Phần 17
– Đúng là nhiều chuyện không thể biết được trong đó nói chung là em chưa có vợ nên chưa biết hì hì.
Anh Phong cười rồi nói:
– Thế còn cái Tuyết, chú mày không tính là vợ à?
– Thì mới yêu thôi đã cưới xin gì đâu mà vợ chồng anh, ai cũng có khoảng không gian riêng của mình mà.
Anh Phong cười rồi bắt đầu tâm sự những điều kín đáo mà đàn ông thì quá rành rồi. Hóa ra anh chị thuộc tuýp người phải nó là dâm đãng, không chỉ vậy mà còn có thể nói là tự do một cách hơi thái quá nữa.
Nói chuyện một thôi một hồi thì anh Phong hỏi:
– Thế lái xe thế này đã được thưởng thức các em xinh tươi ở khắp các tình thành chưa?
– Em làm gì được, mới lái xe được có một thời gian ngắn mà anh, làm gì có đi được đâu đâu mà thưởng với thức, hơn nữa thưởng thức thì lấy tiền đâu ra mà thưởng.
Anh Phong cười hà hà rồi nói:
– Chú mày cứ chăm chỉ đi với anh, trình chém gió của chú mày cũng được đấy, nói chung là cứ đi là sẽ được thưởng thức!
– Hì hì! Vâng!
Lái xe đi đến mấy công ty nhỏ tôi cũng được đón tiếp phải nói là chu đáo, có lẽ lái xe riêng cho sếp tổng nên mới được như vậy. Ăn uống xong tôi lái xe cùng anh phong mà mấy ông sếp bé bé đi massage rồi giải trí.
Tôi viện cớ lái xe nên không bia bọt với nhạc nhẽo gì, nên được mấy sếp cho mấy cái phong bì, mở ra cũng đến gấp ba hay bốn lần lương của tôi.
Không nghĩ được nhiều nhưu vậy, tôi hí hửng lắm. Hy vọng có thể mua cho Tuyết được một cái gì đó gọi là quà tặng vì tôi cũng chưa tặng được Tuyết một món quà gì cả tính từ lúc yêu nhau.
Đợi các sếp đến hơn ba tiếng đồng hồ thì mọi người đi ra, ai cũng có vẻ mặt hớn hở nhưng ngà ngà say vì bia rượu quá mức.
Đưa anh Phong về khách sạn thì anh Phong nói:
– Sao không lên cùng với mấy anh cho vui!
– Thôi em lái xe, phê quá đâm vào đâu thì chết!
– Được! Anh thích chú mày rồi đấy… hôm nào qua nhà anh chơi vơi chị nhé!
Tôi cười rồi vâng ạ một tiếng.
Có lẽ còn quá nhiều góc khuất mà tôi chưa thể biết được trong cuộc sống của anh Phong và chị Huyền. Nếu ngoài đời nhìn vào thì có lẽ thấy gia đình quá hạnh phúc và nghiêm túc gia giáo nhưng bên trong thì có trời mà biết được.
Hôm sau lái xe đưa anh Phong đi thăm mấy nhà máy nữa, tôi lại được thêm bồi dưỡng nhưng không nhiều bằng tối hôm trước, nói chung là cũng được. Chiều thì tôi lái xe đưa anh Phong về nhà, anh có mời tôi vào nhưng thôi, tôi viện cớ mệt nên đánh xe về tổng công ty rồi lấy cái Mazda về chỗ trọ.
Đi nhiều nên tôi đặt lưng xuống giường ngủ luôn. Sáng hôm sau thì tạt qua đưa Tuyết đi làm chứ không để Tuyết đi xe máy nữa.
Vừa thấy tôi Tuyết nói:
– Ô sao không để em đi xe máy lại còn qua đón cơ à? Không phải đưa anh Phong đi à?
– Có chứ nhưng hôm nay đi muộn chút, có lịch rồi đưa anh ấy ra sân bay thôi còn đâu được nghỉ hai ngày cơ. Thôi đi làm nào.
Tuyết hí hửng lên xe ngồi cạnh tôi, mùi nước hoa thơm phức làm rôi thích thú hít hà. Tuyết mỉm cười hỏi:
– Sao thấy em thơm không?
– Có mùi nước hoa mới à?
– Ừ! Hì hì… mới hôm qua lấy về xong hì hì. Thế đi với anh Phong sướng lắm đúng không?
Tôi cười bảo:
– Sướng cái gì mà sướng!
– Nhìn cái mặt giả nai kìa, khai thật ra đi… hôm qua đi với mấy em!
– Một em cũng chẳng có ấy, lái xe mệt phờ người ra, bia bọt không uống thì lấy đâu ra mà gái với gú, nói chung là anh Lê trợ lý anh Phong cân hết rồi.
– Thế cơ à? Thế có bí bách trong người không?
– Có chứ! Về đang tính bảo em đền bù đây này!
– Ô hay em có làm gì đâu mà phải đền bù anh nhỉ.
– Hứ! Kệ chứ! Không làm gì cũng phải đền bù anh chứ. Mệt là phải chăm sóc chồng biết chưa!
– Đã cưới đâu đòi làm chồng!
– Chưa cưới cũng phải làm hì hì!
Tuyết đấm nhẹ vào đùi tôi một cái rồi tôi đưa Tuyết đến công ty. Chị Huyền thì chưa đến lúc lái xe ra thì tôi gặp chị. Hôm nay chị mặc bồ độ ren màu mỡ gà đúng kiểu đi dự tiệc nên đẹp vô cùng.
Hai cái bầu vú căng mọng được nâng lên thật cao nhìn càng đẹp. Tôi thấy vậy hỏi:
– Hôm nay chị đi dự tiệc à?
Chị Tuyết gật đầu rồi bảo:
– Ừ! Chắc lại lu bù đến tối đây, dạo này có nhiều cuộc họp giữa doanh nhân với các vị lãnh đạo thành phố lắm.
Tôi nheo mắt một cái thì chị lườm tôi rồi huých nhẹ vai vì tôi biết đi họp xong thì cái kết kiểu gì cũng là một phòng trong khách sạn.
Đưa Tuyết đến công ty xong thì tôi quay lại nhà rồi đón anh Phong ra sân bay. Quãng đường hơn ba chục km nên đi cũng mất gần một tiếng vì đường tắc. Gửi xe kéo va ly vào cho anh Phong rồi tôi xin phép về.
Tạt qua mấy cửa hàng đồ nữ tôi vào mua cho Tuyết hao bộ đồ khá bắt mắt với đôi quần lót ren lại còn lọt khe nữa.
Đến buổi chiều thì tôi qua đợi Tuyết ở công ty. Chị Huyền đã đi họp rồi nên Tuyết phải cố gắng làm xong việc sổ sách rồi mới về được.
Vừa mở cửa xe ra thì tôi đưa luôn túi quần áo cho Tuyết xem. Vừa xem Tuyết hí hửng bảo:
– Ô sao bỗng tự nhiên lại mau cho em đồ thế này…
– Muốn vợ tương lai xinh hơn thôi.
Tuyết bĩu môi một cái rồi xem giá. Thấy nó đắt so với mức lương của tôi thì Tuyết nói:
– Hết lương rồi còn gì nữa nhỉ.
Tôi cười hề hề trêu:
– Hết đã có em nuôi!
– Còn lâu nhé, hết lương là nhịn.
Tôi cười rồi nói:
– Làm sao mà hết được, hôm qua được mấy ông sếp bồi dưỡng, nói chung đủ mua đồ cho vợ.
Tuyết tủm tỉm cười lôi hai cái váy ra rồi bảo:
– Sao mà biết màu sắc em thích với lại kiểu váy thế này!
– Nhìn tủ quần áo của em thêm với quan sát là đồ em mặc hằng ngày là biết thôi chứ có gì đâu. Còn túi nữa kia kìa, mở ra mà xem.
Tuyết mở ra thấy hai cái quần lót màu đen bằng ren lại còn lọt khe nữa thì đấm nhẹ vào đùi tôi rồi nói:
– Ai bảo mua cho em cái này!
– Mua cho em cái này thỉnh thoảng nhìn vào để anh ngắm chứ.
– Hứ! Không cho anh ngắm!
– Không cho anh ngắm thì cho ai ngắm nào!
– Cho trai khác ngắm ờ có làm sao không?
– Có đấy hì hì… hì!
Tôi mỉm cười rồi bảo Tuyết đi ăn nhưng Tuyết lại bảo đi siêu thị mua ít đồ rồi về làm nồi lẩu hai người ăn ở nhà.
Tôi cũng thích kiểu đó nên cả hai vào siêu thị mua đồ. Vừa về đến nhà thì Tuyết chế biến đồ còn tôi thi nhặt rau.
Vừa ngồi nhặt rau vừa nhìn cái cặp mông được cái váy công sở ôm khít làm tôi thèm vô cùng. Nhặt vội đống rau tôi đứng lên tiến lại xoa xoa cái mông. Tuyết ngoảnh ra mỉm cười âu yếm nhìn tôi nói:
– Nhanh lên còn nấu ăn… sờ gì chứ tí em cho sờ thoải mái.
– Nhưng mà anh thích sờ lúc này cơ!
– Nhặt xong rồi đây này… thèm em quá đi!
– Thôi mà… để em nấu ăn xong đã.
Tôi đành đề cho Tuyết nấu đồ xong vừa nấu ăn vừa nói chuyện. Kể luôn chuyện anh Phong cho Tuyết nghe. Tuyết tủm tỉm nói:
– Chỉ anh ấy được làm thế nhé, còn anh là em cấm đấy!
– Sao mà cấm?
– Nhỡ lây bệnh về cho em thì sao?
– Có bảo hộ rồi còn gì nữa, có gì mà sợ hơn nữa không sợ anh Phong lây cho à!
Vừa nói xong thì Tuyết lườm tôi rồi có vẻ giận nhưng ngay lập tức tỏ vẻ hí hửng mà nói luôn:
– Có mà anh không sợ chị Huyền lây cho à?
Tôi ớ người ra rồi bảo:
– Không hì hì!
Tuyết đã nấu xong đợi cho nồi lẩu sôi thì tôi bế Tuyết ra phòng khách, luồn tay vào cái áo xoa nhẹ nhẹ bầu vú căng tròn rồi tôi với Tuyết nói chuyện.
Tuyết vòng tay qua cổ tôi, kéo tôi xuống hôn cái chụt một phát rồi khẽ nói:
– Chúng ta chơi trò chơi đi!
Nhìn khuôn mặt của Tuyết tôi nghi nghi vì dễ bị Tuyết chơi đểu lắm vì Tuyết tinh ranh trong những kiểu trò chơi này nên tôi bảo lại:
– Này có chơi đểu không đấy?
– Thật thề không chơi đểu.
– Ờ chơi thì chơi…