Phần 8
Uyên là một người phụ nữ nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự được làm “phụ nữ”.
Gia đình Uyên mang tư tưởng cổ hủ cho nên cô đã cố gắng giữ lại cái màng trinh mỏng manh đó đến tận đêm tân hôn, dù những bạn trai trước có làm gì thì cô vẫn không hề xiêu lòng. Tưởng chừng như đó là một điều may mắn – khi cô lựa chọn trao trinh tiết cho người cô yêu nhất. Song không phải như vậy, trong một thời gian rất dài Uyên luôn bị ám ảnh bởi cái đêm kinh khủng ấy. Chồng cô đã biến thành con thú dữ say xỉn, chà đạp Uyên theo đúng nghĩa đen.
Có lẽ vì tình yêu hoặc vì điều gì đó, Uyên lựa chọn nhẫn nhịn, không nói ra mà vẫn yêu thương chồng hết mực, trong cô cũng mong rằng chồng sẽ thay đổi, hãy trân trọng Uyên khi hai người làm tình hơn.
Một năm, ba năm, năm năm rồi bảy năm, lòng tin của Uyên dần vơi bớt. Chồng cô không hề có kinh nghiệm, cũng chẳng biết làm tình, lại cố chấp không chịu thay đổi. Với cái đầu đơn giản của anh ta thì việc ân ái chỉ gói gọn bằng hai chữ “xuất tinh”. Chồng Uyên sẽ đè cô ra nếu thấy thèm, chẳng buồn hôn cô hay làm màn dạo đầu, anh chỉ đơn thuần đút thứ cứng ngắc ấy vào trong người cô, nhấp cho ra thì thôi.
Uyên không hề thấy thỏa mãn, cô chưa từng được cưng chiều, được vỗ về, hay được âu yếm. Cô cũng là đàn bà, cũng muốn hiểu cảm giác lên đỉnh, cũng muốn được người đàn ông mình yêu thương ghì chặt cơ thể mềm mại, cũng muốn cùng anh ta trải qua hết các cung bậc cảm xúc của dục vọng.
Nhưng sau tất cả, thứ cô nhận lại chỉ là sự thất vọng. Chồng cô là người tốt, điều đó đúng. Thế nhưng cô có cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh chồng không, câu trả lời ở hiện tại chắc chắn là không.
“Giá như, chỉ cần anh ấy có một chút ý định sẽ thay đổi thôi thì mình cũng…” – Uyên tự lẩm bẩm, cửa sổ tâm hồn của cô đã đọng lại một tầng nước. Cô nhìn hai thứ trong tay, lòng càng hạ thêm quyết tâm.
Phản bội người đầu tay ấp gối với mình là một việc làm đáng ghê tởm. Nhưng chỉ hôm nay, một lần thôi, Uyên muốn tự do, muốn được làm chính mình.
Những ngón tay cô siết chặt cái máy rung màu hồng, không nghĩ thêm nữa mà làm luôn. Uyên bóc lớp vỏ của hộp bao cao su, sau đó lấy ra cái bao để bọc lại máy rung.
Kế đến cô đứng lên, vén tà váy rồi tụt cái quần lót ren xuống. Một sợi nước trong suốt xuất hiện giữa hai chân, Uyên chẳng biết bản thân đã ướt tự bao giờ. Thế rồi cô nhét cái đầu trứng vào bên trong lỗ lồn, hai cái mép o ép giữ chặt lấy thứ đó. Uyên cảm thấy có chút xúc cảm quái dị, cô tự tưởng tượng ra việc sẽ thế nào nếu thứ đó rung bần bật ở bên trong.
“Chết thật… Uyên ơi, mày hư hỏng quá.”
Uyên quay trở lại bàn ăn với một vẻ mặt đỏ ửng đến mức quái lạ, cách cô đi đứng cũng không được tự nhiên, đôi chân thẳng tắp cứ khép vào nhau một cách kỳ lạ, tựa như muốn ngăn thứ gì đó sắp tuôn trào.
“Chị xong rồi.” – Cô kéo ghế ngồi xuống, không dám nhìn thẳng vào Quang mà cúi thấp đầu.
Cậu ta mỉm cười, chủ động nắm lấy tay Uyên, vuốt ve những ngón tay cô như an ủi. Sau đó mới rướn cổ đến, nói khẽ – “Chị Uyên, chị muốn ra ngoài trước hay bắt đầu ở đây?”
Gò má Uyên nóng ran, trong lòng cô vừa tò mò vừa sợ hãi, lại cũng có chút ngượng ngùng, thằng nhóc thò lò nước mũi năm xưa giờ trở thành một người đàn ông đầy cuốn hút. Uyên ngửi được chút vị phong trần toát ra từ cơ thể Quang, dù không rõ đó là mùi gì nhưng nó đang khơi gợi bản năng sâu xa mà cô vẫn luôn kìm nén.
Hơi thở Uyên trở nên nặng nề, vẻ tự tin ngày thường bỗng biến thành rụt rè, cô đáp bằng giọng lí nhí – “Sao… sao cũng được.”
Quang mỉm cười khoe hàm răng trắng tinh, hơi thở cậu khiến Uyên có chút mê đắm – “Mức độ nhẹ nhất chị nhé.”
Nói đoạn cậu ta mở điện thoại, khởi động một ứng dụng kỳ lạ.
Uyên co rụt người, bàn tay bất giác níu chặt vào khăn bàn. Mồ hôi rỉ ra trên trán.
Cảm giác thật lạ lùng xuất hiện giữa hai chân, quả trứng nọ rung với nhịp độ vừa phải, công kích hai bên vách. Dâm thủy róc rách chảy ra, Uyên biết bản thân mình đã ướt đẫm.
Quang chẳng chờ cô nói gì, đột nhiên gọi một anh phục vụ đến tính tiền. Uyên phải cắn răng, kìm nén hết mức để cổ họng không phát ra tiếng, run rẩy cầm lấy phiếu tính tiền.
“Kính thưa quý khách, tổng cộng hết ba triệu hai trăm ạ. Chị muốn quẹt thẻ hay sẽ trả tiền mặt?”
Uyên miễn cưỡng gật đầu, mò mẫm túi xách một lúc lâu mới lấy ra cái thẻ. Ngay khi cô vừa đưa nó cho người phục vụ thì Quang lại tăng chế độ rung.
“Ahh…” – Uyên không kịp đề phòng nằm luôn ra bàn, mặt cô đỏ như trái cà chua, vành tai nóng ran, khóe môi Uyên giật giật, vừa thẹn vừa giận trừng mắt với Quang. Thấy nụ cười xấu xa của cậu, cô bèn ép chặt hai chân như muốn thứ đó dừng lại đôi chút, song nó chỉ là đồ vật vô tri nên đương nhiên không có tác dụng, đã vậy Uyên càng siết thì kích thích lại càng tăng.
“Chị… chị có sao không ạ?” – Bạn phục vụ vội đỡ Uyên dậy, bàn tay anh chàng xốc vào nách Uyên.
Uyên lắc đầu, tự dưng hưng phấn đến phát run, nhiệt độ ấm nóng từ tay chàng phục vụ khiến cô bất giác có vài suy nghĩ hơi khó đỡ.
“Chị ấy hơi say thôi, anh cứ tính tiền đi, để em đỡ cho.” – Quang vừa nói vừa đứng dậy, đi đến cạnh dìu Uyên lên.
“Vâng.” – Chàng trai kia gật đầu, liếc nhìn bờ mông vểnh săn chắc của Uyên, nuốt khan ngụm nước miếng rồi đi khỏi.
Quang cười cười, ngay khi giúp cô chị đứng dậy thì nói khẽ vào tai Uyên – “Chị nhạy cảm ghê nha.”
Lời trêu chọc làm Uyên thấy vô cùng xấu hổ, bản thân cô cũng không rõ vì sao hôm nay cô chảy lại nhiều nước như vậy. Nếu không phải vì ở đây đang có người chơi nhạc, chắc hẳn sẽ có tiếng óc ách khe khẽ vang lên.
“Đáng ghét!” – Uyên hờn dỗi trừng Quang.
… Bạn đang đọc truyện Làm đĩ đực tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/05/truyen-sex-lam-di-duc.html
Bầu trời bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, không thấy mặt trăng cũng không thấy được ánh sao. Ở thành phố lớn có cái gọi là “ô nhiễm ánh sáng” nên không trung khác xa nơi Uyên sống – chẳng đẹp bằng.
Cô được Quang dẫn đến một công viên đông đúc người qua kẻ lại, ngồi ở ghế nhựa và gọi hai ly trà chanh. Uyên vốn cũng thích tận hưởng điều giản dị này song hiện tại cô chẳng còn tâm trí gì cả, bởi cái máy rung đáng ghét đang ở giữa hai chân cô.
Uyên rất xinh đẹp, nhan sắc quyến rũ khiến cô được rất nhiều ánh mắt dõi theo mỗi khi ra ngoài. Thế nhưng hiện tại cô không hề vinh dự vì điều đó, ngược lại còn cảm thấy sợ sệt. Từng ánh mắt thưởng thức hướng đến khe ngực hoặc cặp đùi ngon mịn đều khiến Uyên đổ mồ hôi. Dù cô đã ngồi khép chân, che chắn bằng áo khoác song cảm giác kỳ cục ấy vẫn không hề biến mất.
“Họ biết không? Họ có biết mình đang… nứng không?”
“Họ có cảm thấy mình khêu gợi quá không? Có ai nhìn thấy thứ giữa chân mình không?”
“Sao ánh mắt họ lạ lùng thế… Họ… nhìn khuôn mặt mình… hay có ai đó đã để ý đến…”
Lòng Uyên rất mâu thuẫn, cô không dám tưởng tượng chuyện sẽ ra sao nếu có ai phát hiện ra tình trạng bây giờ của cô. Lồn cô chắc đã ngập nước đến mức dâm thủy còn rỉ xuống hai má đùi trong. Nếu có ai biết được, chắc cô sẽ xấu hổ mà chết mất.
Tuy nhiên ở chiều ngược lại, Uyên lại chẳng nguyện ý rút cái đồ chơi này ra. Thứ đó đang ban tặng cho cô những khoái cảm tuyệt vời, từng cơn sóng dục vọng trào dâng bên trong, lồn cô sướng âm ỉ, ngay cả đầu vú cũng đã cương lên. Uyên ngồi cạnh Quang, tựa đầu lên vai cậu ta, tham lam hít thở hương vị tràn trề sự nam tính.
“Cứ thế này… chị chịu không được…” – Uyên nói khẽ với Quang, giọng điệu ngọt ngào đầy nữ tính.
“Còn chút nữa… chưa đủ đâu.”
“Gì nữa? Không cho chị về hả?” – Uyên chu môi hờn dỗi, khuôn mặt dù nhìn thế nào cũng thấy dễ thương.
Quang lắc lắc đầu, tính tiền nước rồi nắm lấy tay Uyên. Cô theo bản năng đi theo Quang, vì đã hơi quen nên tướng đi cũng không còn quá kỳ cục.
Quang dẫn Uyên vào phố đi bộ, nơi đây là tổ hợp của những quán bar và quán rượu nên rất nhộn nhịp, người đến kẻ đi đông như nước chảy, bên tai là đủ thứ âm thanh hỗn tạp, như tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói hô hố, tiếng của những cái ly thủy tinh cụng vào nhau…
Uyên hơi thắc mắc, Quang lại muốn làm gì?
Câu trả lời có ngay lập tức, mức độ rung không ngờ lại được tăng lên đến mức cực đại. Thứ đó khuấy đảo bên trong Vân, mạnh đến mức khiến cô ngồi thụp xuống đất, miệng vô thức rên lên những âm thanh hư hỏng. Mấy ánh mắt quái dị, ngỡ ngàng bất chợt tập trung về phía cô khiến Uyên vội vàng cắn răng.
Quang đỡ Uyên dậy, khẽ dìu cô đi tiếp.
Bước chân Uyên tập tễnh, nửa thân dưới tựa mất đi hết sức lực, đầu óc cô hiện tại đang ở biên giới trống rỗng, cái cảm giác sướng khoái đến tê dại làm ánh mắt Uyên trở nên mê ly.
“Tắt nó… đi em… chị…” – Uyên nói với Quang, lời nói như van xin.
“Cố lên, hết con đường này… em sẽ đưa chị về.”
Uyên cắn môi – “Chị… cảm giác như… chị sắp đái ra mất…” – Khuôn mặt cô cứng ngắc.
Quang trợn mắt, nở nụ cười khổ rồi tắt máy. Cậu không dám chắc cảm giác của Vân là “lên đỉnh” hay là “đái”, nhưng cậu cũng không dám đánh cược, kích thích một cô nàng ngây thơ như thế cũng quá đủ rồi.
Trên chiếc taxi về khách sạn, Quang không làm gì nữa. Uyên cảm thấy hơi thất vọng, thật sự nếu chàng trai này muốn làm gì đó, cô nghĩ bản thân sẽ chiều theo.
“Chị này, biến thái như vậy làm chị hứng không?” – Quang đột nhiên hỏi, âm lượng rất thấp như sợ tài xế phát hiện.
Uyên sững lại một chút, sau đó ôm lấy cánh tay cường tráng của Quang, ép nó vào ngay giữa khe ngực cô – “Chị nứng lắm.” – Chỉ ba chữ như vậy đã đủ nói lên tất cả.
Quang lại nở nụ cười xấu xa – “Vậy thì… em nên giúp chị duy trì cảm giác đó mới phải.”
Thứ đó lại rung động, Uyên tỏ vẻ hài lòng, nở một nụ cười quyến rũ – “Chút nữa… em chết với chị.”
“Em rất mong chờ.”
Cường độ rung tăng thêm, Uyên cắn răng không nói, dựa hẳn vào lòng Quang rồi nắm tay cậu thật chặt, âm thầm khép chân chịu đựng (hoặc tận hưởng).
Cánh cửa phòng 301 bị mở ra mạnh mẽ. Uyên kéo Quang vào ngay trong phòng, chẳng kịp bật đèn đã ôm chầm lấy cậu.
“Ahh… ahh… chị nứng lắm…” – Uyên hổn hển rên rỉ, nơi đây đã đủ an toàn để cô không cần kìm nén nữa, lồn cô nóng ran đến mức khó chịu, cô muốn Quang, muốn làm tình với cậu.
Quang khép cửa, sau đó nâng má Uyên lên rồi hôn đôi môi màu cam ướt át của cô – “Giờ chị muốn đái không? Cứ ra đi, có thể đó là cảm giác lên đỉnh đấy.”
“Ơ hả?” – Uyên hơi ngỡ ngàng, siết chặt Quang, tham lam hôn lên cổ cậu ta, thè lưỡi ra liếm láp bờ môi mà bản thân cô khao khát.
“Thử đi… có em đây mà.” Quang lại nói, rồi cũng nhiệt tình khóa môi với Uyên, bàn tay cậu vỗ về phần lưng trần trụi, mát lạnh, mịn màng như lụa.
Cơ thể Uyên ưỡn lên, cặp vú nóng nảy chà sát với Quang – “Nếu… là đái thật… thì sao?”
Quang vuốt nhẹ mái tóc cá tính mềm mại của Uyên, ánh mắt khiến cô thấy an tâm – “Thế thì em sẽ giúp chị vệ sinh… bằng lưỡi nhé.” – Nói đoạn Quang ấn vào điện thoại trong túi quần, độ rung đã đến cực đại.
Uyên kêu lên rồi thụp xuống, cô không thể chịu nổi cảm giác này, đầu óc cô như muốn bay lên trời. Quá sướng, quá thoải mái.
Quang vươn tay bật đèn, ánh sáng vàng nhạt ấm cúng rọi vào thị giác của Uyên. Cô thấy Quang bỗng nhiên cởi quần, tụt xuống dưới, thì ra bên trong cậu ta chẳng hề mặc quần lót, dưới lớp quần tây lịch lãm nọ lại là một con cặc cứng cáp.
Uyên trợn mắt, nhìn những đường gân táo bạo, cái đầu khấc hồng hào và cả chiều dài lẫn độ to hơi bất thường. Cô ước đoán, ít ra cũng hơn chồng cô hẳn 5cm.
“Câu em muốn hỏi, liệu chị có muốn ngậm thứ này của em không nhỉ?” – Khi Quang vừa nói chuyện thì con cặc của cậu rung nhẹ, chổng lên một chút.
Trong lòng Uyên gào thét liên tục vài chữ có song không thể thốt ra miệng, cô bất giác chống tay xuống đất, vô thức bò đến, ánh mắt hiện rõ sự thèm thuồng. Uyên muốn nó, muốn thử con cặc dữ tợn ấy, cô muốn đút nó vào miệng, cũng muốn nhét nó vào lồn. Cô thật sự khao khát, rất rất khao khát.
Thân thể xiêu vẹo của Uyên cuối cùng cũng chạm được vào đùi Quang. Cô cố gắng nâng cơ thể lên, miệng mở lớn, thè lưỡi ra liếm dọc hai bên đùi chàng trai. Khuôn mặt tròn của cô gái hiện lên sự đĩ thõa, như đã muốn bất chấp tất cả.
Uyên thỏa thích hít thở, ngửi được hương vị dễ chịu, cô đoán Quang có sử dụng nước hoa. Không hiểu sao trong lòng Uyên hơi buồn, thứ “của nhà” lúc nào cũng toàn mùi khai khó chịu.
Quang dĩ nhiên không hiểu được tâm tư biến ảo khôn lường của phụ nữ, cậu vuốt ve má Uyên, lặng lẽ chờ đợi. Thật ra thì Quang cũng thấy hơi tự hào… trước kia, sự trong sáng vui vẻ của Uyên từng làm cậu say mê.
“Của em đẹp lắm. To nữa… ahh… ahh…”
Uyên khen một câu rồi há miệng thật to ngậm lấy cái đầu hồng hào. Đầu lưỡi nhỏ nhắn đảo bên trong. Sau, cô vừa mút vừa hút lấy thứ đó, cố gắng đưa nó xuống thật sâu.
Thâm tâm Uyên bùng nổ, mặc kệ cho cảm giác khó thở nghẹn ngào do cơ vòm họng phải ép chặt. Cô, cuối cùng cũng được mút một con cặc mạnh mẽ, một con cặc khác ngoài cái của chồng cô.
Cơn nứng điên dại xâm chiếm toàn bộ cơ thể, Uyên ma sát đôi môi mình một cách mãnh liệt, tay trái cô nắm lấy phần dưới, chơi đùa với hai viên bi lủng lẳng. Còn tay phải, cô kéo lệch quần lót qua một bên, nắm lấy một đầu của món đồ chơi, tự bản thân thủ dâm. Cô muốn sướng hơn, sướng hơn nữa.
Trò biến thái đang làm rất nhanh đã khiến Uyên lên đến đỉnh núi. Khi cô trợn mắt ngậm chặt dương vật Quang đến tận cán thì cũng là lúc bên dưới cô phun trào. Cơ thể Uyên run rẩy dữ dội, làn nước trắng trong suốt bắn ra từ chỗ kín ướt cả váy. Rồi lồn cô co giật, đẩy món đồ chơi ra bên ngoài.
Sau đó Uyên nhả cây xúc xích ra, nằm thẳng trên đất, thỏa mãn tự cảm nhận lấy phản ứng của cơ thể rũ rượi.
Tuyệt vời quá, từng tế bào trên người cô sướng rơn. Não Uyên trống rỗng, sự phê pha kỳ diệu đưa cô rời xa thực tại. Cô rốt cuộc cũng hiểu, thế nào mới gọi là lên đỉnh.
Quang ngắm cô chị một lát, trong lòng có chút đồng cảm. Đoạn, cậu ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc Uyên.
“Chưa đủ đâu, vẫn còn nữa… Chị có muốn thư giãn chút không?”
Ánh mắt mơ hồ của Uyên bị Quang lôi trở lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy con cặc đó vẫn còn cứng ngắc và đang đung đưa.
“Chị… vẫn muốn.” – Uyên thốt nên lời chân thật, cái lồn hư hỏng vẫn còn đó nhiều ham muốn.