Phần 18
Sau khi Hưng đi rồi, Jean trở về nhà. Nàng vẫn chưa thấy ai trở về. Tự nhiên Jean nghĩ tới cặp mắt hiện ra trên mặt biển vừa rồi lại cảm thấy có hứng vẽ lại quang cảnh kinh hồn lúc đó. Nàng vội vàng tới phòng vẽ, lấy một khung vải máng lên giá vẽ. Hai tay nàng tự động vẽ lên những nét đầu tiên của bức họa mà Jean không cần suy nghĩ như khi nàng vẽ những bức tranh khác từ trước tới nay.
Tới khi phần phác thảo những nét chính trong bức họa bằng bút chì xong. Nàng mới chợt nhận ra trên khung vải là cặp mắt to, tròn và đôi lông mày xếch ngược một cách dữ dội trên biển cả.
Thân thể Jean tự nhiên nóng lên hừng hực. Nàng cởi bỏ y phục, ném xuống sàn nhà. Jean lấy cọ, bắt đầu tô lên những màu sắc trong trí tưởng còn in đậm trong đầu nàng. Chưa bao giờ Jean say sưa vẽ như ngày hôm nay. Khi buông cọ xuống, nàng đã nghe thấy tiếng gà gáy sáng và bức họa đã gần như hoàn chỉnh.
Jean lui lại, nheo mắt nhìn tác phẩm sắp hoàn thành. Bỗng nàng lảo đảo nhìn thấy cặp mắt vừa vẽ sáng lên như có chất lân tinh. Có tiếng mèo gào lên đâu đây. Gió từ đâu thổi về lồng lộng. Sóng nước trong tranh cuồn cuộn nhấp nhô. Tiếng hải âu gọi nhau quang quác.
Bỗng Jean giật bắn mình vì con mèo đen xuất hiện bất ngờ, từ phía sau nhảy vọt vô trong bức tranh nàng vừa vẽ và biến mất. Gió từ từ dịu lại. Sóng nước nhấp nhô xa dần. Tiếng hải âu im bặt. Bức họa lại phẳng lỳ những màu sắc nàng vừa tô lên.
Jean bàng hoàng tới sát giá vẽ nhìn thật kỹ bức họa. Mặt vải vẫn thẳng băng. Những đường nét nàng vừa vẽ cũng vẫn còn đó. Không có một dấu hiệu gì vừa có sự chuyển động trong tranh.
Bỗng một tiếng ầm vang lên như bom nổ làm Jean hoảng hốt, quay ngược lại phía sau. Hai cánh cửa vừa bật tung. Chắc chắn phải có một sức đẩy thật mạnh đập vô mới làm cho nó mở ra bằng một cách dữ dội như vậy.
Tiến hiện ra trước ngưỡng cửa như một vị hung thần.
Chàng thét lên:
– Bây giờ mày còn chối cãi gì được nữa không hả?
Jean ngỡ ngàng, nhìn Tiến trừng trừng. Nàng chưa hiểu Tiến đang nói về vụ gì. Bởi vậy Jean im lặng chờ đợi. Tiến bước vô phòng, đóng sập cửa lại ngay. Chàng quay lại nhìn Jean khinh bỉ hỏi:
– Ngạc nhiên lắm phải không. Chưa kịp mặc quần áo vô nữa à.
Dù lúc nãy có ôm ấp Hưng, nhưng Jean nghe giọng nói của Tiến thì có lẽ chàng không biết chuyện vừa rồi nàng và Hưng làm tình ở bờ biển. Có lẽ chàng tưởng là nàng ngủ với ai đó trong phòng này, nên mới có thái độ như vậy.
Jean thét lên:
– Anh đang nói cái gì đó?
– Nói cái gì hả? Tôi đang nói cái mà bà vừa mới làm trên chiếc giường này, chứ còn cái gì nữa hả con đàn bà đốn mạt.
Jean sấn lại tát vô mặt Tiến một cái thực mạnh. Nhưng Tiến đã nhanh tay nắm lấy cổ tay nàng. Bẻ quặp ra phía sau, kéo lên làm Jean phải cong người cúi xuống. Nàng tru tréo:
– Buông tao ra, thằng khốn kiếp. Mày có biết đang làm cái gì đó không hả?
Tiến cười ha hả.
– Tới giờ này mà mày còn hù tao được nữa hay sao. Ở đây không có điện thoại cấp cứu 911 cho mày sử đụng đâu.
Nước mắt Jean dàn dụa, nàng cố vùng vẫy nhưng vô ích. Cánh tay Tiến cứng như thép nguội đã khóa chặt lấy tay nàng. Jean rít lên:
– Bây giờ mày muốn làm gì hả?
– Làm gì ư? Để tao xuống chiếc hầm bí mật của mày, lôi lên thằng chó đẻ nào vừa ngủ với mày trong căn phòng này rồi mới tính nhé.
Nói xong, không chờ Jean trả lời. Tiến xô mạnh nàng chúi đầu, té nhào về phía trước. Trong thế mất thăng bằng ấy đầu Jean đập xuống sàn nhà, mắt đổ hào quang. Nàng muốn xỉu đi được. Trong khi ấy Tiến hùng hổ chui vô phòng tắm, kéo chiếc khoen, lật tấm ván nắp hầm lên. Dù đầu đập xuống sàn nhà đau điếng. Jean cũng không khỏi ngạc nhiên sao Tiến lại biết trong phòng này có một căn hầm bên dưới. Từ hồi nào tới giờ nàng có nghe ai nói tới bao giờ đâu.
Jean cố chịu đau, lom khom bò lại bên Tiến. Trong khi Tiến cầm chiếc đèn pin, lục đục leo xuống chiếc thang dốc ngược. Bỗng một tiếng rắc vang lên và tiếng Tiến thét lên thực lớn:
– A… A…
Jean hốt hoảng, nhào mình lom khom nhìn xuống dưới hầm. Chiếc đèn pin vẫn còn chiếu sáng, rọi vô một bên thân thể Tiến. Chàng nằm sõng soài, thân thể đang co giật.
Jean la thất thanh.
– Anh Tiến… Anh có sao không?
Tiến vẫn nằm yên. Chiếc hầm không sâu lắm, có lẽ chỉ cao độ hơn đầu người. Dù có té từ trên xuống cũng đâu có tới nỗi chết được. Nhất là bên dưới lại là nền đất ẩm ướt thế kia, làm sao giết được Tiến nhanh như vậy.
Jean biết một mình không thế nào giúp gì được Tiến, nàng vội vàng mặc quần áo vô thực nhanh. Chạy lên nhà trên cầu cứu. Hai anh kỹ sư Mỹ nghe tiếng la thất thanh của Jean, hốt hoảng chạy ra. Hưng đi đâu tới giờ chưa về. Bởi vậy ba người lục đục tìm cách đưa Tiến lên khỏi căn hầm.
Một chiếc đèn điện được thòng xuống dưới. Bỗng anh kỹ sư Mỹ la lên:
– Trời ơi, anh Tiến bị rắn cắn chết rồi. Coi kìa, khủng khiếp quá đi.
Phương tiện liên lạc và cấp cứu ở Việt Nam đã không cấp thời cứu Tiến thoát khỏi tay tử thần. Khi người ta mang được Tiến lên, thân thể chàng đã cứng đờ. Miệng sùi bọt mép. Chàng đã té xuống dưới hầm vì chiếc thang tre mục nát, có lẽ ở đó đã mấy chục năm rồi. Hơn thế nữa, Tiến lại nằm đè lên ngay cặp rắn hổ mang và bị chúng mổ tứ tung khắp mình mẩy. Tai nạn xảy ra thực bất ngờ. Không ai có thể lường trước được.
Tiến không có anh em ruột thịt gì ở Việt Nam. Nhưng một số họ hàng xa đã nghe tin ngay ngày hôm sau, lục đục kéo nhau về Nha Trang khá đông. Kẻ bàn ra, người tán vào về tang lễ của Tiến phải cử hành ra sao. Một số thầy cúng đã được người ta tự ý mướn tới tụng niệm cho người quá cố mà không cần ý kiến của Jean. Mặc dù hiện giờ chính nàng mới là người có đủ tư cách quyết định mọi sự.
Nhưng Jean cũng chẳng màng gì tới chuyện đó.
Lúc đầu, nàng định đưa xác Tiến về Mỹ chôn cất. Sau thấy họ hàng của Tiến có vẻ quá nhiệt tình với chàng về vấn đề để Tiến nằm lại nơi chôn rau cắt rốn của chàng, nên Jean cũng chiều ý mọi người. Đồng ý tổ chức chôn cất Tiến ở đây. Nhưng phải thú thực, chính Jean cũng không muốn dính dáng tới Tiến nhiều hơn nữa.
Nàng không thể nào tưởng tượng được, một người học thức như Tiến, lại giở giọng ăn nói đểu cáng, hạ cấp như vậy. Hơn thế nữa, hành động vũ phu của chàng lại càng làm nàng kinh tởm. Nếu Tiến không chết, và những hành động đó xảy ra ở Mỹ, chắc chắn Tiến vào tù rồi.
Bây giờ xác chàng đã được đặt vô quan tài đàng hoàng. Hưng cũng đồng ý cho phép Jean dùng phòng vẽ của nàng làm nơi cử hành tang lễ cho Tiến. Nàng đã thu dọn tất cả tranh ảnh đem về treo tại phòng ngủ, dành chỗ để quan tài Tiến và mọi người thăm viếng chàng. Jean cũng đồng ý để cho họ hàng Tiến giúp nàng tổ chức đám táng theo ý mọi người, như phong tục của họ.
Lẽ dĩ nhiên, nàng phải là một quả phụ bất hạnh. Trên danh nghĩa vợ chính thức, lo chôn cất chồng cùng với bao nhiêu đớn đau, buồi tủi. Bởi vậy nàng đã nhận được không biết bao nhiêu lời phân ưu cũng như an ủi, cho số phận đắng cay phải cam chịu.
Jean thấy thật mỉa mai và khôi hài làm sao. Bởi vì cái chết của Tiến quả thực là một giải thoát êm đẹp nhất mà chàng dành cho nàng. Lẽ dĩ nhiên, đó không phải là hảo ý của chàng rồi.
Bây giờ, hơn lúc nào hết, những lời êm dịu ngọt ngào của Hưng văng vẳng bên tai nàng. Đêm thực khuya, mọi người đã đi ngủ hết, Jean cũng lên giường ngay từ chợp tối. Những bận rộn và căng thẳng của những ngày qua làm nàng lả đi vào giấc mộng. Nhưng tới quá nửa đêm, tự nhiên Jean thức giấc. Thân thể nàng run lên vì cặp mắt ma quỷ lại hiện về ngay trong phòng ngủ của nàng.
Chiếc mền từ từ bị kéo lệch qua một bên, để thân thể Jean trần truồng lồ lộ. Hai tay nàng tự động đưa lên che bộ ngực. Nhưng không hiểu sao lại là những hành động xoa bóp, nhào nắn kích thích tột cùng. Hai chân nàng cố khép thật kín, nhưng lại là cử động cong cớn, vặn vẹo của sự sảng khoái đê mê tuyệt vời.
Jean há miệng thật to, muốn thét lên. Nhưng lưỡi nàng như có người ngậm cưng, nút chặt. Tiếng thét thành lời rên rỉ đê mê. Nàng mở mắt trừng trừng như trợn ngược con ngươi. Những khoái cảm rợn ngươi dâng trào không thế nào kìm hãm được. Trên tường, bức họa “Mắt biển” nàng còn đang vẽ dở dang như chuyển động, sóng nước dâng trào, giông tố cuồn cuộn. Cặp mắt trở nên đỏ ao như máu…
Đôi lông mày nhíu lại và xếch ngược.
Trong lúc điên cuồng với sự kích thích ma quái đó. Bỗng cửa sổ bật tung. Gió lạnh từ ngoài thổi vào phòng ào ạt như một cơn lốc. Tiếng gió rít lên như ma kêu quỷ hú. Thân thể Jean bỗng bật lên. Nàng cảm thấy hình như có ai vừa nhấc khỏi thân thể nàng cả ngàn cân. Jean ngồi bật dậy, vớ lấy chiếc mền vừa bị kéo tuột xuống che lấy thân thể đang trần truồng.
Trong phòng mọi thứ như xáo trộn, đồ đạc tung bay theo chiều gió, quay cuồng trong cơn giận dữ điên đảo. Hình như nàng đang bị một cơn chóng mặt vì địa chấn tới cùng tột. Bức họa “Mắt biển” rớt xuống đất, cặp mắt trong tranh nhăn nhúm, trắng bạch. Jean nhìn lờ mờ một dòng máu từ khóe mắt rỉ ra, từ từ chảy xuống má. Nàng thét lên thực lớn, tiếng thét hãi hùng của Jean làm Hưng và cả hai anh chàng kỹ sư Mỹ đang ngủ cùng giật mình. Mọi người vội vàng chạy qua phòng Jean, xô cửa ùa vô phòng. Jean đang ngồi trên giường, hai tay níu chặt chéo mền che lấy thân thể không quần áo. Hưng hỏi thực nhanh:
– Có chuyện gì xảy ra vậy em?
Jean nhớn nhác nhìn quanh phòng. Đồ đạc vẫn không có gì thay đổi. Mọi người đang xúm quanh nhìn nàng. Jean chỉ tay lên bức họa treo trên tường, cặc mắt nàng vẽ trong tranh đang nhìn mọi người trừng trừng.
– Em thấy… em thấy máu chảy ra từ cặp mắt trong tranh.
Hai anh kỹ sư Mỹ chạy lại bên bức họa cười hì hì.
– Đúng rồi, em thật nhiều ý tưởng phong phú. Cặp mắt rướm máu trên vùng biển cuồng phong này em vẽ thực có thần. Nó diễn tả được cơn giận dữ điên cuồng tới rướm máu của tạo hóa. Tại sao em lại sợ chứ?
Hưng quay lại nhìn lên bức họa. Bây giờ chàng mới thấy lần đầu bức tranh này. Cặp mắt trợn ngược kia làm sao chàng quên được. Cặp mắt của chồng Tuyết với đôi lông mày xếch ngược đã hiện ra mấy lần làm chàng điên đảo bây giờ Jean lại vẽ lên mặt vải như thực. Hưng rùng mình nói:
– Nghệ thuật hội họa của em đã tới mức tuyệt hảo rồi?
Jean nắm lấy tay Hưng hớt hải hỏi:
– Anh cũng tin là em đã vẽ bức tranh này như thế kia hay sao?
Hưng chưa kịp trả lời. Một anh kỹ sư Mỹ đã bật cười ha hả, nói:
– Jean à, em định nói tự nhiên bức họa này nó chảy máu mắt ra phải không. Anh đã sờ lên bức tranh rồi, máu người ta mà lại là chất sơn dầu đó hay sao hở em?
Anh chàng kỹ sư Mỹ kia điềm đạm hơn, nói:
– Jean à. Anh nghĩ chồng em mới chết. Hơn nữa, cái chết thật bất ngờ và thê thảm nên em mới bị mất tinh thần đến mê sảng vậy thôi. Hãy nghỉ ngơi vài ngày nữa, tinh thần sẽ thoải mái hơn.
Jean biết rằng không thể nào làm cho mọi người tin được. Nàng thở dài nói cho qua.
– Chắc là em nằm mơ, quả thực là một cơn ác mộng. Thôi, ngủ đi nhé. Chúc Jean ngủ ngon.
Hai anh chàng kỹ sư mỹ đi rồi. Hưng vẫn còn ngồi bên Jean. Chàng phân vân không biết những điều Jean nói vừa rồi ra sao. Bởi vì con mắt kia, quả thực có nhiều sự huyền bí chứ không phải chỉ đơn thuần như một bức tranh. Jean đã vẽ giống hệt như những gì chàng thấy. Hưng hỏi:
– Lúc nãy đông người, anh không tiện nổi. Vừa rồi cặp mắt kia lại hiện ra phải không?
Jean gật đầu, nói:
– Anh ra đóng của lại đi. Em nói hết cho anh nghe.
Hưng ra đóng cửa phòng rồi trở lại ngồi bên Jean.
– Bây giờ em nói đi. Anh biết rằng những gì em sắp nói không phải là một giấc mơ đâu. Bởi vì chúng mình là những người trong cuộc. Hơn ai hết, phải chấp nhận những điều hầu như hoang đường này.
Jean gật đầu. Nàng nắm lấy tay Hưng nói:
– Anh nói đúng. Lúc nãy em biết không thể nào làm cho các anh ấy tin được nên nói cho qua chuyện thôi. Với anh, anh có lẽ sẽ hiểu nhiều hơn.
– Đúng rồi, bởi vì tụi mình cùng là nạn nhân mà. Em cứ nói đi.
Jean gật đầu, nàng nhìn lên bức họa nói:
– Anh biết là đêm nay đâu có dễ gì ngủ sớm được phải không. Nhưng vì quá mệt mỏi, mãi rồi em cũng chợp mắt được một lúc và thức dậy. Em đang còn nằm thao thức. Bỗng cặp mắt kia hiện ra ngay trên bức họa của em. Lúc đầu em còn tưởng mình hoa mắt. Sau mới biết mình đang trong trạng thái bình thường hơn bao giờ hết. Cặp mắt kia bất quá những lần trước xuất hiện trên tường. Nay nó nhập vào bức tranh em vừa vẽ. Những con sóng trong tranh chuyển động và thực ghê hồn như một trận bão biển thực sự, gió thổi điên cuồng cùng những tiếng gầm thét thật ghê gớm. Thân thể em bắt đầu bị kích thích ngay khi nhìn thấy tia mắt đó nhìn mình như thôi miên. Quần áo em tự động cởi ra cho tới không còn một mảnh vải nào nữa. Tay chân mình tự nhiên làm những cử động dâm dật tới man dại. Anh đã nhìn thấy em một lần như vậy rồi phải không.
Hưng gật đầu, trong khi Jean nói tiếp:
– Anh nhìn thấy em lúc ở bãi biển chỉ là mới bắt đầu. Nếu chỉ vài phút sau anh không vác em chạy, có lẽ mọi sự xảy ra sẽ khác hẳn. Tối nay cũng thế. Nói cho đúng sự thực em đã làm tình với một thân thể vô hình cực dâm, cực ác. Tất cả những phần nhạy cảm nhất của thân thể mình đều bị kích thích tới khủng khiếp.
– Anh cứ tưởng tượng, khi làm tình tới mức độ tuyệt đỉnh của nó như thế nào thì lúc ấy thân thể em cũng như vậy. Chỉ có khác một điều là sự việc kéo dài ngay từ đầu và hầu như không bao giờ chấm dứt cho tới suốt cơn động tình đó. Tình trạng này cũng đã vừa xảy ra cho em tối nay. Khi cặp mắt xuất hiện. Lúc ấy, cặp mắt vẫn trợn ngược, đôi lông mày xếch lên. Từ đó làm cho thân thể em tê dại. Nhưng thực sự vẫn chưa có gì khác lạ hơn mấy lần trước.
– Nhưng lần này, sự việc kia vừa xảy ra một lúc thì tự nhiên cửa sổ bật tung. Một cơn gió lạnh buốt thổi vô phòng như một trận cuồng phong thật khủng khiếp. Mọi vật quay tròn, đồ đạc bay tứ tung. Thân thể em lúc đó tự nhiên nhẹ tênh như có ai nhấc bổng lên không. Thế rồi tự nhiên em có thể tự chủ được mọi hành động của mình. Chỉ có điều gió vẫn thổi, mọi sự vẫn xáo trộn tới khủng khiếp. Lúc ấy em thấy mình như ngồi trong một cơn địa chấn và cuồng phong tới ghê hồn. Rồi bỗng dưng cặp mắt trong bức họa của em thay đổi. Những tia nhìn không còn kích thích tình dục trên thân thể em nữa, nhưng bây giờ là giận dữ. Hai con mắt long lên sòng sọc và đỏ ao.
– Chỉ một lúc sau thì em nhìn thấy rõ ràng máu từ cặp mắt đó chảy ra. Thú thực với anh là không bao giờ em vẽ những dòng máu đó trên bức tranh như vậy. Nhưng bây giờ nó đã ở đó và là sơn dầu của em thì phải nói làm sao đây.
– Như vậy quả thực là ghê hồn. Để anh tới gần coi bức họa ra sao.
Vừa nói, Hưng vừa đứng dậy định ra coi bức tranh, nhưng Jean níu lấy chàng nói:
– Thôi, kệ nó đi anh.
Hưng ngồi lại, chàng xoay mình đối diện với nàng. Jean đã buông hẳn chéo mền. Chiếc mền rớt xuống giường để thân thể Jean lồ lộ. Hình như nàng không cần giữ ý tứ gì với chàng nữa. Hưng hơi tần ngần, nhưng chàng cố làm vẻ tự nhiên nói:
– Anh thấy em cũng mệt lắm rồi. Để anh về phòng cho em đi ngủ nhé.
Jean lắc đầu nguầy nguậy.
– Đừng anh… ở đây với em đi, làm sao em ngủ được trong tình trạng này hả.
– Thì em cũng phải nhắm mắt lại ngủ đi cho khỏe chứ.
Jean cố nài nỉ.
– Không được đâu anh, em biết mà. Hãy ngồi đây nói chuyện với em cho tới sáng nghe anh.
Vừa nói, Jean vừa với tay tắt ngọn đèn điện giữa phòng. Bóng tối chụp xuống vì ngọn đèn ngủ thật yếu ớt, lờ mờ một màu xanh dịu dàng. Hưng chới với khi Jean kéo chàng nằm xuống bên cạnh nàng. Tự nhiên chàng nghĩ tới Tiến, xác anh ta nằm dưới phòng vẽ trong chiếc quan tài chưa đậy nắp. Vậy mà mình lại nằm đây với vợ y, trần truồng như thế này. Chàng bứt rứt nói:
– Jean à, nếu anh ở lại đây với em đêm nay. Sợ người ta nói chúng mình quá đáng hay không?
Jean lắc đầu, ôm sát lấy Hưng, nói nho nhỏ:
– Nếu anh nghe em nói hết sự thực, anh sẽ tội nghiệp em hơn là những gì anh đang nghĩ trong đầu.
– Em nói đi.
Jean từ từ kể lại hết những gì đã xảy ra trong những giờ phút sau cùng của Tiến, rồi nàng nói thêm.
– Anh đã hiểu hết rồi phải không. Tuy nhiên, nếu chỉ có vậy còn có thể tha thứ được. Vì có thể anh ấy yêu em nên ghen tuông là chuyện thường. Nhưng trưa nay, em được nói chuyện với một thiếu phụ trong đám những người bà con của anh Tiến. Cô này cho biết đã ăn ở với anh Tiến và đã có con với anh ấy rồi. Nhất là cô ta lại có giấy giá thú hẳn hoi nữa mới là chuyện động trời. Hiện nay cô ta đang chờ anh Tiến hoàn tất thủ tục để được bảo lãnh qua Mỹ. Em hết sức ngạc nhiên vì Tiến lớn lên ở Mỹ, làm sao lại có thể có vợ Việt Nam như vậy được. Nhưng hỏi cho rõ mới biết. Anh Tiến đã về Việt Nam chơi mấy năm trước, và lấy cô này. Có giấy hôn thú hẳn hoi. Hèn gì tụi em làm đám cưới mà anh Tiến cứ lơ lơ là là cái vụ làm hôn thú chính thức với em là vì lý do này.
Hưng chợt nhớ ra một thiếu phụ, ẵm theo một đứa con nhỏ trên tay, vừa tới đây trưa nay. Cô ta nói với Hưng là có chuyện quan trọng muốn nói với chàng. Chàng hẹn để sáng mai vì còn lu bu quá. Ai ngờ cô nàng lại là vợ chính thức của Tiến. Tuy nhiên, Hưng vẫn còn thắc mắc là thiếu phụ kia không biết nói tiếng Anh. Làm sao có thể cho Jean biết hết tình trạng của nàng.
Chàng hỏi Jean.
– Em làm sao có thể nói chuyện với cô ta được?
Jean hừ một tiếng, ấm ức nói:
– Đây mới là chuyện làm em uất hận hơn nữa.
– Chuyện gì nữa?
– Người thông dịch cho em là một cô gái bán rượu dưới Cầu Đá. Chính cô này trước đó đã cho em biết cô ta là vợ chưa cưới của Tiến, và Tiến đã ngủ với cô ấy rồi, còn hứa sẽ chu cấp hàng tháng cho cô nàng nữa. Anh nghĩ xem em phải làm sao đây?
Hưng tin lời Jean ngay. Chàng nhớ lại hôm Tiến theo mình tới nhà Lan và đè nàng ra làm tình tại phòng tắm. Hai người đã vô ý té sập một bức vách làm Lan bị thương. Đêm hôm đó Hưng không biết gì. Sau bé Hai nói lại cho chàng nghe. Lúc đầu Hưng không tin. Hỏi tới mới biết hai đứa em con Hai lúc ấy chưa ngủ, chúng nó thấy mẹ ra ngoài nên đi theo mà Lan không biết. Bởi vậy chúng mới thấy Tiến nên nói lại cho chị nghe. Hưng biết chuyện, đã dụ hai đứa kể cho chàng nghe chuyện chúng thấy và chàng đem Lan ra đối chứng. Nàng đành thú nhận có chuyện đó. Nhưng Hưng đã giữ im lặng, vì chàng muốn chờ một dịp nào thuận tiện sẽ nói cho Tiến biết. Hơn thế nữa, chính Hưng cũng có mặc cảm vì cái tội đã làm tình với Jean nên chàng còn chần chừ chưa nói chuyện với Tiến về vụ này.
Ai ngờ Tiến chết một cách đột ngột. Mọi chuyện kể như cho qua luôn.
Bây giờ lại được Jean cho biết thêm nhiều chuyện tình động trời của cái ông kỹ sư phụ tá chàng như vậy nữa làm Hưng chới với. Chàng trầm ngâm bảo Jean:
– Như vậy, bây giờ tình thế thay đổi hoàn toàn. Em không phải là vợ chính thức của Tiến nữa. Thiếu phụ kia mới là vợ hợp pháp của Tiến. Chắc chắn cô ta sẽ trình giấy hôn thú để đòi chôn cất và những quyền lợi sau này về bảo hiểm. Tự nhiên trên pháp lý, em trở thành một người ngoại tình với Tiến thôi.
Jean ôm cứng lấy Hưng tự hồi nào chàng cũng không hay. Nàng nói trong uất hận:
– Bây giờ anh nói em phải làm sao?
Hưng thở dài.
– Phải để tới sáng. Anh sẽ nói chuyện với vợ Tiến thì mới biết xử trí như thế nào được. Bây giờ mình chưa biết ý cô ta thì không thể làm gì được đâu. Nhưng chuyện quan trọng là tình yêu của em với Tiến ra sao thôi.
Jean thở dài.
– Còn yêu thương cái gì được nữa chứ. Bây giờ em chỉ còn lại những uất hận mà thôi. Dù rằng anh ta đã chết, nhưng dù sao tự nhiên em trở thành nạn nhân của một sự lừa bịp thật dã man như thế này. Nếu anh ấy còn sống, thế nào tụi em cũng phải cách xa và em còn truy tố anh ta ra tòa về tội song hôn nữa.
– Tiến đã làm giấy hôn thú với em đâu mà thưa anh ta về tội song hôn được.
– Em còn biết bao nhiêu hình ảnh trong ngày cưới. Bạn bè, quà tặng cũng còn đó nữa. Đó không phải là những nhân chứng, vật chứng đưa anh ấy ra tòa được hay sao?
– Nếu chuyện đó xảy ra thực không đơn giản chút nào. Nhưng Tiến đã chết, mọi chuyện kể như qua rồi.
– Và kẻ thiệt thòi nhất là em!
Hưng vuốt nhẹ lên má Jean nói:
– Cũng chưa hẳn là thế.
– Còn gì hơn nữa chứ?
– Những chuyện chúng mình biết ngày hôm nay là ở đây, xảy ra trên cái xứ nhỏ bé này. Về Mỹ, em vẫn là vợ của Tiến. Những hình ảnh đẹp vẫn còn trong lòng mọi người. Dù cho mai này em có lấy chồng nữa thì cũng là chuyện đương nhiên và tốt đẹp.
– Có nghĩa là anh muốn em quên đi những sự lừa dối bịp bợm bẩn thỉu đó, để cho mọi người nhìn thấy lớp vỏ bên ngoài thôi phải không?
– Có lẽ đó là giải pháp tốt đẹp nhất cho em. Kẻ thiệt thòi phải nói là người vợ chính thức của Tiến bây giờ. Bà ta đã mất cả chì lẫn chài rồi.
– Còn cô tình nhân mới thì sao?
– Một cô gái qua đường thôi.
– Qua đường mà phải chu cấp hàng tháng à?
– Nếu anh không lầm thì Tiến mới chỉ gặp cô ta vài hôm. Bởi vì chúng mình cũng chỉ vừa ở Mỹ qua đây được ít ngày thôi phải không.
– Thì sao?
– Thì làm gì có sự chu cấp hàng tháng cơ chứ. Bây giờ em vẫn còn tin được lời nói của một anh chàng đi tán gái hay sao?
– Có phải anh muốn nói chính em cũng không hơn gì cô nhân tình mới của Tiến phải không.
– Làm sao em giống cô ta được. Còn đám cưới, bạn bè và người thân nữa chứ.
– Nếu một thời gian nữa trôi qua. Liệu cô gái kia có đám cưới, bạn bè và người thân như em nữa hay không?
– Chuyện đó không thể nào xảy ra được nữa!
– Vì anh Tiến chết rồi phải không?
– Đúng vậy.
Jean cười nho nhỏ. Hai tay nàng đã lần vô trong mình Hưng. Người nàng hơi chồm lên và bờ môi Jean gắn chặt lấy miệng chàng. Bỗng Hưng bàng hoàng. Chàng vừa khám phá ra một bàn tay bên dưới nữa cũng đang mò mẫm. Mồ hôi Hưng toát ra, nhưng thân thể chàng nóng bừng bừng. Sự kích thích trào lên cơ thể như cuồng phong. Hưng nghĩ tới cô gái giang hồ làm tình với chàng trên gò mả trong nghĩa trang ở San Jose. Khi chàng khám phá ra bàn tay bên dưới không phải là tay cô ta thì chính cô ấy đã tự bóp cổ mình mà chết. Hưng đưa tay nắm lấy hai tay Jean thì thầm:
– Em đừng buông anh ra nghe không.
Jean cười khúc khích, nói nho nhỏ:
– Bây giờ anh không còn mặc cảm gì nữa phải không. Em không buông anh ra đâu.
Hưng không trả lời, chàng chỉ ậm ừ vì thân thể đang cong cớn. Những khoái cảm tê dại thấm vào tận xương tủy tới điên cuồng. Chàng chồm lên mình Jean làm nàng phải ghì chặt lấy thân thể chàng mà rên lên. Hưng không hiểu sao. Cứ mỗi lần bàn tay cô gái tóc vàng ma quỷ kia mò mẫm trên thân thể chàng thì người chàng nóng lên bừng bừng. Sự kích thích tuôn trào khắp cơ thể tới điên dại và không bao giờ ngừng. Lúc ấy, cái bệnh di truyền quái ác kia như biến mất. Trả lại cho con người Hưng một sinh khí ngút trời. Không hiểu có phải như vậy mà tự nhiên Hưng lại có cảm tình với bàn tay ma quái này hay không. Mặc dù chàng vẫn có cảm giác kinh sợ tới tê người.
Đang trong lúc đê mê cùng tột ấy. Bỗng cửa sổ bật tung. Gió từ ngoài lùa vào như thác đổ. Mùng mền chăn gối bay lên như bão cát ngoài sa mạc. Có tiếng sấm nổ long trời lở đất. Không gian rung chuyển. Trời đất ráp gần lại, nổ tung ra hàng trăm ngàn mảnh tinh tú long lanh, chói lòa.
Jean gào lên. Hưng thét lớn. Cả hai văng ra khỏi giường trong cơn địa chấn của ngày tận thế ấy. Thân thể Hưng lạnh ngắt. Da thịt chàng teo lại, nhăn nhúm. Trong khi người Jean rã rời. Khuôn mặt nàng hốc hác, tái xanh. Có tiếng gà gáy sáng. Hưng bàng hoàng thấy mình nằm co quắp dưới chân giường. Trong khi Jean cuộn tròn thân thể trong chăn trên đầu giường. Chàng nhìn nháo nhác chung quanh. Căn phòng im lìm trong ánh đèn dìu dịu, xanh lơ. Chàng lồm cồm bò dậy. Trong khi Jean cũng vừa thức giấc. Nàng nhìn Hưng ngơ ngác hỏi:
– Chúng mình đang ở đâu hả anh?
Hưng không trả lời ngay. Chàng nhìn Jean như dò xét một lúc thực lâu mới từ từ nói:
– Có phải chúng ta vừa trải qua một cơn ác mộng không?
Jean lắc đầu nhè nhẹ.
– Không phải là mộng đâu.
– Chẳng lẽ chúng ta vừa trở về từ một thế giới khác?
– Có thế giới nào chung quanh đây nữa hay sao anh?
– Anh cũng không biết.
Jean đạp nhẹ chiếc mền lệch sang một bên. Nàng chồm mình về phía Hưng hỏi:
– Anh có sợ không?
– Phải nói là kinh hoàng. Bây giờ hết rồi. Nhưng nó còn tái diễn nữa không?
– Em cũng không biết.
Im lặng một lúc, Hưng ngồi hẳn lên nói:
– Có lẽ trời sắp sáng rồi. Anh trở về phòng ngủ nhé.
Jean lật đật tụt xuống giường nói.
– Em theo anh được không?
– Tại sao?
– Em không dám ngủ một mình ở căn phòng này nữa đâu.
– Em không sợ người ta dị nghị à?
Jean im lặng, nàng với bộ đồ ngủ mặc vào thực nhanh.
– Em có thể ngủ ở trên ghế nệm trong phòng anh cũng được mà.
Hưng gật đầu. Chàng nắm tay Jean đi về phòng mình.