Phần 12
Trong Đế châu Lã Phương đang ngồi chờ cái kén đó nở để chào mừng thành viên mới trong cái Đế thành vắng vẻ này, nàng mang cái bộ mặt chờ đợi có người cùng nàng trò chuyện như muốn phát điên rồi. Nhưng khuôn mặt chờ đợi đã thay bằng niềm vui mừng khi cảm nhận được Đế châu đang có phản ứng với bên ngoài, người nàng yêu đã quay về rồi. Nàng dùng khinh công di chuyển thật nhanh đến.
“Á”
“Á”
Hai tiếng la thất thanh của hai nữ nhân…
Hai người hoảng hốt và kinh ngạc tột đỉnh…
Người vì nghĩ sao lại có một cô nương xấu như vậy ở một nơi như tu tiên giới chứ, Long của ta không nghĩ đến sắc đẹp của nàng mà có thể chấp nhận cho nàng vào đây, đồng nghĩa với việc hắn đã xem nàng ta như thê tử của mình.
Còn người kia thì kinh ngạc khi nhìn thấy một nơi xa hoa như Đế thành lớn hơn những gì nàng nhìn thấy bên ngoài Hạo Linh tinh cầu. Còn lại là nhìn thấy được một người thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần, da trắng, mặt hồng hào, ngực khủng mông to, tất cả mọi thứ khiến Diễm Băng cảm thấy hơi bị thua thiệt, nhưng càng bất ngờ hơn hắn vậy mà giấu nữ nhân ở đây.
Cả hai đều đặt tay lên miệng mình mà trừng mắt liếc Long, về phía Long hắn cũng cảm thấy ngột ngạt kinh khủng vì khí thế khủng bố của hai bà vợ hắn đang trấn áp kịch liệt. “Ông tổ của ta ơi thật là những cái nóc nhà to và bự a, về sau làm thế nào để ta sống sót đây”. Hắn lắc đầu cười khổ. Bất quá vợ cả của hắn cũng rất là tích cực khuyên hắn nạp thêm thê tử, nếu không có cho thêm 10 cái mạng nữa hắn cũng không dám đụng đến nữ nhân khác, vì Lã Phương có thể búng một phát hắn mà đứng dậy được thì phải gọi là bất con bà tử.
“E hèm” Long hắng một cái phá vỡ bầu không khí căng thẳng lúc này. Hắn quay sang Diễm Băng cười một cái, rồi lại quay sang Lã Phương cười thêm một cái, nắm tay Diễm Băng đến gần Lã Phương. Hai nàng đối mặt nhau, Lã Phương cảm thấy cô nương này thật đáng thương, với khuôn mặt như vậy thì đã trải qua bao nhiêu là đau khổ, nàng không cần Long nói gì cũng hiểu hết mọi chuyện, Lã Phương đưa tay nắm lấy tay của Diễm Băng. Lúc đầu Diễm Băng có hơi ngại ngùng, nhưng dần dần nàng cảm thấy người nữ nhân trước mặt mình không có thành kiến gì với nàng khi đi cùng với Long.
Trong lòng Diễm Băng cũng thở ra được một hơi nhẹ nhàng, đặt được tảng đá đang đè trong tim nàng xuống. Nàng cũng thích ứng được hoàn cảnh bây giờ nên cũng rất thật tâm đáp lại Lã Phương. Long nhìn thấy cảnh này trong tâm cũng vui vẻ trở lại. Hắn vươn tay kéo hai thân thể mềm mại lại ôm vào trong ngực mình, hai nàng bị hắn bắt ngờ ôm lại cùng lúc khiến cả hai cùng đỏ mặt, hai tay nhéo vào eo hắn, khiến hắn nhăn mặt lại, bất quá mùi thơm cơ thể của cả hai khiến hắn hơi bị kích thích rồi, hắn dằn lòng mình lại nói với hai nàng.
“Ừm để ta giới thiệu một chút về vấn đề lúc này a”.
“Bên tay phải ta là Lã Phương là thê tử đầu tiên của ta sau này nàng sẽ là tỉ tỉ của nàng”.
Theo lời nói của Long, Diễm Băng giật thót cơ thể một cái, thật không thể tin được điều trước mắt mình, hai người là mẹ con a, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được, mọi suy nghĩ kỳ lạ đang cuốn nàng vào một cái hố đen, cơ thể mơ hồ cứng đờ khiến Long cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn giờ đây như không nhớ được mình đã quên mất điều gì đó khiến nàng cảm thấy kinh ngạc như vậy.
“Chàng chưa nói cho nàng biết chuyện của chàng à”. Lã Phương quan sát thấy sự kỳ lạ xuất hiện trên mặt Diễm Băng khiến nàng nhận ra được Long chưa nói sự thật về hắn cho nàng biết.
“Chết thật ta quên béng mất, chả là ta cảm thấy vui mừng quá nên quên đi chuyện này”. Long cười khổ không thôi, nhưng nên nói thế nào đây, chẳng lẽ nói hắn không phải là Lã Long ở thế giới này, hắn hiện giờ chưa thể nói cho nàng biết được, vì nàng chưa đủ sức đối phó với nguy hiểm, nếu nói điều đó ra không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây, hắn suy đi nghĩ lại chỉ còn một cách duy nhất có thể giải quyết vấn đề rắc rối này.
“Nàng không cần kinh ngạc, Lã Phương không phải mẫu thân ruột của ta, nàng chỉ là người nuôi dưỡng ta thôi, thật ra ta không cha không mẹ được nàng thương tình nhặt về, nàng nuôi ta từ nhỏ đến lớn nên không ai biết được ta và nàng không phải mẫu tử ruột thịt”.
Diễm Băng lúc này đây lời nói của Long nàng rất tin tưởng, gần như tin đến ngốc vậy nàng khi nghe hắn bị bỏ rơi, khiến nàng cảm thấy vừa thương vừa hận, thương cho số phận của hắn giống nàng, hận kẻ đã bỏ rơi hắn và nàng, biết ơn Lã Phương đã nuôi dưỡng hắn nên người để hắn trao cho nàng tình yêu mà nàng cứ nghĩ cả đời kiếp này sẽ không có được. Cho nên trong tâm nàng cũng thả lỏng, tay nắm chặt tay Long và Lã Phương, nàng nhìn hai người bằng ánh mắt thâm tình, vậy là từ đây nàng đã có gia đình rồi, có tỷ tỷ có phu quân, rồi sau này nàng sẽ sinh con cho hắn, tất cả mọi điều hạnh phúc cứ ồ ạt tiến vào trong những mơ mộng của nàng.
Lúc này Lã Phương liếc hắn một cái, cách giải quyết này nàng cũng không nghĩ ra, cứ tưởng hắn sẽ nói sự thật nhưng không ngờ lại nói dối nàng, Lã Phương nhìn hắn hơi khó hiểu, đành truyền âm cho hắn “sao chàng lại nói dối nàng ấy, có phải vấn đề phòng không”.
Long lắc đầu cười khổ, không biết đã bao lần hắn cười kiểu này rồi mà lại chỉ trong tình huống này, khiến quai hàm hắn hơi chút nhức, hắn ghé tai nàng nói nhỏ.
“Ta không phải đề phòng nàng, mà là sợ nàng biết được sẽ gặp những chuyện nguy hiểm, hiện giờ ta chưa đủ mạnh để bảo vệ nàng ấy, cho nên tạm thời không thể nói, con nàng thì tự biết được do nó là do chính nàng sinh ra nuôi dưỡng, nên ta muốn đầu cũng không được”.
Lã Phương gật gật đầu hiểu ý, nói là nàng đã 3000 tuổi nhưng tâm trí vẫn còn trong sáng, trong đầu chưa từng xuất hiện ý nghĩ xấu xa gì, tâm cơ cũng không có nhiều, nàng không hiểu được những ý trong lời nói hắn cũng bình thường. Trong đầu nàng tự nhủ phải còn học hỏi nhiều về tâm tư của phu quân, nên gương mặt nàng lúc này nhìn hơi đỏ một chút do xấu hổ. Nhưng nhớ lại lời hắn nói, Long là một đứa bé bị bỏ rơi khiến trái tim nàng hơi nhói. Nàng nhìn khuôn mặt của đứa con mình nhưng trong cơ thể nó lại là người nàng yêu. Truyền âm nói với hắn. “Chuyện chàng là trẻ bị bỏ rơi là thật sao”.
Long nhìn nàng cũng hiểu được suy nghĩ lúc này, hắn thật không muốn nàng lo lắng, nhưng giờ đây nàng như là một trái tim khác của hắn nên không muốn dối gạt nàng.
“Ta thật ở thế giới kia là trẻ mồ côi không cha không mẹ, nhưng cũng có một người ta xem như là cha, nhờ ông ấy mới có ta ở thế giới đó, nhưng khi ông ra đi ta lại trở thành một kẻ không ra gì, gieo họa khắp nơi với nữ nhân, nên mới phải chết thảm, đến nơi đây ta đã quyết tâm là phải thay đổi con người của mình, yêu thương tất cả nữ nhân mà đối tốt với ta, nàng có ghét bản thân ta lúc trước không”.
“Không thiếp không ghét chàng, quá khứ cứ để nó trôi đi, tương lại ở phía trước rộng mở tươi sáng, hay là tiếp tục tâm tối, cùng đường thì là do chàng đến cuối cùng có thay đổi hay không. Nhưng không biết chàng làm việc gì chỉ cần luôn có chúng thiếp ở trong tim của chàng là đủ rồi, nếu có thể cho chúng ta đứa con của chàng thì còn gì bằng a”. Phương đang nói nghiêm túc tình cảm khiến Long cảm động, cuối cùng chốt một câu mà khiến hắn muốn phun ra một ngụm máu.
“Không ngờ bản chất của nàng lại là một tiểu yêu tinh”. Long lấy bàn tay của hắn lướt nhẹ xuống phía dưới, băng qua cái tiểu nội khố của nàng, rồi vạch nó ra chọt ngón tay vào mà ngoáy cho bỏ ghét.
“Á… ui…”
Tiếng rên đột nhiên vang lên khiến Diễm Băng ở bên cạnh đang mơ thì bị đẩy ra ngoài, nàng nhìn khuôn mặt đang sướng của Lã Phương mà cúi gằm mặt xấu hổ, nhéo hông Long một cái. Long cũng cười cười với hành động của Diễm Băng, hắn cũng lấy tay còn lại đem nó loại bỏ cái tiểu nội khố của nàng, tiến vào nơi nóng ấm mà ẩm ướt kia để trêu chọc.
“Chờ chờ thiếp đã… ứ… còn có… ưm… Phương tỷ… ta xấu hổ lắm… ngươi sao lại bại hoại như vậy… a… ớ…”.
“Băng muội không cần… ứ… chàng chậm chút… ưm… để… thiếp… a… nói… một chút… muội không cần phải xấu hổ sao này chúng ta còn phải tranh đấu với nhiều nữ nhân khác nữa bây giờ hai ta cùng phục vụ hắn sau này sẽ cùng chung chuyến tuyến, cùng đồng tâm hiệp lực hút cạn dương khí của hắn để cho hắn không còn tìm nữ nhân khác… á… chàng chọc mạnh… đừng… mà… a… a… á… thiếp ra đây… á”.
Nghe lời Phương nói Diễm Băng cũng như mở cờ trong bụng, nàng cảm thấy lời Phương tỷ nói rất hợp lý nên cũng âm thầm gật đầu xác định, giờ đây hai nàng đã chung chuyến tuyến rồi. Nhưng nàng lúc này mới nhớ lại khuôn mặt mình vẫn còn giả trang a. Nàng lấy tay chặn bàn tay đang tác quai tác quái dưới u cốc của nàng mà nói.
“Thiếp muốn cho chàng biết tất cả bí mật của mình nên giờ đây cũng không phải che giấu nữa”.
Nói xong nàng lấy tay dùng một loại phấn màu hồng gieo vào khuôn mặt mình, giây phút những hạt phấn thấm vào da thịt nàng khiến những vết sẹo và những vết bỏng trên khuôn mặt tan biến dần đi. Long quan xát tất cả mọi thứ đang diễn ra mà mặt hắn ngố ra, mắt mém lồi ra bên ngoài, tay đang tàn phá hang động của Lã Phương cũng dừng hẳn động tác.
Còn Lã Phương thì cũng không có bất ngờ như Long, với cấp bậc như nàng nhìn ra sự thật của Diễm Băng không phải là khó bất quá nàng vẫn chờ đợi xem cô nương này có phải là thật lòng với Long không, nếu như nàng dấu hắn đến lúc hai nàng cùng ở một chỗ với hắn thì lúc đó nàng sẽ ra tay, dù Long có hận nàng thì nàng vẫn sẽ làm, người giấu bí mật sẽ là người có tâm cơ nếu không phải thiện thì là ác. Nhưng mọi thứ xảy ra cũng giống như nàng mong đợi, nàng mỉm cười vui vẻ vì Diễm Băng không làm nàng thất vọng.
Lúc này khuôn mặt của Diễm Băng đã lộ ra bên ngoài ánh sáng, cái khuôn mặt này ngay cả người quen biết với nàng nhiều năm cũng chưa từng thấy. Khuôn mặt trái xoan, mũi cao thon, đôi mắt sắc, môi mọng nhỏ nhắn, đôi mi thanh tú tất cả kết hợp lại khiến khuôn mặt nàng toát ra sự lạnh lùng, nhưng nó lại đối với người khác còn đối với Long đó là sự đáng yêu. Sắc đẹp của nàng khi đem ra so với Lã Phương cũng không thua kém gì mấy chỉ là nó thiếu sự thành thục thôi, vì nàng không có cái tuổi 3000 như Lã Phương a. Nó mang vẻ ngây thơ, hạnh phúc vì lúc này Diễm Băng đang rất là vui vẻ khi ở bên người mình yêu.
Long lấy tay sờ lên trên khuôn mặt nàng, từng tấc da thịt từng có những vết sẹo bỏng, đã không còn, giờ đây nó thật mịn màng, trơn bóng. Hắn cười tươi nhìn nàng nói.
“Thật ra dù nàng có là một cô nương xấu xí hay là xinh đẹp thì cũng là thê tử của ta, một ngày làm người của ta suốt đời sẽ là người của ta, ta yêu tất cả các nàng”.
Hắn đem môi mình hôn lên môi của Diễm Băng, sau đó lại hôn lên môi Lã Phương. Hắn ôm hai nàng tiến đến tiến đến Uyên Ương điện.
Hai nàng lúc này bị hắn ôm cũng biết không thể thoát khỏi cái bàn tay đạo tặc của hắn nữa, nên mặc hắn làm gì làm. Hắn đem hai thân thể thục nữ đặt nhẹ lên giường, chiếc giường này rộng lớn cực kỳ, nó có thể chứa khoảng hơn 20 người a, nếu nằm chặt kín cũng được đến 30 người, đây là lần đầu tiên hắn đến đây cho nên cũng hơi kinh ngạc bất quá rất nhanh hắn chuyển dời sự chú ý sang hai thân thể đã không còn mảnh vải nào trước mắt mình.
Trong lúc hắn đang mãi suy nghĩ về cái giường, Diễm Băng và Lã Phương đã cùng nhau cởi bỏ y phục của mình để đỡ vướng tay vướng chân. Long nhìn hai cái cơ thể trời ban tuyệt sắc này khiến hắn trở nên mụ mị, chưa bao giờ hắn cảm thấy cuộc đời thú vị như vậy a, lần đầu tiên chung giường với hai nữ nhân, lại còn là cường giả, hắn lại có thể đem đặt dưới thân của mình, còn gì nữa để mà chê trách, Long không muốn để hai nàng chờ lâu, hôn mỗi nàng một cái, hắn dùng hai tai xoa nắn hai bầu vú của các nàng, còn miệng hắn vẫn không ngừng mút nuốt những hương vị tuyệt vời của hai nàng, mùi thơm ngát trong khoang miệng các nàng khiến hắn cực độ nhiệt cháy.
Y phục trên người Long bị thiêu rụi, để lộ ra cơ thể tuyệt đẹp của một đại nam nhân, con cự thú hung hãn thô to ngạo nghễ mà ngẩng đầu, cái đầu tròn trịa bóng loáng khiến mắt của hai nàng đều sáng rực lên, không hẹn mà cùng nhau thoát khỏi tay hắn, đưa lưỡi miệng đến bên con cự thú to lớn kia, Diễm Băng thì liếm láp xung quanh thân của nó, Lã Phương thì phun mút cái đầu của con cự thú, hai nàng kẻ ở trên người ở dưới cứ luân phiên thay đổi cho nhau, những tiếng “chụt chụt, chọp chọp, ọt ọt” cứ vang lên, hai nàng sau một hồi mút vất vả cũng không chịu nổi nữa mà nâng cao cái gò mu lên cho hắn khai hoang cày cáy những cánh đồng mơn mởn khô hạn, Long nhìn hai cái u cốc thần bí mà lòng xao xuyến, cơn dục hỏa bùng cháy khiến mắt hắn đỏ ngầu, vươn cây côn thịt to dài ra, nhắm ngay cái hang động của Lã Phương mà đẩy vào.
“Ót”
Tiếng của sự hòa hợp của hai cơ quan tuyệt diệu của con người vang lên. Long không cần nhẹ nhàng với cái hang động của Lã Phương vì nàng đã quen với sự mạnh bạo tấn công của hắn, cái thành hang động cũng dễ dàng tiếp nhận những cú thúc sâu mạnh như trời giáng vào sâu trong hoa tâm nàng.
“Ưm… thiếp sướng quá… phạch phạch phạch… mạnh nữa đi… á… ứ… chịu không nổi nữa… thiếp… ứ… ngất mất… sướng quá… thật thoải… mái… úi… sâu hơn… phá nát bên trong thiếp đi… á… phu quân yêu dấu của thiếp… á… cho thiếp… thiếp muốn sinh con cho chàng… á… á…”.
Long dập liên hồi vào cái hang động của Lã Phương khiến nước nôi bắn ra xối xả thấm ướt cả mảng giường lớn, tuy đang trong cơn sướng nhưng hắn vẫn không quên Diễm Băng, tay hắn lúc này cũng kịch liệt đào móc, hạt trân châu của nàng cũng bị hắn nhào nặn đến sưng tấy.
“Á… chọc mạnh nữa… á… ui… ui… thiếp sướng chết mất… ưm… hơ… hơ… đừng có nhéo nó nữa… ứ… chàng hư quá… ớ… thiếp ghét chàng… á… á…”.
Diễm Băng cũng không thua kém Lã Phương khi cũng tuôn trào ra rất nhiều dâm thuỷ.
Hắn vừa móc vừa đẩy, liên tục nhấp thêm vài chục cái nữa thì cây côn thịt hắn giật giật đẩy thật sâu vào hoa tâm của Lã Phương mà xả ra một lượng lớn dương tinh, cơ thể Lạc Băng cũng run lên đáp lại những dòng dương tinh của hắn bằng âm tinh của mình. Sau một hồi xuất ra Long cũng cười hài lòng nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Lã Phương mà đắc chí.