Phần 17
Trong Đế châu…
Tiếng động của hai bộ phận sinh dục va đập vào nhau, tiếng thở dốc và rên rỉ cứ như những tiếng hát thanh thoát. Sau 1 ngày trong Đế châu, Diễm Băng và Lã Phương đều nằm bất động trên chiếc giường lớn với gương mặt thỏa mãn. Kén của nhện hồng cũng chưa nở, trong Đế châu hoài cũngg không được nên Long quyết định ra ngoài. Nhưng ra ngoài ngay lúc cô nàng kia cũng đang ở trong phòng thì thật là dễ chết, Long bây giờ mới phát hiện mình hơi thiếu sót, cho nên đi hỏi xem Lã Phương có cái phù dịch chuyển hay gì không. Cũng may Lã Phương có một đống đầy nên nàng đưa cho hắn hơn 100 tấm phù dịch chuyển. Hắn cầm phú trong tay mà niệm, không biết chuyển đi đâu nhưng thây kệ nó miễn là không xuất hiện trước mặt nàng ta là được.
“Vèo”
“Ặc ặc, khụ khụ khụ”
Phù chú chơi chết Long rồi, mà cũng không phải, chính Long đã không nhìn kỹ lá phù, tâm hơ tâm hất mà niệm để ra ngoài, là phù dịch chuyển này màu xanh nước biển a, khác với là màu trắng, và mỗi màu sẽ dịch chuyển ngẫu nhiên vào mỗi nơi khác nhau. Long vội vàng đi ra ngoài nên rớt ngay xuống nước mà sặc sụa.
“Bà mẹ cái khỉ gì vậy, ở đây là đâu, ây dà ấm áp quá nhỉ, ùa mềm quá hehe, đàn hồi tốt, nước mà cũng bóp được à, thế giới này hay thiệt, í không đúng sao có cái hạt gì ở đây nữa vậy, to vãi lồn, ừm chắc là ngọc trai, thây kệ đem nó về nghiên cứu sao”. Nghĩ vậy Long liền đem hai ngón tay hướng cái hạt to kia mà cầm lên.
“Á ưm… đau”
“Ôi vãi ngọc trai biết nói, ta gặp quỷ mẹ nó rồi”. Long hốt hoảng khi cảm thấy thế giới này thật là nhiều điều kỳ lạ.
“Ưm… cho… cho ngươi 3 giây không buông tay ra ta thiến”. Một giọng nói của nữ nhân vang lên bên tai khiến Long hồn vía lên mây.
Mũi bây giờ mới cảm nhận được mùi thơm và mùi của phụ nữ, tay bây giờ mới cảm nhận được cái hạt đó không phải ngọc trai mà là nhũ, mắt hắn bây giờ mới có thể mở ra.
“Xoẹt”
Hai ngón tay hướng mắt Long mà đâm, thấy nguy hiểm cận kề Long lập tức dùng chiêu hơi vô sỉ chút nhưng cũng đỡ hơn là bị móc mắt. Hắn ngụp đầu xuống nước hướng tới cái cửa hang sâu nước động mà tới, tay nhắm chuẩn chọc vào sâu trong hang, một sự ấm nóng lan tỏa khiến Long kìm lòng sắp không nổi, quái vật đã rục rịch rồi.
“Ứ… ưm… a dừng… dừng… lại chết… ta mất… không đừng đừng mà… ngươi chọc vào sâu quá… á… không… ưm… á… á…”
Sau tiếng rên la thất thanh của nữ nhân kia một dòng nước ấm xuôi theo thành vách hang mà trào ra. Long dùng khí bao bọc ngón tay mà đem lên mũi ngửi.
Nữ nhân kia đang thở hổn hển sau khi trào ra xuân tình, thì nhìn thấy hắn đưa ngón tay đang dính dịch nhầy của nàng ta lên mũi ngửi, khiến cho khuôn mặt của nàng đỏ chót, trái tim đập loạn.
Nàng nguýt hắn một cái kệ hắn muốn làm gì thì làm, dù gì bây giờ cũng bị thấy hết, những chỗ không nên sờ đều sờ rồi, giết hắn cũng không hết ngượng, ngay của phu quân nàng cũng không đụng vào được những nơi đó vậy mà giờ lại bị một nam nhân trẻ tuổi này nhìn, đụng, không sót chỗ nào khiến nàng chợt thấy cảm giác kỳ lạ bốc lên.
Long sau khi ngửi mùi hương thơm ngát thì biết ngay cái này là mùi bạc hà nghen.
“Khà khà trúng mánh rồi lại một mùi mới, ặc quên nãy giờ làm bậy với người ta chút xíu nữa ăn nói sao đây, có lấy chục mạng ra đến cũng không đủ, chắc phải lấy thân báo đáp khặc khặc”.
Nữ nhân kia bước nhanh ra khỏi hồ, dùng khí hâm khô người, lấy một bộ y phục trong nhẫn trữ vật ra, mặc vào sao đó liếc mắt nhìn nam nhân ở dưới kia, không biết nghĩ cái gì mà mặt thoáng đỏ.
Long cũng biết nhìn mặt mà đoán ý đấy, thấy nàng ta mặt hơi đỏ rồi nhanh biến mắt, làm sao qua được Huyết nhãn của hắn. Trong lòng Long đang như mở cờ, không còn lo lắng phải nói cái gì, cái lo là bây giờ hành động gì để đem nàng về dinh, như vậy mới hợp lý, hắn cũng không muốn dưới nước lâu, nhảy lên bờ rồi dùng khí hâm khô y phục.
Hai ánh mắt nhìn nhau, hai người đang đánh giá lẫn nhau, hai trái tim có chút loạn lên rồi.
“Ui lại là một tuyệt sắc giai nhân, khuynh quốc khuynh thành nha, nhưng mặt hơi lạnh, chậc chậc”.
Khuôn mặt của nữ nhân này nét nào ra nét đó, mắt to mang theo một tia buồn, mũi dọc dừa, môi nho nhỏ, mặt v – line, trắng bốc, mái tóc đen mượt. Thân hình thì phải nói là số zét, ngực tấn công, mông phòng thủ, chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chân dài miên man, cả cơ thể toát lên vẻ quyền uy, quý phái của nữ nhân làm việc lớn.
“Ực! Có thể nói là một 9 một 10 với hai bà vợ của ta a”. Long nghĩ.
Còn về phía nữ nhân kia đang nhìn Long bằng ánh mắt dò xét, không biết là kẻ nào mà dám lén vào đây trong lúc nàng đang tắm hồ, còn có hành động vô lại như vậy, khiến nàng thật tức mà cũng thật thích thú.
Long thừa hưởng nét đẹp từ Lã Phương cho nên phải nói là vô cùng đẹp, có lẽ còn hơn nhiều mỹ nam xứ Hàn, có thể tưởng tượng xem một mỹ nam lạnh lùng trên gương mặt, nhưng người sở hữu gương mặt đó lại là thành phần dê gái thấy ai cũng húp thì sẽ thành như thế nào. Thật khổ thay cho gương mặt của một nam nhân tiêu sái, phong trần lại phải bị cái thằng từ thế giới khác sử dụng không đúng mục đích thì sẽ như thế nào?
Nữ nhân nhìn nam nhân miệng thoáng cười, mặt mũi cũng có thể nói là nếu hắn là kẻ đứng nhì không ai đứng nhất, nhưng sao người có khuôn mặt như vậy lại hành động khác biệt, thật khó hiểu. Nàng ta đang loạn với suy nghĩ của mình, không gian của hai người dần trở nên tĩnh lặng, hai người đều nghĩ về đối phương, Long cảm thấy có chút gì đó ám muội cho hoàn cảnh này khiến hắn buộc lòng lên tiếng trước.
“À hì hì xin chào, ta là Lã Long không biết cô nương xinh đẹp này xưng hô như thế nào a”.
Tiếng nói của Long như kéo được nàng trở lại thực tại, nàng lườm hắn làm mặt lạnh trả lời.
“Hừ cái tên tiểu nhân vô lại nhà ngươi đêm hôm không ngủ, lại trốn ra ngoài nhìn bậy nhìn bạ, còn làm…”. Nói tới đó nàng thoáng đỏ mặt.
“Ặc hihi nè cô nương xinh đẹp ta thật không phải cố ý a, là do ta sơ suất nên mới dịch chuyển nhằm vào nơi cô nương đang tắm, thật có lỗi”. Long nói với gương mặt cảm thấy có lỗi, hơi buồn, nhưng trong lòng đang cười thầm, ” haha ta cua gái còn nhiều hơn số lần nàng ăn cơm a”. Ở thế giới này hình như không có ăn uống, haizz thằng Long nó điên rồi (tác giả phê bình).
Thấy mặt hắn cũng thành tâm nên nàng không truy cứu. Định bụng sẽ quay về lần sao không tắm ở đây nữa, nhưng sực nhớ còn cái gì chưa nói nên trừng mắt nhìn Long, mặt đỏ lên nói.
“Vậy… vậy ngươi sao lại đưa cái ngón tay vào trong của… ta”. Giọng nàng từ lớn dần bé lại lí nhí.
“Hihi cô nương xinh đẹp nàng thật là có sức hấp dẫn người a, ta không biết sao chỉ thấy nàng thật thơm nên chỉ muốn hít thở lâu một chút thôi, nhưng nàng lại muốn hủy mắt nên đành tương kế tựu kế, dùng hai ngón tay trả lại cho nàng công bằng mà phải không”.
“Hứ bại hoại”. Nàng quay mặt đi để che sự ửng đỏ trên mặt ” hừ may cho ngươi gọi ta cô nương xinh đẹp nhiều lần như vậy, nhưng ta phải lấy lại chút mặt mũi a”. Nàng nghĩ…
“Ta là Lý Nguyệt Hà, chủ nhân của thành Tinh Vân, ngươi có nhận biết ta”.
Long giật nảy mình khi biết tin “rồi rồi xong rồi, con gái chưa làm ăn được gì, húp luôn mẹ người ta, ông trời thích chơi nhau nhỉ”.
“À ừm ta xin chào tiền bối, không biết Lăng Vân tiền bối có khỏe không”. Cất đi cái bối rối đó Long lễ phép nói.
Nguyệt Hà khi nghe nhắc đến Lăng Vân thì gương mặt nhăn lại, cơ thể tỏa khí tức ra như muốn giết sạch vạn vật vậy rất khủng khiếp.
“Ngươi là ai làm sao biết tên khốn kiếp kia, trả lời ta nhanh nếu không ngươi đừng hòng sống sót”. Nguyệt Hà gương mặt đầy sự giận dữ gằn từng chữ nói ra.
“Nè bớt giận chút đi, ta cũng có biết Lăng Vân là ai đâu, ta chỉ mới gặp con gái hắn Lăng Mộng mà thôi, chúng ta cũng coi như có chút quen biết, nên ta mới hỏi tiền bối một chút thôi”. Long đối mặt với nữ nhân luôn rất bình tĩnh, nhất là những cô gái xinh đẹp nằm trong tầm ngắm của hắn thì lại càng bình tĩnh, lấy nhu khắc cương, lạt mềm buộc chặt.
Nghe Long nói Nguyệt Hà cũng thu lại bá khí, nhìn hắn khó hiểu.
“Ngươi gặp Mộng nhi khi nào, ở đâu”. Ánh mắt Nguyệt Hà có chút lo lắng.
“Ừm ta gặp cô ta khi đang ở trong khách điếm, ta và cô ấy ngủ chung một phòng a, ấy tiền bối từ từ, ta cũng bất đắc dĩ thôi, lúc đó ta nằm dưới đất không lên giường, cũng chưa từng đụng tay đụng chân gì với nàng ta”.
Nghe Long nói tới hắn và con nàng ngủ chung khiến cho cơ thể Nguyệt Hà đột nhiên bừng lên lửa giận, không biết là vì Lăng Mộng hay là vì chính bản thân.
“Được rồi, cũng đã lâu ta không gặp Mộng nhi cho nên không biết nó có bình an hay không, nghe ngươi nói vậy ta cũng yên tâm rồi, đa tạ ngươi”.
“Ây da tiền bối không cần phải làm vậy a, ta cũng không phải có ý gì tốt, chỉ là khi nãy chiếm chút tiện nghi của người nên trả lại một ít tin tức coi như đáp lễ thôi hì hì”. Bộ mặt Long vô cùng nham nhở, nếu có người nào nóng tính hắn đã bị đấm cho vêu mồm rồi.
“Ngươi còn dám nói, có tin ta phế bỏ cánh tay của ngươi khi nãy đã chạm ta không”. Nguyệt Hà mặt đỏ lên gắt giọng nói.
“Hì hì ta một đời nam tử hán, có làm thì có nhận, ta có chiếm tiện nghi của tiền bối cũng là do ta yêu thích người thôi, nhưng ta biết mình không đánh lại người thì sao có hy vọng gì a”. Nếu có giải diễn viên xuất sắc nhất thế giới tu tiên này thì Long phải nói là độc tôn.
“Ta… ta không biết, nhưng ngươi cũng đừng có mơ tưởng gì tới ta, tên Lăng Vân kia nếu biết được có nam nhân ở gần ta thì hắn sẽ lập tức giết người diệt khẩu, ta không muốn người vô tội bị liên lụy”. Trong lời nói Nguyệt Hà mang theo sự uất ức, như thể là đã bị một điều gì đó rất khủng khiếp xảy ra, không muốn để cho người khác biết.
“Lăng Ba Vi Bộ”. Long dùng thân pháp lướt nhanh tới gần Nguyệt Hà, hắn đứng trước mặt nàng, mặt chạm mặt, mắt đối mắt, môi kề cận với nhau. Nàng bất ngờ với tốc độ của Long nên không kịp tránh né, mà muốn tránh cũng không được vì giờ nàng chỉ còn lại khí tức của bán thần chứ không còn sức mạnh chân chính nữa.
“Nàng có gì đó khó nói phải không, ta ở đây có thể cùng nàng giải sầu, nói cho nhẹ lòng, nói cho quên đi những sự đau khổ đó, yên tâm đi ta sẽ ở bên nàng, nếu nàng không muốn nói cũng không sao, ta sẽ tự tìm cách để giúp nàng thoát khỏi đây, thoát khỏi tay Lăng Vân”.
“Sao ngươi biết được ta chưa nói cho ngươi cái gì hết mà, ngươi thật sự là ai”. Nguyệt Hà nghe lời Long nói mà ngẩn người ra, nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Ta đoán vậy thôi, thứ nhất khí của nàng hiện rất yếu, vì khi nàng bộc lộ bá khí ra không làm thương tổn được ta, thứ hai khi ta đến đấy thì đã cảm nhận nơi này như một kết giới để nhốt sinh mạnh sống rồi, thứ ba thái độ của nàng khi ta nhắc đến Lăng Vân và Lăng Mộng đã cho ta biết chuyện này có gì khuất mắc, thứ tư đó là nàng hiện ra sự vui vẻ và lo lắng, còn nữa nha nàng thật sự nghĩ ta không thấy được nàng không hề đề phòng và chắc cũng không thể làm gì khác khi mà ta đến gần nàng à, lúc đó ta cũng dễ dàng né chiêu của nàng mà trả lại đó thôi, nếu là bán thần thật thì ta gặp ông bà lâu rồi, có phải không”. Thật ra Long phân tích như vậy cũng một phần nhờ Huyết Nhãn, hắn đã sử dụng nó từ lúc rơi xuống nước rồi, do cái tính kỹ lưỡng của Long cho nên khi đến một nơi xa lạ thì luôn đề phòng, và khi hắn dùng Huyết Nhãn thì chỉ cảm nhận được một luồng khí yếu ớt kế bên thôi, lúc đó hắn cứ nghĩ là con gì chứ không phải là một người phụ nữ xinh đẹp cho nên mới làm càng như vậy.
Long nói như là đánh động vào trong trái tim của Nguyệt Hà vậy, nàng bất chợt cảm thấy khóe mắt cay cay, lệ đã tích tụ lại mà rơi xuống phía dưới má nàng, Long vẫn nhìn nàng, đem đôi tay của mình mà ôm cơ thể nàng vào lòng, hắn vuốt ve cho nàng dễ chịu mà xả hết tất cả nghẹn ngào, nỗi đau phải chịu chắc trong một thời gian rất dài. “Huhuhu” nàng cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa ra từ người nam nhân, nàng đã không còn biết thế nào là cảm xúc của mình từ lâu rồi, từ lúc mà nàng bị chính phu quân nàng đem nhốt vào đây, bị hấp thụ tu vi, lấy đi dị thủy và dị thổ đã khiến cho nàng gần như trở thành người bình thường, nhưng hắn vẫn muốn nàng phải dùng suốt cuộc đời ở đây để cho trận pháp này hút sinh lực của nàng đến chết, sự tàn nhẫn vô tình vô nghĩa đó đã khiến nàng như chết đi con tim của mình, dù nàng không yêu hắn, nàng còn phải cắn răng sinh cho hắn Lăng Mộng, nàng đã phải hy sinh đi lần đầu của mình cho một kẻ không hề yêu thương, nhưng đó là lần cuối cùng cũng như là duy nhất, khi biết bản thân có mang, nàng đã tìm một nơi không có ai để sinh con ra, sau đó lại như xé nát tâm can mà giao lại cho tên đó, sau đó nàng không còn tha thiết gì với hắn nữa, tự quyết mình không để cho hắn đụng vào thân thể của nàng, chuyện gì đến cũng đến, lúc mà hắn đã đem khuôn mặt thật của mình gỡ xuống thì cũng chính là lúc nàng bị hắn dẫn dụ vào cái bẫy, cũng như điểm yếu nhất cuộc đời nàng, lấy ra an nguy của Lăng Mộng mà khiến nàng chạy vào trong trận pháp và bị hắn tước đoạt tất cả sức mạnh, vì lúc bấy giờ sức mạnh tinh thần của hắn đã cao hơn nàng một bậc nên sự tuyệt vọng đã bao trùm lấy nàng, sự đau khổ, thê lương của một nữ nhân bị đem đi làm vật kết giao giữa hai gia tộc, vì gia tộc nên nàng không thể làm khác hơn là chấp nhận cái số phận nghiệt ngã này.
Những tưởng cả cuộc đời còn lại chỉ sống như một cái xác mà không có hồn, nhưng như ông trời sắp đặt cho một vị cứu nhân xuất hiện, đến trước mặt nàng đem lại cho nàng những cảm xúc, nhất là cảm xúc vẫn luôn chôn sâu nơi đáy vực, đó là sự hạnh phúc và tình yêu. Nếu nói nàng là một nữ nhân dễ dãi vì chỉ gặp nam nhân một thoáng đã yêu đó là điều sai trái, vì sao?
Đó là vì nàng đường đường là nữ nhi của tộc trưởng tộc Yêu Mộc. Là người cao cao tại thượng, làm sao chú ý đến lũ nam nhân tầm thường, cho nên nàng đã chôn sâu tình yêu từ rất lâu rồi. Còn về phía Lăng Vân đó chỉ là trách nhiệm của một thành viên trong tộc, khi nàng đã hoàn thành nó cũng là lúc nàng sẽ có thể quay lại tộc của mình, nhưng chính nàng cũng không ngờ Yêu Mộc đã bán nàng cho Lăng Vân từ lâu, hắn muốn làm gì nàng tộc cũng không can thiệp.
Nàng khóc rất lâu, nước mắt chảy thấm ra cả nửa phần trên của áo, Long vẫn dịu dàng như vậy, nâng niu nàng, khẽ vuốt nhẹ mái tóc nàng, ôm siết nàng hơn, cảm nhận được hương thơm của nàng. Nguyệt Hà đã thật sự động lòng, tâm của nàng như trở về với thời còn là một tiểu cô nương vô âu vô lo, hồn nhiên mà chạy nhảy, muốn được làm điều mình thích. Nàng thật muốn thời gian ngừng lại mãi mãi, để có thể cảm nhận được hơi ấm của nam nhân, vị ngọt của tình yêu đầu đời.
Long nhìn Nguyệt Hà đã dần bình tĩnh, khẽ lấy tay lau đi những giọt nước mắt đọng trên má, Nguyệt Hà không phản khán, thả lỏng tinh thần để có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay Long. Bất ngờ Long nâng cầm nàng lên, cúi xuống đưa môi tiến lại môi nàng, trào cho nàng nụ hôn. Nguyệt Hà một thoáng sửng sốt do chưa chuẩn bị tinh thần, nhưng rồi cũng buông xuôi, để hắn muốn làm gì thì làm.
Môi chạm môi, nhịp tim lại cùng chung nhịp.
…
Còn tiếp…