Phần 3
Về đến nhà, Ngọc nằm phịch xuống nệm mệt mỏi, cả đêm qua Ngọc cùng với Kiều cứ túc trục bên giường của Vũ đến khi bác sỹ kết luận là không sao và Kiều khuyên Ngọc ra về để sớm còn đi học, dù rất mệt mỏi nhưng sáng nay có tiết kiểm tra anh văn nên Ngọc không thể nghỉ được, vừa cầm cặp xuống nhà thì ngọc đã gặp Bố mẹ mình đang ngồi dưới nhà, nhìn nét mặt lạnh lùng của họ, cô lại tự hỏi mấy ngày nay không biết trong nhà có chuyện gì mà ba mẹ cô cứ lạnh nhạt như người dưng với nhau, rồi đêm đến tiếng cãi vã lại phát ra từ phòng họ. Vừa thấy cô, bà Hồng mẹ ngọc đã mắng:
– Cô đi đâu mà đến gần sáng mới mò về thế hả, hôm qua tôi mệt nên ngủ quên không biết chứ tôi mà biết thì cô chết với tôi !
– Mệt má quá, đi giúp người ta chứ đi đâu !
– Giúp ai, ai làm gì mà phải giúp !
– Thì thằng Vũ con ông Quang chứ ai !
Vừa nhắc đến tên Vũ, Chiến đã đánh rơi tờ báo trong tay, liếc mắt về phía con gái mình, gã nghe ngóng
– Nó làm sao mà phải giúp !
– Ai biết đâu, tự nhiên nó đi học về rồi giam mình trong phòng không ăn không uống gì nên ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu kìa !
– Trời – Bà Hồng bàng hoàng – Thật… không con !
– Con nói dối mẹ làm gì, không tin mẹ gọi điện hỏi bà Kiều mẹ nó coi ! Cả đêm ngồi canh cho mẹ nó đi làm thủ tục thuốc thang này nọ mệt gần chết đây nè !
Vừa nhắc đến tên Kiều, bà Hồng đã trừng ông Chiến một cái tóe lửa. Chiến vội bỏ tờ báo xuống giả vờ ngạc nhiên :
– Đến thế cơ à ! Mà có chuyện gì thế, sao nó làm vậy ?
– Đã nói con không biết rồi mà, lấy xe chở con đi học đi, trễ rồi nè.
– Ừh. .
Cả quãng đường đi đến trường Ngọc, trong đầu Chiến cứ hoang mang vì lo sợ, không ngờ giờ đây mọi việc lại trở nên rối rắm đến vậy, không ngờ thằng Vũ lại tức giận đến mức tuyệt thực cả ngày, giờ thì hay rồi, ông Quang về mà điều tra ra thì… cứ nghĩ đến đó, hai tay Chiến cứ run lên cầm cập không cầm vững tay lái nữa. Chở Ngọc đến trường xong, ông cũng quay về công ty… xe đi qua đoạn đường vắng, vì trong đầu mãi nghĩ đến tương lai đen tối của mình, chiến đã mất tập trung, vừa đi qua con đường đất ghề, từ trong ngõ, một người bán trái cây dạo vừa đạp xe lao ra làm chiến bất ngờ, và chiếc Honda Civic của ông lao đến húc thẳng vào người đàn bà tội nghiệp, không kịp kêu lên một tiếng, bà ta văng ra khỏi chiếc xe cọc cạch nằm bẹp dí trên đường, những cái cam từ trong giỏ đổ ra lăn long lóc khắp nơi.
…
Màn đêm buông xuống làm cho cái oi bức của ngày hè dịu đi bớt. Trong căn phòng đặc biệt của bệnh viện nơi Vũ nằm tỉnh dưỡng, Kiều vẫn ngủ đang gục đầu trên người Vũ ngủ say, cả ngày ngồi canh Vũ không dám rời đi đâu, giờ thì Kiều cũng đã thấm mệt… mở mắt ra, Vũ khẽ nhúc nhích người cho đỡ mỏi, thật ra cả ngày nay, Vũ đã tỉnh giấc mấy lần, nhưng vì có Kiều ngồi bên cạnh, Vũ không dám mở mắt, cũng vì Vũ còn đang giận mẹ nên không muốn nói chuyện với Kiều trong lúc này, mặt khác, tuy tức giận là vậy nhưng nước mắt Kiều cứ nhỏ xuống ướt đẫm ngực Vũ, cậu biết Kiều đã thực sự hối hận.
Trước sự ôm ấp ve vuốt của Kiều, bức tường băn giá giam hãm trái tim cậu cũng đã sụp đổ, giờ thì cậu hoàn toàn tin rằng trong Kiều luôn luôn dành cho Vũ một tình yêu thương mãnh liệt, dù cho cuộc sống đầy cạm bẫy có làm tình yêu ấy phôi phai nhưng tất cả vẫn còn nguyên vẹn. Vũ gần như nín thở khi Kiều khẽ nhúc nhích, rồi lại chìm vào giấc ngủ ngon lành, nhìn khuôn mặt thánh thiện xinh đẹp như thiên thần của mẹ, Vũ lại thấy mẹ đáng thương biết bao, nhớ lại có lần Vũ chứng kiến cảnh ông Quang nạt nộ chửi mắng Kiều khá thậm tệ khi thấy Kiều đi nhờ xe của một gã đàn ông xa lạ về, Vũ còn nhớ y nguyên cảnh Kiều nép mình vào góc tường khóc lóc sợ hãi khi bị ông Quang dồn ép, dù lúc đó Vũ cũng muốn ngăn ông Quang hành hạ Kiều nhưng Vũ cũng hiểu rằng chính mẹ mình đã sai khi bỏ bê gia đình.
Khẽ cựa mình, Kiều làm Vũ nóng cả người khi hai bầu ngực của nàng áp lên tay Vũ, vừa ngượng nhưng Vũ cũng sướng rân rân lên vì đã lâu rồi tay Vũ mới được chạm vào ngực mẹ, nhớ lại ngày xưa còn ở nhà cũ, nhà có 3 chị em, nhưng lúc nào Vũ cũng được mẹ cưng chiều cho ngủ chung rồi mỗi khi Vũ không ương bướng, lì lợm nghịch phá không chịu ngủ, chỉ cần Kiều cởi nút áo ra là Vũ lại ngoan ngoãn nằm xuống cạnh mẹ để áp mặt vào hai bầu vú căng tròn của mẹ… Quá khứ đã xa, nhưng cảm giác mềm mại ấm áp của bầu ngực Kiều luôn đậm nét trong tâm trí Vũ, những đêm cô đơn nằm trong phòng, Vũ lại khao khát được nằm trong vòng tay Kiều, được nghịch bầu vú của nàng như lúc nhỏ, nhưng cứ nghĩ đến cảnh mẹ đang nằm trong vòng tay người đàn ông khác, Vũ lại tức điên lên và cố xóa đi những hình ảnh đó trong tâm trí…
Nửa đêm tỉnh dậy, Kiều thấy mình nằm bên cạnh con, nàng mỉm cười hạnh phúc, nàng biết chính Vũ chứ không ai khác đã bế nàng lên giường và chừa một chỗ thoải mái để nàng ngủ. Kéo mền đắp cho con, đêm đó là đêm nàng được trải qua một giấc ngủ ngon lành nhất từ trước đến giờ khi được nằm trong vòng tay ấm áp của đứa con thân yêu. Cả Vũ cũng vậy, có mẹ bên cạnh, Vũ không còn cảm thấy lạnh lẽo cơ đơn thêm một giây phút nào nữa, trong cậu một ý nghĩ bừng cháy : Từ nay sẽ không cho bất kì gã đàn ông nào được đến gần mẹ xinh đẹp của cậu nữa !
Trong tòa cao ốc Verizon Plaza, nơi đặt trụ sở chính của công ty Quang đại nhân, đã 7 h đêm, những nhân viên dọn dẹp vệ sinh cuối cùng đã rời đi, trong văn phòng phó giám đốc, điện vẫn sáng. Trên bàn làm việc bề bộn giấy tờ, Chiến ngồi đó, khuôn mặt đờ đẫn vì lo sợ, trong đầu Chiến, hình ảnh người đàn bà nằm bất động trên Vũng máu cứ ám ảnh chiến từ sáng đến giờ, nhưng đó không phải là phần chính yếu của câu chuyện, Chiến đã dậm ga lao đi, bỏ mặc người đàn bà tội nghiệp nằm lại đó. Giờ đây, nỗi sợ hãi lại càng chồng chất lên người Chiến, sau khi mối quan hệ bất chính bị bại lộ, giờ lại một nỗi sợ khủng khiếp khác lại bao trùm lên Chiến, nỗi lo sợ của kẻ tội phạm giết người bỏ trốn.
…
Đã 2 ngày trôi qua từ lúc Vũ được xuất viện về nhà, dưới bàn tay chăm sóc của Kiều, Vũ đã khỏe hơn trước rất nhiều, chính cảm giác hạnh phúc khi được bên mẹ đã làm Vũ cảm thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết, cả Kiều cũng mừng vì Vũ đã chấp nhận sự chăm sóc của mình tuy là khuôn mặt Vũ vẫn lạnh lùng và anh mắt vẫn hờ hững với Kiều, nhưng nàng biết mọi chuyện đã khá hơn trước, tuy vậy, Vũ vẫn chưa nói Kiều được câu nào mà vẫn suốt ngày lặng im nằm một mình trong phòng, điều đó làm Kiều không khỏi phiền muộn, nhưng nàng biết Vũ cần có thời gian để quên đi mọi chuyện xấu xa mà nàng đã gây ra…
Không khí căn nhà đã dần đầm ấm hơn khi bàn tay Kiều nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa, đã lâu rồi nàng mới làm lại công việc nhà nên vừa mới giặt giũ nấu nướng một chút mà nàng đã cảm thấy mệt, nhưng vì đã hứa với lòng mình sẽ làm tròn trách nhiệm của người mẹ, nàng vẫn kiên nhẫn từng chút một.
Trời đã về khuya, Vũ vẫn nằm đó, thao thức không ngủ được, cậu đang tự nhủ tại sao mẹ lại chưa lên đây để ôm ấp, ve vuốt chàng như đêm hôm qua, phải chăng mẹ biết cậu đã khỏe nên không thèm để ý nữa, ý nghĩ bị mẹ bỏ mặc làm cậu lại cảm thấy bắt đầu giận Kiều, nhưng sự thực không phải vậy, cả ngày nấu nướng dọn dẹp làm Kiều mệt rã rời, nàng không hiểu tại sao trước kia đi mua sắm, tiệc tùng cả ngày mà chả thấy mệt mà giờ đây chỉ mới nấu nướng lau dọn một chút mà nàng đã cảm thấy như kiệt sức, vừa nằm xuống ghế, nàng đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Tiếng chuông đồng hồ lại vang lên, mở mắt ra, nàng định nằm rướn thêm chút nữa cho khỏe rồi mới đi tắm rửa cho sạch sẽ, nhưng chợt Kiều nghe thấy có tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống… nhắm mắt lại, nàng giả vờ nằm im. Nàng biết người đang tiến lại gần nàng không ai khác chính là đứa con “lạnh lùng ” của nàng, chính vì vậy nàng đang muốn biết Vũ sẽ làm gì, tiếng bước chân dừng lại bên cạnh nàng, mắt nàng vẫn nhắm nghiền.
Tim nàng chợt đập thình thịch khi bàn tay Vũ chợt đặt lên mái tóc nàng, không biết Vũ sẽ làm gì đây, nàng vẫn nằm im chờ đợi.