Phần 14
Ngọc kéo tôi bất ngờ, tôi ngã xuống nằm bên cạnh cô ấy. Tôi phản xạ chống tay, rồi ôm choàng lấy Ngọc. Trong men say, lại gần gũi thân thể ngà ngọc, lắng nghe giọng nói ôn nhu, tôi tưởng như không thể kiềm chế bản thân, cái cảm xúc kì lạ bấy lâu tưởng ngủ yên lại trỗi dậy.
– Anh ở lại với em được không? Anh nằm dỗ cho em ngủ nha, mấy đêm nay em chẳng ngủ được.
– Không được, anh sợ không kiềm chế được mình, sẽ làm tổn thương em mất. – Tôi thật bất ngờ trước sự tỉnh táo của chính mình lúc đó.
– Em biết anh sẽ không làm tổn thương em mà. Em sợ cô đơn, sợ phải ở một mình trong căn nhà rộng thênh như thế này. – Ngọc nói, giọng đầy mê mị và khiến tôi muốn nhũn người ra.
Tôi cảm thấy không nỡ, đành nói:
– Được rồi, để anh ra đóng cửa đã. Em cứ nghỉ đi.
– Dạ… – Ngọc nói rồi nhắm mắt lại.
Tôi ra đóng cửa cẩn thận, rửa mặt, uống nước. Lúc này người tôi nóng bừng, cổ họng khô khan khó chịu vô cùng, uống bao nhiêu nước cũng không hết khó chịu.
Xong tôi vào phòng thì thấy Ngọc đã ngủ. Đôi mắt Ngọc nhắm nghiền, bình an, đôi má trắng xinh, ửng hồng vì men say. Ngực cô ấy phập phồng theo từng nhịp thở dưới lớp áo khiến tôi như nghẹt thở. Tôi nhắm mắt trấn tỉnh, lại giúp cô ấy cởi giầy, tất, đắp chăn. Rồi tôi ra ngoài ngủ.
Nằm trằn trọc đến cả tiếng sau vẫn không ngủ được, hình ảnh Ngọc cứ hiển hiện trong tâm trí tôi. Lúc này, tôi chợt thấy Ngọc ôm gối mền đi ra. Tôi vẫn nằm yên, thở đều như đang ngủ.
Ngọc đặt mền gối đến nằm kế bên tôi, rồi như sợ tôi thức dậy, cô ấy nằm yên một lúc. Thấy tôi không động đậy, cố ấy nhích sát lại người tôi, khẽ choàng tay ôm lấy tôi… Và rồi… Cô ấy gục đầu vào vai tôi mà khóc.
Tôi thừa hiểu Ngọc khóc không phải vì tôi. Nhưng nghĩ đến việc người yêu cũ của tôi ngày xưa cũng phải chịu đựng nỗi cô đơn như Ngọc, tim tôi như đau thắt lại. Như không kìm nén được cảm xúc của mình, tôi ứa nước mắt, choàng tay ôm lấy Ngọc.
Ngọc giật mình đẩy nhẹ tôi ra, cái đẩy đầy yếu ớt, bất lực.
Tôi ôm chặt lấy Ngọc…
– Anh biết em đang rất buồn, rất đau lòng. Em cứ khóc đi, khóc cho thỏa lòng đi. Anh sẽ là chỗ dựa cho em, sẽ cho em mượn bờ vai của anh…
Cô ấy thôi đẩy tôi. Rồi dần dần, cô ấy siết chặt lấy tôi. Khóc rấm rứt, nấc từng tiếng một. Tim tôi như thắt lại theo từng tiếng nấc của Ngọc.
Cứ như vậy, Ngọc khóc một lúc lâu, rồi như quá mệt mỏi, cô ấy thiếp đi trong vòng tay tôi lúc nào không hay.
Tôi thì không ngủ được. Cảm giác như tôi đã làm đau khổ những người con gái bước đến bên mình.
Cứ như vậy, màn đêm dần trôi qua.
Rồi bỗng, tôi giật mình dậy bởi cảm giác đau quanh người như bị cái gì đó siết chặt. Tôi tỉnh dậy, định thần thì nhận ra Ngọc đang siết tay ôm chặt lấy tôi, má áp vào ngực tôi, như lắng nghe nhịp đập từ con tim đang rạo rực.
Tôi nhìn được nụ cười mỉm đầy vui vẻ của Ngọc, cảm giác thấy ấm áp trong lòng.
– Nay anh dậy trễ hơn hôm bữa nha. – Ngọc nói.
– Oh, em cũng dậy muộn nè. – Tôi cười lại với Ngọc.
– Đâu có đâu, em dậy từ 6h ấy, mà nằm chờ anh dậy mãi không được.
– Ủa chứ giờ mấy giờ rồi.
Tôi vừa nói vừa nhìn đồng hồ, tôi kinh hãi nhận ra đã gần 8h rồi.
– Trời, nay a ngủ như heo vậy ta. – Tôi vờ kinh ngạc, thật ra bình thường 9h tôi mới dậy. – Dậy rửa mặt rồi anh dẫn đi ăn. Chắc em đói lắm rồi.
– Dạ đói, mà khỏi đi đâu, em có ít thịt bò trong tủ lạnh, em làm bò lúc lắc ăn nha.
– Trời, đâu ra một tiểu cô nương, vừa đẹp người, đẹp nết, lại còn biết nấu ăn giỏi như thế này, quả là một bảo bối hiếm có trong nhân gian à nha. – Tôi múa mép, đôi khi cao hứng, tôi nói nhiều thứ mà có khi bản thân còn không kịp hiểu mình đang nói gì.
– Anh dẻo miệng quá, nghỉ thêm tí đi, em làm tầm 30ph là được.
Ngọc lui sau bếp. Tôi ngồi thừ người nhìn theo Ngọc một lúc, cặp mông to tròn của cô ấy ngoái bên này, ngoáy bên kia, trông thật quá kích thích, khiến tôi cảm thấy một cảm giác muốn chiếm hữu dâng lên trong lòng. Rồi tự trấn tỉnh mình, tôi lại cảm thấy mình dường như đang quá sai trái, cảm thấy có chút gì đó tội lỗi.
Tôi dọn dẹp mền gối, rồi lui sau đánh răng, bàn chải hôm trước Ngọc lấy cho tôi vẫn còn đó, tôi rửa mặt rồi ra bếp thì thấy cô ấy đang cắt hành, ớt chuông. “Chậc, nhà con gái có khác, đồ ăn đầy đủ thế này. ” Tôi thầm nghĩ.
Phụ Ngọc một tí thì xong, chúng tôi cùng nhau ăn bữa sáng. Tôi cảm thấy thích cái cảm giác lúc này vô cùng, hạnh phúc có lẽ cũng chỉ cần thế này là đủ. Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc, một tình cảm khó tả. Và tôi hiểu, đó không phải cái ham muốn thể xác tôi thường có khi nằm cạnh bên cô ấy, mà đó là một tình cảm thuần khiết, nhưng đầy sai trái…
Sau bữa ăn, tôi chở Ngọc đi mua quà cho mẹ cô ấy, cũng là chuyện lý ra hôm qua phải làm. Ngọc mua một bộ trang sức vàng bằng với số lương của tôi trong 2 tháng. Tôi cảm thấy choáng ngợp và nhận ra một khoảng cách xa vời giữa tôi và cô ấy. Tôi một kẻ đi làm với lương chỉ vừa hơn chục triệu, cô ấy đang là trưởng nhóm ở một công ty lớn lương gấp 3 lần tôi, tôi ở căn nhà trọ nhỏ như không thể nhỏ hơn, cô ấy ở nhà riêng to, rộng rãi, cô ấy xinh đẹp, giỏi giang, hiền thục, nhu mì, nếu không phải chỉ biết có người yêu, thì cô ta hẳn khối anh theo, còn tôi thì ngoài cái miệng có chút trơn thì chắc chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà nhân duyên thế nào, chúng tôi chỉ vừa mới quen đã thân nhau như vậy. Nhưng tôi thừa hiểu, chúng tôi khoảng cách xa như thế nào.
– Anh, sao thơ thẫn vậy? – Giọng Ngọc đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ.
– À, anh đang nghĩ mấy việc ở công ty. – Tôi nói xạo, tự thấy dạo này mình dối trá quá nhiều.
– Anh có bận việc gì không ấy? – Ngọc tỏ vẻ lo.
– Không sao, chủ nhật a không thích làm việc nên cũng không làm đâu.
– Dạ, vậy mình đi xem phim nha.
– Ok, mình đi.
Vì vé mời hết hạn, tôi mua một cặp vé mới, thầm thấy vui vì buổi coi phim bị hủy lên hủy xuống cuối cũng cũng coi được.
Đúng lúc chuẩn bị vào rạp thì Ngọc nhận một cuộc gọi. Sau cuộc gọi, cô ấy có vẻ không vui, rồi Ngọc quay sang nói với tôi vẻ ái ngại:
– Em xin lỗi, bạn trai em vừa gọi, ảnh kêu em qua đi với ảnh, mua quà cho mẹ anh ấy.
– À… Ờ… Vậy hả. – Tôi bỗng cảm thấy nóng trong đầu. – Thôi không sao, để anh chở em về.
– Dạ, bữa sau em đền cho anh nha…
Tôi thực sự hiểu rõ, Ngọc là hoa đã có chủ, nhưng cái cảm giác này… Nó là ghen ư? Tôi ghen với bạn trai của Ngọc ư…
Nhưng…
Tôi yêu Ngọc từ khi nào chứ…