Phần 3
– Em là em thấy nó cứ như thế nào ấy, chẳng thoải mái chút nào cả.
– Mới đầu chưa quen thì ai mà chẳng vậy, quen sẽ khác chứ. Mấy em văn phòng bây giờ không thích ăn mặc bụi phủi đâu.
Tôi cười đành chấp nhận thì chị Huyền bảo:
– À này cầm thêm ít tiền chiều đi mua thêm đồ nhé. Chiều chị bận không đi được.
– Dạ vâng ạ, nhưng tính em thích kiểu “Vô công bất thụ lộc” thế nên chị cứ trừ dần vào lương cho em nhé hì hì.
– Gớm lại còn thế nữa, ok nếu thích thế thì chị chiều.
Chị Huyền tủm tỉm cười trông càng xinh hơn, nhìn cái cặp lông mày được kẻ sắc sảo vô cùng. Ánh mắt thì có phần dâm dật nhưng ẩn kín nếu không quan sát kỹ thì không thể nào mà nhận ra được. Thấy chị Huyền bảo chiều có việc thì tôi nói:
– Vậy chiều em có cần phản đến để đưa chị đi không?
– Thôi khỏi! Cứ đánh xe về công ty đi, à xe này chị đi, còn cái Mazda 3 ở sân đấy, xe không đi lâu rồi thì em lấy đi tạm. Cứ qua cái gara này mà sửa chữa lại có gì ghi hóa đơn cho công ty em nhé.
Tôi cười rồi nói:
– Vâng ạ! Thế cái xe Mazda 3 đời 2013 nhìn đẹp thế mà chị không đi à? Để bụi bặm đến là thương!
Nghe tôi bảo “Đến là thương” thì chị Huyền cười khúc khích nói:
– Xe chứ có phải là gái đâu mà nói đáng yêu thế em, nó chỉ là cái phương tiện đi lại thôi, cái xe đó chồng chị mua cho chị nhưng thỉnh thoảng ông chồng chị lái đi làm, rồi chị phát hiện bồ bịch rồi làm ngay trên xe đó chị tức chị mới mua cái này đấy chứ.
– Eo vì một chuyện mà đáp nguyên cái xe đi à?
– Người còn chẳng tiếc thì tiếc gì cái xe em. Thôi về công ty nào.
Tôi về công ty rồi đánh xe vào gara sau đó đưa chìa khóa cho chị. Vòng qua cái Mazda 3 đỏ tươi nhưng phủ một lớp bụi chằng chịt. Tôi đoán chắc là lâu lắm không được sử dụng rồi. Lấy chìa tôi mở cửa thì một mùi hôi nồng đưa vào mũi.
Trong xe bẩn cũng không kém. Kiểu này mà đi làm lại chắc phải đến ba bốn ngày. Lấy cái giẻ tôi lau qua ghế và vô lăng sau đó đề thử mãi không nổ đành phải xem lại ắc quy. Nó chết từ lâu rồi nên đành gọi điện trên cái địa chỉ chị Huyền cho để gọi thợ vào.
Một tiếng sau thì cái xe đề được, tôi với thằng em thợ phóng xe đến gara xem xét sửa thế nào rồi tôi để xe đấy về nhà thu dọn đồ rồi chuyển qua phòng mới.
Loằng ngoằng như vậy mà hết cả buổi chiều, đến tối mịt mới xong. Qua căn chung cư mới thì tôi bắt gặp chị chủ nhà.
Dáng sành điệu chẳng kém gì chị Huyền cả nhưng cái mặt thì lẳng lơ hơn hẳn. Vừa thấy tôi thì đã hỏi:
– Lính mới của chị Huyền à?
Tôi mỉm cười gật đầu nói:
– Dạ! Em lính mới.
Vừa thấy bảo thế thì chị chủ nhà nheo mắt hí hửng nói:
– Thế cố gắng phục vụ cho tốt nhé cậu em.
Tôi thấy kiểu chị nói là có vẻ chắc bà Huyền này cũng thuộc loại dâm dật chán chồng. Đang thẫn thờ nghĩ thì bà chị chủ cái chung cư my ni nói:
– Chị là Nga, bạn chị Huyền, Huyền có nói là bạn thân không đấy?
– À chị ấy có chị ạ. Thế chị có ở phòng nào không ạ?
– Không chị thuê quản lý thôi mà em, sáu bảy cái chung cư mini thế này thì ở làm sao được cơ chứ. Thuê quản lý ba tháng đến lấy tiền thuê nhà hay là xem xét thôi. Ở đây có chuyện gì cứ xuống gọi anh quản lý bên dưới là được.
– Vâng ạ!
Tôi cười thì chị Nga đi qua mùi nước hoa đắt tiền đưa vào mũi tôi. Chị đi ra cái Mer E300 đỗ ngay trước cửa rồi vẫy tay chào tôi.
Tôi chào lên phòng mình rồi dọn đồ sau đó đi ăn. Sáng hôm sau đến công ty sớm, lên phòng thì đã thấy Tuyết thư ký nhìn tôi mỉm cười nói:
– Anh Hùng này, đây là lịch làm việc của chị Huyền, cố gắng sắp xếp cho ổn nhé.
Tôi nhìn thấy cái bảng công việc dày đặc của chị Huyền mới thấy trông làm giám đốc như vậy thôi nhưng công việc cũng bận lắm.
Nhận lịch tôi mỉm cười với Tuyết mà nói:
– Trông hôm nay xinh ghê cơ!
Tuyết mỉm cười trêu lại tôi:
– Em lúc nào chẳng xinh, nhưng mà nhìn anh khác hẳn đấy!
Tôi cười bảo lại:
– Anh khác hẳn ở chỗ nào?
– Mặc quần áo này trông ngố ngố thôi hì hì. Thôi em vào làm tiếp công việc đây, chắc tám giờ chị Huyền có công việc sang phía công ty của anh Quang đấy.
Tôi hỏi lại:
– Anh Quang là anh nào?
– À anh Quang là chồng chị Huyền, công ty cũng khá xa, nói là công ty dạng mẹ con với công ty mình nhưng cũng là đối tác.
– Anh chưa gặp chắc tí được gặp rồi.
Tuyết mỉm cười đi vào phòng. Hôm nay Tuyết mặc cái áo hồng cánh sen bó sát với chiếc quần tây và đôi guốc cao trông đứng đắn lắm tuy nhiên thì những đường cong gợi cảm lại lộ rõ.
Nếu so sánh cái bầu vú của Tuyến và chị Huyền thì cái bầu vú của chị Huyền còn bé hơn của Tuyết đến mấy phần.
Cầm tờ giấy xuống nhà xe tôi đi loanh quanh nói chuyện với bảo vệ và một số anh em chở hàng, nói chung còn đến nửa tiếng nữa mới đến giờ nên tôi mời anh em đi uống nước rồi lên đợi chị Huyền xuống.
Vừa gặp tôi chị Huyền đã nói:
– Đấy ăn mặc phải thế này chứ, hôm nay cho em gặp một người đặc biệt.
Tôi mở cửa xe cho chị vào rồi nói:
– Đặc biệt thế nào? Chắc là chồng chị phải không?
Vừa nghe tôi nói thế thì chị Huyền nhạc nhiên hỏi:
– Sao em lại biết thế? Á à chắc cái Tuyết lại bép xép hả? Tí nữa cho một trận.
Tôi cười hì hì rồi lên xe theo đia chỉ mà Tuyết đưa. Vừa đi vừa nói chuyện với chị Huyền. Chị Huyền hỏi:
– Sao chuyển qua nhà mới chưa?
– Rồi chị ạ. Lúc đấy em còn gặp chị Nga nữa, nói bảo có việc gì cứ nói với anh quản lý bên dưới.
Chị Huyền thấy tôi nói vậy thì tủm tỉm bảo:
– Thấy trai đẹp là sáng hết cả mắt lên. Đúng là dâm hết chỗ nói:
Tôi cười mà bảo:
– Chị nói thế sai quan điểm đấy, trông chị Nga đứng đắn thế còn gì nữa, hơn nữa em cũng có phải trai đẹp đâu. Trai bình thường!
– Thế này là đẹp rồi, à mà nó đứng đắn á? Giả tạo thế thôi em, nó mà đứng đắn mấy em thả thính, làm hàng là phụ nữ đoan trang hiền thục hết.
Tôi cười hì hì thì chị Huyền kể tiếp:
– Khéo nó thịt và phải đến gần trăm thằng rồi đấy.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Gần trăm cơ á? Thế chồng chị ấy không ghen à?
– Nó bỏ chồng thì làm gì có ghen em, nó có thằng con trai kém con gái chị một tuổi đang học lớp mười thì phải, khéo bạn của con nó nó cũng thịt đấy.
– Eo ôi! Nhưng mà chị ấy cũng xinh, phải nói là sắc sảo với lại có kinh tế như thế thì làm gì mà chẳng được.
Chị Huyền cười rồi nói tiếp:
– Thế đã hỏi han gì em Tuyết chưa?
– Chưa chị ạ? Nhanh quá hỏng việc đấy.
Tôi cười rồi nói chuyện với chị thêm một lúc thì đến công ty. Lần đầu tôi gặp anh Quang, thấy tôi anh Quang tỏ vẻ hiền hiền rồi chào qua một tiếng. Anh Quang trông ngoài bốn mươi rồi ngấm nghé đầu năm nhưng nhìn còn phong độ vô cùng. Không bụng bia mà còn đầy nét nam tính.
Hai vợ chồng vào phòng họp bàn một lúc thì khá lâu thì thấy chị Huyền bỏ ra với gương mặt hơi tức tối một chút nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Anh Quang lại gần rồi bảo tôi:
– Đưa chị về công ty, cẩn thận em nhé.
– Dạ vâng ạ!
Cả hai lên xe tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy chị Huyền mặt vẫn hằm hằm, tôi khẽ bảo:
– Có gì tối về nhỏ to tâm sự là anh ấy lại khác ngay ấy mà chị.
– Cái ngữ ấy có mà còn lâu nhé. Càng nghĩ càng bực mình.
Nói xong thì chị Huyền tâm sự với tôi. Dồn nén những bức xúc từ bấy lâu. Hóa ra là anh Quang có nuôi ăn một em cấp ba mà học cùng trường với lại con chị.
Hai đứa biết ầm ầm dẫn đến đánh nhau ở trường nhưng anh Quang mặc kệ. Tôi an tủi mội lúc rồi theo lịch thì qua một công ty đối tác nữa nên đưa chị Huyền đến.
Quả thật là con người giữ được bình tĩnh, đến công ty đối tác mà chị Huyền tỏ ra không có chuyện gì, vẫn nói cười vui vẻ.
Đến trưa thì chị Huyền bảo tôi:
– Nào về công ty chị em mình đi ăn!
– Đi ăn luôn thôi chị sao về công ty làm gì nữa?
– À thế không thích rủ Tuyết đi cùng à?
– À vâng! Thế chị đi làm thế này mà không có Tuyết đi cùng à?
– Công việc giờ chưa cần đến. Lúc nào thương thảo xong gọi là chỉ việc ký hợp đồng thì mới cho đi. Hôm nay tiện thể tiến đến mà tán em ấy đi!
– Cứ phải xem em ấy thế nào đã chị.