Phần 104
Đang ngồi nghịch diêm với chị, thì nghe giọng thằng nào gọi mình..
– Chú Minh ơi… !!
Vui rồi thằng Hoàng, cháu nó gọi.. Thằng này là con ông anh lớn nhất nên kém nó có vài tuổi.. Rất quý nó.. Cu cậu luôn cầm đầu một nhóm trẻ con mặc dù đã lớn.. Nhưng đầu lúc nào cũng vô lo, vô nghĩ như một đứa trẻ.. Đúng nghĩa với trẻ em nông thôn.. Chơi với thằng này thì tha hồ vui.. Vì nó với thằng Hoàng thay nhau bày trò cho lũ trẻ mà..
– Đây.. Đợi tý tao ra liền.. !!
– Ai vậy nhóc.. ?
– Cháu em.. Chuẩn bị đi chơi nào..
Biết chị chán nên nói câu cho phấn khích tinh thần..
– Thiệt hả nhóc.. hihi..
– Ừm.. Nhưng toàn ruộng thôi đấy nhá.. Mặc quần áo diện vừa thôi..
– Được rồi.. hihi..
Chạy ra ngõ, y như rằng lúc nhúc lũ trẻ con..
– Ủa mày không đi học hả Hoàng.. ?
– Cháu chào chú Minh.. !
Vài đứa đồng thanh.. Có riêng thằng Hoàng là cười đểu..
– Chú bị ấm đầu hay đầu chú chưa nguội hả.. Nay chủ nhật học vào mắt à.. ?
– Tao bình thường.. Thế mày chán sống, hay mày muốn chết.. ?
– Hehe.. Cháu đùa tý.. Chú Dũng biểu chú về nên cháu dẫn tụi nhỏ sang chơi..
– Ừm..
– Oa.. Cô nào kia đẹp dữ vậy chú.. ?
Ngoảnh đằng sau thì thấy chị đang đến gần.. Ăn mặc đơn giản quần jeans với áo khoác thôi.. Được.. Hôm nay biết nghe lời..
– Bạn tao.. Mấy đứa chào cô đi..
– Cháu chào cô.. !!
Thằng Hoàng gào to nhất hội.. Chắc lần đầu thấy con gái đẹp.. Chị mỉm cười tươi..
– Ừ.. Chào mấy đứa.. hi.
– Hoàng.. Giờ có mỏ không mày.. Ra làm tý..
– Có đầy.. Rét cháu ngại có ra đâu.. Chú thích thì giờ ra..
– Ừ.. đi..
Cả nhóm đi chật kín cả khu xóm đồng hồ.. Toàn trẻ con.. Có thằng đòi chị bế.. Oắt con, thò lò mũi xanh mà đã thế rồi… Chị cười cười, bế thằng bé rồi đi cạnh nó.. Hỏi hỏi.. Nhà có mấy người, mấy tuổi, có những ai.. Thằng bé tít mắt kể vanh vách..
– Ủa.. Nhóc ơi.. Giờ đi đâu?
– Đi ra mỏ..
– Mỏ là gì hả nhóc.. ?
– Nơi có hải sản miễn phí..
– Ôi thật hả nhóc.. Thích ghê.. hihi
Trêu chị chút.. Thật ra đấy là những ngạch sông nhỏ, đầy ốc với cua, cá, tha hồ bắt về ăn.. Nó với thằng Hoàng trước kia hay đi kiếm mỏ.. Nhưng lên cấp 3 cứ ít dần rồi thôi..
…
Đến nơi.. Thằng Hoàng chỉ một cái mương nông, nước trong veo nhìn cả đáy được ngập một lớp bùn và nhiều ngạch.. Thế này thì tha hồ ăn rồi..
– Tới rồi chú.. Khúc này nhiều lắm.. Xuống không chú Minh.. ?
– Ừ.. Xuống đợi tao tý.. Dẫm nhẹ thôi, không bùn đục cua nó chạy hết..
– Dạ.. Lạnh thế này, nước buốt lắm.. Ngại ghê..
– Thế ăn mày có ngại không?
– Chú thiếu iốt à.. Toàn hỏi thừa.. hehe..
– Thế thì mò đi..
Quay sang nói với chị.. Giờ thả thằng cu kia xuống rồi.. Bọn trẻ con cũng tản trên bờ nhìn thằng Hoàng thể hiện..
– Giữ em cái áo..
– Ừ hihi.. Hóa ra là đi bắt.. Chị cứ tưởng ai cho..
– Đâu ra.. Đứng trên bờ giữ áo thôi đấy.. Mất công ướt đồ.. Cả coi tụi trẻ con giùm em..
– Hihi.. Thế cố bắt nhiều nhé..
Chắc cũng chưa biết nó bắt con gì đâu.. Cứ nói bừa vậy thôi.. Xắn quần qua đầu gối, bắt đầu lội xuống mương.. Lạnh tê tái.. Nhưng cái cảm giác thích thú vì lâu không đi mò làm nó hăng mà quên cái rét buốt của mùa đông.. Chưa kể chôn chân dưới bùn làm nó ấm ấm.. Bảo thằng Tú trên bờ về lấy cho cái rổ.. Nó mót được bao nhiêu là ốc.. Bươu vàng thì vứt.. Còn ốc vặn thì để.. Về luộc xong chấm ăn thì ngon hơn ngoài hàng.. Chị ở trên, như đang cổ vũ cuộc thi vậy..
– Hihi.. Cố lên nhóc ơi.. Nhiều quá chừng..
Gần đầy cái rổ cũng là lúc tay rát và buốt dần đều rồi.. Thằng Hoàng thì vẫn tiếp tục.. Nhìn chỗ ốc mót được cũng thấy ấm lòng.. Chia cho tụi kia thì không đứa nào chịu lấy.. Lúc nào cũng vậy, nên chỗ ốc này cả nhà ăn no cũng không hết được, không ngờ mình siêu thế…
– Hoàng ơi.. Xong chưa, cua đi…
– Dạ.. Ngách đầy đấy.. Cháu một bên.. Chú một bên.. Mùa này tụi nó nằm một chỗ nên to lắm…
– Ừ…
Nó nhìn lên bờ, thấy chị đang cắn môi lo lắng…
– Sao thế?
– Hồi nhỏ chị bị cua kẹp vô tay.. Đau đến phát khóc luôn..
Muốn cười lắm nhưng không dám cười.. Nhìn mặt chị tội tội…
– Trời ơi.. Giờ lớn rồi cua nó kẹp hông đau đâu..
– Thiệt hả nhóc.. ?
– Thiệt.. Tý về cho kẹp thử mà coi…
– Ứ.. Nhóc xúi dại..
Lắc đầu với điệu bộ trẻ con của chị.. Nó quên mất qui trình mà thọc tay luôn vào ngạch..
– Ui Da… !!
Giật lên.. Cả con cua đồng to bằng hai ngón tay đang giẫy chân.. Văng thế nào bay đúng vào rổ.. Chị cùng tụi trẻ con.. Ôm bụng cười..
– Hihi.. Chết chưa nhóc tồ.. ?
– Xời.. Tụi bay coi.. Chú Minh còn bé lắm.. Nên cua kẹp mới kêu to như vậy.. haha..
Ngượng ơi là ngượng.. Lại bắt tiếp.. Lần này lấy đoạn rơm để câu trước.. Cũng loay hoay được vài con.. Mùa này được thế cũng là nhiều rồi.. Cầm hai rổ đi về.. Tụi trẻ đi theo rồi giải tán ai về nhà lấy.. Cũng trưa rồi mà.. Trên đường về nhà, chị cứ cười.. Làm nó quê độ..
– Nhìn nhóc như ông hai lúa vậy đó.. hihi..
Chân bùn không có dép.. Đầu quấn áo.. Chị cười là phải..
Về đến nơi.. Bố với mẹ đều chưa về.. Hơi muộn chút.. Tự nhiên thấy ngứa cựa vô bếp xử lí luôn hai rổ này.. Ốc thì để cả nhà.. Cua thì chắc hai đứa nó ăn thôi.. Vừa ít, bố mẹ thì không thích lắm…
Ngâm rổ ốc ngoài bể.. Nó làm cua, chị đứng bên cạnh nhìn chăm chú…
– Cái gì màu vàng kia nhóc.. ?
– Ngạch..
– Thế cái gì đang sùi bóng kia?
– Miệng..
– Ủa.. Con này cũng có miệng hả nhóc?
– Chị trên trời rớt xuống à.. ?
– Hỏi xíu mà đã cáu.. Không chơi với nhóc nữa..
Chạy luôn lên nhà.. Suốt ngày dỗi nhưng thế nào cũng chỉ được một chút thui.. Đang dở tay nên không dỗ chị nữa.. Nó tách cẳng với mai ra rang chua ngọt.. Nhìn hấp dẫn vàng rộn.. Cái này chỉ ăn vã thôi.. Có cho ớt lên không tanh.. Bê lên đặt ở bàn..
– Thơm quá nè hehe..
Nó ngồi nhai.. Để ý chị nuốt nước bọt rồi.. Có mùi chua nên kích thích vị giác dữ lắm..
– Không ăn thì tý khỏi xin ha..
Nó vừa nhai vừa trêu chị..
…
– Chị xin miếng..
Không thể chịu được cười với chị.. Biết ngay cái bản tính ham ăn mà.. Xin nhưng mặt vẫn nhăn, chắc xấu hổ…
– Tưởng.. Cười lên cái coi..
– Hihi.. Suốt ngày bắt nạt chị.. Nhóc nhớ đó..
– Ừ thì nhớ.. Thui ăn lẹ đi rồi còn làm cơm..
– Hihi.. Ngọt ngọt, cay cay, mặn mặn.. Ngon nhưng ít quá..
– Tham thế..
– Kệ chị.. Plè.. Nhóc tồ..
Ăn đã đời rồi trở mặt…
…
Chiều bố mẹ mới về.. Hỏi thì bảo phải canh rau mai hái rồi.. Giờ nhờ người ta mới về được.. Mai chắc chắn nó ra phải ra đồng thôi.. Không thể để bố mẹ làm một mình được.. Ăn tối bằng bữa ốc lúc sáng với đồ ăn mẹ mua.. Nói chuyện với bố mẹ vì ngày mai.. Chị có vẻ được mẹ quí nên tự nhiên hơn.. Hai người cứ nói chuyện này lọ.. Hợp tính thiệt, bố thì cũng vui vẻ không nói gì.. Chỉ có điều.. Tối chị lại sang lều gọi..
– Trời ơi.. Ai cho ngủ mà lúc nào cũng vác gối qua đây thế này?
– Nhưng phòng nhóc tối lắm.. – Chị mếu mếu.. Nhìn phát tội, lại mủi lòng.. Để chị vô.. Rồi quay vào góc nằm ngủ.. Trưa không ngủ nên rất mệt.. Mà sáng mai còn phải ra đồng.. Chị cứ mè nheo đòi đi..
– Chị đi với nhóc nhé..
– Sớm lắm.. Rét nữa, ở nhà.. !!
– Nhưng chị muốn đi..
Mặt tưởng chừng khóc rồi.. Thiếu điều rớt nước mắt nữa thôi.. Sợ chị quá..
– Rồi rồi.. Thì đi.. Giờ ngủ, không sáng mai không dậy được đâu..
– Hihi.. Nhớ đó.. Không gọi chị như sáng nay chị nghỉ chơi với nhóc luôn..
– Biết rồi..