Phần 112
Tiếng cửa kính cửa phòng bệnh lạch cạch.. Mở.. Thằng Tuấn đi vô với nhỏ Mi.. Hai đứa nắm tay nhau.. Tình cảm gớm..
– Trời ơi.. Đại ca sướng nhé.. Đại tỉ vừa về đã như thế này rồi héhé..
– Anh vô duyên vừa thôi..
– Hè.. Xin lỗi vợ.. Anh thấy vui cho thằng đệ quá..
– Đệ cơ.. Vô thăm mà đi tay không thế hả.. ?
– Có tình là được rồi.. Mang gì vô ông cũng thèm ăn đâu.. ?
– Tốt gớm.. ?
– Cậu đỡ chưa?
– Cũng đỡ rồi..
– Ừ. Có vẻ thích vô viện quá ha.. ?
– Đâu có.. hì
Nó gãi đầu cười gượng.. Nhỏ Mi giờ hiền lắm.. Thằng Tuấn thế mà giỏi.. Ngón gần út của hai đứa còn có cái nhẫn hệt nhau.. Ghê thiệt..
– Ủa.. Ly ngủ rồi à.. ?
– Ừm.. Chắc mệt quá.. Vừa về vô đây luôn có được nghỉ đâu.. ?
– Nãy chị Huyền cứ đòi đi.. Nhưng nhà có việc gì đó.. Anh Vinh không cho..
– Bệnh nhẹ thôi mà.. Phiền mọi người quá..
Nó quay xuống mỉm cười nhìn em đang say giấc trong lồng ngực nó.. Khuôn mặt thiên thần không thay đổi.. Đẹp lắm..
– Hề.. Phiền mỗi cái P. Anh thôi.. Nó gọi tôi vào trông ông đấy.. Lúc ông xỉu.. Nó bận thi gì quan trọng lắm mà cứ chần chừ mãi mới đi..
– Sao biết mà gọi.. ?
– Cái này ông không cần biết hèhè..
– Em được biết không.. ?
– Ớ… vợ thì dĩ nhiên được chứ.. Tý về anh kể cho nha..
– Bày đặt giấu diếm..
– Mà nó đâu rồi.. ?
– Lúc trưa quát tôi cái rồi bỏ về rồi.. Chả hiểu gì hết trơn.. ?
Thằng Tuấn mặt nghiêm trọng ngẫm nghĩ điều gì đó.. Rồi bỗng hét to..
– Thế thì đúng mẹ rồi.. Phen này ông khổ rồi Minh ơi.. !!
– Suỵt.. ! Bé cái mồm thôi..
– Ơ.. Ai tới vậy anh.. ?
Biết ngay mà.. Thằng này làm em giật mình dậy..
– Đấy.. Nói bậy còn hét to.. Cái thói không bao giờ sửa được..
Nhỏ Mi gầm gừ.. Thằng Tuấn đỏ mặt cười trừ..
– Xin lỗi.. hề.
Em quay sang khẽ cười..
– Hai người đến chơi.. hi..
– Ừ.. Cậu mới về hả.. ?
– Lúc sáng đó cậu..
– Xong vô với tên này luôn hả.. ?
– Hihi.. Ảnh làm mình lo quá..
– Ui giào ơi.. Ông ý khỏe như trâu ấy.. Cần gì lo..
– Em cho anh nói chưa?
– Ờ vợ chưa..
– Thế thì ngồi im cho người lớn nói chuyện..
Mặt thằng Tuấn thảm thôi rồi.. Chắc nhục.. Em thì tủm tỉm cười..
– Hai người vui thiệt đó hihi..
Nó chẳng nói năng gì cứ ngắm em mãi thôi.. Kệ hai người kia.. Được một lúc sau.. Họ về.. Nó ngẫm lại lời thằng Tuấn nói và lời nói của em.. Chắc trước khi đi.. Em nhờ ai để ý đến nó và kể cho em.. Nhưng trong khoảng thời gian này thì có mỗi hai người con gái bên nó là chị và nhỏ P. Anh.. Chỉ có một trong hai người họ.. Mà cũng lạ, em, chị, cùng nhỏ P. Anh dường như có một mối liên hệ nào mà nó không biết.. Kiểu như dấu nó vậy.. Liệu chuyện này có liên quan đến câu nói của thằng Tuấn không nhỉ.. Thái độ của cả ba người rất dửng dưng trước việc em đi.. Cũng như việc em về.. Nếu là bạn thân thì không thể như thế được.. Chỉ có mỗi lý do họ biết em sẽ đi và cũng biết em về.. Còn riêng nó là không biết.. Cái mớ bí ẩn rối ren này làm nó chăm chú vào nghĩ, tại sao không chị, thì em, hay nhỏ P. Anh sẽ đến bên nó khi không có mặt hai người kia cho dù người yêu của nó là em.. Mà khi biết nó ở bên hai người còn lại.. Em lại chẳng tỏ vẻ ghen tuông.. Đành là không đến mức nghiêm trọng đối với một cô gái suy nghĩ chín chắn như em.. Nhưng đến độ một câu hỏi cũng không có thì nó vẫn phải nghĩ.. Kiểu như một miếng bánh bị xẻ làm ba vậy.. Rồi còn lúc bên nó.. Em chẳng mấy nhắc đến những người bạn của em.. Nhỏ P. Anh cũng vậy.. Thân gì lạ ghê.. Chỉ duy nhất có chị hay nhắc.. Vì chị hồn nhiên.. Chắc chắn có một điều gì đó nó chưa biết..
– Anh.. anh.. !!
– Ơ.. ?
– Anh sao vậy.. Gì mà cứ ngẩn người ra thế.. ? Chị đến thăm kìa..
Nó nhìn sang thì thấy chị mặt mệt nhọc hiện rõ vẻ lo lắng cắn môi..
– Chị..
– Ừm.. Dạo này nhóc bị sao vậy.. ? Chị tưởng nhóc buồn nên mới thế.. Giờ bé Ly về rồi nhóc vẫn không thay đổi..
– Bộ ảnh hay bị như vậy à chị.. ?
– Ừm.. Em coi xem nhóc Minh bị sao?
– Hâm.. Em có sao đâu.. Nghĩ linh tinh..
Nó chối đây đẩy.. Quả thật chẳng biết chị vào lúc nào vì mải nghĩ..
– Anh đang gặp chuyện gì vậy kể em nghe coi..
– Anh chỉ đang muốn đi về thôi..
Nó lái cuộc nói chuyện sang hướng khác.. Em nhìn nó lắc đầu..
– Không được.. Nốt hôm nay.. Anh cứ như vậy thì còn ốm dài..
– Nhóc nghe lời bé Ly đi..
– Được rồi.. Nghe bảo nhà có việc hả chị?
– À đâu có gì đâu..
Mặt chị đỏ lên.. Chắc đang nói dối vì thấy chị lúng túng một cách rõ ràng..
– Thôi hai đứa nghỉ ngơi đi.. Chị có việc phải về rồi..
Chị bước vội ra khỏi cửa.. Chỉ kịp thấy gương mặt buồn của chị.. Hình bóng chị khuất sau cánh cửa.. Tiếng guốc xa dần..
– Ủa chị bị sao vậy.. ?
– Em đâu biết đâu.. mới đến được chút..
Mặt em cũng ngạc nhiên không kém gì nó…
…
Đêm hôm này.. Hai đứa lại nằm ôm nhau ngủ khi lão bác sĩ vào khám rồi đưa thuốc đi khỏi.. Em cứ cười khúc khích.. Nó thì ôm và hôn nhẹ lên môi em.. Yêu lắm.. Thật sự em đã về rồi.. Hà Nội đã bình yên thật chưa nhỉ.. ?