Phần 11
“Ưm… ngươi nhanh một chút… ta chịu không được nữa… nhanh hơn đi… á”.
Diễm Băng thúc giục cái tính hoả nóng bỏng trong người Long khiến hắn không kiểm soát được nữa, cây côn thịt đưa ra đút vào mãnh liệt, tiếng nhóp nhép, chọp chẹp cứ vang lên không ngừng, mỗi lần thúc mạnh vào đầu con cự thú chạm vào trong hoa tâm của nàng như muốn đâm xuyên qua nó khiến Diễm Băng run lên vì sướng.
Phạch phạch phạch…
“Ứ… nhanh nữa… mạnh nữa… sâu thêm đi… a… ưm… úi… sảng khoái quá… um… bên trong của ta ấm quá… sướng quá… cái của ngươi thật to… a…”
Long dập liên hồi khỏe như loài long tượng, những giọt nước ấm cứ tuôn trào không ngừng nghỉ, thành vách của cái hang động co bóp mãnh liệt, siết chặt lấy con cự thú, Long có cảm giác có các sợi xúc tua quấn quanh thân cây côn thịt của hắn. Khiến hắn nhịn không được cơn sướng khoái mà dập càng mãnh liệt, Diễm Băng cũng cực lực nâng hông chuyển động theo từng cú nhấp của hắn. Giây phút này hai người như một thể hòa hợp đến từng động tác, trái tim kết nối với nhau, cảm nhận từng làn hơi thở nóng ấm của cuộc giao hoan, không gian lúc này như chỉ còn lại hai thể xác đang kịch liệt vận động.
“Um… ta không… chịu được nữa… ta ra… ta… á… á… á”.
Một dòng nước từ sâu trong hang động tuôn trào phun ra lướt lên trên cây côn thịt, khiến hắn chịu không nổi nữa liền dựa vào đó mà phun ra từng dòng dương tinh ấm nóng thẳng sâu trong hoa tâm của Diễm Băng. Hắn sau khi xả một mớ dương tinh của mình, hắn và nàng đều thở dốc nặng nhọc trong cơn cực khoái, Long gục vào đôi đồi núi của Diễm Băng mà thở. Hai nơi bí ẩn của họ vẫn dính chặt vào nhau, từng giọt hỗn hợp đang chảy ra đều đặn. Sau một hồi Long lấy tay mình chạm vào má của nàng hắn dùng giọng nói đây yêu thương để nói với nàng.
“Đời này nàng đã thành người của Lã Long ta rồi, nàng có đi đâu cũng sẽ bị ta tìm ra thôi khà khà”.
Phương mặt đỏ như gấc lườm hắn một cái sau đó cũng nhỏ giọng nói.
“Ta thân mang cái danh là người của Dạ Oanh hội chưa được sự đồng ý thì không thể tiếp xúc với nam nhân, mà ta đã làm trái luật, khi về họ sẽ kiểm tra trinh tiết nếu như biết ta mất nó rồi không biết sẽ thế nào, còn ngươi bây giờ vẫn chưa đủ sức để chống lại Dạ Oanh hội vì sau lưng nó có một đại gia tộc chống lưng, cường giả cao nhất là bán thần, thấp nhất cũng là đại sư sơ kỳ, ta hiện tại cũng chỉ là đại sư trung kỳ thôi, vẫn chưa đủ sức chống lại nơi đó, tốt nhất sau chuyện này ngươi hãy quên hết đi đừng để trong lòng, ta cũng không muốn tạo nguy hiểm cho ngươi, bây giờ dù có mạnh hơn ta ngươi cũng không sống được nếu không có thế lực chống lưng, vì vậy ngươi hãy tìm một nơi hợp với mình 3 năm sau sẽ là kỳ tuyển chọn học viên, lúc đó cố gắng mà học hỏi, đến lúc mạnh mẽ lên rồi cũng không cần trả thù dùm ta, tất cả là do ta tự nguyện, không oán than ai cả”
Diễm Băng vừa nói đôi mắt vừa động mang vẻ đượm buồn, nàng mới vừa cảm nhận được tình yêu của đời mình không bao lâu mà lại sắp kẻ thì chết kẻ thì sống khiến cho trái tim nàng rỉ máu, nhưng nàng tuyệt không hối hận, có người nói được một điều đẹp nhất trong khoảnh khắc trước khi lìa đời còn hơn là không được gì mà còn mất mạng.
Nước mắt nàng cứ không tự chủ được mà tuôn rơi, Long nhìn nàng mà thầm trách bản thân mình quá yếu đuối, cả người mà hắn muốn quan tâm bảo vệ cũng không làm được, hắn nắm chặt đấm tay, răng cắn chặt môi đến rỉ máu, nhớ lại mình vẫn còn Đế châu cho nên hắn đã dần bình tĩnh lại. Long đem đầu nàng tựa vào lòng ngực hắn, tay phải nắm đôi tay mềm của nàng, tay trái vuốt nhẹ tóc nàng, ôn nhu chìu chuộng mà thủ thỉ vào tai nàng.
“Nàng đã là người của ta suốt đời sẽ là người của ta, không một kẻ nào có thể khiến nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào, ta Lã Long không thể để cho nữ nhân của bị chịu uất ức, vì vậy nàng có tin ta đủ năng lực để bảo vệ nàng hãy không”.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Long cùng với ánh mắt kiên định, quyết đoán khiến Diễm Băng bật khóc như nước vỡ bờ, nàng là sát thủ không bao giờ biết khóc nhưng ở cạnh hắn nàng lại bộc lộ cảm xúc yếu đuối của mình, mà không sợ xấu hổ, không sợ người khác thấy nàng yếu đuối, nàng đã sống trong vỏ bọc của sự mạnh mẽ kiên cường quá lâu rồi, nàng kiên cường vì không muốn bản thân bị ức hiếp vì nàng thật không muốn dựa vào người khác.
Nhưng giờ đây nàng đang dựa vào một người nam nhân đem cho nàng một tình yêu vô bờ bến vượt qua rào cản của nhan sắc của quá khứ, nàng còn mong gì hơn ở người nam nhân này nữa, hắn đã cho nàng tìm lại tất cả những cảm xúc thật nhất của một cô nương vừa mới bước sang tuổi 24, suốt những năm tháng dài đằng đẵng ấy khiến cho nàng vô cùng đau khổ, đớn đau thể xác và tinh thần là không thể đong đếm được.
Hiện tại dù có muốn nàng chết cũng cam lòng, vì nàng đã tìm ra được mục đích sống của cuộc đời chỉ biết giết người của mình, tìm ra được một tình yêu khiến nàng suốt đời suốt kiếp không quên được, hắn hiện tại là tất cả đối với nàng, hắn chết nàng chết, hắn vui nàng vui hắn buồn nàng cũng buồn, hắn muốn sung sướng nàng cùng hắn sung sướng, tất cả mọi suy nghĩ của nàng lúc này chỉ toàn là hình bóng của nam nhân trước mắt mình. Nàng nhìn hắn mà nước mắt cứ rơi.
“Híc… chàng ác lắm… hic hic… ta thật không biết có nợ gì chàng… híc… mà lại phải chịu giày vò như vậy… híc nếu chàng biết được chuyện ta làm với chàng thì có khi nào chàng sẽ rời bỏ ta”. Nói xong nàng lại vừa khóc vừa kể lại tất cả cho Long biết…
Long lúc này cũng hơi thất thần khi nhìn thấy Diễm Băng khóc nức nở kể ra chuyện nàng đã làm với hắn. Trong lòng Long nổi lên cơn lửa dữ dội nhưng Long hiện tại đã không còn nữa, mà bây giờ lý do nàng giết hắn cũng không phải là xấu, nhưng cơ thể này lại chống lại ý chí của hắn, nó đang bắt đầu lấy ra Ỷ Thiên kiếm trên tay, vòng qua sau lưng Diễm Băng mà chuẩn bị đâm xuống, nó dồn toàn lực lượng để xuất một kiếm này.
Diễm Băng đang chờ, chờ đợi cái chết đến với mình, vì những gì đã gây ra là không thể chỉ dùng lời xin lỗi để mà giải quyết được, mạng đổi mạng đó là quy luật của cuộc sống, dù hắn có giết nàng nhưng giờ đây tâm nàng đã tịnh, trái tim nàng đã gỡ ra được tảng đá to, nụ cười mãn nguyện của hạnh phúc nàng ngắm nhìn gương mặt của người mà nàng yêu cũng chính là người nàng ra tay tàn độc, nhưng cũng không bao lâu nụ cười đó thay bằng sự kinh ngạc hoảng hốt.
“Phập”
“Phóc”
Long đã thắng, vượt qua được mối hận thù, hắn đã cố gắng trấn an nó là nàng không phải là kẻ thù mà là người mà hắn yêu thương, mối thù của hắn không nên đặt trên người nàng mà là dành cho kẻ đứng sau. Hắn không thế thu tay được khí ra chiêu cho nên đã dùng lực của cánh tay kia đánh một cái vào tay cầm kiếm làm cho nó chuyển hướng tới bên ngực trái của hắn.
Dù rất đau, rất khó chịu nhưng hắn cũng đã mãn nguyện rồi, hy sinh cái mạng sống này để cứu một thê tử của mình thì cũng là điều xứng đáng. Ý thức của hắn bắt đầu mất đi, nhưng không biết do vô tình hay cố ý những kiến thức về Lạc Cơ giao hoan công pháp đã bay vào trong não hải của Diễm Băng. Hắn gục xuống khi trên ngực vẫn còn thanh kiếm của chính mình.
Diễm Băng sợ hãi tột độ, toàn thân nàng run rẩy, tay chân không tự chủ được mà run lên bần bật, không phải lần đầu tiên thấy người khác gục xuống chết, nhưng lần này người nằm xuống lại là người nàng yêu sâu đậm, người mà đã từ bỏ hận thù của hắn, hy sinh chính mình nhận giúp nàng một kiếm, nàng như chết lặng giữa khu rừng, bầu trời yên tĩnh, cây cối tĩnh lặng, yêu thú xung quanh cũng im ắng, tĩnh đến cực hạn.
Nước mắt Diễm Băng chảy xuống như thác đổ, mặt không còn một giọt máu, đến lại gần đưa ngón tay lên mũi hắn cảm nhận hơi thở, lúc này nàng cũng giảm bớt cảm xúc tiêu cực khi hắn vẫn còn một hơi thở. Bấy giờ nàng mới nhớ lại lúc hắn sắp gục xuống nàng nhận được vô số kiến thức của một loại công pháp gì đó. Nàng cố gắng nhớ nhanh những thứ đó.
Không một chút chần chờ nàng bật người đứng dậy đỡ hắn nằm ngửa ra, rút ra thanh kiếm cho hắn ăn một viên đan cầm máu. Nàng nhìn con cự thú đang yếu xìu kia trong lòng một chút xấu hổ cũng không có, đưa miệng lại gần mà mút, môi lưỡi nàng cứ mút chùn chụt vào thân cây côn thịt, đến khi nó cứng hẳn nàng, bỏ hết mọi xấu hổ leo lên thân Long mà quất ngựa truy phong, nàng biết hiệu quả của công pháp song tu đó rất nghịch thiên nên nàng ra sức ngồi lên ngồi xuống, cho cây côn thịt đâm chọt vào trong hang động ẩm ướt của mình, nàng ra sức vận động những tiếng bẹp bẹp cứ liên tục vang lên, nàng cố sức để cho hắn nhanh ra nhưng nàng lại là người ra trước đến lần 3 nàng ra thì hắn mới xuất, khi âm dương hòa hợp cũng là lúc vết thương của Long đang dần lành lại cơ thể đã ấm hơn.
Trước đó trong cơn mê man bất tỉnh, Long đã bị kéo vào một nơi tâm tối, hắn không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, nhưng trong đầu luôn có một giọng nói vang lên “Đế Vương không nên để cảm xúc chi phối, ngươi không nên dễ dàng mất mạng như vậy được, những người mà ngươi yêu thương cần ngươi bảo vệ đang chờ đợi ngươi, không thể để họ lún sâu vào tuyệt vọng, ngươi cũng đến lúc cần trở nên mạnh hơn rồi, ta tặng cho người môn công pháp này nếu thích cứ sử dụng, còn nếu không thích thì cũng đừng đưa cho người khác, tránh họa sát thân”.
Long cảm thấy như hư hư thực thực, nhưng cái luồng sáng đang bay thẳng đến não hải hắn không phải giả.
“Xoẹt”
Nó nhập vào trong đầu hắn, tất cả mọi thứ liên quan đều được hắn tiếp nhận. Môn công pháp có tên Thánh Long Thập Bát Chưởng. Sao khi tiếp nhận hoàn toàn nó Long bị một cảm giác ấm áp kéo ra ngoài, vùng tối xung quanh bắt đầu ấm nóng sáng lên, cơ thể Long dần dần buông lỏng cứ thế mặc cho hắn thoát khỏi nơi này. “Hy vọng ngươi không phụ mệnh”. Một âm thanh vang lên lúc mà Long đã đi khỏi.
“A” Long kinh hô khi nhìn thấy Diễm Băng vậy mà cưỡi ngựa cho hắn, bên dưới nàng còn bị lấp đầy rất nhiều tinh dịch của mình, dường như nàng đã làm điều này rất lâu rồi, hiện giờ đang nằm trên ngực hắn mà thở dốc. Hắn cảm thấy toàn thân sướng khoái, ôn nhu ngắm nhìn khuôn mặt đỏ lên vì mệt của nàng, hắn hôn nhẹ vào cánh môi thơm của nàng, vòng tay qua ôm nàng sau đó nói.
“Đa tạ nàng đã cứu ta, đời này ta lại nợ nàng một mạng rồi a, bất quá sau này ngày nào ta cũng khiến nàng không xuống giường được để trả ơn”. Long cười tà nhìn nàng.
“Ngươi cái tên vô sỉ làm cho ta lo sắp chết rồi, nhưng mà tất cả đều là lỗi của ta, cứu ngươi cũng như để chuộc lại lỗi lầm mà thôi”. Phương nói vậy nhưng mặt vẫn đỏ ép sát vào ngực của hắn mà nghe nhịp tim hắn đang đập nhanh, khiến nàng hơi bối rối.
Với kinh nghiệm tình trường phong phú của mình, Long cảm nhận được sự ngượng ngùng của nàng, hắn quyết định hạ nốc ao nàng bằng câu chốt.
“Ta yêu nàng làm thê tử của ta nhé”
Trái tim Diễm Băng như tan chảy trong hạnh phúc, nàng không còn lời nào diễn tả cho tâm trạng lúc này của mình, nàng không biết nói gì với hắn lúc hắn tỉnh lại, nhưng người nam nhân này lại hiểu cho nàng, chủ động nói chuyện với nàng, chủ động bày tỏ tình yêu đối với nàng còn gì tuyệt vời hơn thế nữa. Giờ đây nàng rất muốn vứt bỏ mọi thứ để chạy thật xa cùng hắn, nhưng nàng biết Dạ Oanh hội chưa tan rã nàng vẫn là một sát thủ, nếu nàng đào tẩu thì sẽ bị cả giới sát thủ truy sát, nàng không muốn liên lụy đến người nàng yêu. Nuốt thật sâu nỗi buồn vào trong lòng nàng nhìn hắn tỉnh cảm nói.
“Thiếp cũng rất yêu chàng, nhờ có chàng mà thiếp mới có được cảm giác hạnh phúc, có chàng thiếp mới được hưởng sự sung sướng thỏa mãn hiểu được thế giới này còn có nhiều chuyện mà thiếp chưa biết, thiếp thật sự yêu chàng, nhưng thiếp không thể vì nó mà hại chàng nguy hiểm, một khi thiếp không còn xuất hiện ở Dạ Oanh hội thì thiếp sẽ bị cả giới sát thủ truy sát, đến lúc đó mọc cánh khó bay, đã có rất nhiều chị em đã phải chết theo người tình của mình, thiếp không muốn việc đó xảy ra, hãy tha thứ cho thiếp vì sự ích kỷ của bản thân, vì muốn tốt cho cả hai chàng hãy giữ lấy tình yêu trong lòng mình, trở nên thật sự mạnh mẽ, tới lúc đó hãy đến Dạ Oanh hội tìm tro xác của thiếp mà đem chôn nó tại một cánh đồng yên bình, thiếp đã mãn nguyện rồi”. Diễm Băng nói mà lòng như bị ngàn vạn đao kiếm khứa vào da thịt, cắt vào tim gan, nàng thật sự hết cách rồi không thể vì nàng mà hại hắn được, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi, vì tình yêu quá lớn đối với hắn, nên nàng thoải mái khóc, khóc cho quên đi nỗi buồn tâm hồn thể xác, khóc để giữ mãi mối tình đẹp nhất của nàng.
“Ai nói nàng phải quay về Dạ Oanh hội”. Long lấy ngón tay cái đem những giọt nước mắt của nàng lau đi, khẽ cười đem nàng ôm vào trong lòng mà nói.
“Chàng có cách sao”. Diễm Băng ngừng khóc, ngước gương mặt mong chờ lên nhìn hắn, chưa bao giờ nàng lại có lòng tin với người khác như vậy, một câu nói của người nam nhân này cũng sẽ có thể thay đổi cuộc đời của nàng.
“Nàng thả lỏng cơ thể và tinh thần ra, ta cho nàng bất ngờ”. Long vuốt ve mái tóc mượt của nàng thủ thỉ.
Không do dự Diễm Băng đã thả lỏng mọi thứ như nam nhân kia muốn.
“Nhập” một lời nói phát ra, Long ôm chặt người của Diễm Băng tiến vào Đế châu.