Phần 7
Mưa bắt đầu rơi lất phất ngoài kia, một cảm giác day dứt trong lòng, tôi… tôi dường như đã rất lâu rất lâu… rất lâu rồi mới thấy lại được một khung cảnh một người đàn bà ngủ gục trên mâm cơm nguội lạnh chờ đợi tôi về. Khóe mắt tôi cay cay như ngày hôm đó, vô vàn những ký ức lại ùa về từ tìm thức trong tôi. Khẽ hít nhẹ tất cả những cảm xúc quay ngược vào trong để kìm nén, bước nhẹ nhàng đặt cái cặp táp xuống cái ghế kia.
Tôi bước ra phía sau nhà nơi cái không gian đang đứng im vì cô ấy. Tiếng quạt trên trần nhà vẫn quay đều đều, vẫn âm thanh ro ro quen thuộc. Tôi khẽ cười nhẹ một cái trước cái không gian này, nhẹ nhàng bước đến ẩm nhỏ lên trên tay, chà cũng nặng thật. Nhưng tôi vẫn từng bước chân vững chắc lên những nấc thang dài thêm thang kia, một gương mặt ngủ gà ngủ gật trên vòng tay tôi, cố bước thật nhẹ, cố không gây ra bất cứ một tiếng động nào nhỏ nhất để đừng phá tan một giấc mộng ngọt trên vòng tay tôi.
Từng bước chân đều đều trên những nấc thang chảy dài, vội nhẹ nhàng mở khóa cánh cửa phòng lạnh lẽo ra, tôi bước nhẹ nhàng đặt một cơ thể mới lớn đặt nhẹ xuống giường. Rầm… một vết sáng xẹt ngang bầu trời, mưa ngày nặng hạt hơn không ngừng, tôi kéo nhẹ cái mền đắp ngang ngực nhỏ rồi bước ra ngoài…
– Ngủ ngon nàng công chúa của tôi…
Với tay tắt nhẹ cái đèn ngủ cho con nhỏ rồi bước lọc cạch xuống nhà dưới, mâm cơm đã nguội rồi còn nóng gì nữa đâu, bụng tôi thì lại vừa đi ăn với con nhỏ trân xong. Nhưng không lẽ lại đổ bỏ hết sau, thế là đem đi hâm nóng lại và ăn sạch sành sanh. Tiếng mưa vẫn tí tách ngoài hiên trong này thì có một thằng đang lân lê ly cà phê nóng ấm và cái đống giấy tờ trên bàn, con mèo mập ú thì cứ kêu ngao ngao vang vọng cả căn nhà, cái con mèo ú ục ịch này không biết bị gì mà cứ nghêu ngao vòng vòng cả lên nghe bực cả mình…
Sáng lên từng hạt nắng khẽ lách mình qua từng tán lá xanh mướt xuống con đường, gió thổi nhè nhẹ, từng giọt sương còn khẽ đọng lại trên từng tán lá. Từng hố nước vẫn còn đọng lại dưới đường sau cơn mưa nặng hạt hôm qua. Bầu trời xanh hơn, sáng hơn sau cơn mưa tối qua, dòng người chen chúc nhau hơn, rượt đuổi nhau hơn sau cơn mưa tối qua. Từng tà áo dài trắng bay lất phất ngoài đường, từng màu đỏ của những cái khăn quàng đỏ thắm trên những đứa học sinh, những cái cảm giác đó gợi lại cho tôi biết rằng hôm nay là ngày con nhỏ nhập học, khẽ giật mình trên cái bàn kính với xấp giấy tờ lộn xộn, chợt nhìn vào đồng hồ lúc này mới là 6h15 nhưng ở phía sau nhà đã có tiếng lọc cọc của bếp núc, ai sáng sớm mà lục đục vậy ta. Nhà này chỉ có mình ên tôi với nhỏ tuyền thôi, không phải tôi thì tức là nhỏ rồi chứ ai. Thức sớm vậy ta tôi khẽ cười…
Khẽ dụi mắt mấy cái rồi đứng phắt đi tắm rồi lục đục kiếm cái gì ăn, bước nhẹ lên lầu tắm hả hơi xong quay xuống dưới nhà tôi thỏi…
– Bữa nay nhập học à – tôi hỏi…
– Ừ…
– Ừ để lát tôi đưa cho đi…
– Ừ cũng được…
– Có gì ăn không…
– Có…
– Gì…
– Bánh mì ốp la…
– Có khét không…
– Hỏi vậy là sao…
– Không sao tại hỏi thôi…
– Cho con mummy ăn giùm đi…
– Mummy là con nào…
– Con ú dưới đất kìa…
– À ừ…
Ẩm con mèo ú ý lên trên tay mà muốn quần tay khắp xuống đất, đổ chút đồ ăn cho con mèo ú khi khì đang lấn quấn bên chân kia. Bước nhẹ nhàng lại cái bàn kính to đợi đồ ăn, hai cái ngon tay cứ gõ lọc cà lọc cọc xuống bàn tạo nên những âm thanh nghe rất vui tay, lắc lắc nhìn cái bộ dạng đeo tạp dề của con nhỏ mà tôi cười muốn lộn ruột, mà cái giọng điệu hôm nay chắc là còn giận tôi chuyện hôm qua là đi tận khuya mới về bỏ con nhỏ với mâm cơm lạnh đây chứ còn đâu.
Tôi khẽ cười lay lắt nhìn con nhỏ nghỉ vu vơ, nhìn cái tướng lùn lùn cao cao trong cái váy ngắn điệu đà, cái vớ đen kéo đến tận gối nhìn mà mắt cười, đằng trước thì một cái tạp dề.
– Nhìn gì đó…
– Không gì…
– Hôm qua mấy h mới về – con nhỏ đặt 2 phần ăn sáng xuống bàn…
– 8H30 – tôi nói…
– Thật không…
– Thật…
Măm mi cái món của con nhỏ mà lòng tôi như nhẹ tễnh, chắc là tại vì đỡ hơn mấy lần trước, vừa uống một ngụm cà phê đắng vào họng cho dịu cái lạnh của buổi sáng sớm lạnh te kia. Uống xong thì đồng hồ cũng đã điểm đúng 6h45 sáng. Tôi cọc cạch dọn dẹp tiếp con nhỏ rồi chạy ra ngoài dẫn chiếc xe quen thuộc của mình ra. Con nhỏ ngồi đằng sau hai tay đặt nhẹ vào cái hồng tôi, cái cảm giác ấm áp đã từng mất rốt cuộc cũng đã quay về. Tiếng chim khẽ lây lất trên từng hàng cây gầy gộc ven đường.
– Trường nào…
– XXX…
– Học trường tư thục à…
– À ừ…
– Ừ…
Đề gas phóng nhanh cho con nhỏ kịp giờ không lại bị cấu xé cho chết nữa, thắng cái kít lại trước cánh cửa sắt màu xanh, không gian nhộn nhịp nô ắp tiếng cười…
– Dừng ở đây đi…
Tôi thắng lại tại một nhóm toàn mấy anh chị khá sành điệu, vừa thắng lại một cô bé tóc bấm reo lên…
– Tuyền đây nè…
Con nhỏ bước chậm lại cái đám đó, hàng chục đôi mắt đổ dồn về tôi, bộ mặc tôi có dính lọ hả ta, tiếng nói xì xầm xì xà, mấy đứa con gái lôi nhỏ vào góc hỏi này hỏi nọ. Còn mấy thằng con trai thì nhìn tôi lấm lét. Nếu bây giờ tôi bằng tuổi mấy thằng nhóc này thì mỗi thằng ăn một đấm rồi chứ mà nhìn. Anh em cũng biết tôi manh động cỡ nào mà.
– Anh là bạn trai của tuyền hả – một cô bé xúng xính trong cái váy bước lại hỏi tôi…
Tôi giật mình nhìn thì ngơ ngơ ngác, Wow dễ thương thật… haizzz lại cái con quỷ dâm dục trong người lại trỗi dậy rồi…
– Không – tôi nói…
– Vậy sao chở nó đi học – cả đám chạy lại hỏi tôi…
– À thì…
– Bạn tao mới quen nên chở không được à – con nhỏ xen ngang…
– À há… ghen à – cả đám quay lại hỏi nhỏ…
– Đừng có điên…
– Thôi tôi đi làm à, đi học đi trưa tôi qua rước – tôi nói…
– Ừ…
Vẫy tay chào cái đám bạn của con nhỏ xong rồi tôi vút đi trong lòng đường được bao phủ của những tia nắng ấm buổi sớm mai…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Lướt nhẹ mình trên con đường dài thênh thang buổi sớm mai, từng cơn nhỏ lạnh nhè nhẹ luồn lách qua lớp vải mỏng tang của chiếc áo sơ mi mỏng tanh, chợt rùng mình một cái rồi nhấn gas vút đi để công ty làm việc. Gửi xe xong xuôi tôi bước nhanh lên phòng với cái cặp da đen trên tay, một cánh tay nhỏ nhắn chạm vào hông tôi một cái nhẹ. Tôi giật mình qua lại nhìn thì ra là nhỏ trân, nhỏ cười nhìn tôi tít mắt…
– Đợi em đi với…
– Ừ…
Bước nhanh vào cái thang máy lên phòng, hai cánh cửa sắt đóng sầm lại, không gian nhỏ hẹp chợt nóng dần len theo từng nhịp thở đều đều của tôi và con nhỏ, lúc này trong cái thang máy nhỏ xíu này chỉ có riêng tôi và nhỏ, nhỏ lấm la lấm lét nhìn sang tôi rồi cụp mặt xuống nhìn cười khúc khích, tôi cũng chẳng quan tâm mấy đến con nhỏ mà cứ mốc ra mốc vô cái đt xem trễ giờ chưa, vào trễ cái thằng trưởng phòng đó lại có cớ xỏ tôi nữa, thằng đó thì bựa khỏi nói rồi. Trừ khi tôi nghỉ thôi chứ chẳng bao giờ nó đuổi việc được tôi đơn giản, là tôi được giám đốc tự tay tuyển vào mà. Nói vậy thôi chứ thiệt chứ ông giám đốc này là bạn thân của ba tôi, ông ba gửi tôi vào đây để làm việc chứ ở không thôi cứ long nhong ngoài đường ổng bả lo thêm.
Đứng nghĩ mông lung một lúc thì cánh cửa to kia dần dần hé mở, đi dọc theo hành lang dài ngang qua những phòng làm việc khác nhau thì tôi cũng đã đến chỗ phòng của mình. Mai qua chưa trễ giờ, cười nhạt một cái rồi loay hoay tiếp với cái đống tài liệu trên tay vì ngay mai đã tới hạn nộp kế hoạch cho thằng chó điên đó rồi. Làm không kịp nó lại cứ sồn sồn lên như cồn 90 độ, đang loay hoay với với đống tài liệu trên tay thì trong túi quần cái đt lại rung lên bần bật từng hồi. Bước len lẻn ra khỏi phòng nhấc máy lên nghe thì ra là thằng tuấn điên…
– Ê đậu má đang ở đâu vậy – nó hỏi…
– Đang làm việc địt mẹ mày…
– Tối rảnh không, tối đi nhậu với tao rồi tao với mày đi check hàng…
– Check à…
– Ừ đi nghe mày, tối tao qua nhà mày…
– Thôi thôi, để tao qua chỗ mày…
– 6H nghe mày, tao đợi bên cà phê chim to…
– Rồi cà phê chim to, tao vào làm việc đây không thằng chó kia nó lại sồn sồn lên…
– Thằng nào…
– Thôi không gì tao vào làm đây…
– Ừ…
– Ừ bye…
Cúp máy xong nhanh chân chạy vào phòng làm việc tiếp mặc thời gian trôi qua…
11h trưa…
Mặt trời lúc này đã lên cao, từng tiếng chim râm vang buổi sáng giờ cũng đã im bặt, chỉ còn có tiếng ro ro của cai máy điều hòa bên góc tường, tôi tựa mình xong xuôi sau khi làm cái bản kế hoạch chó chết này. Hít nhẹ cái không khí đặc trưng từ cái máy điều hòa kia. Đưa cái đồng hồ màu vàng lên coi thì đồng hồ đã điểm đúng 11h5… chết rồi con nhỏ tan lúc 10h45 mà giờ đã 11h rồi còn đâu, không biết con nhỏ có đợi hay về nhà chưa nữa, chìa khóa thì tôi giữ rồi. Càng suy nghỉ thì tôi càng lo, lòng tôi nóng rang lên vì những ý nghỉ trong đầu, tôi đứng bật dậy nói nhỏ với con nhỏ trân kế bên…
– Lát nói với anh trưởng phòng anh có việc nên tí vào trễ nha…
– Dạ để em nói mà anh đi đâu? – Con nhỏ quay sang nhìn tôi…
– Anh có việc thôi đi đây…
Tôi chạy thật nhanh đến cái thang máy mà, đéo thấy đâu, càng đợi càng sốt ruột tôi chạy ngay qua cầu thang bộ mà bộ phận của phòng tôi nằm ở tầng 3 mới ác. Lúc này chỉ muốn hét lên rằng hai từ “đậu má” nhưng thôi tôi chạy như điên xuống dưới công ty mà đôi chân mỏi nhừ, nhưng vẫn cố gắng chạy xuống, một chút sau thì cũng đáp tới mặt đất, tôi chạy ngay ra chỗ nhà xe lấy xe rồi phi thẳng qua bên trường nhỏ. Gió thổi rát mặt, từng tia nắng hừng hực chiếu vào tôi suốt con đường dài đến trường nhỏ, đầu óc lo lắng, bụng thì cồn cào vì đói bụng.
Cố gượng chạy một lúc thì cũng tới, lúc này trường nhỏ vắng hoe, chẳng có một cái bóng ma nào cả, tôi chạy lòng và lòng vòng tìm nhỏ, càng đi tìm thì lại càng không thấy. Móc điện thoại ra thì thuê bao quý khách… cái đụ má nó. Tôi như thằng điên chạy kiếm con nhỏ khắp trường, vừa định chạy về nhà kiếm thì một bóng người nho nhỏ trong cái váy đồng phục chạy lon ton ra kêu…
– Ê ở đây nè…
Tôi như một người đang ở sa mạc mà tìm được ốc đảo vậy, tôi chạy ngay lại chỗ con nhỏ mắt hầm hầm hỏi…
– Nãy giờ ở đâu vậy…
– Trong lớp, cô vào trễ…
– Ừ – tôi thở phào nhẹ nhỏm…
– Giờ tan chưa…
– Tan rồi…
– Đói bụng không chở cho đi ăn…
– Đói đi thôi…
– Ừ…
Con nhỏ leo lên ngồi ngang ra phía sau tôi, hai tay quàng qua eo. Lúc này người khác nhìn vào chỉ có một cảnh tượng là “một cặp tình nhân đang đong đưa dưới cái nắng của buổi trưa”
Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm mấy đến mấy cái đó mà chỉ lo tìm cái quán nào lủi vào ăn thôi đơn giản là vì bây giờ đói quá trời rồi. Chạy vòng vòng một lúc cũng lủi vào được một tiệm ăn khá ngon lành. Dựng xe xong tôi với nhỏ bước vào lựa một bàn ngay trong góc rồi ngồi xuống thở khì. Con nhỏ nhìn tôi một lúc rồi móc ra cái gì đó trong cặp đưa cho tôi…
– Lau đi…
– Ừ…
Lau mấy giọt mồ hôi ướt đẫm trên mặt xong thì cũng có cơm tới. Nói cơm thì không phải thực chất là bún thịt nước mới đúng. Lùa một lúc với con nhỏ thì cũng xong, tôi thở khì rồi uống một ngụm cà phê đen vào họng mặc cho những ánh mắt đang xăm xoi tôi cười khúc khích, đến con nhỏ cũng cười, nhỏ lấy một miếng khăn giấy rồi lau miệng cho tôi cười…
– Ăn uống gì mà dính tùm lum vậy…
– Hả à ừ…
Tôi bối rối úp mặt xuống dưới nhìn cho tránh nhục nhã, con nhỏ ậm ừ một lúc thì cũng xong tô hủ tiếu trên bàn, tính tiến xong xuôi mà mắt tôi cứ nhìn lên trời để tránh những ánh mắt nhìn tôi. Chạy ra khỏi quán thì cũng đã 11h45. Tôi đèo con nhỏ về nhà rồi cũng chạy nhanh về công ty không khéo lại bị chửi…
Lạng lách một chút dưới cái nắng oi bức, bụi bặm và những âm thanh hỗn tạp thì cũng đã tới công ty, chạy thật nhanh vào thang máy rồi vào phòng. Tôi ngả người xuống thở hồng hộc như điên, bao nhiêu chất dinh dưỡng lúc nãy cũng đã tan theo từng bước chân hối hả của tôi. Con nhỏ trân nhìn tôi cười khì rồi cũng quay lại làm việc…
Tan việc xong tôi chạy nhanh về nhà với phong thái ung dung nhẹ nhỡm, bụng tôi nó đã rung réo lên từ lúc 4h chiều. Mở nhẹ cánh cửa sắt nhà ra dẫn con xe vào trong. Không gian thật yên ắng chỉ còn tiếng léo nhéo của con mèo ú a ú ịch đang lăn lộn dưới đất kia. Cả căn nhà vắng hoe không còn một chút động tỉnh nào, bình thường thì có tiếng con nhỏ với con mèo giỡn với nhau nhưng bữa nay thì chỉ có mỗi con mèo chắc là đi ngủ rồi còn đâu. Tôi bước lên lầu quăng cái cặp xuống giường rôi đi tắm vì chút nữa tôi có hẹn với thằng tuấn đi check hàng…
Tắm rửa xong xuôi tôi bước xuống nhà bắt cơm lên nấu rồi làm thêm mấy món để trên bàn cho con nhỏ chừng nào ăn thì ăn còn tôi thì dắt chiếc xe ra đi đến quán cà phê chim to gặp thằng tuấn và đi check hàng…