Phần 115
Chiều qua quán có một vấn đề nhỏ.. Em đi theo nó luôn.. Đeo bao đàn lên lưng.. Em có vẻ hào hứng lắm.. Chắc lâu không ra..
– Nhanh lên anh.. !
– Ra làm gì mà cứ đòi ra?
– Chị bảo vậy thì ra cho vui..
– Ham vui dữ..
– Kệ em..
Chiều Hà Nội.. Trời xám.. Hầu như mùa đông nào Hà Nội cũng chỉ mang màu sắc buồn tẻ này.. Cộng thêm những cơn gió lạnh khiến người ta thu mình lại nếu có phải đi ra ngoài đường.. Chẳng ồn ào như hè, hay tươi mới như xuân.. Chiều đông Hà Nội.. Mang chút gì đó tâm trạng của con người.. Lạnh lùng nghiệm nghị mà không kém phần xinh đẹp duyên dáng.. Giống như những thiếu nữa của Hà Nội vậy.. Điều này khiến nó nhớ đến một người.. Cố kiều chế để không nghĩ đến.. Bởi đằng sau có em.. Vì em nó có thể quay lưng với bất kì người con gái nào.. Bỗng thấy em khẽ.. Hát..
“.. Còn lại đây bao yêu thương.. Bao nhung nhớ..
Còn lại đây bao cô đơn xót xa..
Còn mình ta như Chơi vơi.. Mang bao kỷ niệm với nỗi buồn..
Và mùa đông không mang theo.. Bao hơi ấm..
Mùa thu không có lá rơi..
Còn mình ta như chơi vơi nghe con tim ta nát tan… ”
– Hay ha.. Bài gì thế?
– Winter sonata…
– Hả?
– Bản tình ca mùa đông.. Ngốc ạ..
– Chưa nghe bao giờ.. Hát lại anh nghe coi..
Vậy là trên đường tới quán.. Em cứ ngân nga bài hát kì lạ đó.. Bài hát này tạo cho nó một cảm giác xa xôi.. Buồn man mát.. Nhưng vẫn cứ muốn nghe..
Chắc vì có phần giống với tình yêu của nó và em.. Cũng vào mùa đông.. Cũng buồn.. Nhưng giờ hai đứa lại có nhau.. Cứ như.. Trước đến giờ.. Nó yêu em.. Một con đường.. Nó tiến từng bước thật chậm rãi.. Thật chắc chắn về phía trái tim em.. Chẳng suy chuyển.. Có chăng em đứng đợi.. Em đón chờ.. Buồn.. Đã ai biết.. Nó thích cảm giác này.. Không phải hướng tiêu cực.. Lúc buồn nó thường vui.. Có vẻ hơi điên.. Nhưng nó giống như cafe.. Bản chất luôn đắng.. Uống xong mới thấy ngọt nơi cuống họng.. Có vẻ lời hát của em ảnh hưởng đến thằng đa cảm là nó hơi bị nhiều.. Em đang ôm chặt..
Đến quán.. Anh Vinh ngồi tựa vô cửa nhìn nó ngạc nhiên..
– Ủa người yêu thằng Minh về khi nào vậy?
– Dạ.. Em về hôm qua anh..
– Ừm.. Tốt rồi.. Đỡ coi bản mặt mất hồn của nó hoài..
– Hihi.. Ảnh vậy hả anh?
– Chứ còn gì nữa.. Minh nhỉ.. hehe..
– Tào lao.. Coi hôm nào em mất hồn chưa.. ?
– Ngại nữa.. Thôi hai đứa vô trong.. Ngoài này lạnh.. Lâu rồi mới thấy em đến..
– Dạ..
Dắt em đi vô.. Em đỏ mặt.. Cứ nép vô nó.. Bữa giờ chưa thấy em như này.. Lúc mới gặp em dạn lắm.. Chứ chẳng như thế đâu, nhưng kiểu này dễ bảo hơn..
– Đưa đàn đây.. Đeo mỏi hông?
– Dạ hông.. hihi.. Em quên.. Thảo nào nãy giờ đi đường người ta cứ nhìn..
– Nhìn anh chứ nhìn em à..
– Xì.. Tự tin ghê.. Mặt mũi tóc tai che hết mặt rồi còn gì mà nhìn..
– Để tết về bảo bố cắt..
– Eo.. Hay tý ra hàng bảo người ta cắt cho.. Em có chỗ quen đấy..
– Chả thích..
– Vậy thôi.. Về buộc lên nhá..
– Ừm.. Ngồi đây.. Uống chi anh lấy cho..
– Đố anh nhớ được đấy… hihi.. – Mắt em hấp háy.. Mặt tinh nghịch.. Chắc tưởng nó quên.. Nhưng cái món đồ uống ấy thì sao quên được chứ.. Đắng ngắt và ngọt ngào.. Như em vậy.. Cafe sữa.. Tự nhủ không muốn.. Vậy mà thế nào yêu em bao giờ không biết..
– Để coi..
Chạy vô bếp.. Kêu chị ra vì em đến thì phát hiện ăn vụng.. Tằng hắng một tiếng.. Chị giật mình bỏ hai tay ra sau chùi vô cái tạp dề.. Điệu bộ lóng ngóng.. Nó phì cười.
– Chị hâm ăn vụng hả.. ?
– Đâu.. Chị làm bánh mà..
– Làm kiểu gì mà miệng dính kem thế kia.. ?
– Thì tại chị.. đói..
– Haha.. Lúc nào chẳng đói.. Ly đến kìa chị.. Có ra tám thì tám..
– Thiệt hả nhóc.. Hihi.. Vui ghê.. Đợi chị chút..
Chị vội vàng bỏ tạp dề.. chạy lại phía cửa bếp cho nó đang đứng hấp tấp thế nào.. Thành ra ngã.. Vô người nó..
– Á.. aa.. !!
– Cẩn thận.. !
Đỡ được nhưng lâm vào cảnh trớ trêu.. Mặt chị áp sát vào mặt nó.. Hơi thở mùi kem thơm nhẹ nhẹ.. Nó sững người.. Nhìn sâu vào đôi mắt chị.. Cũng đơn giản.. Chị quá đẹp.. Thừa vẻ cuốn hút.. Mắt chị tròn xoe cũng nhìn nó trân trân.. Mặt đỏ.. Tay chị rời ra.. Chắc ngượng.. Nó cũng lúng túng..
– Gãy guốc rồi.. Híc..
– À.. Ừm.. Đi làm mang guốc chi.. Sao không đi giày cho ấm?
– Cao mà.. Chị đi quen rồi..
Chị còn chưa đủ cao hay sao mà nói vậy hả trời.. Lúc nào đứng cũng đến tai chị.. khổ ghê nghĩ đến chiều cao lại buồn..
– Giờ sao?
– Hihi.. Sao.. Nhỉ.. ?
Chị giơ tay về phía trước.. Rồi hiểu..
– Leo lẹ lên.. Ra kia lấy dép hả.. ?
– Ừm..
– Thế để em lấy cho..
– Thích được cõng cơ.. Hihi
Lắc đầu ngắn ngẩm.. Cõng ra kho lấy dép.. Chị lại thổi vào tai.. Nghịch như con nít làm nó rùng mình.. Xong.. Cầm hai tách cà phê.. Mang ra cho chị với em.. Khách nay đông mà chưa làm được gì..
– Lâu vậy anh.. ?
– Bà cô này gãy guốc hành anh cõng ra lấy dép nè.. Ui da.. !!
– Lần sau kêu bà cô, chị oánh chít.. !!
– Nhầm.. làm … gì thấy ghê?
– Ảnh đáng đánh.. !
Em phụ họa luôn.. Chị ngồi xuống lườm lườm..
– Gì nữa.. ?
– Ăn nói vô duyên.. Thôi đi chỗ khác chơi cho em với chị nói chuyện.. !
Ớ.. Mặt nó nghệt ra.. Chị tủm tỉm cười.. Gặp cạ quên luôn nó.. Đã thế không cần.. Đây đi làm việc..