Phần 11
Đôi bàn tay búp măng của Linh thoăn thoắn gói những chiếc nem cuối cùng sau gần một tiếng đánh vật với chúng. Linh đấm cái lưng vì mỏi do phải đứng lâu. Xếp xong những miếng nem ngay ngắn vào đĩa, Linh rửa tay rồi vớt hai con gà luộc ra đĩa sau khi thấy đã chín. Bà Quyên, là chị gái chồng đi vào bếp ngó nghiêng kiểm tra một hồi rồi nói:
– Mợ Linh gói nem đẹp thật đấy. Ở nhà này chị ưng mỗi mợ ở cái khoản bếp núc thôi đấy.
“Mệt bỏ bà ra đây này”, Linh nhủ thầm như vậy nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi.
– Gà em vừa vớt ra rồi. Lát chị chặt cho em nhé để em dán nem.
– Em chặt gà đẹp hơn chị thì tiện tay em chặt luôn đi. Để chị chạy ra ngoài mua ít đồ uống cho các ông.
Linh cười đau khổ nhưng không dám từ chối. Từ sáng đến giờ nàng toát mồ hôi luôn tay luôn chân chưa có phút nào để thở. Bà Quyên vừa đi thì Linh nhìn ra sân bếp, thấy Thủy bụng chửa to tướng ngồi dạng hai chân thái những củ hành tây mà nước mắt nước mũi chảy dài trên má. Thủy là con dâu của bà Quyên, cũng chịu nhiều cực khổ khi về làm dâu nhà này. Thương con bé bụng mang dạ chửa nhưng cũng phải làm quần quật từ sáng đến giờ, Linh bảo cô ta:
– Cháu nhặt cho mợ rau sống đi, còn chỗ đấy để mợ thái nốt cho.
Thủy ngẩng mặt lên với đôi mắt cay xè nhìn Linh trả lời:
– Thôi để cháu thái nốt cũng được. Chỗ xu hào và cà rốt cháu làm xong rồi, mợ mang vào bóp nộm cho cháu với.
– Ừ, để đấy mợ làm cho. Có mỏi lưng không? Mỏi thì nghỉ đi, để mợ làm cho.
– Mỏi thì tất nhiên là mỏi rồi. Nhưng nhà có cỗ bàn mà ngồi chơi là mẹ chồng cháu quắc mắt lên xỉa xói ngay. Thôi cháu cố một chút cũng được, còn hơn là điếc tai.
Thủy nói vậy thì Linh chỉ biết im lặng. Linh sợ nhất cỗ bàn bên nhà chị gái chồng. Vì cứ có cỗ là đàn bà con gái phải làm hết, còn đàn ông chỉ ngồi trên nhà nói chuyện chính trị và chém gió ba cái chuyện đâu đâu. Nhìn cô cháu dâu kia thì hiểu, chửa gần đẻ đến nơi nhưng vẫn phải làm quần quật như người bình thường.
Trong lúc đứng bếp thì cũng có nhiều khách khứa và họ hàng bên nhà chồng xuống bếp nói chuyện hỏi thăm nhau. Trong số họ hàng bên nhà chồng có chị Thoa, hơn 50 tuổi, là giảng viên ưu tú và cũng là hiệu phó của một trường đại học danh tiếng. Thấy Linh tất bật, chị ta khen:
– Cô Linh lâu không gặp trông càng ngày càng trẻ và đẹp ra thì phải.
Linh cười sung sướng vì được người danh giá như chị Thoa khen.
– Em cảm ơn. Trông chị cũng vậy đó. Nhìn như 40 là cùng.
– Cô cứ nói thế chị ngại chết. Chị già sắp nghỉ hưu đến nơi rồi. Thế công việc của Quang nhà em vẫn tốt chứ?
– Dạ vẫn bình thường chị ạ. Chỉ mỗi tội anh hay phải đi công tác thôi.
– Giờ những ông nào muốn thành đạt là phải hy sinh như vậy đó. Thế em vẫn dậy ở trường xxx nhỉ?
– Vâng, em vẫn dậy ở đó.
– Hình như vừa rồi cái vụ scandal giữa cô giáo và học sinh xảy ra là ở trường em phải không?
– Đúng rồi chị ạ. Vụ đó làm chúng em bẽ mặt.
Linh thấy ngượng mồm vì nói dối.
– Giáo viên bây giờ càng ngày càng biến chất, không thể chấp nhận được. Thế nhà trường xử lý cô ta như thế nào?
Linh xấu hổ như có cảm giác bà ta đang xỉ vả mình. Mới hai hôm trước chính nàng cũng biến chất khi mây mưa với học sinh trong nhà nghỉ.
– Trường vẫn đang tạm thời đình chỉ dạy học cô ta thôi ạ. Đang chờ quyết định trên bộ.
– Loại giáo viên trụy lạc như vậy thì đuổi khỏi ngành cho rồi. Tư cách đạo đức không có thì học sinh nào nó nghe, có khi còn làm hư tụi trẻ. Chẳng bù cho thế hệ xưa khi luôn coi nghề giáo là nghề thiêng liêng. Thế hệ giáo viên bây giờ nhiều người suy đồi đạo đức quá.
Linh ù hết tai khi nghe chị Thoa nói một lèo về đạo đức nghề giáo. Trong thâm tâm Linh chợt xấu hổ bản thân khi thấy mình thuộc những thành phần suy đồi đạo đức mà chị Thoa vừa nói. Thấy chị nhìn mình như kiểu dò xét, Linh đành phải tiếp tục nói dối, thậm chí là nói xấu Trà để chứng tỏ mình trong sáng đúng như bốn từ: Công dung ngôn hạnh.
– Thì trường đúng là có mỗi cô ta suy đồi như vậy, em cũng bị sốc khi nghe tin. Thực sự đến giờ em vẫn không hiểu sao cô ta lại có thể làm chuyện đó với học sinh được. Giờ trường bị vạ lây và làm ảnh hưởng đến giáo viên như tụi em nữa.
Linh vừa đứng rán nem vừa nói chuyện với chị Thoa một lúc thì nàng chuyển sang chặt gà ra đĩa. Đang ngồi chặt thì một người đàn ông trung tuổi với nụ cười thân thiện xuất hiện ở cửa bếp, ông ta cất lên giọng ấm áp:
– Con gái bố Nhã vừa giỏi vừa đảm đang quá. Nhìn cách chặt con gà như kia là biết con nhà nòi rồi.
Linh ngẩng đầu lên, nhận ra chú Thi làm ở trên Tổng cục bộ quốc phòng, nàng mỉm cười thích thú khi được gặp ông, một quan chức danh tiếng.
– Cháu chào chú. Chú khỏe không ạ? Ngày xưa cháu phải học mãi mới biết cách chặt gà đấy chú ạ. Bố cháu chửi suốt.
– Con cái nhà ông Nhã ai cũng giỏi. Hai tháng trước chú có gặp bố cháu, trông bác cũng yếu hơn trước rất nhiều.
– Vâng, bố cháu một năm trở lại đây đang điều trị bệnh tiểu đường nên sức khỏe cũng đi xuống.
– Bệnh đấy là nguy hiểm lắm đó, các cháu nên chăm lo cho ông cẩn thận. Mà hôm gặp anh em có nói chuyện, thấy bố cháu là khen con gái nhất nhà đấy.
– Hì hì, công nhận trong nhà thì bố cháu cũng thương con gái thật. Chứ cháu làm sao mà giỏi bằng hai đứa em của cháu được.
– Cháu gái lại khiêm tốn rồi. Thời bây giờ con gái học sư phạm Toán là đếm trên đầu ngón tay đấy nhé. Học giỏi, ngoan, nấu nướng lại khéo tay nữa thì đúng là con bố Nhã rồi. Ngày xưa bố cháu giỏi lắm đấy, ai ai cũng quý và phục tay nghề của ông.
– Hì hì Vâng…
Và cứ như vậy, trong suốt bữa ăn, Linh luôn được các anh chị, cô chú bên nhà chồng khen nức nở và coi nàng là tấm gương để cho con cháu trong họ noi theo và học tập. Thậm chí có người còn nhờ Linh phụ đạo cho con trai họ ôn thi đại học nhưng nàng chưa nhận lời vì nhiều lý do. Chính vì được khen nhiều quá mà đâm ra Linh ngại và tự hổ thẹn với bản thân mình. ” Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mọi người biết mình cũng có quan hệ với học sinh trong trường nhỉ?” Nghĩ đến điều đó mà Linh rùng mình không dám nghĩ nữa. Nàng bỗng sợ thật sự và mường tượng ra những đám mây đen tối bao phủ xuống cuộc đời mình. ” Nếu mọi người biết, chắc tự tử chứ sống sao được nữa… rồi bố mẹ, gia đình, họ hàng… ” Trong lúc sợ hãi, sợ bí mật bị lộ ra, Linh thầm nhủ lòng sẽ chấm dứt mấy cái chuyện dâm dục vớ vẩn mà nàng đã lỡ nhúng chân vào. Nàng không muốn cuộc sống và sự nghiệp bị chôn vùi bởi những ham muốn trụy lạc.
Bữa ăn kết thúc, nhìn bát đũa ngổn ngang mà Linh thấy ớn. Đám chị em phụ nữ lại xắn tay áo đứng lên dọn dẹp và Linh bắt buộc phải nhấc mông lên dọn cùng. Linh cố gắng làm thật nhanh để về, chứ thực sự nàng sợ cảnh cỗ bàn như thế này lắm rồi. Hai tay bê mâm bát xuống bếp, Linh ngượng ngụng bắt gặp cảnh thằng cháu chồng đang tranh thủ ôm vợ nó đứng rửa bát.
– Này này… ôm ấp thì về nhà nhé. Đây không phải chỗ cho anh chị tranh thủ đâu đấy.
Thằng Quân bị mợ nhìn thấy liền cười hề hề vội buông Thủy ra và giãi bày:
– Tranh thủ có mấy giây thôi mà mợ.
– Lên nhà giúp mợ bê bát đũa xuống đây để mợ rửa cho. Rồi cháu đưa vợ về nghỉ đi, khổ thân con bé, chửa mà cứ làm hùng hục.
– Vâng, mợ cứ để cháu.
Linh lại lao vào rửa một đống bát đũa thay cho đứa cháu đang bụng bầu. Thủy đứng bên cạnh vừa giúp Linh úp bát vừa hàn huyên dăm ba câu chuyện vì mợ cháu cũng ít khi được gặp nhau. Lúc trong bếp chỉ còn hai mợ cháu thì Thủy mạnh dạn khẽ hỏi Linh:
– Mợ Linh! Cháu hỏi cái này mợ phải trả lời thật nhé?
– Ơ cái con này, thế từ trước mợ toàn nói dối à?
– Hì hì, ý cháu không phải vậy. Đây là chuyện tế nhị, cháu chẳng biết hỏi ai nên mới hỏi ý kiến mợ.
– Ừ, hỏi đi, mợ biết thì mợ tư vấn cho. Chắc chuyện thằng Quân lại cờ bạc đúng không?
– Đúng là chuyện của Quân nhà cháu, nhưng không liên quan đến cờ bạc. Từ ngày cháu có chửa thì anh ấy cũng bỏ đc món đó rồi. Chuyện khác cơ…
– Chuyện gì thì nói luôn đi. Sao mợ ghét ai cứ úp úp mở mở thế cơ chứ.
– Hì hì… chuyện là thế này… Quân nhà cháu bình thường sinh lý cũng cao, nhất là khi bia rượu vào là hay đòi hỏi chuyện ấy. Mà cháu thì đang chửa phải kiêng nên không chiều được. Nhiều khi thấy anh ấy không đc giải tỏa là cứ hay cáu gắt và cháu đoán là có ra ngoài bóc bánh trả tiền. Mợ có cách gì tư vấn cho cháu được không? Ngày xưa lúc mợ mang thai thì mợ làm thế nào để cậu Quang nhịn được tận hơn 9 tháng vậy?
Linh nghe Thủy giãi bày tâm sự xong thì mỉm cười một mình. Đây là chuyện tế nhị của bao cặp vợ chồng và phụ thuộc vào từng nhận thức của mỗi người. Linh biết đa phần trong thời gian người vợ ở cữ thì ông chồng thường quay tay hoặc là ra ngoài tìm cave để giải quyết sinh lý. Về phần vợ chồng Linh thì nàng ngại ngùng nhớ lại là vợ chồng nàng chẳng kiêng ngày nào, cứ thèm là lôi nhau ra địt… thậm chí địt đến sát ngày nàng đi đẻ luôn. Hồi trẻ Quang sinh lý cũng cao nên hay đòi hỏi và với bản chất dâm ngầm, Linh hưởng ứng và chiều chồng tới bến. Linh nhớ lại mấy ngày đầu thì nàng cũng sợ ảnh hưởng đến thai nhi nên chỉ dám sóc lọ cho Quang xuất ra. Nhưng khi cho Quang liếm lồn thì nàng không kiềm chế được nữa và liều cho chồng địt. Địt một lần rồi thì tự khắc có lần thứ hai, thứ ba và kéo dài 9 tháng liên tiếp. Linh nhận thấy không biết các bà vợ khác thế nào, chứ riêng nàng lúc chửa lại là thời kỳ ham muốn tình dục tăng cao hơn hẳn lúc bình thường. Và lúc chửa làm chuyện đó cũng tuyệt làm sao. Nghĩ lại mà Linh chỉ muốn chửa lần nữa để được tận hưởng cảm giác khoái lạc như thời xưa. Tiếc là sau khi đẻ đứa đầu xong được vài năm thì Quang bị một cơn bệnh mà ảnh hưởng của nó là mất khả năng sinh sản. Chuyện của mình là như vậy nhưng Linh đâu có can đảm để khuyên đứa cháu là cứ vô tư địt đi, không sao đâu. Khuyên như vậy thì có khác nào để hai đứa cháu nghĩ mợ mình thuộc dạng dâm đãng. Vừa mới đây đang được cả họ khen nức nở và là tấm gương sáng cho các cháu học tập nên Linh càng không dám bộc lộ bản chất thật của mình ra cho Thủy biết. Linh khôn khéo dùng cách che đậy để Thủy vẫn ngưỡng mộ nàng và nhìn nàng là một người mợ, người giáo viên đoan trang và chính trực.
– Ngày xưa cũng lâu lắm rồi nên mợ cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ là có vài lần mợ sóc cho cậu ra thế thôi. Với lại cậu Quang cũng không ham hố chuyện đó cho lắm nên cũng ít thấy cậu khó chịu hay là thèm thuồng.
– Thế thì cũng dễ chịu, chẳng bù cho Quân nhà cháu, ngày nào cũng đòi hỏi. Nhiều lúc phát mệt với anh ấy.
– Sao cháu không sóc cho nó ra. Ra rồi thì hết đòi hỏi thôi.
– Thì cháu vẫn phải làm như thế đó. Nhưng thỉnh thoảng thôi còn đỡ, đây một tuần ông ấy cứ đòi đến 5 hôm. Nhiều hôm còn đòi tận hai lần nữa chứ. Cháu mỏi hết cả tay với mồm. Cứ đòi quan hệ nhưng cháu nhất quyết không cho. Vừa rượu vào rồi lát về kiểu gì cũng bắt cháu sóc cho mà xem.
– Cái thằng trông mặt mũi hiền lành thế mà dâm dữ vậy sao?
– Úi mợ không biết thôi. Lầm lì xì ra khói đấy. Cờ bạc cũng ham, còn chuyện đó thì khỏi bàn luôn, thần dâm số 1 đó. Đêm toàn cày phim sex rồi hành cháu mợ ạ. Nhiều khi cháu nghĩ ông này bệnh hoạn vãi chưởng. Hay hôm nào mợ thử nói chuyện và khuyên nhủ Quân giúp cháu xem sao? Thấy ông này cũng sợ vía cậu mợ lắm.
Thủy mải nói mà không nhận ra hai má mợ Linh ửng hồng từ lúc nào không hay. Nghe chuyện dâm của đứa cháu mà tâm hồn Linh nhạy cảm đến mức nước rỉ ra ướt cả chiếc quần lót. “Đến khuyên nó có khi mợ cháu lại lôi nhau lên giường thì chết dở.” Linh xấu hổ cười thầm khi nghĩ đến chuyện đó nếu lỡ xảy ra. Từ hôm hay chát dâm với Trà, Linh phải công nhận đầu óc nàng phong phú hẳn, toàn nghĩ và mơ tưởng những chuyện linh tinh.
Gần 3h chiều thì hai vợ chồng cũng về được đến nhà. Linh nằm vật ra ghế salon vì buồn ngủ và tay chân nàng cũng mỏi nhừ. Mở điện thoại ra thấy có mấy tin nhắn của Trà, Linh hờ hững tắt điện thoại chứ không còn vồ vập chát chít như mấy ngày trước. Sau hôm ở nhà nghỉ với Việt, tự dưng Linh vừa thấy xấu hổ vừa thấy Trà như có ý định lôi kéo mình vào những cuộc chơi dâm dục nên từ hôm đó Linh không muốn dây dưa gì với cô bạn đang bị tiếng tăm. Nàng không muốn bị vạ lây sau khi cả đêm suy nghĩ và dằn vặt rất nhiều. Nếu hỏi có thích không thì Linh phải thừa nhận là rất thích, nhưng nàng thấy quá nguy hiểm nếu phiêu lưu tình ái với những học sinh kém cả tuổi con trai mình. Thực sự không đáng để đánh đổi hạnh phúc gia đình và sự nghiệp. Ngày hôm nay khi gặp họ hàng bên chồng thì Linh càng thấy sợ và có sự quyết tâm tránh xa Trà và những cậu học sinh dâm đãng. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Quang bước đến với cốc nước mát trên tay.
– Mệt lắm phải không em? Ngồi dậy uống cốc nước chanh đá cho mát rồi ngủ.
Linh xúc động ngồi dậy đón nhận cốc nước chanh từ tay chồng. Nàng mỉm cười với anh rồi tu một hơi đầy sảng khoái.
– Em mệt thì để tối anh nấu cơm cho nhé.
Đôi lúc Quang có những lời nói và hành động rất tuyệt vời mà không phải ông chồng nào cũng làm được. Linh cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi làm vợ Quang.
– Chồng cõng em lên phòng được không?
Quang nhìn vợ đang nhõng nhẽo như đứa trẻ liền bật cười mắng yêu:
– Gớm, cõng vợ lên tầng hai thì chồng gãy xừ lưng. Hôm nay tự dưng lại dở chứng thế hả trời!!!
– Tại hôm nay vợ thích được chiều…
Linh vừa nói vừa quàng tay bá vào cổ Quang đu người lên. Quang chiều vợ cố đứng dậy rồi cõng nàng đi lên tầng 2. Cảm nhận hai bầu vú mềm mại ép vào lưng mình, Quang thích thú trêu:
– Khiếp! Vợ bòng thêm hai quả tạ nặng thế cơ chứ!
– Hì hì, nhiều đứa thèm có hai quả tạ như vợ đó nha.
– Biết rồi. Cứ khoe mãi…
– Hì hì… chồng này!
– Gì cơ?
– Em yêu anh…
Quang cảm thấy tình yêu dạt dào đang dâng trào nhưng lại có chút ngờ ngợ.
– Sao tự dưng hôm nay lại thể hiện tình củm thế? Câu này lâu rồi mới được nghe đó. Chắc làm gì có lỗi với chồng phải không?
Linh giật mình thót tim như sợ Quang đã biết điều gì đó. Nàng đỏ bừng mặt tìm lý do để giải thích:
– Nghi ngờ vợ đấy à? Chẳng qua hôm nay thấy chồng tuyệt vời quá nên cảm động.
– Chồng thì lúc nào chẳng tuyệt vời, đâu gì mỗi hôm nay mà vợ ngạc nhiên.
Quang nhẹ nhàng đặt Linh nằm xuống giường rồi thở phì phò nằm sấp lên người nàng.
– Chưa ấy mà đã thở thế này rồi ư?
– Yên tâm, kiểu gì chẳng phục vụ vợ được 5 phút.
– Ít thế! Chẳng bù ngày xưa, hùng hục 15p vẫn chưa thấy ra.
– Ngày xưa trẻ khỏe nó khác, giờ già rồi phải yếu đi chứ.
Linh hơi buồn vì điều đó. Thực tế là như vậy và liệu nàng có nhịn được sự thiếu thốn đến suốt đời hay không? Khi Quang từ từ cởi từng chiếc cúc áo ra, Linh thầm nghĩ hình như lâu rồi nàng chưa được lên đỉnh với chồng.
… Bạn đang đọc truyện Lạc thú nhà cô giáo tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/10/truyen-sex-lac-thu-nha-co-giao.html
Đám học sinh trong lớp thầm thì với nhau về cô giáo của mình khi cô vừa bước vào lớp. Đứa nào cũng nhận ra cô hôm nay trông có vẻ trẻ trung hơn, tươi tắn hơn với mái tóc được cắt ngắn đi. Bình thường tóc cô rất dài và mượt mà đến ngang lưng, nhưng hôm nay chúng chỉ dài ngang vai một chút… thật mới mẻ và rất hợp trong bộ áo dài trắng thướt tha. Nhìn cô xõa tóc mà trông cô trẻ ra phải vài tuổi. Đám học sinh nữ chỉ thầm ước có được vẻ đẹp như cô giáo của mình.
Linh thích lắm khi thấy học sinh trầm trồ trước kiểu tóc mới của mình. Nàng đã quyết định phải thay đổi khi làm mới mình một chút để tạo năng lượng sống tốt đẹp hơn. Sau vài phút có phần e thẹn trước ánh mắt của học trò, Linh bắt đầu vào bài giảng với sự tập trung. Từ hôm quan hệ với Việt xong thì cứ hễ đến trường là Linh bị hình bóng của cậu ta ám ảnh. Linh cố tình không muốn chạm mặt và thật may mắn cho nàng khi 4 hôm rồi hai cô trò chưa một lần nhìn thấy nhau. Nhưng có lẽ định mệnh không hề buông tha nàng dễ dàng như vậy được. Đang say sưa giảng bài thì Linh để ý đến tiếng hò hét cổ vũ ngoài sân trường. Thì ra đó là tiết thể dục của một lớp khác. Linh nhìn thoáng qua thấy tụi nhỏ đang chạy vòng quanh trường và bất chợt tim nàng thổn thức khi nhận ra một người. “Chẳng phải thằng Việt đang chạy đó sao?” Linh quyết tâm không muốn để ý nhưng thế nào tâm trí nàng nhất định không nghe theo. Thỉnh thoảng mắt nàng cứ phải nhìn ra hướng cửa và không hiểu sao nàng thích thú theo dõi khi thấy thằng Việt bứt tốc với tốc độ kinh hoàng để vượt xa đám bạn đến hàng trăm mét và về đích ở vị trí thứ nhất. Linh tự dưng mỉm cười một mình và không một học sinh nào hiểu được nàng đang cười cái gì. Nói chung tụi nó thấy cô giáo mình hôm nay bị làm sao vậy.
Linh gọi một học sinh lên bảng làm bài và nàng tranh thủ đứng ở cửa lớp nhìn ra sân trường. Từ đằng xa, nhìn thằng Việt mồ hôi nhễ nhại đứng thở hổn hển, bất giác Linh nhớ lại cái hôm nó dập điên cuồng khỏe như một con thú rồi nằm vật ra thở phì phò sau khi đã xuất tinh. Theo như Trà kể thì hôm đó nó còn mò đến nhà cô ta chơi hai hiệp nữa. Linh cảm thấy râm ran và ngứa ngáy cửa mình ngay được khi nghĩ đến chuyện đó, nàng vẫn không tin rằng sao lại có người khỏe như vậy, chẳng bù cho Quang chưa được nổi 5 phút.
Tiết học 45 phút kết thúc, Linh về phòng dành cho giáo viên ngồi nghỉ uống nước. Trong khi ngồi nói chuyện tán dóc với cô Thư dạy môn sinh học thì đột nhiên cô ta khẽ thầm thì với Linh một chuyện rất quan trọng:
– Này em, em biết gì về chuyện của cái Trà chưa?
– Chuyện gì vậy hả chị? Cô ta lại làm thêm vụ gì nữa à?
– Không. Chị mới hóng được một tin. Hình như trên bộ ra quyết định kỷ luật cái Trà rồi đấy.
Linh nghe Thư nói đến điều đó thì nóng ruột hỏi ngay:
– Thế hả chị? Liệu nó còn được dạy ở trường này nữa không?
Thư lắc đầu và khẽ nói thật nhỏ như không muốn ai nghe thấy:
– Nghe đâu bộ kỷ luật nặng lắm. Hình như là điều chuyển nó cho dậy ở một nơi khác.
– Em thì cũng nghĩ đến trường hợp đó rồi. Chẳng ai cho dậy ở đây nữa đâu, còn áp lực của phụ huynh nữa mà. Dậy nơi khác có khi lại tốt cho cái Trà đấy chứ.
– Ừ, nhưng mà bị điều chuyển đến một nơi xa lắm… tận miền núi cơ. Dạy cho học sinh dân tộc bán trú.
Linh hơi bị sốc trước thông tin như vậy. Nàng nghĩ ngay đến cái Hương, nó sẽ ở với ai? Và lên miền núi thì sống sao được khi thiếu thốn đủ thứ.
– Trước mắt là cái Trà phải lên đó dậy một năm vì trên đó cũng đang thiếu giáo viên. Sau một năm thì bộ sẽ quyết định cho về thành phố. Nhưng dậy ở trường nào thì bộ chưa có quyết định.
– Tận một năm cơ à?
– Ừ một năm. Kỷ luật vậy là cũng nương tay rồi. Vì nhiều ý kiến gây áp lực Bộ phải đuổi cái Trà ra khỏi ngành đấy. Chịu khó một năm thôi rồi lại được về, rồi vẫn được làm trong ngành giáo dục. Thế là may mắn chán rồi đấy.
– Vâng, chị nói phải. Như thế cũng là còn may cho cái Trà. Chứ đuổi khỏi ngành thì coi như mất toi sự nghiệp còn gì.
– Thôi lên lớp, đừng nói chuyện này cho ai biết nhé. Hai hôm nữa Trường sẽ mời cái Trà lên làm việc và sẽ thông báo quyết định kỷ luật.
– Nói làm gì. Em có phải là đứa hay buôn chuyện đâu. Thôi chị em mình lên lớp, lúc khác tám tiếp.