Phần 7
Vừa về nhà, Lan đã ngồi phịch xuống ghế mỏi mệt, rót nước cho chị uống, Vũ trêu:
– Mới có 2 chai mà làm gì đuối dữ vậy !
– Uhm… lâu rồi mới uống lại mà, trong đó đâu có ai nhậu với tui đâu.
– Ừhm… ai biểu, học ở đây không chịu mà cứ vào Sài Gòn làm gì không biết nữa !
Nhắc đến chuyện đó Lan lại thấy buồn, vì ít hôm nữa nàng lại phải trở vào Sài gòn, nắm tay Vũ ngồi xuống, Lan muốn nhìn em mình thật kĩ để hình ảnh Vũ không bao giờ phai mờ trong tâm trí nàng.
– Mệt chưa, đi ngủ nghen. – Vũ nói.
– Ừ…
Quàng tay lên cổ Vũ, Lan cười thích thú vì sắp được Vũ bế lên giường như một nàng công chúa, nhưng vừa mới nâng nàng lên một chút Vũ đã thả xuống
– Ặc… sao… nặng dzữ.
Đánh em một cái nàng nhăn nhó.
– Đừng có xạo, tui sút kí mà nặng gì !
– Hihi… thiệt mà, thôi, leo lên lưng cõng đi, nhanh nè !
Nằm bên cạnh Lan… chờ nàng ngủ xong, Vũ vội vã chạy ngay sang phòng mẹ, cửa khép hờ, chàng nhìn vào trong… đèn tắt nên chàng không biết có mẹ nằm trong đó không, định quay về phòng ngủ nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt buồn bã của mẹ lúc nhìn chị em Vũ lúc tối, Vũ lại không nỡ bỏ đi… rón rén bước vào phòng, chàng lại gần giường Kiều, lạ thật, không nghe thấy tiếng thở của mẹ, mò mẫm khắp giường, chàng phát hoảng lên khi không thấy mẹ đâu.
Chạy xuống dưới, chàng bật hết đèn trong nhà lên, rồi ngồi thừ xuống ghế, vậy là Lan đã đúng, Kiều lại bỏ chàng đi theo người khác, thay đổi ư, chỉ là giả tạo, gục đầu xuống gối, chàng lại thấy tương lai phía trước của mình tăm tối trở lại
– Vũ, sao vậy con ! – Giọng Kiều vang lên.
Ngước lên, Vũ nhìn Kiều kinh ngạc, đúng là mẹ rồi, vậy mà mình cứ ngỡ. – Vũ nghĩ… nén sự vui sướng lại, Vũ bình thản.
– À… không có gì, mẹ chưa ngủ hả?
– Ừhm… khó ngủ nên lên sân thượng ngồi cho mát.
– Trời! Coi trúng gió bây h !
Ngồi xuống cạnh Vũ, nỗi buồn bị bỏ mặc một mình lúc tối không còn nữa, khi thấy sự Kiều thấy sự quan tâm của Vũ dành cho mình.
– Tối giờ con với chị đi đâu vậy… ăn uống gì chưa?
– Đi dạo dạo thôi mà.
– Ừhm… chắc mệt rồi phải không… đi ngủ đi…
– Mà mẹ khóa cửa chưa, hôm qua để cửa toang hoang rồi đi ngủ phải không?
– Ủa… vậy hả… mẹ… quên…
– Thôi không sao, từ nay nhớ đóng nhen, muốn ăn trộm vào khiêng đi hả !
– Ừhm. hihi.
Căn nhà lại yên ắng trở lại, mỗi người lại về với phòng riêng của mình, nhưng chỉ có mình Lan là say giấc vì mệt, còn Vũ và Kiều cứ nằm trằn trọc mãi không sao ngủ được, chỉ 24 tiếng đồng hồ thôi mà đã biết bao nhiêu là chuyện xảy ra. Đối với Kiều, nàng buồn biết bao khi Lan vẫn lạnh nhạt với mình, nhưng đâu ngờ rằng chính điều đó lại khiến Vũ con trai nàng thương nàng hơn, nàng không thể ngờ chỉ mới vài ngày trước cả hai còn xa cách bao nhiêu vậy mà hôm nay lại được nghe Vũ gọi mẹ đầy trìu mến, rồi còn cái ôm thắm thiết hồi sáng nữa, vui không sao tả hết. Còn Vũ, cậu đang nhớ lại hình ảnh đôi mắt rươm rướm của mẹ lúc sáng khi thấy cậu bị đứt tay, rồi khuôn mặt ửng đỏ của mẹ lúc đứng trong bếp… Vũ cảm thấy giờ đây không thể thiếu mẹ được nữa.
Bật điện thoại lên, đã 1h đêm, chắc mẩm rằng mẹ đã ngủ, chàng bước ra khỏi giường và tiến về phòng mẹ. “Chỉ nhìn mẹ một chút thôi rồi ra ” – Chàng tự nhủ… lại rón rén bước vào phòng, ngồi xuống cạnh giường, và lại một lần nữa, chàng bàng hoàng khi trên chiếc giường ấy không có mẹ mình !
Chuyện quái quỷ gì thế này, rõ ràng lúc nãy thấy mẹ đi vào đây mà ! Sao lại như thế này được, chạy ra khỏi phòng, chàng tạt qua nhà vệ sinh, không có ai trong đó cả, bước từng bước run rẩy, chàng chạy lên sân thượng, chỉ có gió thổi vi vút. ” Mẹ ơi, mẹ ở đâu “, chàng càng lúc càng hoảng loạng
chợt chàng nghe thấy có tiếng động gì dưới nhà, ngay lập tức, Vũ phóng xuống dưới
– Trời ơi ! – Chàng thốt lên !
Trong nhà bếp, Kiều đang bưng tô cơm ngồi ăn cắm cúi… vừa thấy con, nàng đã bỏ thìa xuống.
– Ủa… gì vậy Vũ… sao chưa ngủ hả con ?
Đây là lần thứ 2 trong đêm Kiều làm Vũ điêu đứng vì sợ, không thể kìm nén được nữa Vũ gắt lên:
– Trời… sao tối không… ngủ mà lại đi ăn cơm vậy !
Kiều cũng không biết trả lời câu hỏi… lãng nhách của Vũ ra làm sao… nàng không hiểu tại sao Vũ lại bực mình vì việc mình đi lục cơm ăn, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng trả lời
– À… tại má. . đói… nên…
Nhận thấy sự vô lí của mình, Vũ nhìn mẹ cười thẹn thùng
– Không sao… không sao… thì. . ăn đi ai nói gì đâu, mà sao giờ mới ăn cơm…
– Tại lúc nãy chờ con về ăn mà không thấy…
Lần thứ 3 trong đêm, Kiều làm Vũ xúc động không sao nói nên lời, chàng chỉ muốn chạy đến gục đầu vào lòng mẹ mà xin lỗi vì bỏ nàng một mình và bắt nàng phải đợi cơm đến nỗi nữa đêm mới dám đi ăn. Cố kiềm chế không khóc nhưng giọng Vũ vẫn run lên đầy nghẹn ngào:
– À… vậy… hả… còn… cơm không… con ăn với… con cũng đói …
– Trời, sao không, còn nhiều lắm, mình mẹ sao ăn hết, lại mẹ bới cho !
Xúc thìa cơm lên miệng, Vũ không sao nuốt được vì xúc động, Vũ tự hứa với lòng sẽ không bao giờ bắt mẹ chờ thêm lần nào nữa…
Lại một lần nữa, hai mẹ con lại cùng nhau lên phòng, đi trước mẹ, nhưng Vũ cố bước thật chậm thật chậm, Vũ ước gì mẹ sẽ nói muốn Vũ ngủ cùng, rồi chàng sẽ giả vờ miễn cưỡng như bị ép buộc, còn Kiều thì sao, nàng cũng muốn Vũ ở lại nhưng không dám nói vì sợ con sẽ lại từ chối… hai mẹ con cứ như vậy đi từng bước thật chậm thật chậm… cửa phòng Kiều đã ở trước mặt nhưng vẫn không ai nói được lời nào.
Dừng lại trước cửa phòng mình, Kiều biết mình không còn lý do gì để đi theo con nữa, nàng đứng đó thở dài nhìn Vũ đi tiếp.
– À… mẹ…
– Sao con ! – Nàng mừng rỡ.
– Mẹ… khóa cửa chưa ?
Câu hỏi của Vũ làm nàng hụt hẫng
– À… khóa rồi…
– À… vậy hả… vậy thì tốt… sợ ăn trộm…
– Ừhm… ăn trộm… sợ… thật…
…
Vũ thở dài nằm xuống giường tự trách mình tại sao lại có thể nhát đến vậy, rõ ràng đó là mẹ mình mà, có gì mà phải ngại ngùng cơ chứ, mẹ cũng đã thay đổi rồi, mẹ còn thương mình hơn trước kia nữa… tại sao lại phải ngại ngùng.
Kiều cũng vậy, nàng cũng tự trách mình Vũ là con mình, tại sao lại không dám gọi nó vào, mấy đêm nay ngủ cùng nó có thấy nó từ chối đâu, lại còn ôm mình nữa, ghét thật !
Nghĩ vậy, hai mẹ con lại đứng dậy, và chạy ra khỏi cửa vừa ra khỏi phòng thì họ đã thấy người kia cũng đang đứng trên hành lang ! lại những lời ngại ngùng phát ra
– Mẹ…
– Con…
Bước từng bước lại gần nhau, hai mẹ con nhìn vào mắt nhau và họ cùng hiểu ra những điều mà người kia muốn nói…
Khẽ khàng đưa tay chạm vào người Vũ, không còn sự tránh né như sáng hôm nào nữa, Vũ xích lại, nắm lấy tay mẹ… cả hai cùng bước vào trong căn phòng Kiều.
Trong phòng Kiều, tuy hai mẹ con đã nằm bên nhau, nhưng Vũ vẫn còn dè dặt không dám nói gì, thỉnh thoảng Kiều lại khẽ nghiêng đầu sang nhìn Vũ và bắt gặp ánh mắt con cũng đang lén nhìn mình, rồi họ hai quay đi ngượng ngùng. Cứ tưởng nằm cạnh nhau sẽ được được hạnh phúc nhưng tình thế tiến thoái lưỡng nan này lại khiến hai mẹ con càng bối rối ngại ngùng hơn.
– Vũ… – Kiều khẽ gọi con…
– Sao mẹ…
– Có chuyện này… mẹ nói được không… .
– Chuyện gì…
– Cho mẹ… xin lỗi…
– Thôi… mẹ đừng nói nữa, con đang cố quên, mẹ đừng gợi lại nữa…
Vũ đã nói vậy, Kiều cũng không muốn làm còn buồn thêm, cả hai lại im lặng, nghe mẹ thở dài, Vũ cũng biết Kiều đang rất buồn, cả chàng cũng vậy, chợt Kiều lại nói:
– Từ bữa đó tới giờ, mẹ lúc nào cũng muốn xin con tha thứ hết, mẹ xấu xa lắm phải không?
– Đã nói là đừng nói nữa mà !… Nếu muốn con tha thứ thì đừng có bao giờ lặp lại chuyện đó nữa nghe chưa !
Chỉ chờ có vậy, Kiều đã nắm chặc tay Vũ và thề thốt.
– Mẹ thề không bao giờ làm vậy nữa đâu… con đừng giận mẹ nữa nhen…
Trước thái độ thành khẩn của Kiều, Vũ cũng không muốn làm mẹ áy náy nữa.
– Không biết… để coi thử mẹ có thành khẩn không đã…
– Mẹ… nói thật mà, mẹ thề không làm vậy nữa đâu !
– Được rồi, nếu muốn con tha thứ cho mẹ thì từ giờ mẹ phải làm 2 điều.
– Điều gì con, làm gì cũng được.
– Một là bất kể đi đâu cũng phải nói cho con biết, không được tự ý bỏ nhà đi nữa, sao, thấy được không, hay là thôi !
– Trời, tất nhiên là được…
Nói là vậy nhưng Kiều biết, phải từ bỏ những thú vui bên ngoài, là một cực hình đối với người như nàng, nhưng vì không muốn làm Vũ thất vọng, Kiều biết mình phải làm quen với điều đó.
– Còn điều nữa, từ nay mẹ phải cố gắng làm hòa với chị con và Ly, mẹ phải cố quan tâm chăm sóc 2 người đó nữa, dù bây giờ có thể chị con với Ly còn giận mẹ, nhưng mà mẹ phải cố lấy lòng họ, làm gia đình mình trở lại như trước kia, được không ?
– À… mẹ biết mà… dù con không nói mẹ cũng làm mà…
Kiều biết đó chính là thử thách khó khăn nhất của nàng, mang gia đình trở lại bên nhau, Ly thì nàng có thể vượt qua dễ dàng vì cô bé chỉ mới lớp 10, còn ngây ngô hồn nhiên nên chưa bao giờ Ly giận ai lâu cả, còn Lan thì… không cần phải nói nhiều, chính Lan là người chịu đựng những hậu quả nặng nề nhất từ những hành động tồi tệ của cả ông Quang và Kiều trong một thời gian dài, nên không dễ gì để làm Lan thay đổi được.
– Vậy giờ mình thống nhất vậy nha, móc nghéo nè. – Vũ đưa tay ra chờ mẹ.
– Hihi… móc thì móc !
Đã lâu rồi mới thấy Vũ lại có hành động ngây ngô như vậy, đúng là Vũ ngày xưa của Kiều rồi.
Sau cú móc ấy, không ngần ngại gì nữa, Vũ ôm mẹ vào lòng, tựa đầu vào ngực con, tay Kiều cũng khẽ luồn ra sau lưng chàng… ngẩng mặt lên, Kiều nhìn Vũ âu yếm, chưa bao giờ nàng cảm thấy được gần Vũ như vậy, cả nàng và Vũ đều nhận ra rằng, chỉ có giải bày thật lòng những gì mình nghĩ thì mới làm con người ta xích lại gần nhau được. Vậy là từ giờ cả hai mẹ con không còn gì ngại ngần khi đối diện nhau nữa, cả hai bây giờ đều đã kí vào bản hiệp ước gắn chặt cuộc đời 2 người lại với nhau, chặt như vòng tay Vũ đang xiết Kiều lại vậy. Kéo Kiều xích lên, hai gương mặt dần dần xích lại nhau, Vũ muốn được cảm nhận hơi thở ấm áp thoát ra từ ngực Kiều để biết mẹ đã là cua Vũ…
– Mẹ…
– Sao con… – Kiều đáp lại bằng giọng run run
– Từ giờ đừng bỏ con đi nữa nghen…
– Mẹ thề… không… bỏ… Vũ nữa… mẹ thề đấy ! – Kiều nghẹn ngào.
Hôn lên má Kiều, nước mắt Vũ rơi xuống lăn trên mặt Kiều, vậy là từ nay không gì chia cắt được họ nữa, trong vòng tay con, Kiều đã thấy người mà mình sẽ bên cạnh từ nay đến lúc tim nàng ngừng đập không phải là ai khác mà chính là Vũ, đứa con mà bị nàng bỏ rơi, sống bao ngày trong đau khổ, vậy mà giờ chính nó lại đang giang rộng vòng tay đón nàng vào trái tim của nó, nàng sẽ mãi yêu nó đến hơi thở cuối cùng.
Bỗng dưng Vũ lại đẩy Kiều ra và đứng dậy, nàng nhìn Vũ không hiểu lại có chuyện gì nữa đây, bước ra cửa, Vũ dừng lại và khóa cửa phòng lại rồi trở lại giường với Kiều, Vũ bối rối nhìn mẹ
– Khóa lại… chứ không sáng chị Lan qua thấy.
– Ừhm… mẹ hiểu mà…
Nhìn cái cách hai đứa con mình ôm nhau khóc lúc sáng nàng biết tình cảm thân thiết của chúng đến mức nào. Kiều biết Lan sẽ lại giận Vũ khi thấy Vũ không ngủ cùng Lan mà ngủ với Kiều.
Vòng tay Vũ lại dang ra ôm Kiều vào, hai mẹ con lại ấm áp bên nhau như những ngày thơ bé trong căn nhà xưa…
Sáng, tiếng chim hót ríu rít trong khu vườn gia đình làm Vũ tỉnh dậy, ngẩng đầu lên nghe ngóng, không có tiếng động gì, vậy là chị Lan chưa dậy, khẽ kéo tay mẹ đang đặt trên ngực mình sang một bên, Vũ cuối xuống tranh thủ vuốt ve rồi hôn lên tóc lên mặt mẹ thêm chút nữa vì cậu biết cả ngày hôm nay có chị bên cạnh cậu và Kiều sẽ không được gần nhau nữa, càng ngắm nhín Kiều, Vũ càng thấy mẹ cuốn hút khó tả, làn mi cong cong, đôi môi căng mọng, hai má hồng hồng, làn da trắng nõn nà, sau lớp áo ngủ bằng satanh mỏng manh ép chặt vào cơ thể gợi cảm của mẹ làm Vũ ngượng ngùng không dám nghĩ tiếp, kéo mền lên đắp cho Kiều, vừa định hôn mẹ thêm một cái nữa thì hai bàn tay Kiều bất ngờ đưa lên ôm chặt cổ Vũ kéo xuống.
Chàng bối rối không biết làm gì khi bị mẹ bắt quả tang, nhưng Kiều không hề trách Vũ mà ngược lại còn rất thích thú vì những nụ hôn âu yếm của con, từ lúc cưới ông Quang đến giờ chưa bao giờ nàng được thức dậy với những nụ hôn ngọt ngào như vậy, kéo con xuống, nàng muốn được ôm con thêm chút nữa để ghi nhớ buổi sáng tươi đẹp này.
– Mẹ… ngủ… ngon không. – Cậu lắp bắp hỏi.
– Tất nhiên rồi. – Kiều mỉm cười, nụ cười của mẹ làm Vũ biết mẹ thích được bên cạnh mình như thế nào, nhưng đã đến lúc hai người lại phải ra khỏi giấc mơ đẹp để quay lại với cuộc sống.
– Con đi học nha mẹ …
– Ủa, khỏe chưa mà đi, hay ở nhà thêm vài bữa nữa đi, chừng nào khỏe hẳn đã chứ.
– Thì cũng muốn… nhưng mà sắp phải thi giữa kì rồi…
– Ừhm… vậy à… vậy thôi cũng được… để mẹ đưa con đi nha !
– Không cần đâu… đi xe bus cũng được !
– Trời, sao… sao lại đi xe bus, không được, để mẹ chở đi, con thay đồ đi rồi chờ mẹ chút nha ! Mẹ xuống liền !
– Dạ…
Suốt đường đi, dù phải lái xe nhưng Kiều không quên trò chuyện với Vũ về việc học hành trường lớp của con, vì hai người đã giao ước nên Vũ không ngại ngần gì mà kể hết cho Kiều nghe, vì từ giờ Kiều đã trở lại vị trí người mẹ cậu yêu quý, nên Vũ muốn Kiều biết hết những chuyện gì về mình.
Dừng trước cổng trường, tháo dây an toàn ra, hai mẹ con nhìn nhau quyến luyến, thời gian có vẻ quá ít cho họ tìm hiểu nhau, vừa định mở cửa xe quay đi thì Kiều đã nắm tay con trai lại và hai mẹ con lại ôm nhau âu yếm, Vũ lại có dịp tranh thủ hôn lên tóc lên má mẹ, còn Kiều thì lại áp mặt lên vai con tận hưởng sự âu yếm ngọt ngào mà chưa gã đàn ông nào cho nàng biết trước đây !
– Mấy giờ con đi học về, mẹ đón con nha…
– Ấy không cần đâu, con về thất thường lắm, có lúc phải học lấn tiết nữa… con đi xe bus về cũng được mà.
– Vậy… lúc nào cần cứ gọi mẹ nhen… à… suýt quên… số con là gì?
– 090***6789, số mẹ là gì
– ***113 ( đừng gọi nha, công an bắt đấy ), nhớ về nha, mẹ chờ cơm con đấy
– Dạ…
Vừa bước xuống xe, Vũ đã gặp ngay Hùng, em trai Ngọc.
– Anh Vũ !
– Dạo này sao rồi nhóc !
– Bình thường, ba anh đi Hà nội về rồi hả !
– Ủa, đâu có đâu !
– Ủa, chứ ai chở anh đi học vậy ?
– À… mẹ anh.
– Cái gì ?
Vừa nhắc đến bà Kiều, Hùng đã kinh ngạc, theo những gì chị Ngọc nó kể thì cả 3 chị em nhà Vũ đều ghét Kiều vì sự lẳng lơ của mẹ, nói không đâu xa, ba Hùng là một ” nạn nhân “. Chính vì vậy, Hùng không bao giờ thấy Vũ nhắc đến mẹ mình chứ đừng nói gì là đưa đi học. Nhìn nét mặt tỉnh bơ của Vũ, Hùng hỏi thăm dò xem Vũ đã biết người hôm nọ đến đánh Kiều là mẹ mình chưa.
– Anh Vũ, bữa nghe chị Ngọc nói mẹ anh cãi nhau với người ta hả…
– Ừm, là hiểu nhầm thôi.
Vũ vội giải thích, cậu vội vã lái sang chủ đề khác.
– À, sao bữa giờ anh gọi cho Ngọc không được vậy ? Có chuyện gì không?
– Em cũng không biết nữa, cứ đi về là thấy mặt mày cau có nhăn nhó khó chịu lắm, em cũng không dám hỏi nữa.
– À… vậy à.
Vũ và Hùng đang nói chuyện thì nhân vật thứ 3 xuất hiện, không ai khác đó chính là Quân.
– Hùng !
– Ủa, anh quân hả !
– Ừ ! Chị ngọc sao rồi em ! – Quân hỏi thẳng trước mặt Vũ.
Biết cả hai đang tranh dành chị mình, Hùng vội chào tạm biệt Vũ và kéo Quân đi chỗ khác.
– Trời ! Ông anh giữ mồm giữ miệng chút đi, ông Vũ biết thì phiền lắm !
– Haha, anh mày sợ gì thằng nào, chú em cứ yên tâm, nó không dám làm gì anh đâu.
Biết tính khí ngang ngược của Quân, Hùng cũng không muốn nói nữa, còn Vũ thì sao, chàng cũng chả lạ gì thằng Quân này, sự thật chàng còn biết rất rõ về gia cảnh thằng Quân nữa, ba nó vốn là bạn làm ăn với ông Quang, nhà hàng khách sạn của nhà quân cũng là do ông Quang hùn vốn gần một nửa, cứ mỗi lần Quang dẫn Vũ và chị em tới đây ăn tối thì bố của Quân lại bắt cả vợ con ra tiếp đón không dám thất lễ, cũng chính nhờ quang lo tay trong tay ngoài mà dịch vụ massage chân dài trá hình nhà Quân mới không bị công an sờ gáy.
Biết ba mẹ mình lúc nào cũng phải luồn cúi thần phục ông Quang, Quân tức lắm nhưng cũng không thể làm được gì, mỗi lần thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vũ đi qua làm bao nữ sinh trong trường phải trầm trồ, hắn lại tức điên lên, để chứng minh cho mọi người thấy hắn không thua kém gì Vũ, hắn quyết chơi Vũ tới cùng !
Tiếng trống trường lại vang lên, vừa thấy Vũ bỏ sách vở vào cặp định ra về thì Ngọc đã níu lại.
– Vũ, chờ tui với !
– Ủa sao vậy !
– Ông có phải là bạn trai tui không !
– À… thì… chứ còn gì nữa !
– Sao bữa giờ ông cứ lạnh nhạt với tui vậy !
Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Ngọc, Vũ bối rối không biết nói gì, vì tất cả những gì Vũ đang nghĩ đến là gia đình mình, còn thời gian đâu mà lo cho Ngọc nữa.
– Hơ… sao lại nói vậy, cả ngày hôm qua tui gọi điện cho Ngọc có được đâu, tui bị đau mà Ngọc không đến thăm tui mà còn nói nữa !
– À… thì… hôm qua tui bận.
Làm sao Vũ biết được, mấy hôm nay ngày nào Ngọc cũng bị thằng đểu Quân dày vò hết thể xác đến tinh thần.
– Ừhm… vậy thôi… giờ mình về đi, Vũ có chuyện ở nhà chút !
– Ông… đưa tui về đi Vũ.
– Nhưng mà Vũ đi xe bus mà… xe Ngọc đâu?
Ngọc buồn bã nhìn Vũ, Ngọc ước có thể nói ra cho Vũ biết nỗi sợ của mình. nắm chặt tay Vũ, ngọc nói
– Giờ tui muốn về nhà ông, đi !
– À… thì đi…
Nhưng vừa ra tới cửa lớp thì một tiếng gọi làm Ngọc giật bắn người, lại là thằng chó đểu – Ngọc rủa thầm.
– Ngọc, Quân có chuyện muốn nói với Ngọc được không !
Nằm chặt tay Vũ, Ngọc trừng gã.
– Giờ tui bận rồi ! Để lúc khác !
– Haha… bận gì, Ngọc quên tụi mình đã thỏa thuận gì sao !
Nhìn ánh mắt đểu cáng của Quân và nét mặt sợ hãi của Ngọc, Vũ đã linh cảm có điều gì đó không hay, từ lâu Vũ đã cảm thấy khó chịu với Quân, và cậu lên tiếng.
– Không nghe người ta nói bận rồi à !
Ngọc nhìn Vũ ngạc nhiên, lần đầu tiên Vũ tỏ ra thái độ thẳng thừng như vậy, nhưng thằng Quân không chịu buông tha.
– Làm gì nóng vậy, tao gặp Ngọc chứ tao có gặp mày đâu mà mày phải xoắn !
– Không có gặp gì hết ! Tao đếm từ 1 đến 3 mày không biến đi thì mày xoắn với tao đấy !
Nhìn thân hình cao to của Vũ, Quân biết là không thể chơi lại được, hắn im lặng liếc Ngọc và nở nụ cười ma mãnh, Ngọc vội vã kéo Vũ đi vì sợ dây dưa sẽ làm lộ chuyện.
– Thôi bỏ đi Vũ, mình đi !
Đẩy Quân sang một bên, hai người đi để Quân ở lại, nhưng hắn không quên hù dọa Ngọc.
– Ngọc, em nhớ đấy, chính do em chứ anh không muốn đâu nhá, sau này đừng trách anh độc ác…
Nhìn nét mặt run sợ của ngọc, Vũ đã biết chuyện này thực sự rất tồi tệ…
…