Phần 25: Trần Ngọc Thư
– Tên Khải… hmmm. – Thư đặt một ngón tay lên môi nhìn lên trần nhà suy nghĩ.
– Cách đây tám chín tháng gì đó người ta vớt được cậu ta ở dưới sông. – Ông Lý cầm ấm nước rót chè.
– Cái gì?? Vớt ở dưới sông á bố? – Thư mở to mắt ngạc nhiên.
– Ừ! Dường như cậu ta gặp một biến cố gì đó trong cuộc sống nên muốn tự tử… Haizz tuổi trẻ thật là bồng bột. – Ông Lý vừa nói vừa đưa chén chè lên mồm uống.
– Sao lại tự tử, bố có biết lý do không?
– Không! Không một ai ở đây biết lý do…
– … – Thư không nói gì, nàng mím môi lại suy nghĩ.
– Nhìn vậy thôi chứ ở đây ai cũng quý cậu ta, vì cậu ta rất chăm chỉ, tháo vát lại rất thông minh, cậu ta đã đưa ra rất nhiều sáng kiến cho đơn vị… bố thấy thật lãng phí một tài năng.
– *Cộc cộc cộc* – Tiếng gõ cửa.
– Vào đi! – Ông Lý nói vọng ra cửa.
– Dạ! Cháu chào chú, thủ trưởng bảo cháu mang giường xếp lên ạ. – Mở hé cửa ra là Khải. Một chất giọng trầm ấm dễ mến. Khải ngó vào bên trong thấy ông Lý và Thư đang ngồi ở ghế nhìn về phía anh.
– Khải à! Vào đây cháu! – Ông Lý đứng lên mở toang cửa.
– Dạ vâng! Ở đây chỉ có giường này thôi chú à, anh em cũng hơi bận nên không đóng giường mới cho chú được, chú thông cảm nhé! – Khải khệ nệ bê chiếc giường gấp vào phòng.
– Ừ! Chú hiểu… Từng lá cây ngọn cỏ ở đây chủ đều rõ nên không có vấn đề gì… nào ngồi xuống đây uống nước với chú. – Ông Lý ngồi xuống ghế vắt chân.
– Dạ thôi ạ! Cháu đang dở công việc ở dưới chú ạ. – Khải đứng gãi đầu cười ngại.
– Ô hay! Đã lên đây thì ngồi nghỉ ngơi một lát, chú nghe mọi người kể nhiều về cháu lắm đó. – Ông Lý rót nước mời.
– Cháu cảm ơn! Nhưng cháu đang dở việc ạ… Lát không thấy cháu đâu thủ trưởng lại mắng, cháu chào chú ạ! Chào cháu gái! – Nói xong Khải chạy một mạch xuống dưới không để ông Lý nói thêm.
– Huh! Nhìn non choẹt mà gọi người ta là cháu. – Thư bĩu môi.
– Cháu là đúng rồi con ạ! Cậu ta năm nay cũng 30 hay 31 tuổi gì đó. Ông Lý đưa chén chè lên mồm nhâm nhi.
– Cái gì??? 30 tuổi… Thư ngạc nhiên mắt mở to tròn. Nàng đi ra ban công ngó xuống bên dưới thấy Khải đang đi về phía xa. Trong lòng bỗng cảm thấy rất tò mò về chàng trai này. Một người nhìn đẹp trai cao to như vậy… Nhìn phong cách, tác phong, cách ăn nói chắc chắn là một người có ăn có học đàng hoàng. Tại sao anh ta lại muốn tự tử?
Bỗng Thư cảm thấy rất tò mò về anh chàng đứng tuổi này, anh ta tạo cho Thư một cảm giác rất muốn khám phá… Và cuối cùng Thư hạ quyết tâm sẽ tìm hiểu bằng được câu chuyện đứng sau người đàn ông có vẻ ngoài cuốn hút này.
Tối nay, ở đơn vị mở một bữa tiệc linh đình chào mừng ông Lý nguyên thủ trưởng đơn vị về thăm cùng các khách mời khác. Mọi người vui vẻ hồ hởi uống rượu hát hò nhảy múa trong nhà ăn. Chỉ duy nhất Khải nhận đứng gác tại cổng. Anh kẹp khẩu súng trường vào nách và dùng hai tay châm một điếu thuốc hút. Anh thở ra những làn khói lên bầu trời và nhìn về phía bóng đêm với ánh mắt đượm buồn…
Không biết giờ này cô ấy đang làm gì… Hầu như đêm nào Khải cũng nghĩ về chuyện đó… Cuộc sống anh đã thay đổi rất nhiều kể từ khi bước chân vào đơn vị này. Anh lao đầu vào huấn luyện, anh chăm chỉ làm việc, luyện tập không ngừng nghỉ trong thời gian vừa qua. Một phần muốn quên đi chuyện cũ đau lòng, một phần anh không muốn làm phụ lòng những người giúp anh ở lại đơn vị.
Khải ngày hôm nay đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, cứng rắn hơn rất nhiều. Nhưng… vết thương lòng vẫn còn đó. Những lúc như thế này, trong lòng trống trải anh lại nghĩ về Ngọc… vợ cũ của anh, có lẽ thời điểm này gọi là vợ cũ được rồi. Sau cú nhảy đó anh đã quyết định dứt tình với Ngọc và với chính người bố đẻ của mình. Có những lúc đứng gác yếu lòng anh lại khóc. Vì nhiều câu hỏi chưa được giải đáp? Khải không thể phủ nhận anh nhớ Ngọc rất nhiều, đôi lúc anh muốn gặp lại cô ấy, gặp lại đôi mắt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, tính cách hiền lành dễ mến.
Nhưng tại sao lại như vậy chứ… điều gì đã khiến cô ấy như vậy… và từ khi nào? Rất nhiều câu hỏi khiến anh nặng lòng. Càng nghĩ càng hận, nhiều lúc anh rất muốn trả thù, thậm chí đã lên kế hoạch với những suy nghĩ đó… Nhưng từ khi vào đây, anh đã học được rất nhiều điều, cuộc sống người lính đã cho anh một con người mới, mạnh mẽ hơn, điềm đạm hơn, và trưởng thành hơn rất nhiều, nên thế anh đã rất cố gắng để đấu tranh và cuối cùng lại thôi, trả thù để làm gì cơ chứ… Anh rít một hơi thuốc dài ngửa mặt thở lên trời như xóa tan đi những cảm xúc yếu đuối trong lòng…
– Á à! Chú kia!!! Đứng gác mà còn hút thuốc hả? – Khải giật mình, ngơ ngác quay lại đằng sau thì thấy Thư. Lúc này cô bé đang mặc một chiếc váy dài qua đầu gối màu trắng, tóc búi cao, chân đi đôi giày búp bê, trông rất giống một cô công chúa xinh đẹp đang đứng rình mò sau lưng Khải.
– Khụ khụ… không… khụ khụ… – Khải bỗng bị ngứa cổ ho sặc sụa, tay di điếu thuốc vào tường búng vào lùm cây.
– Hứ?? Chú định nói gì cơ?? – Thư tiến lại gần mắt mở to tròn, nở nụ cười tinh nghịch như vừa bắt được thóp Khải.
– Không!!! Khụ khụ… Chú hút để đỡ buồn ngủ. – Khải sợ hãi vì biết đây là con gái của thủ trưởng cũ, nếu anh bị phát hiện hút thuốc sẽ bị phạt rất nặng, điều quan trọng sẽ làm mất lòng mọi người.
– Hử? – Thư vẫn trừng mắt lên đe dọa, trông rất giống bà cụ non.
– Cháu đừng nói với ai nhé… khụ… khụ… – Khải ôm cây súng, đứng khép nép trước Thư.
– Chưa biết được… he he he… – Thư cười và đứng dựa vào cổng.
– Cháu… đi một mình không sợ ma à? – Khải đánh trống lảng sang chuyện khác.
– Hứ… Cũng chịu mở miệng rồi hả? – Thấy thái độ của Khải khác hẳn, Thư cười thầm trong lòng.
– Cháu không ăn tiệc cùng bố hả?
– Không! Toàn uống rượu uống chè, lại còn nói rõ to nữa… Trong đó ồn ào lắm… Cháu không thích. – Thư cau mày nhìn về phía xa biểu lộ sự không hài lòng của mình.
– Ha ha! Chú cũng vậy, mà cháu tên Thư nhỉ. – Khải cười nói, anh vừa bị con bé bắt thóp nên phải nhanh chóng làm quen với nó không thì sẽ mệt lắm.
– Vâng! Còn chú tên Khải đúng không.
– Ừ! Hồi chiều chú va vào cháu, còn đau không?
– Không! Chú nghĩ cháu yếu đuối lắm hả?
– Không phải vậy! Chú chỉ muốn xin lỗi cháu một cách tử tế hơn.
– Không sao! Chú không phải xin lỗi nữa.
– Cảm ơn cháu! Năm nay Thư bao nhiêu tuổi nhỉ? – Khải vẫn ôm cây súng khép nép tại cổng để nói chuyện với Thư.
– Cháu 16 tuổi… – Còn Thư đứng dựa vai vào cổng bên kia, hai chân vắt chéo và khoanh tay lại nhìn thẳng vào mắt Khải chẳng khác gì cái dáng bá đạo của chị Uyên.
– Chú Lý chắc tự hào lắm, có cô con gái xinh như tiên thế này. – Khải khen Thư để lấy lòng, hy vọng con bé sẽ quên chuyện anh hút thuốc.
– Cháu còn hai chị gái nữa, xinh hơn cháu. – Thư mỉm cười vì được khen, tuy thích lắm nhưng nàng vẫn phải giữ thần thái bình thường, không người ta lại đánh giá.
– Vậy hả…
– Này Chú! Sao chú lại tự tử vậy… Thư bất ngờ hỏi khiến Khải lúng túng, anh quay sang nhìn Thư với ánh mắt dẹt lại, sau đó Khải đeo súng lên vai, hai tay chống nạnh, đầu cúi xuống đất lắc vài cái và thở dài. Khải không biết giải thích sao với Thư, đây là chuyện riêng của anh, anh không muốn nói cho ai biết.
– Chú… – Thấy Khải không nói gì, biết mình hơi hở vì có chút vô duyên khi vội vã như vậy, nhưng lỡ hỏi rồi đành phải theo thôi.
– Ai nói cho cháu biết? – Khải vẫn cúi mặt xuống đất và nói.
– Mọi người ai cũng biết mà nhưng phải có lý do mới tự tử chứ. – Thư nhíu lông mày lại thắc mắc. Khải tiếp tục không nói gì nhưng lần này lại ngửa mặt lên trời.
– Chú… cháu muốn biết!!!
– Cháu còn trẻ con muốn biết làm gì… có phải chuyện của cháu đâu! – Khải liếc mắt sang nhìn Thư.
– Nếu chú không nói… cháu sẽ đi bảo với bố chú hút thuốc… Hứ… Thư đứng thẳng người mím môi lườm Khải.
– Ấy Đừng!! Đừng nói… – Khải đưa hai tay ra van xin.
– Thế chú nói đi…
– Haizz… Công ty của chú bị phá sản, vợ chú theo người khác… – Khải nói với giọng trầm xuống. Thư nghe xong cũng hơi sốc, nàng im lặng một lúc, chắc phải suy sụp lắm mới nghĩ đến tự tử. Nghe xong Thư lại không biết nói gì, có lẽ mình đã đòi hỏi hơi quá.
– Chú đã mất tất cả sau cú nhảy đó, nhưng được vào đây là một niềm hạnh phúc đối với chú, nơi đây đã cho chú sức sống để hồi sinh, được sống thêm một lần nữa. – Khải ôm súng dựa vào tường, không hiểu sao cô bé này cho anh cảm giác tin tưởng nên anh đã không ngần ngại mà tâm sự.
– Sao chú lại tìm đến việc tự tử chứ, là đàn ông chú không thấy ngại à? Công ty chú phá sản thì tìm công việc khác… Vợ chú bỏ trong khi chú khó khăn thì họ không đáng để trân trọng, chú phải sống tốt hơn lúc ở bên họ chứ, phải chứng tỏ không có họ mình còn sống tốt hơn rất nhiều… Như vậy mới là bản lĩnh đàn ông! – Thư vừa khuyên vừa trách như bà cụ non.
– Chú cảm ơn! Cháu là một cô bé ngoan… lớn lên cháu sẽ hiểu thôi… Mà… Cháu giữ bí mật giúp chú nhé. – Biết Thư không thể hiểu câu chuyện nó sâu xa và đau đớn như thế nào… Nên Khải cũng chỉ nói đến đó… Tầm tuổi này chắc chắn nó sẽ không thể hiểu, nhưng cảm giác được nói ra, dù câu chuyện không chính xác nhưng Khải cảm thấy có phần nhẹ lòng hơn.
Có lẽ từ giờ anh sẽ sống mở lòng với mọi người và sẽ làm lại từ đầu… Sau này không ở đây nữa, có lẽ anh sẽ đi làm nơi khác, yêu một cô gái khác, rồi đi thêm bước nữa. Mới có 30 tuổi còn rất trẻ để kết thúc cuộc đời, anh còn cả một chặng đường dài phía trước. Tuy lời nói của Thư chỉ là những câu nói thẳng thắn của một cô bé mới lớn, nhưng nó đã đem cho Khải thêm sức mạnh mới, một quan điểm mới… Trong giây phút ngắn ngủi Khải cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều vì mình đã có quyết tâm và mục đích cho tương lai.
– Hmm… Chú yên tâm, nhìn cháu giống người lẻo mép lắm hay sao mà chú sợ thế?
– Ha ha! Không phải, đây là chuyện bí mật của chú, cháu là người duy nhất chú kể nên cũng phải cẩn thận một chút chứ! Ha ha… Thôi! Cũng muộn rồi đó, cháu về nghỉ đi, có cần chú đưa về phòng không? – Khải nhẹ nhàng nói với anh mắt trìu mến, tâm trạng anh đã được cải thiện rất nhiều.
– Dạ thôi… Đường cũng sáng… Cháu tự đi được, ở trong này thì còn sợ gì nữa hihi… Nói xong Thư quay người đi về phòng. Khi biết được lý do tự tử của Khải, mặc dù không biết chi tiết nhưng điều gì đó trong Thư thôi thúc nàng muốn giúp đỡ con người tội nghiệp ấy… Nhưng ở tuổi 16 vẫn còn xòe tay ra xin tiền bố thì giúp kiểu gì đây.
30 phút sau… Khi bữa tiệc cũng bắt đầu tàn dần, ông Lý và ông thủ trưởng say rượu khoác vai nhau đi về khu nhà ở.
– Anh Lý!!! Hôm nayyy em rất là vui… Anh phải thường xuyên… đến chơi với chúng em… – Ông thủ trưởng lè nhè nói.
– Chú yên tâm… bất kể lúc nào rảnh… Anh… sẽ đến chỗ chú uống rượu… – Ông Lý tuy cũng rất say rồi nhưng vẫn giữ được giọng nói không bị lè nhè như ông thủ trưởng.
– Ha ha… anh hứa rồi đó… Mà anh Lý! Em bảo… rượu thì cũng say rồi, lúc này mà được “ấy ấy” thì tuyệt vời anh nhỉ, hay anh em mình phóng xe làm tí đi. – Ông thủ trưởng cười dâm rủ rê ông Lý.
– Chú nói cũng có lý… Anh là anh lâu lắm rồi… chưa chơi gái đâu… chú tin không? Chú tin anh không? Ợ… Ông Lý đứng không vững nữa rồi… Hai người ôm nhau gật gù như cây trước gió.
– Em tin… em tin… Thế anh em mình đi! Để em bảo thằng cu lái xe đón anh em mình.
– Hmm… Ợ… hmmm… Mà thôi! Anh lên phòng ngủ, bây giờ cũng muộn rồi, chú không về sớm vợ chú lại đánh giá anh… – Ông Lý nghĩ thế nào lại thôi không muốn đi nữa.
– Uii anh này… chả mấy khi vào đây…
– Thôi! Còn con bé nó ngủ trong phòng! Anh về không nó lại lo. – Hóa ra ông Lý nghĩ đến con gái đang ở phòng một mình nên mới từ chối ông thủ trưởng.
– Ui dời! Anh làm em mất cả hứng… anh đã nói vậy thì thế anh về ngủ với cháu đi… Em cũng đi về… ợ… mai còn đại hội anh ạ… Ợ… – Ông thủ trưởng cười nói, người gật ra đằng sau ngả về đằng trước. Ông Lý cũng say không kém, ông định nhận lời đi chơi cave cùng ông thủ trưởng là ông Lý đã rất say rồi vì bình thường không bao giờ ông Lý đi mấy trò vớ vẩn đó.
Lảo đảo bước lên phòng, vừa đi ông Lý vừa thấy hơi tiếc vì lúc nãy biết thế nhận lời ra ngoài hú hí một chút… đời sống được mấy nữa mà không hưởng chút… nghỉ hưu rồi thì cần gì quan cách… làm bên dưới ông cương lên ngứa ngáy không biết xả đi đâu đây… Không biết do lâu ngày chưa được làm tình hay do loại rượu mà ông vừa uống nữa… Vì mỗi khi vào đơn vị, mọi người ở đây luôn lấy những loại rượu quý nhất, ngâm lâu nhất ra đãi ông, và nó rất có nhiều tác dụng phụ tốt cho nam giới… Phải chăng được xả ra thì tốt quá, ông thò tay vào trong quần chỉnh lại con cu cứng như đá của mình và mở cửa.
*Lạch cạch, lạch cạch…* tiếng mở cửa vang lên. Trong phòng Thư vẫn chưa ngủ… nàng vừa thay đồ lên giường nằm… Thấy bố về nên nàng nằm im giả vờ đã ngủ. Lúc này bên trong phòng tối thui, Thư đang mặc một chiếc quần đùi, bên trên mặc áo ngủ khá mỏng vì trời hơi nóng… chăn đắp qua bụng một chút… Hai tay để lên bụng mặt quay sang một bên nhắm mắt.
Nằm im một lúc Thư không thấy động tĩnh gì, khả năng ông ngủ ngoài ghế rồi vì trong phòng còn đúng một chiếc giường… Lo lắng cho bố mình vì sợ say rượu nhờ ông bị làm sao… Thư liền mở mắt ra, bất chợt thấy ông Lý đang lững thững đi vào phòng, ngay lập tức Như nhắm mắt lại. *Tạch* tiếng bật điện… căn phòng sáng trưng, Thư hơi nheo mắt lại, nhưng vẫn cố gắng diễn thật tốt như đang ngủ.
– “Thôi chết rồi…” – Bất chợt Thư giật mình nhớ ra mình đang không mặc áo lót, cảng nghĩ nàng càng cảm thấy ngượng, nhưng biết làm sao bây giờ.
Ông Lý bước vào phòng bật điện lên xem con gái đã ngủ chưa, ông dừng hình một lúc nhìn Thư nằm trên giường… Bỗng ông Lý thấy Thư xinh đẹp vô cùng… môi đỏ, da trắng… ông đứng đó một lúc ngắm con gái mình, rồi mắt ông lướt xuống dưới… Đôi mắt đang lờ đờ vì say rượu bỗng sáng rực lên… Bộ ngực của con gái ông không biết từ khi nào đã to như vậy rồi… nó… nó còn không mặc áo lót, hai núm vú đang nổi lên qua lớp áo ngủ mỏng. Ông há hốc mồm mặt đỏ quạch như con gà chọi lúng túng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Thư, rồi lướt lên nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp không góc chết của con bé.
Say rượu khiến con người ta có những hành động táo bạo mất kiểm soát hành vi… Những suy nghĩ khác người và những mong muốn hoang tưởng. Chim ông Lý cũng lên, ông đang thấy hứng tình vì chính cơ thể của con gái mình… thật là bệnh hoạn… ông cũng không hiểu tại sao hôm nay nhìn nó lại đẹp bất ngờ như vậy… Con bé đã trưởng thành rồi sao… mới lớp 10 mà ngực to quá… chắc con bé giống hai chị của nó… Tim ông Lý đập mạnh khi nghĩ đến hai cô con gái đã đi lấy chồng của minh… Nếu vậy… Chắc chúng nó quan hệ rồi… có chứ… chắc chắn chúng phải quan hệ với chồng… nghĩ đến cảnh cái Uyên và cái Như trần truồng với chồng của chúng càng làm ông Lý thấy khó chịu trong người… Mấy cô con gái ngày nào còn bé bỏng nay đã lớn hết rồi… Ông Lý càng nghĩ càng thấy sợ… sợ vì mình sẽ xuống địa ngục với những tư tưởng bệnh hoạn này…
Ông Lý nuốt nước bọt nhìn Thư… chân ông run run bước lại gần hơn, ông thấy con bé đã ngủ khá say… tim ông đập rộn ràng, ông nhẹ nhàng lùi bước ra ngoài tra kỹ cửa khóa. Sau đó tắt điện phòng khách và bước nhẹ nhàng như tên trộm vào trong phòng ngủ… Tim ông đập mạnh, lúc này ông không kìm nén được nữa, sự lén lút này càng làm ông hứng tình, ông kéo khóa quần của mình xuống và lôi con cu đen thùi lùi dài ngoằng ra ngoài… Nó dài như chiều cao của ông vậy, tuy không to và dày nhưng được cái rất dài, cứng đơ ngoe nguẩy như đuôi con chó.
Thư thấy im lặng, không biết bố mình đang làm gì… nàng tò mò hé mở mắt ra nhưng ông Lý không hề hay biết Thư đang ti hí nhìn. Một phần vì lông mi của Thư khá dài nên có thể che được con người của mình chằm chằm ra ngoài, một phần vì ông Lý đang say rượu cộng thêm đôi mắt không còn tinh tường và còn chưa kể ông chỉ chú ý tới ngực của con gái mình.
Thư giật mình hoảng hốt khi trước mặt nàng là người bố đáng kính đang lôi con cu dài ngoằng ra thủ dâm ngay cạnh giường. Thư sợ hãi, hơi thở gấp nhưng vẫn cố giả vờ ngủ, nàng không thể mở mắt ra lúc này… Cũng không thể trở mình, nàng hết sức sợ hãi và hoang mang tột độ… Tại sao? Tại sao bố Lý của nàng lại hành động như vậy, đây là điều mà trong mơ nàng cũng không dám nghĩ tới. Nhìn hướng mắt của bố biết ông ấy đang nhìn vào ngực mình khiến Thư càng thấy ngại, hai đầu ti có chút cương nhẹ, chính nàng cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác đó… phải chăng những điều lén lút luôn khiến người ta có cảm giác hưng phấn?
Thư hết sức sợ hãi và hoang mang xen lẫn một chút tức giận… một lúc sau thì nàng cũng bình tĩnh trở lại, qua những khe hở của lông mi nàng nhìn thấy dương vật của ông Lý dài kinh khủng, dài hơn của người yêu nàng rất nhiều. Quá sợ hãi và không biết phải làm gì lúc này… Nàng đành nhắm mắt lại, mặc kệ cho bố Lý nhìn cơ thể mình mà thủ dâm… ở độ tuổi rất trẻ nhưng Thư đã khá hiểu về tình dục, một phần được học qua sách vở, một phần do nàng với người yêu đã ngủ với nhau nhiều lần… Nên nàng biết chỉ một lúc nữa thôi bố Lý sau khi bắn tinh xong sẽ buông tha cho nàng nên nàng cố gắng chịu đựng nằm thêm một lúc nữa.
10 phút sợ hãi nhất trong cuộc đời của Thư… Cuối cùng ông Lý cũng phóng tinh ra sàn nhà sau những tiếng rên rỉ được kìm nén lại trong cổ họng… Mất thêm 5 phút để ông Lý lau xong sàn nhà và đi ra ngoài nằm trên chiếc giường xếp và bắt đầu ngáy. Nghe thấy tiếng ngáy của bố Thư mới thở phào nhẹ nhõm và mở mắt ra… Nàng quay người nằm nghiêng, mở to mắt… Mồ hôi lưng nàng toát ra ướt hết áo. Thư đã hoàn toàn mất ngủ, nằm suy nghĩ về hành động vừa rồi của bố mình… Nàng cảm thấy ông khá bệnh hoạn, nhưng khi nghĩ đến câu chuyện của người yêu nàng hay kể thì đàn ông dù già vẫn có rất nhiều ham muốn thể xác… Thư mím môi lại nhìn vào góc tường suy nghĩ… Nàng bắt đầu thông cảm cho ông, thậm chí còn thấy ông đáng thương vì dù gì ông cũng là một người sếp, chắc ông phải giữ hình tượng với người ta nhiều lắm trong khi ông cũng chỉ là con người, cũng có ham muốn như những người khác… Thời gian qua từ khi mẹ mất ông đã rất vất vả để nuôi ba chị em khôn lớn không thiếu thốn bất kể một thứ gì… Vì là con út nên nàng còn được ông yêu quý hơn hai chị còn lại.
Xét về hành động vừa rồi của ông… chắc chắn là một hành động bệnh hoạn không thể chấp nhận được… Nhưng rất may cho ông Lý… Thư là một cô gái thông minh có suy nghĩ tiến bộ và rất tích cực. Con bé chỉ suy nghĩ đơn giản một điều rằng bố mình đã lâu ngày không được làm chuyện đó nên mới ra nông nỗi vậy, cũng chỉ vì mẹ nàng mất sớm nên ông mới cô đơn không nơi nương tựa. Thư càng nghĩ càng cảm thấy có phần thương hại ông… Suy nghĩ miên man một hồi lâu… Thư lịm dần và ngủ thiếp đi.