Phần 15
Long đang dựa theo chỉ dẫn của Lã Phương, hắn đã tiến đến một thành trấn, nơi đây có một học viện trong ngũ đại học viện mạnh nhất Hạo Linh tinh cầu. Tên gọi là Tinh Thần Dã Vương, học viện này chủ yếu là tu luyện về phương diện tinh thần, họ luyến cho tinh thần bản thân trở nên cường đại, sau đó học những công pháp dùng để tấn công vào tinh thần của đối phương, có thể nói nếu học viện tinh thần ra tay với tứ đại học viện kia thì, các hiệu trưởng của học viện kia cũng phải nói là bó tay, vì họ không tu luyện tinh thần trở nên cứng cỏi, thì một khi bị tấn công tinh thần thì có thể chống chế sao?
Nhưng người luyện được một tinh thần cường đại phải trải qua vô số hỉ nộ ái ố, nếu vượt qua được thì có thể thành công, mà bị vấp ở chỗ nào thì sẽ vĩnh viễn vướng tại đó, tinh thần sẽ suy sụp hoàn toàn dẫn đến khờ khạo, ngốc nghếch. Cho nên tại nơi đây ai cũng đều nói chuyện rất là đả kích tinh thần người khác, nhưng với người ngoại lai, những tu sĩ không môn phái, sẽ không bị tấn công tinh thần, vì nơi đây có một sự tôn trọng nhất định đối với người khác, họ nói năng gây đau lòng cũng chỉ là giúp đỡ người khác tu luyện thôi.
Nhưng tại sao học viện Tinh Thần Dã Vương lại không diệt trừ tứ đại học viện kia.
Thứ nhất họ không phải là những kẻ lạm sát, ác nhân.
Thứ hai quy luật ở nơi đây là do ngũ đại học viện dựng nên, họ đã lập ra một quy tắc áp dụng tất cả các học viện lớn nhỏ, không tấn công học viện khác trực tiếp, nếu vi phạm sẽ bị toàn thể Hạo Linh tinh cầu khai trừ, dẫn đến diệt vong.
Thứ ba các tu sĩ luyện được tinh thần thuật cũng không phải nhiều, tính đến nay Hạo Linh tinh cầu đã có lịch sử 9999 năm rồi mà chỉ có được mười ngàn tu sĩ thôi, và cũng chỉ có được hai ngàn người là thành danh trên tinh cầu này. Họ là những người đứng đầu Hạo Linh tinh cầu và đã phi thăng tiên giới từ lâu. Hiện tại nơi đây cũng chỉ còn vỏn vẹn 10 bán thần nửa bước xuất kỳ thôi. Họ không muốn lúc này phi thăng vì như vậy thì bọn tiểu bối sẽ không có chỗ dựa, rất có thể chúng sẽ nản lòng mà rời bỏ nơi này. Đến lúc đó Tinh Thần Dã Vương chỉ còn lại là quá khứ.
Nói về việc không cho các học viện tấn công nhau chỉ là ngoài mặt, có rất nhiều học viện lớn nhỏ thù oán nhau mà dựa vào các cuộc thi đấu của bọn tiểu bối mà giết nhân tài của các học viện. Quy định nơi đây khi tiến vào khí đài để mà thi đấu một cuộc thi do ngũ đại học viện cùng nhau điều hành là sống chết không quan tâm, chỉ có kẻ mạnh được sống, khi mà tha mạng cho kẻ thua thì người thắng sẽ cũng bị loại chung với người đó.
Đây cũng coi như cuộc khảo nghiệm năng lực của các tu sĩ mà bọn họ đào tạo, cũng là hình thức gián tiếp để mà đả kích danh vọng của đối phương, đó là một hình thức còn đáng sợ hơn cả việc bị tấn công chính diện nữa. Vì thể tất cả học viện lớn nhỏ đều ra sức bồi dưỡng những tu sĩ mà mình tâm đắc nhất, để dành lấy danh vọng về phía mình.
Long lúc này đang đứng ở một cửa hàng bán trang sức, có rất nhiều đồ lấp lánh.
“Ông chủ ta muốn mua hết tất cả các trang sức này, giá bán bao nhiêu”. Long chỉ tay vào cửa hàng nói.
“Khách quan đừng có trêu đùa ta, ngươi nhìn sao cũng không giống người có tiền, làm sao lại hùng hổ đói mua hết trang sức ở đây a”. Ông chủ cửa hàng trang sức dùng gương mặt có chút trọng mà cũng có chút khinh thường nói.
“Ta nói mua được là mua được, 100 thú hạch ngũ giai trung kỳ có đủ không”. Long đem 100 thú hạch của yêu thú ngũ giai trung kỳ ra trước mặt ông ta.
“Cái này 100 thú hạch ngũ giai trung kỳ có thể đủ mua 3 4 cái cửa hàng như vậy a, công tử thật muốn dùng nó để mua trang sức”. Ông chủ giọng run run nói, trước giờ ông chưa từng gặp trường hợp nào như thế này, việc làm ăn lớn thì sẽ có người đó đứng ra làm, còn hắn cũng chỉ là một kẻ người làm ở đây thôi, chỉ là cái chức thì cao hơn thẩy người ở đây.
“Ưm ta nói mua là mua, nhưng với điều kiện sau này những trang sức đẹp nhất phải để lại cho ta, lần sau ta lại đến”.
“Khoan đã”. Một giọng nói từ trong không gian vang lên, một vết nứt dần hiện ra, đến khi nó hoàn toàn xuất hiện, từ trong đó có một thân ảnh bước ra. Một nữ nhân rất xinh đẹp, gương mặt sang, mắt to môi mọng, đôi đồi núi căng tròn, chiếc eo thon, mông to cong vút lên, đôi chân dài miên man, tô thêm cho vẻ đẹp là bộ trang phục bó sát cơ thể, lộ ra từng đường cong gợi cảm, quyến rũ, nếu như là nam nhân khác thì có lẽ đã khiến hắn không tự chủ được mà lao lên làm chuyện bậy bạ với nàng ta rồi. Nhưng Long thì khác, tuy nàng rất xinh đẹp nhưng thê tử hắn còn đẹp hơn vạn lần, dù vậy nhưng hắn vẫn thất thần vài giây, sau đó mới trở lại gương mặt điềm đạm, bá khí của mình.
“Cô nương là ai, có vấn đề gì ta đắc tội với cô nương a”. Long nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc nói.
“Linh Lung xin ra mắt công tử, ta là người của Vạn Kim Lầu nơi nắm giữ toàn bộ việc làm ăn của tất cả các cửa hàng trên toàn bộ Hạo Linh tinh cầu”.
“Vãi nhái con gà mái, nữ nhân này phải gọi là phú hào a, làm việc cho một nơi như vậy thì tài sản phải gọi là nhức nách, nhưng Phương nhi của ta vẫn là giàu nhất”. Long suy nghĩ…
“À thế à”.
“À thế làm sao mà à, ta thấy công tử có thể là một nhân vật tương lai có thể làm ăn lâu dài với Vạn Kim Các nên mới mời người lại”. Lung Linh nói.
“Khà khà ta chỉ là một tu sĩ vô danh thôi, nào có phải một đại phú hào mà lại có thể hợp tác được với quý Các, ta thấy hay là thôi đi, hiện tại ta không có gì để đem ra trao đổi hết”
Long trong lòng nghĩ là làm sao mà lại có người vừa gặp đã muốn gạ hắn hợp tác, nhất là lại xem một kẻ vừa bước chân vào nơi đây không lâu như hắn thành một người có tiền a, thật ra hắn cũng nghèo lắm chứ, trong tay bây giờ chỉ còn 100 thú hạch ngũ giai hậu kỳ thôi, âm tinh của thê tử hắn Lã Phương hắn không muốn đụng, làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thì làm sao có mặt mũi nhận tiền của thê tử mình. Lã Phương thật mang theo 1 phần 3 số ám tinh ở Ám quốc đi nhưng phu quân nàng lại không muốn dùng đến, dù nàng khuyên rất nhiều lần nhưng hắn vẫn không chịu, lấy lý do là nếu không nuôi được thê tử mình thì thà lùi về ở ẩn, trồng rau nuôi cá, sống tạm qua ngày còn hơn.
Lung Linh nhìn hắn có phần bí ẩn, khiêm tốn khiến nàng cũng cảm thấy có chút thú vị với Long. 100 thú hạch ngũ giai đấy, ở nơi này cũng ít có ai làm được việc này, phải nói cái loại thú hạch này tuy là khó có thể cho người hấp thụ được, nhưng đó chỉ là những kẻ yếu, nhà không có điều kiện thôi, còn những gia tộc giàu có thì lại có khối đan dược, trận pháp, pháp bảo giúp cho họ hấp thụ được thú hạch.
Những công dụng của thú hạch cũng là khác nhau và tại nơi đây có cả 84 viên thú hạch khác loài, đây là một con số không nhỏ a, mà nó lại còn là ngũ giai, các đứa con ông cháu cha thì hấp thụ nó dễ dàng, con đường sau này sẽ là một bước tiến xa, có thể đứng trên đỉnh cao của Hạo Linh tinh cầu. Cũng phải nói đến đệ nhất Hạo Linh kỳ Tài bản sở hữu sức mạnh của con yêu thú thất giai mà đã có thể có sức mạnh diệt được vài cái đại học viện rồi, nhưng hắn cũng không ngốc đến nổi ỷ mạnh chống lại quy luật ở đây…
“Công tử không cần phải trả lời ta ngay, chuyện này để sau rồi bàn, chẳng hay công tử có muốn cùng ta kết giao bằng hữu, sau này gặp lại cũng dễ ăn nói hơn”.
“Cô nương xinh đẹp này, ta thật không cần bằng hữu, nhưng ta lại không ngại nhận ngươi làm thê tử a”. Long nói với một bộ mặt bình thản, như lời nói của hắn rất chi là bình thường, nhưng không gian cửa hàng này lại không được như khuôn mặt hắn, ai nấy đều mắt trợn trắng đỏ au, khuôn mặt giận dữ nghiến nghiến răng, tay thì cầm lên vũ khí, nhìn Long bằng ánh mắt muốn đem hắn lột da róc xương.
“Công tử nói đùa, ta làm sao xứng với công tử a, ta chỉ là một kẻ làm cho người ta không có cái gì để công tử yêu thích, cho nên người xin thu lại lời vừa nói, nếu không ta thật cũng không bảo vệ được người”. Lung Linh nói ngoài mặt tuy nhẹ nhàng, nhưng trong tâm thầm nhảy một cái mắng cái tên này lúc nãy còn thấy vừa mắt, vậy mà giờ hắn dám ở đây giễu cợt trêu đùa với nàng trước mặt bao nhiêu là tu sĩ, nếu đây không phải nơi nàng phụ trách thì đã sớm xông lên cắt lưỡi hắn rồi.
“Nàng ta đang rất giận a, công tử hình như đùa hơi quá rồi”. Hồng Liên xuất hiện từ lúc nào, nàng ngồi ngay ngắn trên vai hắn, lúc này nàng chỉ nhỏ như con bướm thôi.
Long nhìn thấy Liên nhi của hắn xuất hiện thì lòng có chút vui.
“Ta nói muốn lấy nàng làm thẻ tử chứ không phải làm bằng hữu là sai sao, nếu như ta đủ mạnh, giúp nàng lấy lại được cảm xúc, ta cũng sẽ lấy nàng làm thê tử ta”. Long nói chắc nịch.
“Công tử chưa đủ quyền hạn để thực hiện việc này”. Liên nhi nhìn hắn mà lòng chợt rùng, nàng thật rất muốn rũ bỏ đi cái lớp mặt nạ che dấu cảm xúc thật của nàng, để hắn có thể thực hiện lời nói đó, nhưng hắn vẫn chưa đủ mạnh, đến lúc đó làm sao chống lại kẻ địch, nàng sợ hắn vì yêu nữ nhân nhiều quá mà gây họa sát thân.
Long cười nhìn nàng, tay hắn vươn ra tiến tới má nàng mà chạm, như hiểu bàn tay hắn muốn gì Liên nhi liền phóng to cơ thể lên như ban đầu cho hắn sờ vào mặt nàng, cảm giác ấm áp cứ chen vào trong cơ thể Liên nhi nhưng một mặt của nàng vẫn tỏ ra không cảm xúc như vậy, thế nhưng Long lại cảm thấy được một cái mùi quen thuộc mà hắn đã ngửi, liếm, mút, nuốt biết bao nhiêu lần, đó là mùi của cái lồn phụ nữ ở nơi đó, hắn nhìn nàng mà cười tà, trong lòng hắn từ lâu đã biết được ý của nàng, hắn cũng không muốn nàng phải thất vọng hay là xấu hổ cho nên cũng không hề nói ra cái chuyện nàng gạc hắn.
Sau một hồi nựng má của Hồng Liên hắn mới chú ý mình đang đứng ở đâu, tất cả mọi ánh nhìn đổ dồn về cái thằng đang đứng trước mặt chúng nó, hắn ta đang đưa tay vào không khí mà làm hành động kỳ quái, người nào người nấy nhìn hắn giống kẻ bị bệnh về thần kinh, nhưng vẫn còn Lung Linh biết được chuyện gì xảy ra, nàng chỉ có thể cảm nhận được bàn tay hắn hình như chạm vào một thực thể, nhưng nó lại không có hiện ra trước mặt mọi người thôi, nàng cũng không biết đó là gì, bản tính hiếu kỳ của phụ nữ rất là mãnh liệt, càng ngày Lung Linh càng muốn tìm hiểu về người thanh niên kia.
Long thì cũng không chú ý lắm chuyện đó, hắn cầm trong tay Ỷ Thiên kiếm vận khí lên một cái khiến cho cả đám người nãy giờ nhìn hắn như kẻ thù phải co rúm con ngươi lại, chân tay hơi run, có vài kẻ không chịu được nhiệt liền thổ huyết. Lung Linh cũng cảm thấy một chút áp bức, nàng nhăn mặt lại cố gắng nói ra từng chữ.
“Công tử không nên… gây chuyện ở đây Vạn Kim Các chúng ta cũng không phải người mà công tử chọc vào được, chuyện làm ăn đợi lúc nào công tử hứng thú thì được, ta cũng không muốn ép công tử nữa, xin tạ lỗi với công tử vì làm mất thời gian của người”.
Long âm thầm gật đầu với cô nàng hiểu lý lẽ này, hắn thù lại khí tức, vừa lúc ông chủ đi ra trong tay cầm một nhẫn trữ vật đưa hắn.
“Khách quan đây là toàn bộ trang sức nơi đây, ngài có thể kiểm tra lại, đảm bảo Vạn Kim Các chúng tôi làm ăn không sai sót gì”.
Long cũng gật gật đầu, không cần kiểm tra lại nhẫn vận lên Lăng Ba Vi Bộ thoáng cái đi.
“Lung Linh cô nương phải không? Ta là Lã Long đã nói lấy cô làm thê tử thì sẽ lấy, một lời đã định, đời ta có duyên gặp lại”.
Thanh âm của Long như một cơn gió xuân ào ạt thổi vào tai Lung Linh, nàng cảm thấy tim chợt lệch nhịp, nó đập liên hồi, má nàng hơi ửng đỏ lên, vẫn đứng ở nơi đó, mắt nhìn theo bóng lưng của người nam nhân kia khuất xa mà trong lòng có một suy nghĩ kỳ lạ.
“Mong ngươi không để ta đợi quá lâu”
Nàng cũng không biết thật sự mình muốn gì, chỉ nam nhân mà mình mới gặp, nói chuyện cũng không được mấy câu, nhưng mà hắn nói toàn là những câu khiến nàng cảm thấy hơi rung động, trong thâm tâm nàng luôn muốn có một phu quân đỉnh thiên lập địa, không màn thế sự mà đi với nàng đến hết đời, nhưng chắc gì có người làm được, nàng cũng được rất nhiều công tử nhà giàu có, những kẻ tu vi cao cường đến mà gạ gẫm làm quen nhưng tất cả nàng đều không nhìn vào mắt, bọn họ như những con đỉa đói cứ thích bu quanh nàng, khiến nàng cực bực bội, nàng biết chúng chỉ đến với nàng vì sắc vì quyền, chứ chả yêu thương gì nàng cả, nàng dù cũng có tuổi tương đối nhưng vẫn là một cô nương chưa từng biết mùi tình yêu đấy.
Vừa gặp Long, tuy nàng chỉ thấy được đôi mắt hắn nhưng nó như nhìn thấu cả cơ thể, tâm can nàng, nhất là cái mắt có màu đỏ máu kia khiến nàng cảm thấy có chút sợ, mà cũng chút thích thú. Đến khi hắn nói những câu như vậy thật hùng hồn, thật khiêm tốn, cũng thật là dẻo miệng, nhất là câu hắn muốn nàng làm thê tử hơn bằng hữu của mình, đó là lần đầu nàng nghe câu nói muốn nàng làm thê tử mà không cảm thấy chán ghét, chỉ có hơi dối lòng, nhưng nàng cũng biết được đó là một lời nói thật không phải đùa, vì đôi mắt hắn nhìn nàng không có dâm tà, không có thèm muốn, chỉ có chứa đựng một sự thích thú, nhu tình, dù là hai người vừa gặp nhau không lâu.
Nàng cũng đã tự đặt một chân vào trong khoảng trời hoan lạc mà Long cố tình tạo ra cho nàng, hiện bây giờ Lung Linh đã như là một cô nương thủ tiết chờ phu quân rồi, cũng có người thấy lạ với phản ứng của nàng, nhưng không ai dám nói gì, cũng không biết nàng phải chờ bao lâu, nhưng linh tính mách bảo nàng là sẽ không lâu đâu hắn sẽ có thể đem nàng đi thật xa, đến hết chân trời đất bể, cùng nhau du ngoạn, hưởng mọi thú vui trên đời, nhất là nàng sẽ được hắn yêu thương, được hắn chăm sóc, rồi có ngày nàng sinh cho hắn một hài tử, cuộc sống thật hạnh phúc biết bao, cứ nghĩ đến mà gương mặt nàng lại càng đỏ, nàng đứng thẫn thờ rất lâu, ông chủ đứng kế bên cũng nhìn cô nương xinh đẹp này mà thầm tặc lưỡi.
“Nếu như ta có thể chiếm được nàng thì thật tốt, nhưng ta đánh không lại thì có thể làm gì a”.
Tên này từ lâu có ý với Lung Linh nhưng không dám làm gì, dù là có vài lần cố tình bỏ xuân dược vào trà của nàng nhưng nó như không có tác dụng, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu, cái đẹp trước mắt mình mà lại không được sờ đến, tằng tịu với chúng nữ ở đây cũng không thỏa mãn được cái tính của hắn, dù nữ nhân tu tiên giới không phải là xấu ma chê quỷ hờn, nhưng cũng chỉ đẹp bình thường thôi, những cô nương sắc nước hương trời này thật là của quý hiếm.
Hắn chỉ đành âm thầm tu luyện để có ngày hắn có thể đem cô nương này đặt dưới thân mình. Hắn được người ta gọi là ông chủ Mã, tên là Hắc Mã, nhưng hắn thấy cái tên rất kỳ cục nên căn dặn gặp hắn gọi ông chủ Mã hoặc ông chủ Hắc. Hắn chợt nghĩ đến cái tên nam nhân lúc nãy, thần thần bí bí, nhưng được cái có tiền, cho nên cũng không có ý kiến gì, hắn lúc đó không trong cửa hàng nên cũng không thấy được sức mạnh của Long, trong lòng hắn có thể đoán được chút ít sức mạnh Long qua 100 viên thú hạch này. Nụ cười khinh bỉ hiện lên.
“Hừ chắc là do gia tộc cho, rồi đem ra để khoe mẻ, đúng là non nớt, còn lại không có nữ nhân bên cạnh há há, ta nói ra cũng tốt số hơn hắn, chắc cái thứ đó bé tẹo nên không có nữ nhân, thật đáng thương, khặc khặc”.
Ông chủ Mã không biết rằng bên cạnh Long đang có tận 4 nữ nhân, hai thê tử, một nàng nhện cũng sắp làm thê tử hắn, và còn cả Liên nhi của hắn.
“Ắt xì!”
“Chó má thằng nào chửi ta, có phải cái đám kia không, má biết vậy khi nãy bức chết chúng nó”.
Long hặm hực trong lòng, nhưng cũng không quá lâu, vì quy tắc của hắn rất đơn giản, đụng hắn chết, đụng thê tử hắn chết cả gia tộc, đụng vào bằng hữu của hắn sẽ bị phế bỏ giao cho người đi xử lý, đụng việc hắn muốn làm thì giết xong rồi quăng cho yêu thú xơi.
Tất cả đều là giết chóc, nhưng nó lại vô cùng hợp lẽ, hắn chết một lần rồi, không lẽ muốn chết nữa, nên giờ đang có khả năng giết người mà đụng đến hắn thì cứ giết, hậu quả thì cũng không quá lo vì hắn không chết được.
Long di chuyển một mạch cuối cùng cũng đến một cái khách điếm, hắn đến gặp chủ quầy hỏi phòng chủ quán đưa cho hắn thẻ phòng, một tấm thiệp có ghi dòng chữ phòng của khách được viết ở trên mặt. Hắn cười cười rồi quay đi định bước lên phòng thì phía sau nghe một giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Chủ quán còn phòng không, ta muốn ở đây ba ngày”.
“Quý khách đã đến trễ một bước, căn phòng cuối cùng đã bị lấy mất rồi”.
Tiểu cô nương mặt tỏ vẻ không vui hỏi…
“Là ai nói cho ta biết”.
“À là vị đang đứng ở kia”. Chủ quầy chỉ tay về phía Long.
“Má lão già này chơi ta à, cái chỗ gì không có bảo mật thông tin khách hàng gì hết, muốn kéo ta giải quyết một cô nhóc à, ta muốn giết người”. Trong đầu hắn suy nghĩ khiến mặt mũi đằng đằng sát khí hướng mắt về chủ quầy liếc một cái, chủ quầy nhìn ánh mắt đỏ ngầu mà sợ hãi toàn thân rung lên, ông ta không dám nhìn thẳng Long mà nhìn về vị tiểu cô nương mà cầu cứu.
Như hiểu được gì tiểu cô nương kia nhìn lại Long, tiến lên trước, lấy trong một túi vải hai viên lam tinh đưa cho hắn.
“Ta trả gấp đôi số tiền ngươi lấy phòng, giờ đưa nó cho ta”.
Long đang nhìn hướng chủ quầy, thì lại nghe tiếng nói không chút nào khách sáo với mình mà cũng cố gắng nhìn vào tiểu cô nương này. Hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn hai bên đột nhiên im lặng đến lạ, cả cái khách điếm ồn ào lúc này cũng như tĩnh, tĩnh đến đáng sợ.