Phần 118
Hôm nay trước khi tan làm.. Nhận được bao lời rủ rê của mọi người về chuyến đi.. Chỉ cười gượng từ chối.. Chắc chị kêu mọi người nói vậy.. Anh Vinh, nhỏ Yến, hay đến nhỏ Mi cũng thay đổi về với thái độ hiền hòa để khuyên nó đi chơi vì trùng dịp cuối tuần.. Nhưng đến khi về mới phải thay đổi suy nghĩ.. Bước chân ra cổng em gọi điện thoại..
– “Anh.. ơi.. ”
– “Gọi gì thiêng dữ.. Đúng vừa tan xong nè.. ”
– “Hìhì.. Em ke giờ mà lại.. Qua nhà em luôn ha.. ”
– “Anh biết rồi.. ”
Căn phòng trọ nó ở là nơi để đồ đạc quần áo thôi chứ, giờ toàn qua em.. Đơn giản nó cô đơn.. Và em cũng vậy.. Chỉ những lúc gần nhau như thế này.. Nó mới có cảm giác gia đình.. Cảm giác mà không thể nào có đối với một thằng sinh viên xa nhà được.. Chỉ biết nói câu cảm ơn em vào mỗi tối để nghe lời nói yêu thương của em đáp lại.. Rồi từng cái nắm tay, nụ hôn.. Bỗng dưng nhớ em da diết chỉ muốn về ngay thôi..
Nhìn hình dáng đẹp đẽ của em loay hoay nấu ăn, nó thấy yêu lạ lùng.. Em như người vợ hiền đợi chồng về.. Hai đứa như vợ chồng son vậy.. Mặc dù nó biết điều đó còn xa vời lắm..
– Hihi.. Về rồi hả anh.. ?
– Ừm.. Sao biết..
– Tiếng xe kia em lạ gì nữa.. Hihi..
– Tài lanh dữ..
– Thôi xong rồi.. Ăn cơm luôn cho nóng ha..
Em giúp nó cởi cái áo khoác, treo lên tay vịn cầu thang.. rồi lại bàn dọn cơm.. Nó cũng vô phụ, xới từng thìa cơm cho nó em hỏi chuyện..
– Mai anh đi không anh.. ?
– Ừm không.. Mọi người đi vui vẻ hì..
– Tại sao anh không đi.. Hay không muốn đi với em à?
– Đâu có đâu.. Tại trên đó lạnh hơn đây.. Anh chịu lạnh kém..
– Anh biết là em không tin nổi cái lý do đó mà..
– Thì tại..
Bỗng em gắp đồ ăn cho nó rồi đặt đũa xuống thở dài..
– Em hiểu rồi.. Nhưng dù sao cũng là một chuyến đi chơi.. Anh nên nghĩ thoáng chút..
– Nhưng gần tết rồi.. Anh còn phải lo cho bố mẹ nữa..
– Anh yên tâm.. Đi xe nhà mà, có mất gì đâu.. Với lại có người quen nữa..
– Anh biết.. Nhưng…
– Anh cứ đi đi.. Việc lo cho bố mẹ.. Em cũng muốn phụ hihi.. Bố mẹ anh cũng khác gì bố mẹ em..
Nghe những lời này nó xúc động nhìn em.. Chẳng biết em đã là gì của nó đâu mà em đã suy nghĩ như vậy.. Tự dưng sống mũi cay cay.. Có thể em trưởng thành hơn nó rất nhiều.. Em biết cách ăn nói phù.. Hợp.. Em.. Hoàn hảo.. Nó không biết phải làm gì hay nói gì.. Chỉ lẳng lặng ăn.. Đến lúc này cái tự tôn của nó như biết đâu mất.. Chỉ thấy bất lực vì đi chơi với em cũng phải đắn đo..
– Quyết định vậy nha hihi… Đừng nghĩ gì cả.. Đi thư giãn mà anh..
Em cười tươi rói.. Thậm chí chọc cười nó..
– Nói gì đi nào.. Giận em à…
– Ơ đâu..
– Im im.. Tật mãi không chừa.. Anh cười nói nhiều lên.. Cái miệng cười thì khiến ai cũng phải cười theo mà lười kinh khủng..
Em phụng phịu, nó ngoác miệng ra cười cái vì thấy cũng vui vui háo hức.. Thôi chắc để dự định sang một bên vậy..
– Hềhề..
– Hihi… Biết ngay mà..
…
Đêm ngủ.. Em nằm lên bắp tay lép vào ngực.. Không biết ngủ chưa.. Nó trầm ngâm, chẳng hiểu sao chuyến đi này lại khiến nó như vậy chắc vì một thằng sinh viên chỉ biết học và làm tự nhiên được đi chơi xa điều chẳng bao giờ mơ đến.. Háo hức bồn chồn… Như đứa trẻ con.. Tính nó luôn thế.. Ba phải một cách đáng ngạc nhiên.. Hây.. Khuyết điểm nhiều quá.. Không biết vùng đất với ngọn núi cao nhất đất nước sẽ cho nó biết thêm gì đây.. Hà Nội đợi nhé.. Tạm biệt vài ngày..