Phần 18
Bóng tối u ám bao trùm trong căn phòng nhỏ, không gian tối đen như mực. Bỗng một tiếng phụt bất chợt vang lên, ánh sáng đến từ ngọn lửa le lói trên ngọn nến ở hướng chính diện. Ngọn nến ấy được một người đàn ông trẻ tuổi cẩn thận cầm lấy, từ từ tiến vào sâu bên trong. Tiếng bước chân lộp cộp từ đôi giày da đắt tiền va chạm với sàn nhà vang lên đều đặn.
“Em gái, em thế nào rồi?” – Giọng nói trầm ấm, vô cùng dịu dàng như vọng đến từ hư vô.
Phía cuối căn phòng đặt một chiếc giường trải ga trắng tinh. Trên giường là một thân thể trần truồng đang quỳ, tóc tai rũ rượi. Hai cánh tay cô giơ cao quá đầu, bị hai sợi dây xích trên trần nhà cố định. Một sợi dây thừng đỏ thô ráp như con rắn quấn quanh cơ thể mỹ miền, siết chặt tạo thành những vết hằn ghê gớm trên làn da trắng bóc, chỗ nhạy cảm thậm chí còn bị nghiến chặt bởi những cái kẹp kim loại, mỗi khi động tác của cô gái hơi mạnh, thì âm thanh leng keng sẽ vang lên.
“Anh… thả em ra đi…” – Cô gái lên tiếng van xin, ánh mắt vô thần phía sau đồ chụp mắt dường như đã chết lặng.
“Không được! Còn chưa đủ đô đâu.” – Tên đàn ông từ chối, gã cười rộ lên rồi lấy từ đâu ra một trái cà tím to dài – “Để anh thỏa mãn em nhé… Em gái hư của anh.”
“Đừng mà… đừng, tha cho em… đi mà… Xin anh…”
Đáp lại cô gái chỉ là tiếng cười âm tà tựa như ác quỷ. Cơ thể cô gái run rẩy, cơn đau lan truyền tạo thành ấn tượng khó có thể phai nhòa trong tâm trí. Cô bất lực đến tuyệt vọng, trái tim như bị hàng ngàn nhát dao chém thành mảnh vụn.
“A!!!”
… Bạn đang đọc truyện Làm đĩ đực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/05/truyen-sex-lam-di-duc.html
Quyên tỉnh lại giữa đêm đen, mồ hôi vã ra như tắm, lại là cơn ác mộng khốn nạn đó.
“Đau đầu quá.” – Cô lẩm bẩm rồi cựa người quay sang một bên, đôi chân co lên như con tôm, hai cánh tay tự ôm lấy cơ thể trần trụi như một kiểu an ủi.
Tiết trời quá nóng khiến Quyên chảy rất nhiều mồ hôi, ga giường cô vừa thay lúc chiều mà hiện tại đã ướt đẫm nước.
Nằm suy nghĩ đôi chút, Quyên cảm thấy khó chịu nên ngồi dậy, bật ngọn đèn ngủ, xuống giường đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ. Quyên uống một ngụm nước mát, tiện tay châm điếu thuốc rồi thẫn thờ ngồi xuống ghế. Cô để ánh mắt vô định di chuyển trên những ánh đèn mờ ảo bên ngoài, khung cảnh thật sự rất đìu hiu.
Rít một hơi thuốc thật sâu, khói xám ngập hai lá phổi, Quyên ngả lưng ra sau ghế, nhìn đăm đăm lên trần nhà – “Anh trai, anh đã chết lâu rồi… vẫn cứ quay lại ám ảnh em sao? Không buông tha cho em đi? Hay là anh không đầu thai được? Haha, đáng kiếp.”
Vẻ mặt Quyên lộ rõ nét dữ tợn, cô cười rộ lên nhưng nước mắt cứ lặng lẽ chảy ra.
Sáng sớm, Quang thức dậy với vẻ mặt khoan khoái. Hôm qua cậu thấy thoải mái khi xả hết lên người Lệ và Nhiên, còn được cô chị bo thêm cho 10 triệu vì làm tình sáng tạo. Mà cảm giác sướng nhất là khiến Quyên phải bỏ cuộc. Quang nhớ đến vẻ mặt hậm hực, tức tối và đầy bất lực của Quyên trước khi cô ta bỏ về.
“Haha, thật là quá sung sướng.” – Quang nở nụ cười, lẩm nhẩm một điệu nhạc vui tươi rồi làm vệ sinh cá nhân.
Đến tầm bảy giờ, Quang thay đồ tử tế, sau đó khoan thai lấy xe chạy đến cửa hàng điện thoại. Cậu cần mua một cái mới vì cái của cậu quá cũ, đã hết sạch dung lượng.
Hôm qua, sau khi tâm sự với Nhiên thì cô chị bảo Quang hãy dùng Tinder để kiếm thêm khách hành, chứ cái cách ra ngoài tìm khách của cậu không quá hiệu quả. Quang thì không cho là đúng, nhưng cũng không phản bác mà cứ thử xem thế nào.
Cậu đến một cửa hàng lớn nằm trên con phố sầm uất. Bởi cũng còn khá sớm nên không có khách hàng, Quang thấy mấy cô nhân viên mặc váy bút chì tụm năm tụm ba ăn sáng, có vài người thì đang lau chùi lại các kệ hàng.
Thấy Quang vào, một cô gái dáng người mảnh khảnh ra đón – “Chào anh, anh cần em giúp gì ạ?”
“À, mình muốn mua điện thoại giá tầm mười lăm triệu. Bạn có thể giới thiệu cho mình không?”
“Vâng, được ạ…” – Cô nàng vui vẻ dẫn Quang vào trong, vừa đi vừa giới thiệu, nói như không muốn ngừng. Quang thì không chú tâm lắm đến tính năng hay nhãn hiệu mà cô gái đề cập, cậu hứng thú với vóc dáng của cô nàng này hơn. Cô gái chỉ thấp hơn cậu một cái đầu, chặp chân dài thật đẹp, trắng muốt tuy đầu gối hơi thâm, cô đi đôi giày bệt hở ngón, những đầu ngón chân vẽ hoa lá trên màu son đỏ thật khá bắt mắt.
Quang biết cô gái tên Nhi vì bảng tên. Ấy mà cậu chỉ thắc mắc vì sao mấy em bán điện thoại luôn xinh xắn như vậy, lại biết cách ăn mặc để chiều lòng khách hàng.
“Em lấy cho anh Iphone nhé, hãng Apple xài sướng lắm. Mấy nay cũng giảm giá nhiều nữa. Còn có mười một triệu năm trăm thôi ạ.”
“Hmm… Anh thường chỉ dùng Android, không thạo Iphone lắm.” – Quang hơi do dự.
“Anh yên tâm, trong thời gian sử dụng nếu có vấn đề gì có thể hỏi em nè.” – Cô gái nở nụ cười tươi rói, khuôn mặt không quá xinh nhưng rất dịu dàng, đem đến cho người khác cảm giác nhu mì, yếu ớt. Mái tóc nhuộm vàng cột đuôi ngựa cùng cặp kính gọng đen tăng thêm đôi phần đáng yêu.
“Cũng được. Vậy để anh xài thử. Chắc là nhờ em tải giúp anh một vài ứng dụng luôn nhé.”
“Được ạ. Anh đăng nhập gmail dùm em đi ạ, em giúp anh tạo tài khoản Icloud luôn.” – Nhi vừa nói vừa thao tác trên chiếc Iphone màu đen.
Quang gõ lên màn hình, sau đó tự đặt mật khẩu cho tài khoản. Mất vài phút thì mới đến bước tải ứng dụng.
“Anh muốn tải gì ạ?”
“À, trò chơi Liên Quân, mấy cái mạng xã hội như Facebook, Zalo, Instagram… À, với cái Tinder nữa nhé.”
Nhi nhìn Quang, nụ cười thoáng trở nên kỳ lạ – “Vâng, em biết rồi. Anh chưa có người yêu hả?” – Cô lén lút nhìn bàn tay của Quang, thấy anh ta không đeo nhẫn cưới thì có chút vui vẻ.
Quang gật đầu – “Ừm, dạo này anh ế quá. Nghe nói dùng Tinder thì dễ có người yêu hơn em ạ.”
“Vâng, em cũng có dùng. Anh chờ xíu cho nó tải nha, mạng bên em cũng nhanh lắm.”
Quang gật đầu, sau đó lấy từ ví ra một xấp tiền dày cộm, đếm đếm đôi chút rồi đưa cho Nhi.
Hai người giao dịch rất vui vẻ, suốt buổi Nhi đều cười cười nói nói vô cùng nhiệt tình, Quang cũng không rõ nhân viên nơi đây được đào tạo tốt hay chỉ là hứng thú của cá nhân Nhi. Nhưng cậu biết, thi thoảng cô nàng nhìn như vô hại này lại lén lút nhìn đũng quần tây của cậu, như muốn ước lượng thứ bên trong to chừng nào.
“Em có lưu số cá nhân bên trong. Có gì cứ gọi cho em nhé.” – Nhi nháy mắt với Quang khi hai người chia tay. Với sự lọc lõi của Quang thì cậu nhận ra cô ta có hứng với cậu.
“Ài, đẹp trai quá cũng là cái tội.” – Quang tự sướng như thế, lẩm nhẩm bài nhạc rồi leo lên xe.
Quán cà phê Nothing là nơi hiện giờ Vân làm việc, quán khá lớn, nằm ngay mặt tiền của một con phố đông đúc, chỉ cách phòng trọ tầm mười lăm phút đi xe máy. Khi Quang qua đến nơi thì đã có rất nhiều khách hàng ngồi từ trong ra ngoài. Cô người yêu đang tất tả ngược xuôi, xuyên qua dòng người để phục vụ hay đặt nước.
Quán có phong cách hiện đại, trông giản dị với những cái bàn xếp màu vàng và ghế dựa màu đen, chủ yếu dùng cây cối để trang trí nên khá tươi mát. Không khí hầm hập cũng trở nên thoải mái hơn khi Quang bước vào bên trong bởi những chiếc điều hòa to lớn, cậu nhìn xung quanh trong chốc lát rồi chọn đại một cái bàn còn trống trong góc.
Vừa ngồi xuống thì Vân đã bước đến, cô nở nụ cười vui vẻ – “Quý khách dùng gì ạ?” – Vân mặc đồng phục màu đen của quán, áo sơ mi phối cùng chân váy, tạp dề cũng màu đen, mái tóc vấn gọn thành búi với một chiếc nơ bướm màu vàng. Vừa gọn gàng vừa tràn đầy sức sống. Chẳng qua mắt trái vẫn chưa lành nên phải đeo một miếng băng trắng.
“Cho anh một ly trà đào, thêm hai cô gái xinh đẹp ngồi bên.” – Quang trêu chọc.
Vân bĩu môi – “Có một thôi, anh muốn không?”
“Nếu là em thì được đó. Ngồi đây.” – Quang vỗ vỗ lên ghế.
“Xùy, để em pha cho anh ly cà phê. Miệng mồm gì mà ngày càng dẻo quẹo.”
“Hì hì. Cảm ơn người đẹp.”
Vân đem nước cho Quang xong thì lại bận rộn, cho nên cậu đành phải lấy điện thoại ra nghịch. Sau nửa tiếng thì Quang cũng nắm rõ hết thao tác. Cậu nhớ đến lý do chủ yếu nên bèn nhanh chóng tạo một tài khoản Tinder. Quang nghĩ một chút thì cũng để một số hình ảnh không lộ hết mặt lên phần thông tin, đổi cái tên thành Thiên rồi bắt đầu viết một cái Bio độc lạ.
“Trai bao, không có tiền thì khỏi Match, mất thời gian.”
Quang hài lòng gật gù, sau đó bắt đầu quẹt thử. Cậu bỏ qua những ai dưới 22 tuổi, thường lựa chọn những người phụ nữ trên 30. Sau đó vì nhìn thấy các chị Tây, Tàu nên cũng đổi Bio thành song ngữ. Quang chợt nhận ra rằng phụ nữ nước ngoài có khi cũng là một thị trường rất tiềm năng.
Một tiếng lặng lẽ trôi qua, Quang quẹt hết sạch lượt cũng không có ai để nói chuyện. Cậu bèn để đó, chẳng sốt ruột mà bình thản hút thuốc, uống cà phê.
Chiếc điện thoại rung lên, cái số điện thoại lưu sẵn trong máy nhắn tin đến – “Anh Quang ạ, anh sử dụng ổn không?”
Quang nở nụ cười nhạt, là Nhi nhắn, cậu hơi phân vân chẳng biết có nên trả lời hay không?
“Ổn lắm, cảm ơn em đã nhiệt tình.” – Quang lịch sự đáp lại.
Mấy phút trôi qua, Nhi lại nhắn – “033xxxxx là Zalo của em. Có gì mình nhắn tin qua đó nha anh. Em gửi kết bạn rồi á.”
Quang lấy điện thoại cũ ra, vào ứng dụng thì thấy đúng là vậy. Cậu đồng ý kết bạn rồi cũng soi ảnh mà cô bé đã đăng lên tường. Nhi có vẻ là người thích phô diễn nhan sắc bởi trong Zalo toàn là những bức ảnh mặc bikini hai mảnh. Cặp chân thon dài, làn da trắng như sứ và ba vòng thon gọn đâu ra đấy, có lẽ là cô ta chụp lại từ chuyến đi biển gần nhất.
Trong lúc đang soi thì Nhi lại nhắn – “Anh Quang không đăng ảnh hả?”
“Không, anh chụp không ăn ảnh như em đâu.”
“Hì hì, vậy muốn ngắm anh thì em nên xem ở đâu bây giờ?”
“Haha, anh không đăng ảnh. Nếu muốn chỉ gặp ở ngoài thôi.”
“Vậy hả? Thế tối nay anh rảnh không? Em mời anh đi uống nước. À thì, anh mở hàng nên hôm nay em bán đắt lắm. Em muốn cảm ơn anh.”
Thế công quá mãnh liệt, Quang nhận định rằng cô nàng này có mưu đồ, lại còn biết cách chơi đùa với đàn ông. Có khi Nhi là “đồng đạo” của cậu cũng nên.
Quang nhìn lướt qua bóng lưng Vân ở đằng xa, nhắn lại – “Hôm nay anh bận rồi, hôm khác nhé.”
Tại một quán cà phê khác.
Nhi khó chịu đặt điện thoại lên bàn, khuôn mặt hầm hừ nhai nát cái ống hút trong miệng. Gã kia dám cả gan từ chối cô cơ đấy.
Một người phụ nữ tóc ngắn ngồi đối diện Nhi, thấy vẻ mặt của bạn mình thì phì cười hỏi – “Ái chà chà, người nông dân chăn chuối thất bại rồi hả? Bị từ chối?”
“Hừ hừ, tao xinh thế này cơ mà. Nhưng thằng cha đó ngon lắm mày.”
“Ngon như nào?” – Cô gái vuốt lọn tóc ngắn cũn, đẩy cặp kính tròn trên mũi, ánh mắt hấp háy có vẻ tò mò.
“Cao to, chắc mét tám lận, mặt mũi cũng hút hồn lắm mày, nhất là ánh mắt cha đó, nhìn mà muốn xực một miếng. Tao đoán thứ đó hẳn cũng to lắm.”
“Sao mày biết được?”
“Thì tao sờ thử ngón trỏ của thằng chả rồi. To dày, chắc nùi nụi. Chậc, mà có thể là tao hơi vội vàng nên hắn sợ.” – Nhi nói với vẻ tiếc nuối, hút rột rột nước cam trong ly.
“Ài, mày cứ đoán già đoán non, cái trò nghịch ngón tay rồi đoán chiều dài làm gì có căn cứ khoa học.”
“Kệ tao, mày thì khôn rồi, nhiếp ảnh gia cơ đấy. Thế mất trinh chưa?”
Mặt mũi cô gái đỏ lên, gõ lên trán Nhi – “Mẹ, tao học mày quẹt Tinder, toàn hàng lởm, chuối ngon mày ăn hết rồi hay sao ấy?”
“Ui da, con quỷ nhỏ. Trai trên đó đầy, bộ mày không vớt được thằng nào hả? Hay thay đổi chút đi, cái tướng như đàn ông chắc chỉ câu được mấy bé ngây thơ thôi cưng ạ.”
“Hừm… Mà, nhắc tao mới nhớ. Hôm nọ đi Bar cũng gặp một anh ngon lắm. Tiếc là… ổng chê tao còn trinh.”
“Có nữa? Đậu, giờ mày mới kể?”
“Chợt nhớ thôi, thằng cha đó cũng kiểu từa tựa như mày kể. Cao, to lại đẹp trai. Mà ổng là trai bao cơ, có tiền mới đi.”
Nhi trợn tròn mắt, đúng là chuyện lạ gì cũng có, cô cởi cúc áo sơ mi cho bớt nóng, ngồi nghiêm chỉnh chống tay lên cằm – “Thế là tên đó không có dịch vụ phá trinh hả? Mà hắn đi bao nhiêu tiền?”
Cô gái đáp – “Nhiều giá lắm mày, từ nhỏ đến lớn kèm theo dịch vụ. Má, còn chi tiết hơn bảng giá chụp ảnh cưới bên tao nữa. À, tao có chụp lén ổng một tấm, mày xem không?”
“Xem chứ.” Nhi đáp, sau đó rướn cổ đến trước, nhìn vào màn hình điện thoại của cô bạn. Đó là một người đàn ông đẹp trai đang bình thản hút thuốc, đôi mắt đen láy tựa như nhìn vào xa xăm vô định. Tuy tấm ảnh chỉ là nửa mặt, song Nhi đã trợn cả mắt vì ngạc nhiên.
“Cái lùm mía, thế giới này nhỏ dữ vậy sao?”
“Hả?”
“Mẹ kiếp, đây là thằng cha mà tao nói với mày lúc nãy đấy. Hóa ra hắn làm trai bao.”
Cô gái nghe thế tỏ ra hứng thú, chớp chớp mắt – “Ái chà, thế tên thật của anh ta là gì? Quê ở đâu?”
“Vũ Nhật Quang, ở thành phố XXX thì phải. Mà mày hỏi làm gì?”
“Khờ thế, nếu biết tên và địa chỉ chẳng phải sẽ mò ra nick Facebook của ổng sao. Mấy hôm nay tao hay đến quán Bar nọ mà không thấy ổng xuất hiện.”
“Mà để chi? Tao có Zalo ổng đây này, mày muốn thì tao đưa cho.”
“Hì hì, tao chỉ thắc mắc ổng làm đĩ… thì người nhà có biết hay không thôi.”
Ánh mắt Nhi lại trợn to hơn, cái não của kẻ chăn chuối chuyên nghiệp rất nhanh đã nắm bắt ý tưởng của cô bạn – “Linh, mày đừng có nói là…”
Cô gái gật gật đầu, khóe môi kéo thành một đường cong kỳ lạ – “Đúng rồi, tao muốn ổng là người đàn ông đầu tiên của tao. Uy hiếp để ổng đi vào khuôn khổ. Hì hì.”
“Sao mày chắc thế? Lỡ đâu ổng không chịu thì sao?”
Linh giơ điện thoại lên – “Đây này, em gái Vũ Khánh Thi. Tao nghĩ, ổng không muốn em mình biết mình đang làm gì đâu.”
Nhi há hốc mồm, thế quái nào mà con Linh nó tìm ra nhanh như vậy? Nghĩ chốc lát, Nhi nói – “Bạn tốt… hay cho mình chơi chung với? Hàng ngon thì chị em mình cùng hưởng được không?”
Linh nhìn Nhi, đôi mắt toát lên vẻ kỳ lạ – “Tao chợt nhớ… Hồi xưa tao có ý chụp một bộ ảnh Nude mà tới giờ vẫn chưa tìm ra người mẫu. Mày dám thử không?”
“Ảnh? Kiểu Nude nghệ thuật hả?”
“Ừm.”
Quang vẫn đang tí tởn đánh Liên Quân, thi thoảng lướt nhìn Tinder mà không hay biết rằng cậu đã lọt vào tầm ngắm của một tên thợ săn thông minh. Bị biến thành con mồi thơm ngon trong bất tri bất giác.