Phần 3
Hàng cây so đũa ven đường nở rộ những chùm bông trắng tinh đong đưa trong gió dọc theo con đường quen thuộc mỗi ngày đạp xe đi học nhưng sao hôm nay Hà thấy nó như đẹp hơn mọi ngày, đôi giày trắng tinh xinh xắn như tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân trên chiếc xe đạp mini cọc cạch. Hà thấy thật hãnh diện và sung sướng khi tụi con Hồng, con Liên xuýt xoa khi nhìn đôi giày mới của Hà với ánh mắt trầm trồ pha chút ghen tị, gia đình tụi nó cũng khá giả nhà có nhiều ruộng đất hơn Hà, nhưng Má nó còn chưa mua vậy mà Hà mang trước rồi làm tụi nó bẽ mặt vì hay cười nhạo đôi dép da cũ mèm của Hà.
Con gái nhà nghèo thiệt thòi đủ thứ, đôi khi ước mơ đơn giản nhưng cũng xa vời vợi. Hà thấy mình mai mắn khi gặp được Chú Hai, Chú đã chắp cánh ước mơ cho Hà, để Hà thêm tự tin và ngẩng cao đầu với bạn bè, gần cả tuần nay Hà háo hức chờ khoe Chú Hai đôi giày đẹp nhưng văn phòng Chú vẫn đóng của im lìm.
Quầy cafe của Má Hà như trung tâm của mấy bà bạn hàng lúc rảnh rỗi, mỗi bà một hoàn cảnh một cuộc sống nhưng lúc ngồi lại với nhau thì thân tình như chị em.
Cô Lan tầm khoảng 34 – 35 tuổi tóc cắt kiểu xì ton nét mặt thanh tú nhưng đượm buồn, chồng cô mất hơn 3 năm nay trong vụ tai nạn sau khi nhậu xỉn bí tỉ cùng mấy ông bạn chiến hữu để Cô phải tảo tần lo cho con Linh ăn học, ngày nào Cô cũng ra nhà máy đón mua gạo, tấm của khách chà lúa rồi bán lại cho thương lái hay đi giao cho mối ở Sài Gòn tuy không lời nhiều nhưng cũng đủ lo cuộc sống hàng ngày.
– Cho Cô chai xá xị đi Hà. Con Thắm bữa nay không qua hả Sương?
Để cái giỏ xuống đất cô Lan lên tiếng.
– Thằng Bình chồng nó mới theo xà lan ông Tám về hôm qua, chắc hôm nay nó ở nhà… trả bài bà ơi.
Cô Sương trẻ hơn cô Lan ít tuổi dáng người hơi nhỏ con nhưng bộ ngực khá bự ngồi nhai kẹo đậu phộng nhóp nhép cười cười ẩn ý.
– Mày chỉ giỏi mấy cái vụ bài vở… làm như ai cũng như mày hết vậy.
Hớp miếng xá xị cô Lan châm chọc.
– Bà không thấy con Thắm nó mơn mởn hả? Thằng Bình đi xà lan 2 – 3 tuần mới về sao nó để yên. Tui thì tuần bài vở 3 lần mới chịu.
Sương chẳng thèm giấu diếm.
– Mày nhỏ mà có võ ha, bởi vậy chiều nào cũng ghé sạp thịt bò xách về tẩm bổ cho thằng chồng hả?
– Uh phải tẩm bổ nó mới có sức chứ trả bài chứ bà, giờ còn hưởng được thì ráng hưởng. Mà bà cũng lo kiếm “cây hàng”để xài đi, ở vậy mấy năm cũng đủ rồi.
– Từ từ mày ơi, để lo con Linh học hành đàng hoàng rồi tính.
Cô Lan trầm ngâm.
– Từ từ rồi bà để ông Công cho ai? Bữa chở hàng đi Sài Gòn lúc đậu xe lại ngủ, ông bà làm gì mà run cả xe vậy?
Hà liếc thấy Cô Lan khuôn mặt ửng đỏ chống chế.
– Đêm đó mày ngủ sau thùng xe chỉ giỏi đoán già đoán non thì có.
– Lúc đầu Tui nằm băng ghế sau nhắm mắt cho có đâu có ngủ, thấy Bà mò cây hàng ông Công nên tui mới tránh ra sau thùng xe khi ổng đòi đậu xe ngủ chút cho đỡ mệt.
– Thì… lúc đậu xe ngủ Tao ra băng ghế sau tao ngủ, còn ổng ngủ băng trước.
– Tui để quên cái giỏ trên cabin nằm hồi chợt nhớ nên trèo xuống định lấy, ai ngờ… bên trong khóa cửa quây kiếng rồi, nhìn vô thấy ổng dập bà ành ạch ở băng ghế sau.
– Nhỏ cái miệng dùm tao con quỷ, om sòm chết tao.
Cô Lan đá chân Sương xuống giọng.
– Tại Bà chối nên tui kể, Tui thấy ông Công cũng galan lo cho Bà, muốn Bà có người hủ hỉ lúc cô đơn nên Tui mới khuyên Bà.
– Ổng vợ con rồi nên Tao khó xử. Tới đâu hay tới đó mày ơi.
– Khi nào ở nhà thì vợ ổng xài, còn ổng xuống đây thì Bà xài có chết thằng tây nào đâu, vừa sướng vừa được lo, chở hàng đi Sài Gòn khỏi tốn tiền xe.
Sương cười nắc nẻ dẫn lối cho Cô Lan.
Hà biết Chú Công là chủ xe Hino, tuần nào cũng qua đây chở gạo, Chú mua chở lên Sài Gòn bán lại, xe còn trống thì hay nhận chở thêm cho mấy bạn hàng kiếm thêm lộ phí. Nghe 2 người nói với nhau Hà cũng mập mờ hiểu chuyện, không ngờ Cô Lan nhìn hiền vậy mà lại… hèn chi mỗi lần xe chú Công qua chờ lấy hàng là Cô Lan vui vẻ trông thấy.
Mới chạng vạng mà trời đã âm u mây đen vần vũ, từng cơn gió lạnh kèm theo những giọt mưa thổi rào rào như báo hiệu cơn mưa giông đang kéo đến. Đang đi gom ly cafe mấy ông công nhân uống bỏ lăn lóc sau nhà máy, chợt sấm chớp vang trời cơn mưa ào đến làm Hà nép vội dưới mái hiên nhà kho đi vòng về cho đỡ ướt. Nhà kho này được dựng bằng tole để chứa máy móc thiết bị của nhà máy, xung quanh được tráng xi măng sạch sẽ nên ban ngày xe tải tới chờ lấy hàng hay đậu chờ, chiều tối thì vắng lặng vì các xe đã chất đầy hàng đi hết thỉnh thoảng mới có chiếc đậu lại qua đêm. Hà men theo mái hiên nhà kho vòng ra sau để tránh mưa. Hà thấy xe Chú Công đậu sát bờ tường sau nhà kho chắc hôm nay chưa đủ hàng nên Chú ở lại, để khỏi bị ướt Hà đi theo lối nhỏ dưới hiên nhà kho đến cạnh bờ tường, nơi đó có 1 khoảng trống nhỏ vừa lách người đi qua lọt để đi tắt về cho gần, chỗ này ít ai đi qua vì nó vừa nhỏ hẹp lại âm u bên kia bức tường mấy ngôi mộ trắng toát nhìn lạnh gáy, nếu trời không mưa Hà cũng không dám đi qua chỗ này.
– Ư… ui… hơ… hơ…
Lẫn trong tiếng mưa tí tách âm thanh rên rỉ từ đâu vọng lại làm Hà sợ hãi, bước nhanh tới chiếc xe Chú Công đang đậu để có người cho đỡ sợ nhưng tiếng rên rỉ càng rõ hơn. Đưa tay mở nắm cửa đã nhưng dường như đã bị khóa rồi, kiếng cũng đóng gần kín chỉ để hở 1 chút, Hà đứng chỉ tới ngang cánh cửa xe nên không biết Chú Công có trên xe không, chợt Hà thấy bên hông cánh cửa có ô kính nhỏ có thể nhìn vào được bên trong nên cúi xuống nhìn vào.
Trời nhập nhoạng tối nhưng Hà vẫn nhìn được Chú Công đang ngồi trên ghế còn Cô Lan thì ngồi bệt trên sàn xe gục đầu vào lòng Chú.
– Ư… Ui… da… chết.
Tâm trí non nớt của Hà vẫn chưa hiểu được tại sao Chú Công miệng ậm ừ rên rỉ thì ánh chớt sáng lòa xé ngang bầu trời u ám, Hà thấy nóng bừng như luồng điện từ ánh chớp xẹt qua người mình khi nhìn thấy Cô Lan tay cầm lấy khúc gân đen bóng của Chú Công, bờ môi cong dày đang ngậm sâu như muốn nuốt cả khúc gân đen đúa, ánh mắt đượm buồn của Cô giờ ướt át long lanh, hàng nút áo mở toang ra gần hết, cái áo ngực cũng bung nút treo lủng lẳng đong đưa bộ ngực trần cho bàn tay Chú Công mơn man nhào nặn.
– Cho chết luôn để bỏ cái tật dập người ta ành ạch nè.
Cô Lan kéo khúc gân ra khỏi bờ môi, miệng nút mạnh cái đầu bóng lưỡng tạo nên tiếng “Bốc” như mấy ông nhậu khui chai bia lên cơn, giọng lẳng lơ.
Hà bối rối khi lần đầu nhìn cảnh tượng âu yếm của đôi tình nhân đang đắm đuối trong dục lạc, khúc gân đen trũi kia có gì ngon mà Cô Lan ngấu nghiến như đang rất thèm, sao Chú Công lim dim đôi mắt khuôn mặt nhăn nhó khác thường? Hà thấy chút ấm áp len lỏi giữa đôi chân mình cảm giác lạ lẫm nôn nao lẫn thích thú mà chưa lần nào trải qua làm Hà không muốn rời mắt khỏi cảnh tượng hoan lạc này.
– Lan bú sướng quá, bú anh ra luôn đi em.
Chú nhìn Cô Lan âu yếm.
– Bắn ra ngoài nha, em không ngậm được.
Hà nghe Cô Lan thỏ thẻ rồi cúi xuống ngậm lút khúc gân Chú, đầu gục gặt liên tục.
– Đã quá, đã quá em ơi… anh ra…
Chú Công trân người sau vài phút chịu đựng, Hà thấy Cô Lan nhả miệng khỏi khúc gân ướt nhẹp tay xóc liên tục.
– Ơ… Ui…
Chú Công rên lớn khi dòng sữa trắng nhờn trên đầu cây hàng xịt tung tóe, rớt nhiễu nhão lên tay Cô Lan.
Hà không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng 2 chân Hà liền khép vào nhau như để giấu cái tam giác đang âm thầm căng mọng ở giữa.
– Bắn đầy tay người ta luôn nè.
Cô Lan vừa lau tay mình vào cái khăn tay, vừa trách yêu.
– Em làm anh sướng quá. Cả tuần mới gặp em mà.
Chú Công kéo Cô lên ngồi bên cạnh, hôn môi Cô âu yếm cười mãn nguyện.
Hà cũng len lén rời đi như người say bởi cảm giác lâng lâng vẫn còn tưng tức dưới háng.
– Gom mấy cái ly mà lâu vậy con.
Má Hà đã dọn dẹp gọn gàng quầy cafe ngồi chờ Hà để về nghỉ.
– Mưa nên con đi vòng.
Hà lí nhí.
– Mặt mày đỏ bừng kìa, coi chừng trúng mưa sốt thì khổ. Về chút má nấu cho nồi xông.
Bà Tư lo lắng khi thấy Hà mặt còn ửng hồng như bị sốt.
– Con không sao đâu, Má mặc áo mưa con chở về.
Chiếc xe đạp cọc cạch cùng 2 bóng người khuất dần trong chiều mưa.
Phần 4
– Bánh mì đâu ngon quá vậy Má?
Xé miếng bánh mì thơm mùi bơ chấm nhẹ miếng sữa Ông Thọ Hà nhai nhóp nhép.
– Chú Hai đi Sài Gòn về cho đó. Chút đem về cho anh mày ăn với.
Bà Tư như sợ Hà ăn hết khi nhìn thấy cái miệng con nhỏ nhai ngon lành.
– Để chút con bưng cafe cho Chú Hai con xin thêm cho ảnh.
Hà nhớ cái ngoéo với Chú hôm bữa lòng nôn nao khi biết Chú Hai đã về.
– Có nhiêu ăn bấy nhiêu đi con, đừng xin Chú Hai mày khó tính lắm.
– Con thấy Chú cũng hiền khô chứ có khó đâu!
Trong mắt Hà, Chú Hai luôn vui vẻ và tốt bụng, đâu phải khó khăn như lời Má hay căn dặn.
– Bưng nhẹ thôi, Chú Hai đi mấy ngày còn mệt, ổng chưa làm việc đâu, nãy mới than với má đó.
– Dạ, con biết rồi.
Hà nhanh nhảu pha cafe lòng rộn ràng.
Văn phòng Hai Tâm im vắng dù là buổi ban trưa, chỉ có ngọn đèn bàn tỏa ánh sáng dịu nhẹ ấm áp. Sau buổi tiệc cưới đứa cháu, Hai Tâm ở lại Sài Gòn mấy ngày để mua thêm phụ tùng cho nhà máy và tính toán sổ sách tiền bạc với khách hàng, mấy ông khách cứ kéo nhậu liên tục làm Hai Tâm ngày nào cũng say mèm, về tới nhà còn chưa hết hơi men, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi lấy sức.
– Chú Hai… ơi!
Nghe nói Chú mệt nên Hà cũng rụt rè.
– Hà hả? Bưng vô đi đây con.
Hà thấy Chú Hai giản dị trong bộ Pyjama hay mặc ở nhà chứ không quần tây áo sơ mi đóng thùng như mọi ngày đang nằm dài trên salon.
– Chú… mệt hả? Con không biết Chú…
Hà lúng túng như muốn quay trở ra khi thấy Chú Hai lúi húi trở mình ngồi dậy.
– Chú mới coi sơ sổ sách định nằm ngả lưng, giờ cũng đang thèm cafe rồi đây.
Đôi mắt lim dim mệt mỏi của Hai Tâm tươi tỉnh hẳn lên khi thấy Hà nhí nhảnh trong bộ đồ lửng in những bông cúc vàng nho nhỏ, mái tóc cột đuôi gà đong đưa với mâm cafe trên tay thập thò bên cạnh. Cái ghế salon bằng nệm mousse lún hẳn xuống khi Hai Tâm ngồi dậy làm bờ mông nây nẩy trên đôi chân dài con bé như đưa ngay trước mặt, mùi cafe thơm tho quen thuộc quyện cùng mùi da thịt của bờ mông vun đầy trong lớp vải kate bên cạnh mờ ảo dưới ánh đèn ấm áp khiến Hai Tâm thấy lòng phập phồng nao nao bao nhiêu mệt mỏi như vơi đi phần nào.
– Con ngồi đi, lúc nãy Chú xuống quán không thấy!
Kéo lại vạt áo che cái quần pijama đội hẳn lên ở giữa, Hai Tâm kéo Hà ngồi xuống bên cạnh, 2 chú cháu giờ đã thân thiết nên Hai Tâm tự nhiên hơn, không ngại thể hiện sự thân mật.
– Dạ. Cơm trưa xong Con mới qua, nghe Má con nói Chú mới về nên con làm cafe cho Chú.
Đặt đít ngồi xuống bên Chú, Hà để ly cafe đá lên bàn khuấy nhẹ.
– Mấy ngày nay uống cafe ngoài quán lợt nhách, Chú uống không được, giờ nhấp miếng cafe này ngon quá.
Miệng Hai Tâm chóp chép tận hưởng vị cafe thơm nồng quen thuộc.
– Con biết ý Chú nên pha đậm để Chú tỉnh táo làm việc.
Nghe Chú Hai khen cafe ngon, Hà vui vẻ kể.
– Uh Con pha ngon lắm Chú ghiền rồi đó. Chú có mua quà cho con nè.
Mỗi lần Chú Hai đi Sài Gòn về là con Thu lại kéo Hà lên phòng khoe đồ mới nào là quần áo, kẹp tóc, sữa tắm, bánh kẹo… toàn là những món đồ mà con gái ở quê phải phát thèm, món nào Hà cũng thích nhưng chỉ biết ngắm nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng thôi, chứ đối với Hà nó là thứ xa xỉ, Má buôn bán cả ngày chỉ đủ lo mấy miệng ăn có đâu mà mua mấy thứ mắc tiền đó.
Nghe Chú Hai nói có quà cho mình thì Hà mừng rơn, hồi hộp nhìn Chú chậm rãi kéo formateur cái giỏ.
– Chú mua mấy hộp kẹo socola sữa, con Thu nó thích loại này lắm, cho con 1 hộp để dành ăn.
Hộp kẹo bọc giấy sặc sỡ nhìn thật đẹp nhưng trong lòng Hà thầm thất vọng, kẹo socola rất ngon nhưng Hà thích những món đồ dành cho con gái mà Chú hay mua cho con Thu hơn.
– Dạ, cảm ơn Chú.
Hà giọng buồn xo, vẻ mặt tiu nghỉu như quả bóng xì hơi.
– Con không thích socola sao?
Nhìn mặt Hà, Hai Tâm cười cười hỏi.
– Dạ… con thích mà Chú.
– Thích mà cái mặt buồn thiu kìa, Chú còn cái này cho con nữa nè.
Hai Tâm để gói đồ giữa 2 chân Hà, kề tai nói nhỏ, bàn tay vẫn nấn ná trên cặp đùi Hà.
Tay Hà run run hồi hộp mở gói đồ.
– Haa… đẹp quá Chú ơi!
Hà hớn hở khi thấy cái ruy băng cài tóc màu hồng phấn kết mấy bông hoa nhỏ xíu bên trên và cái áo thun in hình chú chuột Mickey rất dễ thương, vén mái tóc gọn gàng Hà cài cái ruy băng lên đầu và háo hức cầm cái áo để lên ngực ướm thử. Có đôi giày mới giờ được thêm chiếc áo model này cùng cái ruy băng xinh xinh trên đầu thì tụi con gái trên chợ trong lớp hết cười nhạo Hà, mà phải nhìn tròn xoe mắt.
– Chú mua đại cái áo cho con, thấy con cao hơn con Thu nên lấy lớn hơn 1 size, không biết có vừa không.
– Vừa lắm Chú, con ướm thử thấy vừa y luôn, Chú lựa áo đẹp ghê.
Hà mừng rỡ ánh mắt long lanh nhìn Chú Hai cảm kích.
– Chú định lấy cái quần jeans nữa cho đủ bộ, nhưng không biết con… mặc size nào.
– Ui… Vậy hả Chú… phải chi…
Hà tỏ ra tiếc nuối khi nghe Chú nói, phải chi có cái quần jeans mặc cùng chiếc áo này thì đủ bộ, giống mấy cô người mẫu chụp hình trên lịch mà Hà mua hôm tết treo ở nhà.
– Vầy là con mừng lắm rồi Chú ơi!
Thấy Chú Hai có vẻ trầm tư khi mình lỡ lời, Hà vội khỏa lấp.
– Chú mua cho con Thu 2 cái quần jeans, con thử mặc được cái nào không?
Lôi trong giỏ ra 2 cái quần jeans còn lủng lẳng tem nhãn Hai Tâm để lên bàn. Hà thấy mừng thầm nhưng vẫn giằng lòng.
– Để Thu nó mặc đi Chú, nhiêu đây con mừng lắm rồi.
– Lần nào đi Chú cũng mua cho nó mấy cái, nó mặc có hết đâu. Con vô đây thử đi.
Tay cầm mấy cái quần jeans, Hai Tâm kéo Hà vô phòng tắm nằm khuất cạnh tủ hồ sơ.
– Con thử vừa cái nào thì Chú cho.
Để sấp quần jeans lên kệ lavabo rồi khép cánh cửa kiếng mờ đục bước ra ngoài.
Ngồi trên salon, Hai Tâm rít dài từng hơi thuốc khi tiếng vải sột soạt trong phòng tắm vang bên tai, đôi chân trần nõn nà của Hà nhập nhòe sau lớp kính phòng tắm mờ đục khi nó chậm rãi lom khom cởi cái quần lửng máng lên móc làm Hai Tâm ngẩn người. Nhấp ngụm trà ướp sen đậm đà, thơm nồng để dẹp bớt cảm giác râm rức trong người nhưng ánh mắt vẫn không rời cánh cửa phòng tắm đang thấp thoáng cặp đùi non tơ nóng bỏng.
– Vầy… được hông… Chú.
Hà đứng nép bên cánh cửa khoe cái quần jeans đen trên đôi chân dài thẳng nuột.
– Lại đây… Chú coi vừa không?
Bước lóng ngóng tới cạnh salon hai tay Hà mân mê vạt áo ngại ngùng xoay người đưa mông về phía Chú.
– Ống thì vừa, đùi cũng được… nhưng… chỗ này… Chú thấy hơi chật.
Bàn tay vuốt dọc theo hai ống quần rồi đưa dần lên cặp đùi thon thả, xoa nhẹ bờ mông căng tròn. Hai Tâm ngồi trên salon nên cái đít căng tròn của Hà đong đưa ngang mặt như khoe bờ mông đang dậy thì phổng phao.
– Cái quần này người ta… không bấm khuy nên… con không gài nút được.
Hà bối rối kéo áo che lấy khoản da thịt lồ lộ giữa cái nút quần ngập ngừng khi Hai Tâm khẽ xoay người Hà lại.
– Quần mới người ta không bấm khuy đâu, để khi nào mặc thì tự cắt khuy. Con xoay qua để Chú coi bụng có vừa không?
Phản ứng yếu ớt của Hà không cưỡng lại được đôi tay rắn chắc đang háo hức trước mảng da thịt thấp thoáng dưới vạt áo.
Đẩy vạt áo lên trên Hai Tâm chậm rãi kéo 2 mí quần sát lại, ướm vào nhau như ông thợ may lành nghề chăm chút săn sóc cho khách hàng đặt biệt.
Nhìn cái nút và khuy quần cách hơn lóng tay Hai Tâm chắc lưỡi xuýt xoa, không biết vì tiếc Hà mặc không vừa hay vì cặp mông đẹp.
Vạt áo Hà vén lên khỏi lưng quần khoe cái rốn nhỏ xinh trên vòng eo săn chắc. Cách mặt Hai Tâm chưa đầy gang tay cái tam giác căng phồng, nổi vun dưới lớp vải Jeans bó sát hừng hực sức sống nồng hương trinh nữ.
Hít đầy lồng ngực hương nồng dịu dàng từ giữa đôi chân cô gái nhỏ, tâm hồn Hai Tâm như trở về thời thanh niên trai trẻ, thời lần đầu run rẩy âu yếm cô bạn học trong quán cafe ven sông lãng mạn tuổi 17 thủa nào.
Hà chạnh lòng khi thấy cái quần jeans chật cứng ngang mông, niềm vui mới chớm, chợt trở nên xa vời làm Hà hụt hẫng, 2 tay giữ lấy vạt áo nhìn Chú Hai ân cần lo lắng cho mình mà lòng buồn tênh, sao cuộc đời bất công và phũ phàng với mình như vậy, chút niềm vui nhỏ bé cũng không trọn. Chú Hai ân cần nâng niu như lo cho đứa con gái nhỏ làm Hà thấy nhẹ lòng và bớt ngượng ngùng.
Cái nút quần jeans không gài vào được nên cái fermeture chỉ kéo lên gần phân nữa để lộ phần bụng dưới trắng nõn và mép quần xilip mong manh che hờ đám lông tơ mượt mà, từng hơi thở nóng ran của Chú mơn man trên vùng da bụng non tơ làm Hà rùng mình vì nhột.
– Con đừng buồn! Để Chú mua cái khác cho.
Giọng Hai Tâm khàn đục, thoảng nhẹ như ngọn gió, khẽ lay động những sợi lông tơ mượt mà đang lấp ló ngoài mép quần xilip nhỏ bé của Hà.
– Dạ… ơ… ơ… nhột… mà Chú… Hai…
Hàng ria mép như cái bàn chải đánh răng của Hai Tâm bất ngờ rà lên đám lông tơ làm chúng nằm rạp như đám mạ non ngã xoãi trong cơn gió lốc. Hai Tâm chỉ để hàng ria mép mình lướt khẽ lên làn da nhạy cảm như chàng hoàng tử nhẹ nhàng đánh thức nàng công chúa xinh đẹp ngủ yên trong rừng. Những sợi lông tơ cong mềm sau vài lần được hàng ria mép Hai Tâm âu yếm đã dựng đứng lên như háo hức chờ đợi.
– Ah… Đừng… Chú… Hai…
Hà buông vội vạt áo giữ lấy lưng quần nhưng đã muộn, đôi tay rắn rỏi của Hai Tâm đã nhanh nhẹn kéo tuột cái quần jeans cùng xilip khỏi bờ mông, hàng ria mép nhám nhúa được thay bằng cái lưỡi nóng hổi, trơn mềm khéo léo như con rắn liu điu rút vào hang sâu nồng nàn ẩn giữa đôi chân Hà.
– Cho Chú… hôn chút, Chú sẽ cho Hà sắm đồ.
Cái lưỡi nóng hổi của Hai Tâm lướt qua đám lông rậm rạp vuốt ve lấy mép thịt hồng hào không để Hà có cơ hội phản ứng.
Sững người chết lặng vì hành động bất ngờ của Chú Hai, Hà xấu hổ đưa tay che lấy nơi kín đáo của mình như phản ứng tự nhiên nhưng cái lưỡi trơn nóng của Chú Hai đã ung dung vét lên mép thịt dày mọng như nó là của Chú vậy. Khuôn mặt Chú Hai úp sát giữa háng Hà, từng hơi thở gấp gáp của Chú phà hơi nóng hầm hập như cái lò than Hà nấu cơm hàng ngày, cái lưỡi nhám nhúa được nước lấn tới vét từng đường dài dọc theo cái khe ẩm ướt.
– Đừng… Chú… con sợ… lắm.
Giọng Hà nghẹn ngào, bàn tay đỡ khuôn mặt Chú đang dúi sâu giữa háng, bờ mông tròn căng lắc lư để tìm cách né xa cái lưỡi ma quái đang dần dần tiến vào bên trong vùng cấm của mình, nhưng đôi tay Chú như 2 gọng kìm vòng qua eo siết cứng, Hà càng giãy nảy thì 2 mép thịt bên dưới càng bị lưỡi Chú hành hạ nhiều hơn.
Chòm lông tơ rậm rì cạ lên mũi Hai Tâm nhột nhột thoảng nồng quyến rũ như bông hoa đầu mùa tỏa hương thanh khiết, cái lưỡi điêu luyện của Hai Tâm cần mẫn như chú ong chăm chỉ tìm mật ngọt ẩn trong nụ hoa vừa hé nụ. Vân vê đầu lưỡi lên hạt đậu nhỏ e thẹn nép giữa 2 mép thịt mềm mại, rồi rẩy dọc theo cái khe, mông Hà run rẩy ưỡn lên cùng nhịp thở gấp gáp.
– Con đừng sợ… Chú không làm gì hại con đâu!
Giọng Hai Tâm tha thiết.
Sau phút giây hoảng hốt vì hành động bất ngờ của Chú Hai, Hà chỉ biết đứng chôn chân trong vòng tay của Chú, bàn tay nhỏ bé che chở vùng cấm của Hà không thể ngăn cản đôi môi dày dạn. Hà muốn kêu lên nhưng không dám thốt thành lời khi chạm phải ánh mắt uy nghiêm của Chú, ánh mắt thể hiện sự khát khao mạnh mẽ pha lẫn chút trìu mến dịu dàng như muốn nâng niu che chở cho cánh chim nhỏ giữa giông bão.
– Nhưng mà Chú đừng… ư… ư… ư.
Hà hổn hển định nói: “Chú đừng liếm nữa” nhưng chợt nghẹn ngào khi Hai Tâm xoáy được đầu lưỡi nóng ran vào cái khe ẩm nhớt nồng nồng ngoái nhè nhẹ khiến đầu óc Hà chơi vơi trong cảm xúc bồng bềnh ngất ngây.
Vòng tay Hai Tâm tuột dần khỏi eo Hà, ôm đôi bờ mông tròn trịa săn chắc, bàn tay lần lên lưng quần jeans kéo nhẹ, nhưng Hà đã kịp giữ chặt…
– Được… rồi… mà… Chú…
Lời thì thào yếu ớt như đã chấp nhận buông xuôi của Hà làm Hai Tâm dâng trào niềm vui sướng, tay Hà chỉ giữ lấy lưng quần chiếu lệ chứ không hề kéo lên để tránh khuôn mặt Hai Tâm đang úp vào giữa háng. Cái lưỡi sành đời của Hai Tâm không khó để chinh phục cảm xúc của cô gái hay mộng mơ tập tễnh bước vào đời. Mông Hà bắt đầu ưỡn theo nhịp lưỡi điêu luyện Hai Tâm như hành động vô thức.
Người Hà nóng dần lên theo nhịp lưỡi dồn dập, giữa chòm lông rậm mượt vòm mu căng tức hừng hực cảm giác tê dại, khoan khoái khó tả, Hà muốn cưỡng lại nhưng bất lực, lưỡi Chú rà tới rà lui lên đôi mép thịt nóng hổi như cái bàn ủi than con gà mà Hà vẫn thường hay ủi đồ để đi học mỗi ngày làm Hà choáng váng, 2 tay ôm hờ đầu Chú run rẩy.
Tiếng lép nhép nghe càng rõ hơn khi cái khe ươm mọng đẫm nước miếng Hai Tâm lẫn cả nước của Hà, những sợi lông đều tăm tắp trên 2 mép thịt hồng non bệt trong nước nhầy nhụa ngả nghiêng theo đường lưỡi Hai Tâm. Hai tay bợ mông Hà ghì sát, cái lưỡi tham lam thọc sâu hơn vô cái khe trinh nguyên nóng hổi đang run rẩy trong cảm giác đầu đời.
Hà bập bềnh trong cảm giác khoan khoái tuyệt vời, từng làn hơi nóng rần rần chạy khắp người loang đến từng tế bào, mạch máu rồi dồn tụ về cái khe đang nhòe nước như trăm sông đổ về biển cả. Lưỡi Chú không còn làm Hà sợ hãi nữa, nó đang dịu dàng như con sóng chiều vỗ về êm ái nơi bến sông trước nhà rồi lại ào ạt như cơn giông dữ xô rạp cả bờ chuối sau vườn mang đến từng đợt cảm xúc cuồn cuộn làm Hà ngây ngất.
– Ơ… hơ… Chú… ơi…
Hà lắp bắp ưỡn mông khi miệng Chú nút mạnh hơn, đôi môi đầy nam tính ngậm trọn 2 mép thịt non hồng nút từng nhịp ngân dài hòa điệu cùng bờ mông Hà nẩy ưỡn về phía trước. Hai Tâm quá thừa kinh nghiệm để biết phải làm gì khi con nhỏ đang sắp đến đỉnh cực khoái. Mông Hà run lẩy bẩy, thít lại rồi gồng cứng, từng mép thịt run lên man dại, dòng tinh thủy đầu đời con gái đã phún trào theo cảm xúc tột đỉnh.
Chỉ có tiếng kim đồng treo tường tích tắc hòa cùng tiếng thở chậm dần trong căn phòng nhạt đèn.
– Con ngồi đây đi.
Hai Tâm đỡ thân hình mảnh mai rũ rượi lên salon, mái tóc đuôi gà nhí nhảnh lắc lư lúc nãy giờ nghẻo sang bên trên khuôn mặt bơ phờ còn đang thở dốc, cái quần jeans đã được kéo lên che bờ mông trần trụi.
Nhìn Hà thả người tựa trên salon lim dim lặng lẽ sau phút giây thăng hoa, Hai Tâm thấy đời tươi đẹp làm sao, cái lưỡi tham lam liếm quanh vành môi cố vét chút hương vị hanh nhớt còn sót lại.
– Chú…
Ánh mắt Hà rơm rớm nhìn Hai Tâm nghẹn lời mang bao niềm oán trách.
– Chú xin lỗi, con… đừng giận. Chú đã sai rồi.
Ngồi bên cạnh Hà khuôn mặt Hai Tâm ra chiều khổ tâm ray rứt hối hận vô cùng. Mái tóc rũ nghiêng lòa xòa trên khuôn mặt phong trần buồn bã khiến Hà cũng chạnh lòng, bao nhiêu lời oán trách cũng vơi đi. Cô bé chưa từng trải đời sao hiểu được con cáo già đang giả ngây giả nai.
Nhìn nét mặt Hà giãn ra trước vẻ ân hận của mình, Hai Tâm biết con nhỏ đã đã nguôi ngoai.
– Để con trả cái quần, hông thèm nữa đâu.
Hà giận dỗi đứng dậy đi thẳng vào phòng thay đồ.
– Chú biết lỗi rồi, Con đừng giận Chú nữa.
Nhìn Hà xếp lại cái quần Jeans đặt lên bàn nét mặt vẫn tỏ vẻ giận dỗi, Hai Tâm nài nỉ.
– Ai biểu Chú…
Hà quay mặt nhìn hướng khác bỏ lửng câu nói khi trong đầu không biết dùng từ gì để diễn tả hành động của Chú lúc nãy.
– Để Chú mua cái khác cho con. Còn cái này con thích mua gì thì mua.
Đặt vào tay Hà số tiền bằng cả tháng lương công nhân. Hai Tâm như muốn dùng tiền để khỏa lấp tội lỗi của mình.
– Hông… con hông thèm.
Hà quay đi như còn chưa nguôi giận.
– Con cầm cho Chú vui. Nếu con giận, sao Chú dám uống cafe nữa đây?
Hai Tâm vừa năn nỉ dỗ dành, vừa tung chiêu dụ ngọt bằng tiền và dọa dẫm không uống cafe nữa để Hà phải suy nghĩ. Nếu Chú Hai không uống cafe nữa thì Hà sẽ bị Má tra hỏi, có làm gì để Chú Hai giận không? Lúc đó Hà cũng không biết giải thích sao và sẽ bị Má la cho tơi bời, chưa kể đến việc Chú không uống cafe thì sao còn có dịp gặp, để Chú cho tiền mua quà vặt.
– Chú… kỳ quá à… ăn hiếp con.
Hà đuối lý trước sự gian manh của Chú Hai, chỉ còn biết cúi đầu ngượng ngùng trách móc. Hai Tâm biết con nhỏ đã chịu khuất phục trước đòn tâm lý của mình, nhẹ nhàng nhét xấp tiền vô túi Hà thở phào.
– Để con bưng ly về cho Má.
Dọn ly cafe và bình trà lên mâm Hà đứng lên dợm bước.
– Hứa là không giận Chú đó nha.
Hai Tâm ân cần kéo lại vạt áo sau lưng Hà để che lại bờ mông hớ hênh vỗ nhẹ như còn luyến tiếc.
– Hứ… ghét Chú luôn, ai thèm giận!!!
Hà ngúng nguẩy nhoẻn miệng cười trêu bước ra ngoài, người vẫn còn lâng lâng Sung Sướng.
…
Còn tiếp…