Phần 5
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại, tiếng xích sắt leng keng vang lên. Một cô bé chỉ chừng năm tuổi bị đẩy ngã nhào trên mặt đất bẩn thỉu, đầy rác rưởi.
“Cha ơi, con xin lỗi cha, thả con ra đi mà.” – Cô bé ấy nức nở van xin, gõ cánh tay trầy trụa đầy những vết bầm lên cánh cửa, đến mức một bên tay đã chảy máu.
Đáp lại cô bé yếu ớt là một giọng nói lạnh tanh – “Mày có im đi không. Còn khóc nữa thì tao sẽ cho mày chết dí trong đó.”
Tiếng xích sắt vọng vào, cô bé biết cha mình đang khóa cửa.
“Đừng mà cha, con xin cha… con xin cha…”
Không có tiếng đáp lại, chỉ có một bóng dáng cao lớn đi xa dần. Sau một tiếng phụt, ánh đèn bên ngoài cũng tắt, không còn tia sáng nào hắt vào trong.
Cô bé bất lực van xin cho đến khi mệt lả, dựa lưng vào cánh cửa gỗ, co người rồi lặng lẽ xoa vết thương của chính mình.
Bóng tối bao trùm thị giác, từng cơn gió lạnh lẽo thổi bên tai, mặt đất nhớp nháp đến ghê rợn, thi thoảng lại có những con gián bò qua bò lại trên những đống rác. Trong căn phòng tối như mực, đôi khi lại vang lên tiếng chuột kêu chít chít và những cặp mắt tròn khiến người ta sợ hãi, chúng đều lộ ra mỗi khi ánh trăng chiếu xuống.
… Bạn đang đọc truyện Làm đĩ đực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/05/truyen-sex-lam-di-duc.html
Vân co hai chân ngồi trên ghế sa lông, phủ áo khoác lên đùi, căn phòng chỉ có chút ánh sáng vàng nhạt rọi vào từ những ngọn đèn đường bên ngoài. Đối diện cô là nhà vệ sinh, bên trong có tiếng nước chảy tí tách cùng ánh đèn trắng le lói.
Một điệu nhạc du dương vang bên tai, là bài hát I Want It That Way. Vân đã ngồi như thế tận nửa tiếng đồng hồ, đến mức trong lòng xuất hiện nỗi oán hận.
Tên quỷ kia vẫn ở trong toa lét, không rõ là làm cái quái gì. Lý do oán hận thì có đến hai cái. Thứ nhất là cô sợ bóng tối, còn thứ nhì là cô đột nhiên mắc tiểu.
Cả cái công ty to lớn chỉ có hai nhà vệ sinh bé xíu ở mỗi tầng. Vân không dám đi một mình, cũng không tiện hối thúc nên chỉ ngồi tại chỗ, âm thầm chịu đựng.
Cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, Quang bước ra, nửa thân trên để trần, phía dưới là cái quần jean đẫm nước kéo lên đến tận đùi. Trên mái tóc ướt sũng của cậu là chiếc khăn lông bé bằng bàn tay.
“Chị ơi, ở đây có máy sấy không?”
Vân trợn mắt nhìn Quang, nhìn cái thảm lông đắt tiền của lão sếp bị vấy nước tứ tung. Cô nghiến răng nói – “Đại ca, đây là văn phòng, không phải khách sạn. Anh có cần tôi mua thêm một cái giường King Size cho anh nằm luôn không?”
“Không có thì thôi, làm gì căng thế.” – Quang vừa cười vừa vuốt tóc, từng giọt nước bắn lung tung.
Vân cắn môi, hầm hừ nhìn Quang rồi đứng dậy mang giày lại, cô cũng không nhịn được nữa. Vân cầm theo điện thoại, mở chế độ đèn flash rồi soi đường vào trong.
Bồn cầu dính tùm lum nước, Vân vốn sạch sẽ nên không kiềm được chửi chó má, sau đó lại cẩn thận xé giấy vệ sinh lau chùi. Đến khi hài lòng thì cô mới cởi quần rồi ngồi xuống.
Dòng nước ấm tràn ra như lũ, cảm giác thoải mái khiến Vân vỡ òa. Thế mà chuyện xui lại xảy đến, chiếc điện thoại vốn còn 7% pin tắt phụt, bóng tối bao trùm thị giác của Vân, đến mức giơ tay còn không thấy rõ năm ngón.
Sự sợ hãi xâm chiếm tâm trí, cơ thể cô gái cứng ngắc, trái tim đập bang bang trong lồng ngực. Không gian kín mít xung quanh khiến Vân nhớ lại những ký ức không hay. Trong bóng tối u ám, mơ hồ như có một con quái vật ẩn nấp, móng vuốt sắc lạnh trên cánh tay đầy lông lá.
Mặt mũi Vân tái nhợt, da đầu tê dại, sống lưng như có luồng khí lạnh chạy qua. Cô biết bản thân tưởng tượng hơi quá đà, song không sao kiềm lòng được.
Tuổi thơ ấu của Vân, đã có rất nhiều đêm cô bị cha nhốt bên trong căn nhà kho chật chội, làm bạn với bóng tối và lũ gián, lũ chuột bẩn thỉu. Cái cảm giác đáng sợ năm ấy đã hằn lên trí óc cô một vệt đen to lớn. Dù đã trưởng thành, dù đã không còn là đứa trẻ bất lực năm xưa thế nhưng Vân vẫn không thể quên được.
“Anh ơi… cứu em với!” – Vân hô to, cô nhất thời quên mất bản thân đang ở đâu và đang làm gì. Cô chỉ muốn thoát ra ngoài, trốn chạy khỏi nơi ngột ngạt bức bối này.
Tiếng bước chân dồn dập, Quang xông vào trong nháy mắt – “Có chuyện gì vậy chị?”
“Cứu em… tối quá…” – Vân nói như muốn khóc.
Quang đẩy cánh cửa ra, may sao nó không khóa nên rất dễ dàng. Ánh sáng điện thoại rọi vào bên trong, khuôn mặt vốn đang lo lắng của Quang cứng lại, miệng há hốc, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Cô chị này không ngờ lại chưa mặc quần lại. Dù không hề cố ý song Quang đã kịp thấy những sợi lông đen mơn mởn ngay chính giữa háng Vân, nơi đó vẫn còn đọng lại những giọt nước.
“Chị… chị mặc quần đi. Có em đây rồi.” – Quang vừa che mặt vừa nói.
Vân nhìn thấy ánh sáng thì bình tĩnh trở lại, sau nhận ra tình cảnh trớ trêu, cô khẽ cắn môi, từ sợ hãi chuyển sang xấu hổ, nhanh chóng kéo quần lên che đi chỗ kín, còn chẳng kịp lau chùi như bình thường.
Cô gái đứng lên, tạm dẹp đi sự ngại ngùng mà nói với Quang – “Dẫn em ra ngoài đi… đừng bỏ em.”
Quang không hiểu ra sao, chủ động nắm lấy bàn tay thon gầy của bà chị, quay người kéo Vân ra bên ngoài.
Vân ngồi trên ghế sa lông, xấu hổ như muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Tên khốn kia đã thấy chỗ kín của cô, thấy hết những gì trần trụi nhất của cô. Cô phải làm sao bây giờ? Trách cậu ta vì cậu ta xuất hiện nhanh như vậy? Hay trách cậu ta vì tự tiện mở cửa? Hoặc tự trách bản thân bởi vì chủ quan, cũng trách bản thân vì đã để nỗi sợ trong quá khứ ấy ám ảnh?
Trong lòng Vân vô cùng phức tạp, có chút hạnh phúc nhỏ nhoi vì Quang đã xuất hiện ngay, chứ không bỏ mặc cô van khóc như người cha kia đã từng.
Vân không hiểu thấu tự nhiên rất muốn òa khóc một trận. Khóc để những thứ phức tạp trong đầu cô cứ thế trôi đi.
Lúc này, Quang ngồi xuống cạnh Vân, đưa cho cô một ly nước – “Em chưa thấy gì đâu, chị sợ bóng tối hả?”
Vân gật đầu, đón lấy ly nước rồi trầm mặc không đáp.
“Con người ai cũng có nỗi sợ cả. Như em này, em sợ độ cao á. Hồi xưa cũng do cha em cả, em mới có ba tuổi mà ổng dẫn em đi cưỡi voi, cái rồi cầm tay em thả lơ lửng ngay giữa trời. Từ đó về sau em sợ độ cao luôn, hễ mà đi cáp treo, em đều nhắm mắt lại.”
Vân nở một nụ cười yếu ớt – “Cảm ơn anh đã giúp em, em không trách gì anh đâu.”
Quang gật đầu, cũng không biết nói gì thêm nên trầm mặc luôn. Vị khách hàng này thật khó hiểu. Tuy nhiên Quang sẽ cố gắng vì sức mạnh đồng tiền.
Màn mưa bên ngoài đã tạnh dần, mưa không còn nặng hạt như ban chiều. Tuy nhiên, không khí còn chưa kịp làm mát thì đã ngột ngạt, đè nén trở lại như thành phố này vốn phải thế. Những cơn gió mang theo sức nóng lùa qua từng khe cửa, hai người trong một căn phòng không có điều hòa dĩ nhiên không hề dễ chịu.
Quang vẫn cởi trần, còn phần trên của Vân chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng. Lúc này cơ thể cô gái bắt đầu chảy ra mồ hôi, càng lúc càng nhiều, đến mức chiếc áo lót màu đen thấp thoáng lộ ra, phần tay và bụng áo dần dán sát vào cơ thể.
Đồng hồ đã điểm chín giờ tối, hệ thống điện có vẻ vẫn chưa được sửa xong. Hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế sa lông nhưng không ai nói gì. Quang bận chiến đấu trong trò chơi Liên Quân, còn Vân thì mải miết theo đuổi những tâm tư vô định.
Mãi đến một lúc lâu sau, khi điện thoại Quang đã hết pin thì cậu mới dừng lại, quay sang nhìn cô chị rồi hỏi – “Chị không về hả? Trời hết mưa từ lâu rồi đấy. Nếu về thì em đưa chị về.”
Vân lắc đầu, miễn cưỡng nói – “Không cần đâu, nhà em cũng xa lắm.”
“Chị bao nhiêu tuổi? Em mới có 19 thôi, chưa già đâu.”
Vân tỏ ra ngạc nhiên – “Thế hả, em cũng chỉ mới 19 thôi.” – Cô dừng chốc lát, rồi hỏi tiếp – “Trông em già lắm hả?”
“Không, chỉ là chị mặc váy công sở nên trông chững chạc lắm, với lại chị là khách hàng, xưng hô nên lịch sự một chút còn gì.”
“Khách hàng? Thật ra thì anh làm nghề gì vậy?”
Quang nhún vai, nói thẳng – “Trai bao đấy, muốn mua thêm dịch vụ không?”
Vân há hốc mồm, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quang mà phì cười – “Anh đùa mà sao trông nghiêm nghị thế?”
“Ai bảo đùa? Em nghiêm túc đấy.”
Nụ cười của Vân cứng lại – “Trai bao? Ý anh là đĩ đực hả? Anh làm đĩ?”
“Ừm.” – Quang gật đầu, cậu lôi ra một điếu thuốc, tự châm lửa rồi trầm mặc. Quang cũng không biết thành thật như vậy có ổn không. Nhưng mà nếu muốn tìm khách hàng thật sự, Quang nghĩ là cứ nên nói thật.
Mũi Vân nhíu lại vì mùi thuốc lá, song trong lòng có chút cảm tình khi Quang thẳng thắn chia sẻ – “Sao anh lại làm vậy? Anh cần tiền lắm hả?”
“Cần, mỗi tháng em gái cần hai triệu tiền học, ba triệu để cha ăn uống sinh hoạt, còn năm mươi triệu, để trả nợ và giúp cha không phải chịu nhiều đau đớn. Chừng đó thứ khiến em phải làm mọi cách có thể.”
Lòng Vân bùi ngùi, mơ hồ có chút cảm động. Ngẫm kỹ lại thì cuộc sống của chính cô cũng tương tự chàng trai này biết bao. Cô mới mười chín tuổi, là lứa tuổi mà những bạn bè đồng trang lứa của cô vẫn an toàn trong vòng tay cha mẹ. Còn cô phải ra ngoài, chật vật mưu sinh.
“Em hiểu. Thật ra em sợ về trọ cũng vì em thiếu chủ trọ ba tháng tiền phòng, lão ấy lúc nào cũng măm me đuổi em đi.”
“Hửm?” – Quang quay sang liếc Vân – “Nói thế… bà chị có tiền trả em không đấy? Tổng sáu trăm, chín giờ mất rồi.”
Vân che miệng, tự nhiên lỡ lời nói hớ mất tiêu, sau đó cô bèn lè lưỡi trêu – “Không có, hai trăm ngàn cuối cùng của em anh cũng cầm rồi đó. Anh có lục cũng không có cái gì đâu.”
Đôi mắt Quang trợn tròn, nghiến răng với khuôn mặt tức tối – “Những ba tiếng, em đây chịu lạnh chịu cực ngồi như tượng gỗ với chị. Thế mà chị bảo không có tiền?”
Vân chu môi – “Xùy, em sợ được chưa? Đàn ông đàn ang gì mà tính toán thế hả? Anh nỡ để một cô gái chân yếu tay mềm như em…”
Vân chưa nói hết câu thì Quang đã cắt ngang – “Nói tóm lại là chị lừa em? Hay là chị muốn ghi sổ?”
“Em nghèo lắm, em không có tiền đâu.”
Quang nhìn Vân, khuôn mặt co quắp, cậu nghiêng đầu thở dài, trầm ngâm đốt thêm một điếu thuốc. Thế đạo thật rất khó khăn, làm đĩ mà còn ăn phải cú lừa, loài người không thể thành thật với nhau một chút hay sao?
Vân thấy bộ dạng chán chường của Quang, tự nhiên cảm thấy có chút áy náy. Hình như khi cô bị sếp trừ lương cũng có vẻ mặt y chang.
“Thôi mà, em thừa nhận là em ích kỷ. Em ghét cái tính hám tiền của anh nên muốn chọc anh đấy. Nhưng mà… anh coi… chỗ đó của em rồi, không phải công bằng sao?”
Vân tự tin vào nhan sắc của mình, cũng tự tin rằng Quang sẽ tha thứ cho cô, ai dè cậu ta trợn mắt, nói một câu dài khiến cô suýt thì tức đến hộc máu – “Ai thèm nhìn? Chị dù có muốn cưỡi em cũng phải trả tiền nha. Ngoài ra chị còn phải bù thêm phí tổn thất nữa, mắt em bẩn mất rồi.”
“Cái gì? Anh nói cái gì cơ?”
“Hừm, sao? Ai thèm nhìn cái thứ đó của chị? Phụ nữ nào mà chẳng thâm thâm giống nhau?”
Lần đầu tiên trong đời, Vân tức đến bốc hỏa, nếu có nắm lá ngón trong tay, cô nhất định sẽ nhét vào cái mồm độc địa của tên này, và bắt hắn nhai cho bằng hết.
“Anh nói thế nghĩa là sao? Của em không có thâm.”
Quang nhún vai – “Kệ chị, em đi về đây.”
Thấy Quang dợm đứng lên, Vân bất chấp nhào đến, ngồi thẳng lên người cậu ta. Cô không thể chấp nhận nổi cái thái độ đáng ăn đòn này.
Thế là Vân đè Quang xuống, hơi cúi đầu khiến hai khuôn mặt sát vào nhau đến mức nghe rõ cả tiếng thở, đôi môi mọng nước của cô cong lên, ánh mắt giận dữ đến cháy rực – “Anh nói lại coi, em không đủ xinh hay sao? Chỗ đó của em không làm anh nứng hay sao?”
Quang ngẩn tò te, công tâm mà nói thì Vân rất xinh đẹp. Đôi mắt biết cười ẩn sau cặp kính tròn, mũi cao, môi hồng, bên khóe miệng có lúm đồng tiền, hàm răng trắng bóc đầy mê hoặc với chiếc nanh nhỏ xinh. Hơn cả thế, mái tóc dài đen tuyền uốn xoăn ở đầu tóc, rũ xuống hai vai khiến cô thêm phần quyến rũ.
“Eh… chị làm cái gì đấy?”
“Em nói, không, là em hỏi anh, em không đủ xinh hay sao?” – Vân gào lên như phát điên, âm lượng to đến mức làm Quang hơi đau tai. Có mơ cậu cũng không ngờ khi phụ nữ phẫn nộ sẽ đáng sợ như vậy.
“Leo xuống! Đừng giỡn.” – Quang không thể đẩy Vân ra, hay nói đúng hơn cậu không nỡ. Chẳng biết vì sao cái hình ảnh thoáng qua khi nãy khiến cậu hứng, thằng em nhổm dậy từ đó đến giờ.
“Em không giỡn. Anh muốn hôn em không?”
Hơi thở thơm mát của Vân khiến Quang xao xuyến, cậu sắp sửa buông bỏ lý trí khi cặp môi gợi cảm ấy đang cách cậu trong gang tấc, tưởng như chỉ cần lè lưỡi ra…
“Hửm?” – Chợt, thứ gì đấy cứng ngắc chọt vào đùi Vân, ngọ nguậy như một sinh vật sống. Khóe môi cô gái cong lên, nở một nụ cười hài lòng, thế rồi bàn tay cô tìm đến đúng vị trí, vuốt ve nơi đũng quần Quang – “Ra thế, bảo chỗ ấy của em thâm, nhưng lại nứng vì nó ha. Anh chẳng thành thật chút nào hết á.”
Thằng em bị bàn tay ấm áp vuốt ve khiến Quang cứng cả người, cậu cố gắng giữ vững lý trí – “Muốn chơi em, xin đưa tiền trước.”
Mặt Vân đanh lại, cô tức tối chửi thề – “Lúc đéo nào cũng tiền. Nếu em chơi anh sướng, anh phải là người đưa tiền cho em.”
“Không có vụ đó đâu nha. Chị chơi chắc chắn không sướng.”
Bàn tay Vân đột nhiên dùng lực, bóp chặt con cặc Quang – “Nói lại xem, sướng hay không?”
Mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Quang, bàn tay con mẹ này có ma lực hay sao ấy. Nhưng cậu vẫn cứng miệng đáp – “Không sướng.”
Vân mím môi, đoạn vươn tay tự cởi từng cúc áo. Làn da trắng ngần đẫm mồ hôi của cô gái xuất hiện khi hai vạt áo trước bị đẩy qua hai bên, chiếc áo lót màu đen áp trọn lên bộ ngực đầy đặn, để lộ khe vú như muốn hút lấy linh hồn người khác. Vân nhích người đến, cái váy công sở của cô bị vén lên tận hông, bộ phận nhạy cảm áp lên cái thứ cứng ngắc nọ.
“Sướng hay không?”
Vân hỏi, chính bản thân cô cũng xuất hiện những cảm giác lạ lẫm. Một sự hưng phấn mới toanh mà cô chưa từng thử, cô muốn chinh phục tên chết dẫm này.
Quang cắn răng không đáp trong khi hô hấp của cậu trở nên dồn dập, cơ thể Vân có mùi thơm thoang thoảng kỳ lạ, rất có sức hấp dẫn với cậu, cơ thể cô càng gần thì cái mùi hương ấy lại càng đậm.
Thấy Quang vẫn cứng đầu, Vân dùng cả hai cánh tay ôm lấy cậu, áp cặp vú tròn đầy lên khuôn ngực cường tráng, đôi môi thơm ghé sát vào tai Quang, khẽ thủ thỉ – “Nói em nghe, anh… thấy sướng không? Khi con cặc của anh làm em nứng mất rồi…”