Phần 111
Tỉnh dậy, thấy nhỏ P. Anh đang ngồi nghịch điện thoại gì đó…
– Tỉnh rồi hả?
Nhỏ ngước lên nhìn nó rồi quay xuống.. Để ý thấy quần áo nhỏ hơi lấm.. Dòng kẻ mắt bị nhòe.. Khuôn mặt lạnh lùng vẫn không che đi được ánh mắt buồn thăm thẳm.. Những em đâu rồi.. Lẽ nào nó đang nằm mơ…
– Đi mua đồ rồi.. Tìm gì nữa.. ?
– Ừm.. Cảm ơn nha..
– Tại sao anh lại luôn ngu ngốc như thế chứ.. ?
Nhỏ lấy túi xách bước nhanh ra khỏi phòng.. Dồn về nó ánh mắt uất ức.. Nó ngỡ ngàng không hiểu..
Lúc sau.. Em mang đến một tô cháo nóng hổi bón cho nó ăn, họng rát và miệng đắng ngắt nhưng nó ăn rất ngon lành.. Cơ bản do 3 ngày nay chưa hột cơm nào vào bụng.. Em mỉm cười..
– Giờ muốn chia tay em nữa không chàng?… hihi..
Nó lắc đầu..
– Em thì sao..
– Chẳng bao giờ cả.. Chỉ tại người ta thôi.. hihi..
Vẫn nụ cười đó.. Em vẫn tiếp tục bón cho nó ăn.
Nó chẳng giống như người khác, thể hiện niềm vui sướng một cách ồn ào. Chỉ ngồi yên mỉm cười ngắm em và ngoan ngoãn ăn.. Cô gái ấy.. Nụ cười này.. Đôi mắt.. Mọi thứ hoàn hảo.. Người mà bất kì ai hỏi nó đều nói.. ” hơn tất cả.. “.. Nó tự nhủ không một lần nào buông tay em ra nữa.. Nó sẽ yêu.. Mãi yêu.. Yêu đến khi nào không yêu còn yêu được thì thôi..
– Cười hoài.. Ăn cho xong nào.. hihi..
Nó gật đầu.. Mọi thứ tưởng chừng một giấc mơ..
…
Nằm trong vòng tay nó.. Em thu mình lại rúc vô ngực, nói nhỏ nhẹ..
– Anh… Đang nghĩ gì vậy.. ?
Nó cười cười.. Lắc đầu..
– Hứ.. Hâm vừa.. Ủa gì đây anh?
Em mở tay nó ra.. Thấy tờ 2 chục nhăn nhúm.. Chẳng hiểu sao.. Nó cứ nắm chặt không buông..
– Người ta thấy anh ngồi vệ đường nên người ta cho..
Em bỗng nhiên khóc.. Rồi đánh nó liên tiếp..
– Huhu.. Sao anh ngốc quá vậy.. Không biết tự chăm sóc mình gì cả.. huhu hức… hức..
– Đau..
– Cho chết.. huhu.. Anh biết em nhớ anh thế nào không hả.. !!.. Sao anh lại nhẫn tâm đẩy em đi.. Huhu.. hức..
Chắc giờ em mới để lộ cái tính mít ướt của mình khi mà cả buổi chiều tỏ ra mạnh mẽ.. Em khóc dữ đến độ ngực và tay áo nó đẫm nước.. Đâu riêng nó nhớ em đâu nhỉ..
– Em biết anh buông thả như thế.. Em đau lòng lắm.. Em tưởng em đi anh sẽ sống tốt hơn chứ.. Hức hức.. huhu.. Mỗi lần biết anh bị sao.. Tim em cứ nhói lên anh biết không.. ??
– Sao em biết..
– Chưa bao giờ em không dõi theo anh đâu.. Chẳng qua anh không biết thôi..
– Vậy sao lại khóa mà không cho anh gọi..
– Em biết người ta nhớ em nên em không gọi cho chừa đi..
– Anh xin lỗi mà..
Nó không biết qua việc đó.. Nó hay em sai.. Nó lúc ấy.. Chỉ quan tâm bên cạnh nó là người con gái nó thề sẽ yêu mãi mãi.. Cuộc đời thì không thể nói trước.. Nhưng nó tin nó sẽ làm được..
– Này.. Em đi có dính thêm cô nào không đó?
– Tưởng em biết..
– Một phần thôi.. Nói em nghe xem nào?
– Làm gì có ai.. Có mỗi cô này này..
Nhéo mũi em lắc qua lắc lại..
– Hihi.. Dạo này giỏi nịnh lắm cơ.. Để em phát hiện em giết.. Hứ..
Nghe mà ớn.. Nghĩ lại thì cũng gần gũi với nhỏ P. Anh một chút nhưng nó chẳng muốn kể.. Vì cũng không có gì to tát lắm.. Còn việc về quê với chị thì chẳng cần nói..
– Anh gầy quá..
Em sờ vào ngực rồi đống dao găm ở người nó lại rơm rớm…
– Mà đêm qua sao lại ngủ ở ngoài cổng nhà em hức.. hức..
– Thôi.. Anh ngủ quên mà.. Không sao đâu..
– Không sao mà thế này hả.. ? Cũng may có cái P. Anh.. Định qua phòng anh.. Thì đã phải vào viện rồi.. Người gì mà..
– Ngốc thế không biết.. Được chưa.. ?
– Người ta lo cho anh còn cợt nhả..
Em phụng phịu.. Ôm nó chặt hơn.. Nó cũng vậy.. Em ấm áp quá..