Phần 2
Làm đĩ cũng lắm gian truân, đặc biệt là đĩ đực. Quang dĩ nhiên không thể đứng đường vẫy khách như con gái, cũng không thể tự chụp hình rồi đưa lên mạng quảng cáo được. Cậu nghĩ ra mấy cách thức thông minh hơn, thay vì để khách hàng tìm tới thì chính cậu sẽ tự đi tìm khách hàng tiềm năng.
Quang rõ ràng ưu thế của bản thân, cũng tương đối hiểu phụ nữ. Những người đàn bà từng mua cậu, hầu như đều có áp lực cần giải tỏa, một phần muốn trốn tránh thực tại khốc liệt. Quang biết rõ phải tìm những con người đó ở đâu.
Mười giờ tối, Quang ăn vận chỉnh chu rồi đến quán Bar X ở rìa thành phố. Ánh đèn mờ ảo, âm nhạc sôi động, bao nhiêu nam thanh nữ tú điên cuồng lắc lư, khói thuốc mờ ảo lãng đãng bay trong không khí.
Quang tìm một cái bàn trong góc khuất, gọi một ly Martini rồi bắt đầu tìm kiếm con mồi. Phụ nữ đi theo nhóm cậu sẽ loại trừ, những cô gái tuổi còn quá trẻ cậu cũng bỏ qua. Người mà Quang nhắm đến là những người đi một mình, tuổi ít nhất phải từ hai mươi lăm trở lên. Dù gì phải cỡ đó thì mới có tài chính để mua liêm sỉ của cậu.
Quán Bar càng về đêm càng sôi động, bao nhiêu con người tới đây giải trí sau một ngày lao động mệt mỏi. Ánh đèn chớp tắt rọi vào khuôn mặt đỏ bừng của bọn họ, tiếng nhạc toàn âm Bass đập liên tục khiến trái tim có chút áp lực. Quang ngồi một lúc mà không tìm thấy mục tiêu, cậu bèn móc thuốc lá, tự thư giãn ngả lưng vào ghế.
Cái nghề của Quang cũng có ngày sẽ rất ế ẩm, cậu nhiều khi cũng buộc phải tập quen với điều đó.
Lúc này, một cô gái mặc váy đen bước đến, mỉm cười nhìn Quang rồi rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, nâng ly Martini lên nhấp một ngụm.
“Sao rồi đĩ, không tìm ra phú bà nào hả?” – Cô gái đó nói như hét vào tai Quang, mùi nước hoa rẻ tiền khiến cậu nhăn mặt.
“Chưa thấy. Mày thì sao? Không lừa được thằng nào?” – Quang hỏi. Con nhỏ này tên Vân, làm booking cho quán Bar, hàng ngày nó đều lượn lờ trên Tinder để lùa mấy thằng ngu. Tiếc thay số lượng đàn ông đần độn ngày càng hiếm, mấy hôm nay Vân cũng chẳng lùa được con gà nào.
Vân lắc đầu, vẻ mặt có chút đượm buồn – “Chịu, dạo này ế ẩm quá. Mày có tiền không cho tao mượn ít đi.”
“Cút, mày vẫn còn nợ tiền bố đấy.” – Quang trợn trắng mắt. Nhắc đến thì Vân là một trong số những khách hàng đầu tiên của cậu, tuy nhiên con ả chơi xong không trả tiền. Quang thấy Vân có vẻ tội nên cũng không đòi hỏi quá đáng.
Vân bĩu môi – “Cứ tiền tiền, bộ chơi tao mày không thấy sướng hả?”
Quang lắc đầu, thấy Vân có vẻ dỗi thì lại gật đầu. Có đợt Vân gạ cậu làm bạn tình với cô ta, tuy nhiên không có tiền thì Quang cũng lười. Nếu cậu bất chấp, kiếm phụ nữ dễ dàng lắm.
Lúc này, điện thoại Vân rung lên, cô nhìn Quang cười cười rồi đi ra ngoài.
Quang nhìn theo bóng lưng của Vân, thở dài thườn thượt. Lại phải gọi ly rượu khác.
Mười hai giờ đêm, Quang cảm thấy chán, người trong quán Bar cũng vơi dần, cậu lắc lắc người rồi đứng lên, tính sẽ về ngủ.
Bất chợt, một bóng dáng thu hút sự chú ý của Quang.
Đó là một cô gái khá thấp với mái tóc ngắn cũn, khuôn mặt vương nét buồn, trang phục trên người lại có chút tùy ý, mặc quần Jean và áo phông trắng, khoác áo lông xám. Quang dõi mắt nhìn theo một lát, chú ý đến cái túi xách hàng hiệu và đôi giày thể thao màu đỏ có số lượng giới hạn. Tám chín phần cô nàng đó là một mục tiêu tiềm năng.
Cô gái ngồi một mình ở quầy pha chế, rút ra một điếu thuốc. Khuôn mặt với ngũ quan cân đối cùng cặp kính tròn suy nghĩ điều gì đó, trầm tư rít hết điếu đầu tiên rồi tự châm thêm điếu nữa. Quang có cảm giác cô gái này rất không hòa hợp với không khí náo nhiệt xung quanh.
Đã xác định mục tiêu thì bước kế tiếp chính là thăm dò. Quang lững thững đi đến, thản nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh (vì chỉ còn một chỗ), mỉm cười với người phục vụ rồi gọi thêm ly rượu. Sau đó không hề liếc mắt lung tung, tự thưởng thức đồ uống và điếu thuốc thơm lừng.
Sự hiện diện của Quang rất nhanh đã thu hút Linh (tên cô gái), cô ta nghiêng đầu, liếc nhìn người đàn ông kế bên. Sau lại không quá quan tâm, tự bản thân chìm đắm trong thế giới riêng.
Năm phút đã trôi qua, Quang không khỏi tò mò vì sao cô nàng kế bên chưa bắt chuyện với cậu, bởi vì dù nhìn thế nào thì trong lòng cô nàng cũng đang chất chứa rất nhiều tâm sự. Không thể dùng cách thức thông thường, Quang gõ lên trên điện thoại một dòng chữ. Sau đó đưa đến trước mặt cô gái.
“Đi mình hả? Muốn nói chuyện không?”
Linh nhìn màn hình điện thoại rồi nhìn Quang, bắt gặp ánh mắt hơi có vẻ quan tâm của cậu.
“Nói cái gì? Tôi không quen anh.” – Linh gõ trên màn hình. Âm thanh ồn ào khiến hai người rất khó nói chuyện, trừ phi ghé sát tai.
“Coi như trò chuyện với người lạ thôi. Nếu cô muốn.”
Linh liếc nhìn Quang, ánh nhìn hơi kỳ lạ – “Anh muốn ngủ với tôi hả? Không thấy tôi giống con trai?”
Quang bật cười, nếu ai cũng thẳng thắn thế này thì thế giới sẽ hòa bình biết bao – “Không muốn. Mặc dù ngoại hình của cô khá ngầu nhưng tôi cảm thấy đó chỉ là vỏ bọc của cô thôi. Tận xương tủy cô vẫn là một phụ nữ.”
“Sao anh biết được?” – Linh hỏi, người đàn ông này có chút đặc biệt.
“Vỏ bọc thì ai chẳng có, tôi đơn thuần đoán thôi.”
“Ồ, anh là thầy bói chăng?”
“Không phải, tôi không mù, không đeo kính râm, cũng không có râu dê. Con mắt nào của cô thấy tôi giống thầy bói?”
“Văn vở quá đấy, anh không muốn ngủ với tôi thì tán phét với tôi làm gì?” – Linh gẩy cặp kính, hỏi.
“Tôi muốn hỏi cô muốn ngủ với tôi không?” – Quang đoán cô nàng này khá cá tính nên hỏi thẳng, chẳng buồn úp mở.
Linh chớp chớp mắt – “Có gì khác nhau hả?”
“Khác chứ, nếu muốn cô phải trả tiền.”
Hai người nhìn nhau một thoáng, Linh cúi đầu, tự đốt một điếu thuốc. Quang không nói gì thêm mà chờ đợi, cậu cầm ly lên, nhấp một ngụm.
Đến khi điếu thuốc tàn, ly rượu của Linh cũng cạn, cô ngẩng đầu lên, ghé sát vào tai Quang – “Bao nhiêu?”
Quang chỉ chờ có thế, cầm điện thoại vào thư mục ảnh, chọn tấm bảng giá rồi đưa cho Linh xem.
Làm gì cũng cần phải chuyên nghiệp, trai bao cũng thế. Bảng giá vô cùng chi tiết, kê khai rõ các dịch vụ và giá tiền, dao động từ ba đến mười triệu.
Ánh mắt Linh trợn to tỏ vẻ ngạc nhiên, đọc kỹ từng dòng. Hai phút sau mới hỏi – “Em sẽ đưa anh năm triệu, nhưng em vẫn còn trinh.”
Quang nhìn Linh từ đầu đến chân, hai má cô nàng đã đỏ hồng. Đoạn cậu đứng lên, nói khẽ – “Xin lỗi nhé, cô nên dành thứ quý giá đó cho người cô yêu.”
Quang bình tĩnh ra khỏi quán rượu, trong đầu nhớ đến “năm triệu” mà lòng đau nhói. Chẳng qua cậu vẫn có nguyên tắc nhất định, có chăng là để bảo vệ chút liêm sỉ cuối cùng ở tận đáy lòng.
Thở dài một cái, Quang đốt điếu thuốc, lững thững đi đến bãi đậu xe.
Bãi xe tối om, nơi đây vốn là một căn nhà hoang, sau được quán Bar thuê và cải tạo lại. Chỉ có hai ngọn đèn nhưng chẳng biết ai đã đập vỡ.
Quang dò dẫm một chút, sau cùng cũng tìm thấy xe tay ga của mình dựng ở cuối bãi. Song khi cậu toan khởi động xe thì chợt nghe thấy tiếng động lạ, đó là âm thanh nức nở của phụ nữ, ai đó đang khóc lóc.
Tính Quang không ưa xen vào chuyện người khác, bãi xe cũng không phải đất lành gì. Nghe nói toàn lũ nghiện hoặc những vị khách phê thuốc đến nơi đây tìm chút cảm giác lạ.
Tuy nhiên, sau khi nghe kỹ lại thì Quang nhận ra âm thanh này có thể là của Vân. Cậu thở dài, dựng chân chống rồi bật đèn pin điện thoại, đi về phía dãy nhà bỏ hoang.
Cậu tìm thấy Vân trong một góc khuất. Cô gái hiện tại ngồi dựa lưng vào tường, giày không biết đã văng đi đâu, chiếc váy đen bó sát cơ hồ bị xé nát, không thể che hết da thịt và những vết bầm tím. Khuôn mặt cô càng kinh khủng, chỗ đỏ chỗ xanh, con mắt bên trái sưng vù, đầu tóc như bị ai kéo với lực mạnh, mảng da đầu phía trước chảy từng giọt máu.
“Ai đánh mày thế?” – Quang hỏi.
Vân lau vội nước mắt, động tác quá nhanh khiến cô động vào vết thương, Vân cố gắng nhịn đau, dường như không muốn Quang thấy con người yếu đuối của mình – “Đỡ tao về được không? Không có gì cả.”
“Ừm.”
Quang đỡ Vân lên rồi bế cô ra ngoài bãi xe. Cậu đoán rằng Vân bị những kẻ mà cô đã lừa đánh đập, cũng không tiện hỏi dò.
Vân ngồi trên xe, cảm ơn Quang khi cậu đưa áo khoác cho cô. Hai người chẳng ai nói thêm câu nào, một người trầm mặc chạy xe, người kia vùi đầu vào lưng người trước, muốn trút hết tâm tư nhưng lại không dám mở miệng.
Quang tử tế đưa Vân đi băng bó, sau đó chở cô về phòng trọ.
Khi cậu về đến phòng mình thì đồng hồ đã điểm một giờ sáng.
Quán Bar X.
Linh nhìn người đàn ông quay lưng bước đi một cách quyết đoán với vẻ mặt khó tin. Cô không ngờ rằng tên này lại dứt khoát đến vậy.
Tuy nhiên, nếu bảo Linh chạy theo để kéo đối phương lại thì đó là điều không thể. Cô chỉ ngồi yên tại chỗ, trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc. Dù gì anh ta cũng khá đẹp trai, ngoài mùi thuốc lá thoang thoảng thì cũng có chút hương vị hấp dẫn.
Linh gọi thêm một ly rượu, thưởng thức nó cùng thế giới trong lòng cô.
Một giờ sáng, Linh lắc lư chạy xe về phòng trọ. Sau khi cởi bỏ đôi giày thì nằm ngửa trên cái giường ấm êm quen thuộc, chẳng buồn thay đồ. Chất cồn làm cô xây xẩm mặt mày, khiến cơ thể cô hơi mệt mỏi.
“Chết tiệt, mình lại thấy nứng.” – Linh tự lẩm bẩm, cơn say không khiến cô buồn ngủ mà ngược lại còn khiến những gì sâu thẳm nơi đáy lòng xuất hiện.
Linh tự nhận mình là một kẻ hư hỏng, hoặc là nạn nhân của một kẻ hư hỏng. Cô cũng không chắc chắn lắm. Linh chỉ biết bản thân cô từng bị người khác lạm dụng, từ nhỏ cô đã vừa sợ lại vừa ghét đàn ông. Đến khi lớn lên, Linh không ngờ lại… tự biến thành một kẻ dâm dục.
Cô thích xem phim sex, tìm hiểu tình dục qua mạng, lại thường xuyên tự chơi đùa với chỗ kín. Linh biết rằng bản thân không hề thích phụ nữ, cô muốn thử thứ đó của đàn ông.
Nhưng mà…
“Chó chết, Linh ơi là Linh. Mày vừa ghê tởm, lại vừa thèm khát một con cặc đút vào lồn. Mày cảm thấy điều đó là bình thường hay sao?” – Linh tự mâu thuẫn với chính bản thân cô.
Những ngón tay thốt nhiên không nghe theo sự điều khiển của chủ nhân. Chúng mon men trên bộ ngực nóng hổi của Linh, khảy nhẹ nơi đầu ti, dù vẫn được che chắn bởi một lớp áo lót song Linh vẫn có cảm giác kích thích, thứ mềm mại ấy vô cùng nhạy cảm.
Hai chân cô gái vô thức siết vào nhau, mu lồn bị ép chặt tự động cọ xát. Hơi thở của Linh bất giác đã trở nên dồn dập.
Những ngón tay lại chuyển động, vén áo phông trắng lên, vạch áo lót xuống. Bầu vú như chiếc bánh bao nhỏ lộ ra, đầu ti ẩn sâu bên trong. Dục vọng trong Linh được khởi động, cô mân mê bộ ngực của chính mình, nghiến chặt làm nó biến hình.
Cô gái cảm thấy thiếu gì đó, bèn ngồi dậy lấy điện thoại ra khỏi túi xách, mở những bộ phim mà cô yêu thích.
Ngón tay Linh lướt rất nhanh, cô bật trình duyệt rồi gõ vài chữ. Ngay sau đó, màn hình chuyển sang chế độ chiếu phim.
Người đàn ông da trắng cao lớn, đung đưa con cặc siêu bự của mình trước mặt “cô thư ký” tóc vàng khiến ả ta há hốc mồm, thè lưỡi ra như một con chó cái. Ngay sau đó ả ta ngửi con cu kia, mặc kệ nó đang run rẩy đập vào má mình.
Linh cắn bờ môi khô khốc, chăm chú xem mà không hề tua.
Kế đến, ả thư ký cởi từng cúc áo sơ mi, lôi ra bộ ngực lớn như bò sữa, ép chặt con cặc vào chính giữa để chăm sóc nó. Ả nhổ một ngụm nước bọt lên cái đầu khấc dữ tợn, sau lại dùng lưỡi liếm nó.
Người Linh nóng bừng, cô gái đang tưởng tượng rằng bản thân được mút thứ đó. Nó sẽ thế nào nhỉ? Thơm hay hôi, có cứng ngắc và to như thế không? Có khiến người ta phát điên hay không?
Những câu hỏi mà Linh không có câu trả lời. Song nếu nhìn mặt con ả diễn viên thì chắc đều là “có”. Ả ta đang nuốt con cặc đó vào trong miệng, cố gắng nhét sâu xuống cổ họng, cặp mắt thì trợn ngược lên. Chắc được mấy chục giây, ả thư ký nhả thứ đó ra rồi ho sặc sụa, nhìn người đàn ông trong chốc lát. Tên “giám đốc” với bộ ngực toàn lông giữ lấy đầu ả thư ký, sau đó nhấp nhổm phần hông như miệng ả ta là chỗ để đụ. Âm thanh “oh yeah” phóng đãng cứ vậy vang lên. Ả thư ký sau khi phản kháng cho có thì cũng buông xuôi, mặc kệ tên kia chà đạp đôi môi đỏ tươi và khuôn miệng đẹp đẽ của chính mình.
Linh nuốt liền mấy ngụm nước miếng, cô cũng chẳng biết nữa, chỉ thấy hưng phấn khi nhìn con mẹ kia bị chà đạp.
Thế rồi ống kính máy quay di chuyển, đổi xuống hướng từ dưới lên. Ả tóc vàng tự xé toang cái tất da chân màu đen, kéo lệch quần lót ren đỏ qua một bên.
Cái lồn bụ bẫm, trắng hồng mà không có lông xuất hiện chình ình giữa màn hình, bên trong có sẵn một cái đồ chơi hình trụ đang rung lắc. Ả kéo thứ đó ra khỏi lồn, một đường nước nhờn trong suốt nhiễu xuống máy quay.
Linh thấy thật là nứng, lồn cô cũng chảy nước bởi những hình ảnh kích thích thế này. Cô cũng muốn bú cu đàn ông, và cũng muốn tự thủ dâm trong khi liếm mút.
Đầu ngón tay tự di chuyển xuống dưới, cởi bung cúc quần Jean, xộc vào bên trong. Âm đạo Linh đang ứa ra nước nhờn, ướt đẫm cả ngón tay, những cọng lông cô chưa từng cạo bết dính với dâm thủy.
Linh mò mẫm, chà sát hột le. Cơn sung sướng khiến cô nhất thời mụ mị.
Chợt, tiếng rên ư ử của ả thư ký làm cô dời mắt về lại màn hình. Cô ta đã bị người đàn ông đẩy úp mặt xuống đất. Hắn tát chan chát lên cặp mông mịn màng của cô đến mức in cả dấu tay. Thế rồi thằng cha đó đưa con cặc to dài đến đúng vị trí, thúc thật mạnh vào bên trong.
Thật mạnh mẽ, thật ghê gớm. Linh thấy con ngươi ả diễn viên long lên sòng sọc, chảy cả nước dãi, không rõ là đau hay là sướng.
Kế đến, hai người đó đụ nhau cực kỳ bạo liệt và biến thái. Linh thấy tên đàn ông vừa thúc hông vừa nhét ngón giữa vào lỗ đít cô ả kia, ngọ nguậy một lát rồi lập tức đổi thành cái đồ chơi màu tím dài vãi chưởng.
Tiếng rên rỉ đinh tai nhức óc lại cực kỳ chân thật cứ thế vang vọng trong căn phòng trống. Linh xem thật chăm chú, và thủ dâm cũng chăm chú nốt. Cô móc cái lồn hư hỏng của bản thân hết sức bình sinh, trong óc tưởng tượng ra hình ảnh hoang dại khi bản thân mình đang là người bị chà đạp.
Như một lẽ tất yếu, Linh lên đỉnh trước khi hai diễn viên xong việc, họ chỉ đang đến cảnh bú mút cho nhau theo thế sáu chín thì cô gái đã buông cờ trắng đầu hàng.
Linh nằm tại chỗ thở hổn hển, não trống rỗng, cơ thể nóng hổi có đôi chút thoải mái.
Trong bóng tối u ám, cô gái lại tự thều thào – “Mình… thật sự thèm… một con cặc bự, một con cặc chân thật, ấm nóng…”
Bất chấp tiếng rên từ điện thoại vẫn còn vang vọng, Linh vương tay tắt máy. Nhắm mắt rồi dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Đêm ấy cô mơ thấy một giấc mơ tuyệt vời, trong cơn mộng ảo, cô được một anh chàng không thấy mặt đụ tơi bời.