lúc sáng em ăn cũng có rũ anh đâu? – Tôi đáp kèm với cái vẻ mặt cau có…
– Tại thấy anh đang ngủ ngon, đâu nỡ đánh thật – nhõ cười tít mắt…
– Chứ không phải ham ăn à – tôi trêu…
– Xí em đâu có giống như anh đâu – nhõ lấy cái ghế rồi ngồi xuống…
– Hờ hờ – tôi cười…
– Cho này – nhõ đặt vào tay tôi một sợi gì đó…
– Gì thế – tôi định mở ra xem…
– Gì là gì, tí rồi biết, giờ không được lấy ra xem – nhõ nhìn tôi chằm chằm…
– Ăn tiếp đi – nhõ nói…
– Ừ…
Vừa ăn mà tay cứ phải nắm chặt lấy cái thứ mà nhõ đưa cho, khó chịu thật nhưng mà cũng phải làm theo thôi, mở ra xem thì chắc có nước bị đánh u đầu. Tôi ngồi ăn mà nhõ cứ nhìn chằm chằm vào mình mà ăn thế đếch nào được cơ chứ, giống như bị giam giữ không bằng. Nhõ cứ nhìn tôi rồi cứ cười cười bẽn lẽn làm như tôi lạ lắm không bằng.
– Sao thế?
– Sao là sao?
– Sao nhìn anh ghê thế, mặt anh dính lọ à – tôi quay sang hỏi…
– Chẳng có…
– Ừ…
– Ừ gì mà Ừ…
– Thì ừ chứ gì…
– Tự dưng lại ừ…
– Tại vì thích, vậy thôi – tôi đáp chưng hững…
– Ừ – mặt nhỏ buồn xo…
Vừa ngồi ăn vừa chịu sjw giám sát của nhõ một lát thì cũng xong, tôi đứng dậy tính tiền rồi bước đi, nhõ thì vẫn cứ bước chầm chậm theo phía sau tôi, tôi thì cứ đi lang thang phía trước nhìn từng dòng người đi qua, tay thì vẫn cứ nắm chặt lấy cái thứ mà lúc nãy nhõ đưa cho tôi.
– Em đi nhanh lên, rề rà thế – tôi đứng lại chờ…
– Kệ tôi – nhõ đáp lạnh nhạt…
– Sao thế?
– Chẳng sao cả…
– Thế thì đi nhanh lên hay phải để anh bế…
– Chẳng cần – nhõ nhìn ra phía bờ cát…
Chẳng nói chẳng rành tôi đi phăng phăng lại bế nhõ lên chạy theo ra phía bờ biển, nhõ vùng vẫy một lúc rồi thì cũng nằm êm trong vòng tay to lớn của tôi, nhõ nhắm mắt lại lắng nghe tiếng sóng vỗ về vào bở cát trắng, từng ánh nắng buông dài phía sau tôi, từng dòng người đi qua nhìn cười, họ là người xa lạ, cũng chẳng hề quen biết, nhưng họ cũng hiểu đôi chút là chuyện gì đang xảy ra giữa tôi và nhõ. Đi lang thang một lúc tránh xa những con người đang chơi đùa trong vòng tay của mẹ biển cả, tôi đặt nhõ nằm ngồi vào lòng và tựa người vào một tảng đá to lớn.
– Hôm nay sao em lạ vậy – tôi hỏi…
– Chẳng sao cả – nhõ đáp…
– Lại như thế nữa rồi – tôi thở dài…
– Như thế là như nào – nhõ nắm lấy cái vòng tay đang đeo trên tay cười cười…
– Thì nói chuyện như thế này đó – tôi đáp…
– Vớ vẫn…
– Ừ…
Cả hai im lặng chẳng nói gì, chỉ ngồi lẳng lặng nghe từng con sóng vỗ vào bở rì rào, ngoài kia từng con sóng bạc đầu đang rượt đuổi nhau đến tận chân trời, cũng như tôi đang đuổi theo cuộc đời của mình vậy. Vẫn đang thả mình theo từng cơn sóng ngoài kia thì nhõ chạm nhẹ vào bàn tay tôi rồi nắm lấy.
– Tay gì mà chai quá – nhõ nói vu vơ…
– Ừ…
– Suốt ngày chỉ có cái chữ đó, thấy mà chán – thở dài…
– … – tôi im lặng không đáp…
– Mở ra xem đi – nhõ chỉ vào cái tay mà tôi nắm chặt nãy giờ…
– Ờ…
Hóa ra là cái một sợi dây chuyền có đồng hồ, tôi tiếp tục mở ra xem thì hóa ra là hình nhõ và tôi chụp vào thời gian trước.
– Ơ – tôi ngơ ngác…
– Đep không – nhõ hỏi…
– Có hình tôi chắc chắn là đẹp rồi haha – tôi cười…
– Vậy cơ đấy, chứ không phải có cái bản mặt mấy người xấu quá hả – nhỏ xụ cái mặt xuống…
– Xấu vậy thì để tôi vào mần chi – tôi hỏi…
– Thích thì để, người ta đã tặng cho mà còn bày đặt ý kiến ý cò nữa, thấy mà ghét – nhõ lấy lại…
– Ơ bảo tặng sao lại còn giật lại nữa trời – tôi nắm lấy bàn tay nhõ…
– Nãy vừa chê cơ mà. – Nhõ phụng phịu cái má ra nhìn dễ thương kinh khủng…
– Nãy khác giờ khác, giờ thì khoái rồi – tôi lấy lại rồi đeo lên cổ…
Đang ngồi mải mê với cái sợi dây nhõ tặng thì bất giác nhõ ôm chầm lấy tôi, nhõ cắn chặt vào môi tôi mà hôn, từng nụ hôn nhẹ nhàng giữa tiếng sóng biến nhẹ dịu. Tôi cũng chẳng phản ứng gì, mặc kệ cho nhõ hôn lấy tôi, tôi chỉ đưa dôi tay ra phia sau ôm lấy nhõ vào lòng. Chợt nhõ buông tôi ra và nhìn thẳng vào, chợt có cái cảm giác gì đó đang lâng lâng lên trong tôi.
– Yêu em không – nhõ chợt hỏi…
– Là sao – tôi ngơ ngác đáp…
– Thì là Anh Có Yêu Em Không? – Nhõ hét lên…
– Thì cũng có – tôi nhìn ra phía xa…
– Phải là có chứ sao lại là cũng có, trả lời lại đi – nhõ lại càm ràm…
– Ừ thì yêu – tôi đáp…
– Thật không – nhõ gặng hỏi…
– Chắc thật – tôi lại nhìn ra phía xa…
– Anh đùa với tình cảm của tôi thì vui lắm à – nhõ vụng dậy đánh tôi rồi chạy đi…
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, nhõ lại khóc, chợt lòng tôi lại se thắt lại tôi vụng dậy chạy theo vào ôm chặt nhõ vào lòng.
– Anh xin lỗi – tôi ôm lấy nhõ…
– Buông tôi ra, buông tôi raaaaa – nhõ thét lớn và vùng vẫy trong vòng tay tôi…
– Không! Em không được đi đâu hết, hãy ở lại đây với anh – tôi siết chặt vòng tay vào nhõ…
– …
Nhõ im lặng lắng nghe trái tim tôi, từng nhịp đập giữa từng con sóng vỗ về, tim tôi và nhõ lại cùng nhịp đập, nhõ bất động trong vòng tay tôi, tôi ôm lấy nhõ, hôn thật sâu vào đôi bờ môi mềm mại và ướt át kia, em lặng thinh mặc cho tôi hôn nhõ, cái hôn mặn chát và đắng nghét tôi nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe kia mà nói…
– Bây giờ thì Anh Yêu Em thật rồi đó, là thật lòng đó. Lắng nghe trái tim anh của anh này…