Phần 26
Hơi thở tanh hôi của ai đó phả thẳng vào mặt làm Kiều chợt tỉnh giấc… Quay sang bên cạnh, nàng giật bắn người khi phát hiện ra một gã đàn ông bặm trợn đang tựa đầu vào vai nàng để ngủ, ngay lập tức, Kiều dùng tay đẩy đầu gã qua một bên và xích sát vào ghế bên trong, nhưng gã không những không buông ra mà còn ngã đầu hẳn lên đùi của nàng…
– Tránh ra coi, làm cái gì mà kì vậy ! – Nàng đứng dậy, hất gã ra khỏi người mình
– Haha, nó làm bộ đó cưng, dậm nó một cái là nó tỉnh liền.
Hai gã thanh niên hàng ghế bên cạnh cười lớn… Kiều đoán chắc bọn này vừa lên xe lúc nàng ngủ quên, tuy không biết bọn chúng có ý đồ gì nhưng chắc hẳn 3 kẻ này là cũng một bọn với nhau, nhìn bộ quần áo lấm lem và bốc mùi dầu máy và nhớt xe của chúng thì nàng biết…
Mở mắt ra, gã ngồi bên cạnh cũng nhìn nàng nghe răng cười khoái chí…
– Đồ dê xòm ! – Nàng rủa thầm… nhón người lên, vừa định lấy cái túi xách treo bên trên để chuyển sang ngồi ghế khác thì.
Phụp…
Chiếc xe khách xập xệ bất ngờ sụp xuống dưới hố trên con đường đất làm tất cả hành khách bị hất lên phía trước, từ ngăn kệ trên cao, chiếc túi xách của Kiều rơi xuống dưới trúng ngay vào đầu của tên đang ngồi cạnh nàng
– A! – Hắn ôm đầu tỏ vẻ khá đau đớn còn hai thằng bên cạnh thì cười lớn. .
– Haha… có gì từ từ nói chứ em, làm gì mà nóng vậy
– Tôi… đâu biết… xin lỗi – Nàng bối rối cuối xuống định nhặt túi xách lên thì một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay nàng, đó chính là tên bị túi xách rơi vào đầu
– Xin lỗi là xong à ! Tính sao đây, u đầu anh rồi !
– Tôi đã nói là không cố ý mà ! Tại cái xe. .
– Không có tại gì hết ! – tay hắn xiết mạnh làm cổ tay nàng đau nhói !
– Thôi đi mấy cha nội, xe sụp ổ rồi, ai mạnh tay thì xuống đẩy lên dùm đi, còn không thì ngồi đây đến tối luôn khỏi về nhà nữa đấy…
Cái giọng the thé của thằng lơ xe vang lên từ trên, bỏ tay nàng ra, hắn bực bội ôm đầu đi xuống…
Nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn 5 giờ chiều nhưng trời nhưng mây đen cùng mưa và gió lốc phủ bóng tối mịt mùng lên vùng quê nhỏ bé này. Nép mình trong gốc cây, cứ chốc chốc Kiều lại ngoái đầu nhìn về phía những cánh đồng mênh mông trước mặt cố mường tượng ra mái nhà của ba mẹ mình nằm ở rặng tre nào trong thôn, nhìn cảnh vậy quen thuộc hai bên đường, nàng biết đã đến rất gần cái xóm quen thuộc của nàng, nhưng phải đi hướng nào thì nàng không sao nhớ nổi, cũng bởi đã hơn 5 năm rồi. nàng chưa về quê lần nào… . một tia chớp chợt xé toạt bầu trời làm nàng giật nảy mình, cái cảm giác sợ hãi như thuở bé đi theo lũ bạn ra đồng mò cua bắt ốc rồi quên đường về nhà lại trở lại trong nàng… ” Làm sao đây, hình như là gần về đến nhà rồi, hay là hỏi người xung quanh đây xem sao” – Nghĩ vậy, Kiều quay sang một bà cô đang đứng cạnh mình và hỏi
– Chị ơi… cho em hỏi chút được không ?
– Gì em
– Chị biết từ đây tới nhà ông Tám Giỏi phải đi đường nào không ?
– Phải ông Tám làm thầy giáo phải không ?
– Dạ phải
– À biết, bây giờ em đi hết đường này rồi tới chỗ bụi tre phía trước kia, có con đường đất đó, đi hết qua mấy cái ruộng rồi hỏi là ai cũng biết.
– Dạ. . cảm ơn chị nha
– Không có gì, mà em là gì với ông Tám, bà con hả
– Không… em là con gái ông Tám.
– Ủa vậy hả, chị cũng nghe ổng có đứa con gái lấy chồng trên thành phố, thì ra là em hả
– Dạ… thôi. . chào chị em đi nghen
– Từ từ tạnh mưa đã
– Thôi để em đi chứ chút nữa trời tối thui sợ không thấy đường…
– Ừhm. . vậy đi cẩn thận nghen, coi té xuống ruộng mệt lắm…
– Dạ… không sao đâu…
– Cầm cái áo mưa theo nè, không kẻo ướt
– Cảm ơn chị nha
– Bà con lên xe…
Lại cái giọng the thé của thằng lơ xe hối thúc mọi người lên đường, Kiều cũng vội trùm cái áo mưa mỏng manh vào người và đi theo con đường mà người đàn bà vừa chỉ… nhưng nàng không biết rằng phía sau… có 3 tên ma cô đang âm thầm đi theo… .
…
Vén cái mền phủ người con sang môt bên, Hồng khẽ đưa tay vuốt mớ tóc rối vương trên trán Hùng, “ Nhìn cái mặt nó ngủ thấy “ghét” thật “ – Hồng nhủ thầm, khẽ nằm xuống bên cạnh Hùng, nàng không muốn làm con thức giấc, nàng sợ khi Hùng tỉnh dậy thì cái nét ngây ngô trên gương mặt Hùng lúc này sẽ biến mất và thay vào đó lại là những ánh mắt hờn dỗi và những hành động sốc nổi của một đứa con trai mới lớn sẽ làm nàng lại cảm thấy bất an và lo lắng như đêm qua.
Càng ngắm nhìn Hùng, nàng lại càng cảm thấy khó hiểu, tại sao một đứa vốn hiền lành như con mình lại có thể làm những hành động mà ngay cả những người to gan nhất cũng chưa chắc dám làm với mẹ của mình, đêm qua, trên chính chiếc giường này, dù cho có Ngọc nằm một bên nhưng Hùng vẫn cả gan ôm xiết lấy nàng rồi hôn hít khắp người, đến cả cái chỗ cấm kị nhất trên người mẹ mình mà Hùng cũng không buông tha, may mà nàng kịp ngăn lại, nếu không thì không biết chuyện gì xảy ra nữa, càng nghĩ càng giận con mình, nàng không biết tại sao bao công sức quan tâm theo dõi của Hồng đối với Hùng cuối cùng lại không ngăn được con có những hành động sai trái như vậy, nhất định là Hùng đã bị tiêm nhiễm từ bên ngoài, từ những đứa bạn xấu chăng. Đúng rồi, hay là cấm nó không cho chơi với ai nữa, từ nay đi học về là nhốt ở nhà thôi… nhưng mà không được, nó đang tuổi ăn tuổi lớn, cần phải vận động phải đi đá banh đá bóng chạy nhảy thì mới lớn được… – Hồng thở dài, rốt cuộc thì vẫn không có cách nào ngăn cản những “nguy cơ “ đang tấn công Hùng…
Mãi suy nghĩ Hồng mới sực giật mình khi nhìn xuống phần dưới cái mền Hùng đắp, một vật gì đó đang trồi lên sau lớp vải, nãy giờ nàng cứ tưởng là nếp gấp của vải ai ngờ lại là. . cái đó của Hùng… ” thằng quỷ nhỏ. . chắc nó đang buồn tiểu… hay là trong giấc mơ… lại nghĩ lung tung như đêm qua chăng ”… quay mặt sang hướng khác, nàng không muốn nhìn cái cảnh “ tồng ngồng “ của con thêm nữa… nhưng càng né tránh lại càng khiến nàng nghĩ ngợi. . nàng nhớ lại đêm qua, chính tay nàng đã nắm chặc cái đó của Hùng và… sốc mấy cái thật mạnh, đó là kinh nghiệm có được cái lần phục vụ bất đắc dĩ cho thằng khốn Quân, chỉ có cách đó mới ngăn được Hùng, nhưng đó không phải là điều khiếp đảm nhất, khi Hùng xuất tinh, nàng gần như thất kinh khi sau những cú giật khủng khiếp của dương vật Hùng là những dòng tinh dịch cứ ào ạt túa ra nhiều không sao kể xiết, dù nàng cố đẩy Hùng ra nhưng Hùng vẫn cố sức dí nó vào bụng vào đùi nàng… càng nghĩ người Hồng càng nóng bừng lên vì ngượng… đáng lẽ ra sang nay nàng phải dạy cho Hùng một trận nên thân nhưng không hiểu sao nàng lại thấy ngượng khi đối diện con trai mình…
– Thằng quỷ nhỏ – Không kiềm được, nàng đánh cho Hùng một cái làm Hùng giật mình tỉnh giấc. .
– Ủa… gì vậy mẹ… – Sực tỉnh giấc, Hùng chưa kịp nhớ ra là mình đang giận mẹ
– À… không có gì, mệt hay sao ngủ dữ vậy.
Không trả lời, kéo mền lên, chàng lại quay lưng về phía Hồng và ngủ tiếp…
– Đói bụng chưa, xuống ăn cơm kìa !
– Không ăn – Chàng đáp trổng không
– Sao không ăn, ăn ở ngoài rồi à – Hồng vẫn tỏ ra nhẹ nhàng
– Đã nói là không ăn mà cứ !
Vẫn “ngoan cố “ như thường lệ, nàng dằn cái mền ra khỏi đầu Hùng, đưa tay sờ lên trán lên cổ Hùng nàng hỏi
– Phải hồi chiều mắc mưa giờ bị đau rồi phải không ?
Hất tay nàng ra, Hùng dãy nãy lên.
– Đã nói là không sao mà cứ ! – Hùng gắt lên
– Chuyện gì vậy em?
Từ bên ngoài Chiến bất ngờ bước vào trong, đưa tay bật công tắc điện lên, chiến bước lại gần giường Hùng, nhìn con bằng ánh mắt khó chịu
– Không có gì đâu… nó bị sao mà nằm liệt giường mà nó còn kình cự lại em nữa chứ, thằng này nay hư quá ! – Hồng phân bua với chồng.
– Hùng ! Dậy đi, ngủ gì như chết vậy mày ! Đi đâu cả ngày về nằm một cục vậy, ra rửa mặt mày cho tỉnh táo rồi xuống ăn cơm nhanh
– Thôi để em lo cho nó, anh đi nghỉ đi, nãy rờ thấy người nó ấm ấm như sốt ấy.
Đưa tay lên người Hùng, nàng giả vờ sờ sờ áp áp để cho chồng mình khỏi to tiếng với Hùng nữa… nhưng Hùng vẫn cố tình không hiểu ý mẹ của mình, hất tay Hồng ra khỏi người mình, chàng lại gắt lên.
– Đã nói là không sao mà cứ, ra cho tui ngủ coi
– Thằng kia, mày nói chuyện với mẹ mày thái độ đó à ! – Chiến nổi giận quát lên.
Nhưng không phải có mình Chiến là đang nổi giận, cơn tức giận trong người Hùng cũng bùng lên không kém, vì giờ đây trong mắt Hùng, Chiến là một kẻ tình địch đáng ghét, và Hồng là một kẻ phản bội… nhớ lại những ngày Hồng bị Chiến hắt hủi chỉ là Hùng là suốt ngày bên cạnh mẹ chia sẽ vui buồn nhưng chỉ sau một lần làm tình đêm qua thì giờ hai người đã “anh anh em em “ trở lại làm Hùng càng tức hơn, nhưng vì là phận làm con, chàng chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay… một tiếng sấm nổ vang trời… và ánh đèn điện phụt tắt
– Gì vậy? – Hồng hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ
– Chắc là chập điện rồi…
Chiến cũng ngoái nhìn ra bầu trời đầy mưa to gió lớn bên ngoài, lắc đầu ngán ngẩm… thành phố lại chìm vào trong màn đêm mờ mịt giữa đêm giông bão…
Rút điện thoại trong túi ra, Chiến cố dùng cái ánh đèn leo lắt từ màn hình tỏa ra để mò mẫm đường đi, ra được tới cửa gã nói.
– Chờ tí… anh đi kiếm cái đèn pin…
– Ahh… anh đi đi… kiếm đi… . hờ… ơ…
– Ừh
Chiến tiếp tục mò mẫm quay đi mà không biết rằng trong màn đêm kia… cặp mông tròn lẳng của vợ mình đang bị bàn tay tham lam của đứa con trai hư hỏng nhào nặn không thương tiếc…
…
Vén bức rèm cửa sổ sang một bên, Lan nhìn về màn mưa mịt mù bên ngoài không gian ngoài kia, những ánh chớp chợt lóe lên giữa bầu trời tối mịt mờ rồi cũng khuất lấp trong màn đêm u tối… đừng từ trên cao nhìn xuống khu phố xung quanh bệnh viện không có một ánh đèn nào được bật sáng, nàng đoán vì trời đang mưa to gió lớn nên điện đã bị cắt… điều đó càng làm nàng hoang mang hơn không biết điều đó có phải là nguyên nhân khiến cho cả Vũ và Kiều cho đến giờ này vẫn chưa đến bên nàng, bên chiếc giường phủ ra trắng, hết đứng lên nàng lại ngồi xuống, không lúc nào tay nàng rời chiếc điện thoại di động, từng giây từng phút nàng hồi hộp chờ đợi tiếng chuông vang lên… nhưng đã rất lâu kể từ khi Vũ rời khỏi đây, vẫn chưa có dấu hiệu gì của em trai và mẹ mình… con giận hờn vì ý nghĩ rằng Vũ và Kiều chỉ mãi lo lắng cho nhau mà bỏ mặc nàng tron bệnh viện đã không còn nữa, thay vào đó là sự lo lắng cho cả hai người mà nàng nhận ra là hai người nàng yêu thương nhất trên đời này… bật nắp điện thoại, nàng lại một lần nữa bấm số Vũ rồi Kiều… nhưng vẫn không ai bắt máy.
“ Nhất định là có chuyện rồi… chắc chắn là bố biết… và giấu mình. . ”
Đó không phải lần đầu trong ngày hôm nay Lan có những ý nghĩ một chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra nhưng vì sợ ông Quang tức giận nên dù mấy lần định lân la dò hỏi bố nhưng Lan không sao nói nên lời… nhưng không thể chần chừ thêm nữa, quyết tâm gạt bỏ sự sợ hãi sang một bên, nàng với lấy cặp nạng gỗ bên cạnh và chống ra ngoài hành lang để tìm bố, nhất định la bố biết nguyên nhân tại sao đến giờ Vũ và Kiều vẫn chưa đến đây…
Bước từng bước khập khiễn với cây nạn nặng nề hai bên… Lan thấy ông Quang đang đứng nói chuyện điện thoại bên hành lang, vừa định tiến lại thì nàng chợt nghe thấy cái tên “Vũ “được ông nhắc đên… lùi lại nép mình vào góc tường nàng lắng tai nghe…
– Nhưng mà nó đi đâu ? Đã tìm ra chưa !
– …
– Không có là như thế nào, thế chú đã hỏi bạn bè trên lớp nó chưa, biết đâu nó sang nhà bạn thì sao… hỏi cô giáo nó xem nó trên lớp hay chơi với ai, à… con Ngọc nữa, đã hỏi hết chưa?
– …
– Thôi được rồi, bây giờ chú dò hỏi chỗ của con vợ tôi đang ở, tìm ra được thì báo ngay cho tôi.
– …
– Ok, khẩn trương cho tôi…
Lan sững sờ tựa người vào tường… vậy là đúng rồi, nỗi lo của nàng đã thành sự thật, qua những gì nàng nghe thấy thì chỉ có một khả năng duy nhất đã xảy ra, Kiều đã bỏ đi khỏi nhà… chắc hẳn là bị bố ép đi, và Vũ em trai nàng đã đi theo. “ Tại sao… hai người lại bỏ tôi lại… trời ơi” Bao niềm hy vọng về một ngôi nhà hạnh phúc vừa nảy nở trong suy tưởng của nàng chợt vụt tắt như tia chớp giữa màn đêm tăm tối…
– Lan sao rồi anh ! – Từ đâu một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện. Ngẩng đầu lên, Lan rướn lên một chút để nhìn cho rõ hơn nhưng đó là một người phụ nữ hoàn toàn lạ lẫm với nàng…
– Không sao cả, chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi, mà trời đang mưa bão thế này em đến đây làm gì, gọi điện là được mà.
– Có gì đâu, em tiện đường ghé qua thôi, tại tự nhiên em thấy lo lo thế nào ấy
– Em đừng có nghĩ gì nhiều nữa, có phải là em lại đang nghĩ đến chuyện đó phải không, anh đã nói với em rồi, anh đã hứa thì anh sẽ làm, em cứ an tâm đi
– Em biết… em có dám nghi ngờ anh đâu… chỉ là em lo không biết… con em. . nó có chấp nhận sự thật đó không… em sợ…
– Anh đã nói là không có gì phải sợ. Sớm hay muộn gì thì nó cũng phải biết, nó cũng lớn rồi, chắc là nó sẽ hiểu ra thôi
– Biết là vậy… nhưng mà… à. . còn chuyện với Kiều nữa, … không biết cô ấy sẽ nghĩ gì…
– Anh đã nói là em không phải lo chuyện về Kiều, từ lâu 3 đứa nhỏ đã không còn coi đó là mẹ chúng nữa, với lại sáng nay anh đã. . đuổi nó ra khỏi nhà rồi
– Cái… gì… anh đã đuổi Kiều đi à… anh. . có cần phải làm vậy không.
– Sớm muộn gì thì nó cũng phải biến đi, anh đã chán ghét cái mặt nó lắm rồi
– Nhưng mà… làm vậy. . thì chị ấy sẽ đi đâu… mà con em mà biết… thì nó sẽ nghĩ gì…
– Em yên tâm đi… nó chưa biết gì cả đâu… thôi em về nghỉ ngơi đi, anh thấy em mệt mỏi rồi đấy, mọi chuyện cứ để anh lo, em đừng nghĩ nhiều nữa
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì cả… cứ đi về đi…
– Hay để em vào thăm Lan một chút, đã tới đây rồi… em muốn gặp nó một chút…
– Ừhm… thôi tùy em, nhưng mà đừng nói gì làm nó nghi ngờ đấy…
– Em biết mà…
Đưa cánh tay run rẩy nhấc cây nạn lên… Lan lê từng bước lại gần thang máy và bấm nút đi xuống tầng dưới cùng… .
…
Bíp bíp…
Tiếng còi xe dồn dập từ phía sau lưng làm Kiều giật mình, nàng vội vã nép người qua một bên mép đường để cho chiếc xe phía sau vượt lên… gọi là con đường nhưng thực ra chỉ là lối đi đắp bằng đất chỉ vừa đủ một người đi dùng để ngăn giữa các thửa ruộng với nhau…
Nhìn theo bóng người và xe khuất dần trong màn mưa mờ mịt, Kiều chợt thấy tiếc gì đã không nhờ họ cho quá giang dùm một đoạn… khe cúi người xuống, nàng lấy tay xoa quanh cái cổ chân đau buốt của mình, đôi giày cao gót vốn là vật bất ly thân đối với nàng giờ lại trở thành kẻ thù gây cho nàng bao đau đớn khi phải bước trên con đường đầy cỏ dại và bùn đất trơn trượt này, định tháo ra cho đỡ đau nhưng khi bàn chân trần vừa chạm vào mặt đường nhầy nhụa, nàng lại thấy rợn hết cả người… mưa vẫn ồ ạt trút xuống, chiếc áo mưa mỏng manh đã không còn giúp ích gì cho nàng khi cả người nàng đã gần như ướt đẫm, trời càng lúc càng tối làm đôi mắt đỏ hoe vì nước mưa của Kiều không sao nhìn thấy con đường mình đang đi sẽ dẫn về đâu, xung quanh. . chỉ toàn một màu đen tối mịt.
“ Chắc cũng gần tới rồi, đúng rồi. . mình nhớ chỉ còn 1 đoạn nữa là vào trong xóm rồi. . ”
Kiều tự nhủ, xách cái túi đồ đẫm nước mưa của mình lên, nàng lại tiếp tục lê những bước khó nhọc tiến về đằng trước nhưng chỉ mới bước được vài bước… từ đằng sau, một bàn tay bất ngờ đưa lên trước mặt Kiều và bóp chặt lấy miệng nàng, một bàn tay còn lại vòng qua người nàng và ôm xiết Kiều lại.
– Ứm. mmmmm…
Bị tấn công bất ngờ, Kiều chỉ còn biết dãy dụa liên tục để mong có thể thoát ra được nhưng không có cơ hội nào cho nàng…
– Im… không tao giết bây giờ !
Không khó để nàng nhận ra cái giọng cộc cằn quê mùa kia, đó chính là gã đàn ông ngồi trên xe khách lúc nãy cạnh nàng, cái mùi dầu máy trộn lẫn với mùi hôi hám từ hơi thở của hắn làm Kiều lạnh hết cả sống lưng, nhưng không phải chỉ có mình hắn, từ phía sau hai tên đi cùng gã lúc nãy cũng lao lên, một tên nhanh chóng cuối xuống túm lấy hai chân nàng nhấc lên, còn một tên thì giật lấy cái túi xách của nàng.
– Ứm… . ư…
Bị 3 gã đàn ông tấn công một lúc, giữa chốn đồng không mông quạnh, mưa gió bão bùng, nàng chỉ còn biết chống cự một cách tuyệt vọng, cứ mỗi lần miệng nàng tuột ra khỏi tay hắn, Kiều lại cố gắng gượng hét lên thật to với hy vọng có ai đó sẽ nghe thấy… nhưng không ai cả… chỉ có tiếng gió lạnh lùng gào thét xung quanh…
– Bây giờ đi đâu đây… .
– Tới miếu chứ đâu, có chỗ đó là trống thôi…
– ĐM, chỗ đó linh lắm, kiếm chỗ khác đi
– ĐM mày, giờ mà còn mê tín… nhanh con mẹ mày đi… .
“Trời ơi… tôi phải làm sao đây, mẹ ơi, ba ơi cứu con với. . huhu “
Nàng khóc trong tuyệt vọng, cứ nghĩ đến cảnh cơ thể yếu đuối của mình bị dày vò bởi ba tên dơ bẩn, nàng như rơi xuống đáy tận cùng của sự sợ hãi…
”Không, không được. . ”
Càng sợ hãi, sức phản kháng của nàng càng mãnh liệt hơn, dùng hết sức bình sinh, nàng quẫy người thật mạnh
– Mẹ nó… nằm im không tao đập chết bây giờ.
– Bỏ tôi ra… bớ người ta… . ai cứu tôi với.
– Mày cứ hét đi con, để xem ai cứu nỗi mày… .
– Huhu… . .
– Á !
Bất ngờ tên đang giữ hai chân nàng té ngửa ra, thì ra mãi tìm cách giữ chặt lấy hai chân Kiều hắn vấp phải một bụi cỏ lởm chởm bên đường, con đường trơn trượt làm hắn mất thăng bằng và ngã vật vào đám ruộng.
Chỉ chờ có vậy, Kiều dãy một cái thật manh và thoát ra được khỏi đôi tay của gã còn lại, niềm hy vọng lại nhen nhóm lên trong nàng, quay đầu nàng bỏ chạy ngược lại về hướng con đường lớn lúc nãy nàng vừa đi từ đó vào với hi vọng rằng có ai đó sẽ trông thấy và cứu vớt nàng, nhưng chỉ chạy được vài bước, một bàn tay đã lao tới túm lấy nàng…
Chưa kịp hoàng hồn thì nàng đã bị một cái tát giáng vào mặt
– Mẹ mày, chạy à… .
Gục xuống đường, nàng ôm mặt đau đớn. Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng bị đối xử một cách thô bạo như vậy… ngước lên nhìn gã bằng ánh mắt căm giận, nàng thầm nguyền rủa gã. Giữa vòng vây của 3 tên thú tính, nàng biết không thể nào chạy thoát được nữa, quỳ rạp xuống mặt đường, nàng bật lên những tiếng khóc tức tưởi… nhưng bất ngờ… từ phía xa… một ánh đèn chợt le lói giữa màn đêm… và tiếng động cơ của một chiếc xe cũ nát từ xa vọng lại.
– Chết mẹ rồi, có người tụi bay.
– Lôi nó xuống ruộng, nhanh lên, dm…
Ngay lập tức ba gã lao đến hùa nhau vật nàng xuống ruộng, bị bịt chặt miệng và lôi đi, Kiều chỉ còn biết câm nín nhìn theo ánh đèn xe đang tiến lại gần với hi vọng mong manh rằng người đó sẽ phát hiện ra mình đang gặp nguy hiểm. . Chợt nàng trông thấy chiếc giày cao gót của mình nằm ngay đúng bên vệ đường, nơi mà nàng bị bọn chúng bắt đi khi nãy, nằm rạp xuống mặt đất giữa ba tên côn đồ, đưa tay khều lấy chiếc giày…
Chiếc xe dần dần tiến lại gần hơn… vùng dậy, Kiều nắm chặc chiếc giày trong tay rồi dùng hết sức bình sinh phan mạnh phần đế giày vào mặt tên đang lom khom bên cạnh
– Á…
Hắn hét lên đau đớn, từ trên mặt hắn, một dòng máu phụt ra, mũi đế giày cứng nhọn làm thủng một lỗ trên mặt gã… 2 tên còn lại chỉ còn biết há hốc nhìn và giữ lấy Kiều.
– Con khốn, dm mày, tao giết mày…
Túm lấy người Kiều gã hét lên tức giận, vừa lúc đó chiếc xe máy cũng đi đến… trong bộ đồ áo mưa đen kịt, người đó khẽ liếc nhìn về phía tiếng người vừa phát ra, khẽ buông tay ga ra, chiếc xe và chủ nhân từ từ vượt qua mặt 3 gã du côn và Kiều, dường như nỗ lực của nàng là chưa đủ để làm người đó dừng lại… nhưng Kiều quyết không đầu hàng, giật lấy cái guốc ở dưới đất, nàng ném mạnh về phía người đó kèm theo là một tiếng hét thất thanh… . và những nỗ lực của nàng cũng được đến đáp… tiếng thắng xe khô khốc vang lên, bước xuống xe, người đó nhìn về phía có tiếng kêu cứu và từ từ tiến lại… .
– Có ai đó không !
Một giọng phụ nữ trong trẻo vang lên từ trên bờ… 3 gã du côn nhìn nhau nín thở, bóp chặt miệng Kiều chúng đè đầu nàng xuống mặt cỏ, hai chân nàng cũng bị đôi tay hung bạo dữ chặt, vậy là bao hy vọng của nàng đã hết, đó chỉ là một người phụ nữ chân yêu tay mềm và sẽ càng tệ hại hơn nếu như cô ấy phải trở thành nạn nhân kế tiếp của lũ khốn nạn này chỉ vì “lỡ “ nghe phải tiếng kêu cứu của Kiều. Và đúng như nàng nghĩ, tên to xác nhất trong cả bọn đang lăm le nhìn về phía người phụ nữ tội nghiệp kia, trong tư thế của một con thú đang rình mồi, gã giường như chỉ chực chờ cho người đó bước thêm vài bước nữa sẽ lao ra vồ lấy con mồi…
”Không… không thể để cô gái vô tội ấy chung số phận với mình được, nhất định lũ thú vật này sẽ không buông tha cho cô ta… đừng… đừng bước lại gần đây “
Ngước lên nhìn theo cái bóng người tiến lại gần, Kiều ước thầm cô gái ấy có thể chạy trốn khi còn có cơ hội, nhưng tất cả đã quá muộn, từ trong bụi, gã đàn ông hung tợn lao lên nắm lấy hai chân của cô gái rồi giật mạnh xuống đám ruộng
– Á…
Người con gái tội nghiệp chỉ kịp thét lên một tiếng trước khi toàn thân ngập vào đám ruộng bùn lầy…
– Bớ người ta… cứu…
Ngóc đầu lên cô gái gượng dậy cố nhìn xem điều gì đang diễn ra quanh mình nhưng bộ áo mưa vướng víu trên người làm cô không sao thoát ra đám ruộng lầy lội ngập nước một cách dễ dàng, còn chưa định thần điều gì đang diễn ra, thì đầu cô một lần nữa bị vùi xuống mặt ruộng bởi bàn tay hung tợn của gã côn đồ… đứng bên cạnh chứng kiến, Kiều không khỏi xót xa cho cô thôn nữ vô tội…
– Ặc… ặc… bỏ ra… ặc…
Cố ngoi đầu lên để thở nhưng cô gái không sao thoát khỏi nanh vuốt của con thú đang say máu kia, giường như chúng không muốn chừa cho cô gái một đường thoát nào, bỏ tay ra khỏi người Kiều, một gã tiến lại để giúp bạn mình giữ chặc đầu cô gái xuống mặt nước… ” bọn thú vật. . trời ơi… chúng giết cô ấy mất “
– Dừng lại đi… huhu. . tha cho cô ấy đi mà… các anh muốn gì tôi cũng làm… đừng có làm hại cô ấy mà… huhu…
Mặc cho Kiều khóc lóc van xin vẫn không làm chúng mảy may động chút lòng thương cảm…
– Dừng lại đi mà… huhu… tôi van các anh… đừng làm vậy…
Đáp lại tiếng khóc than của Kiều chỉ là những ánh mắt đục ngầu hung bạo của chúng… phía bên trên, mưa gió vẫn thét gào dữ dội, những ngọn tre lắc lư chao đảo phủ cái bóng sừng sững cổ quái lên những mái nhà đầy rêu phong cũ nát…
…
Tiếng nhạc chuông điện thoại của Lan nổi lên dồn dập, lật tung cái mền phủ trên giường, Quang sững sờ cầm chiếc di động của con gái mình lên
– Sao vậy anh !
Người phụ nữ bên cạnh nhìn quang bằng ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chính Quang cũng đang không biết tại sao giữa đêm mưa gió bão bùng này con mình đã biến mất không để lại chút dấu vết, dù đang nữa đêm, Quang vẫn huy động hết tất cả những nhân viên, người quen, bác sỹ y tá lục tung từng ngóc ngách bệnh viện nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lan đâu.
– Tại. . sao… sao lại như vậy được…
Nhìn vào màn đêm u tối, Quang bàng hoàng tự hỏi chuyện gì đã xảy đến với mình, tại sao chỉ trong 1 đêm mà 2 đứa con yêu quí của mình đã biến mất không một lời giải thích. . .
Trong khi lòng quang đang nóng như lửa đốt vì sự ra đi của Vũ thì sự biến mất của Lan lại làm mọi chuyện trở nên nguy khốn hơn gấp trăm lần.
“ Phải làm sao đây, phải chăng. . thẳng Vũ đã kể chuyện ở nhà cho con Lan biết và dục nó đi tìm mẹ. . ”
Nghĩ vậy, Quang mở điện thoại của Lan lên để kiểm tra nhưng hoàn toàn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào của Vũ vào máy Lan cả ngày qua… . vậy thì tại sao… . câu hỏi ấy cứ xoáy lên trong đầu quang… giật lấy chiếc ô trong tay của gã nhân viên đứng bên cạnh, Quang chạy vào trong xe đóng sầm cửa lại rồi lao vào trong màn đêm mịt mù…
…
Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên những nhịp đều đặn làm Nga giật mình tỉnh giấc, sực nhớ mình vẫn chưa làm cái công việc cuối cùng trong ngày đó là kiểm tra cửa nẻo từ ngoài vào trong đã khóa kĩ hết chưa, nghĩ vậy nàng bật dậy khỏi đi văng và vội vã đi tìm chiếc ô để ra ngoài sân…
– Xoảng…
Tiếng thủy tinh vỡ phát ra từ nhà bếp làm nàng giật bắn người, vội vã chạy xuống nhà bếp nàng phát hoảng khi thấy trên bàn ăn là bà chủ của mình đang vật vờ bên chai rượu mạnh, dưới đất là những mảnh vỡ tung tóe của chiếc cốc uống rượu…
– Trời… bà chủ, sao lại như thế này ! – Nga vội vã cuối xuống nhặt những mãnh vở thủy tinh sắc nhọn rồi giật lấy chai rượu trong tay lệ đem cất đi.
– Có chuyện gì thế ! – Từ trên lầu, Quân cũng đã nghe tiếng vỡ dưới nhà, gã cũng vội chạy xuống và thấy mẹ mình đang nằm gục đầu trên bàn, xung quanh mùi rượu mạnh bốc lên nồng nặc
– Hình như bà chủ say rồi, cậu giúp tôi đưa bà chủ lên phòng đi !
– Ừh!
…
Nhìn nét mặt mệt mỏi và hơi thở nặng nhọc của mẹ, Quân biết tại sao Kiều lại phải uống thứ đồ uống mà nàng căm ghét nhất trên đời… Quân không ngờ hành động của mình lại bắt đầu kéo theo những hệ lụy tồi tệ mà Lệ phải là người hứng chịu, chắc hẳn nàng phải shock lắm khi bị người tình phản bội và con trai mình tống tiền, nhưng chắc một điều rằng những ngày sắp tới đây, cơn phong ba của cuộc đời sẽ không buông tha cho ngôi nhà này. . bắt đầu bằng một cú điện thoại ngay lúc này…
Tiếng ring ring vang lên dồn dập giữa màn đêm, Nga vội nhấc máy
– Alo… tôi nghe đây
– Xin hỏi đây có phải nhà ông Nguyễn Tr. Quỳnh không ?
– Phải ! Có gì không ạ
– Tôi gọi từ phòng cấp cứu của Bênh viện đa khoa Tp, hiện Anh Quỳnh đang ở trong tình trạng rất nguy kịch vì tai nạn giao thông, xin người nhà hãy đến đây gấp… trước khi quá muộn
– Cái gì !
…
Cứ mỗi lần cánh cửa phòng cấp cứu hé mở, Quốc lại bật ra khỏi ghế và thấp thỏm cố nhìn vào trong để cố thăm dò tình hình của anh trai mình, nắm một cô y tá từ trong bước ra, Quốc tranh thủ hỏi thăm hy vọng có chút thông tin gì đó nhưng người y tá vẫn chỉ trả lời một câu duy nhất :” Cứ ngồi đợi “…
Có tiếng bước chân từ phía cuối hành lang vọng lại, quay lại, Quốc thấy từ xa không ai khác chính là Quân và chị dâu mình, Lệ. Với gương mặt thất thần, hai mẹ con vừa bước vừa nhìn khắp nơi để tìm phòng nơi Quỳnh đang nằm cấp cứu. Vừa trông thấy Quốc, Lệ đã lao ngay tới, nắm chặc tay áo của em rể mình, giọng nàng run rẩy hỏi:
– Chồng tôi sao rồi… anh ấy đâu !
– Đang nằm trong đó, hình như đang phẫu thuật, chị cứ bình tĩnh đi !
– Tại sao lại xảy ra chuyện này ?
– Em cũng không rõ, lúc nãy có thằng nhân viên nó gọi điện cho em, em cũng mới lên thôi, nhưng mà nghe nói là đụng nhau với xe tải
– Nhưng mà tại sao lại đụng !
– Em… em không biết mà
Bước lại gần, Quân gỡ bàn tay đang bấu chặt lên tay quốc của Lệ xuống rồi, dìu nàng lại ghế ngồi
– Mẹ cứ bình tĩnh đi, ổng đã nói là ổng không biết mà ! Chờ bác sỹ ra hỏi xem tình hình sao đã !
Vừa lúc đó, cảnh cửa trước mặt cũng mở ra, từ bên trong, Quỳnh được đẩy ra trên chiếc giường với hai người y tá hai bên, cả ba người Lê, Quốc và Quân vội lao tới. Nhìn những mảng máu đỏ thấm đẫm trong những dải băng trắng phủ kín khắp người chồng mình, Lệ gần như ngã quỵ trong sự sợ hãi tột cùng, nàng không dám tin rằng con người với cơ thể đầy những vết thương yếu ớt với những hơi thở thoi thóp kia lại chính là người chồng mà mình vừa đón từ phi trường trở về vài tiếng trước.
– Anh… . anh ơi… em đây, Lệ đây… tỉnh lại đi anh… . huhu… . Quân ơi… bố con sao vậy… . sao bố con lai vậy Quân ơi. .
Ôm lấy mặt Quỳnh, nàng vừa khóc vừa gọi tên chồng… . nhưng đôi mắt của Quỳnh vẫn cứ nhắm nghiền…
– Chồng tôi sao vậy… làm sao cho chồng tôi tỉnh lại đi… huhu… – Níu lấy vị bác sỹ bên cạnh, Lệ níu chặt tay áo cầu khẩn …
– Chị bình tĩnh đi, chúng tôi đang cố gắng hết sức.
– Bao giờ anh ấy mới tỉnh… bao giờ bác sỹ ! Huhu… chồng tôi mà có mệnh hệ gì… sao tôi sống được…
– Giờ chúng tôi cũng chưa thể nói gì được. . nhưng mà phải nói là tình trạng khá nguy kịch… gia đình phải chuẩn bị tâm lý trước…
Đưa Quỳnh vào trong phòng cách ly… cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa đóng sầm lại trước mặt 3 con người đang bàng hoàng tronng sợ hãi…
…