Phần 139
Những ngày tháng còn lơ phơ chút lạnh lẽo đã cạn dần, Hà Nội chìm vào hè với ánh nắng khắp mọi nơi, đi kèm với không khí nóng rát người. Ai ai cũng tìm cho mình một chỗ có điều hòa để tránh nóng. Riêng nó thì ngoài giờ học chỉ có ở quán đến tận tối. Ít ra có nhỏ Hoài bầu bạn cũng đỡ. Về chiều chúng nó cùng làm ca tối nên rủ nhau đi ăn cơm bụi rồi về làm, rủ thêm anh quản lý với hai thằng kia nhưng họ chẳng đi. Ghé vào một tiệm bình dân, nhỏ Hoài nổi bật vì chiếc cao khủng nên được chú ý khá nhiều. Vậy mà nhỏ cứ cầm hai vai nó đẩy về phía trước miệng nũng nịu.
– Lùn ơi đói, lùn ơi em đói hihi.
– Từ từ, đẩy ngã giờ.
Hai đứa ngồi đối nhau nhỏ cứ hồn nhiên quay ngang quay ngửa như mới vào, miệng thì cười như con khùng.
– Ăn gì mình gọi?
– Anh lùn ăn gì em ăn đấy.
– Cô ơi! Cho cháu hai xuất cơm răng thập cẩm.
Nhỏ Hoài đối diện lại cười, hai tay đập liên tiếp vô mặt bàn nhưng nhẹ thôi. Ra vẻ nôn lắm. Quán này về chiều đông khách may sao vô được chỗ chưa ai ngồi, mùi thức ăn cứ xông ra. Nó khẽ lau đồ đũa với thìa giùm hai đứa. Nhỏ Hoài nói giọng ngạc nhiên.
– Lúc nào anh lùn cũng chu đáo thế hả?
– Ờ ờ, thấy nó bẩn.
– Thì em cũng tự lau được mà?
– Tiện thì lau luôn, không khiến thì để đó.
– Hihi, trêu chút thấy ghê.
– Ờ cứ trêu đi, thôi ăn.
Vẫn là thái độ tươi cười, nó lấy làm lạ.
– Ăn đi cười nhiều sái hàm giờ?
– Dọa gì, em bị mấy lần rồi.
– Thiệt…thiệt hả?
– Dĩ nhiên là không rồi…hihi anh lùn ngốc ghê.
– Ờ. Rồi sẽ bị.
– Còn lâu. Ủa mà sao nhìn anh lùn buồn vậy?
Nhỏ Hoài tròn mắt hỏi. Nó ngước lên. Lắc đầu.
– Buồn gì, đâu có đâu?
– Xạo, lúc mới vô làm thấy anh đã buồn như rớt tiền rồi, giờ đỡ hơn nhưng vẫn buồn buồn hihi. Có gì kể em nghe đi.
– Vô duyên thế, chuyện riêng người ta thì sao?
– Ừ, vậy kể đi, vô duyên quen rồi hihi.
– Thì rớt tiền đó.
– Ủa thiệt hả?
– Dĩ nhiên là không rồi…haha.
– Eo ơi, anh lùn như dở hơi ý.
– Chả biết ai dở hơi.
Nó với nhỏ cứ trêu chọc nhau vì tính nhỏ hay giỡn với hài nên thấy vui hơn chút đỉnh, nhưng nó nghĩ có điều gì đó khiến một cô gái cười nhiều hơn mức bình thường như vậy. Qua một câu nói.
– Cười đi anh lùn, em đã từng buồn cho đến khi em tự muốn mình không buồn nữa đó là lúc em cười, mình cứ cười nhiều là tự nhiên mọi thứ xung quanh mình cười theo thôi. Cười có nghĩa là vui mà hihi.
Nhỏ khùng này suy nghĩ ngây thơ quá nhưng không phải không đúng vì nó cũng mỉm cười theo nhỏ từ lúc nào. Về tối muộn, quán đóng cửa nó ngáp ngắn ngáp dài về phòng. Chợt thấy một đứa con gái mặc đồ học sinh đội mũ lưỡi trai đeo kính thì phải quàng chiếc balo, phóng vụt qua hình dáng hệt nhỏ P.Anh tối quá nó không nhìn rõ mặt. Chắc không phải, nó trông nhầm rồi.
…
Việc học của nó diễn ra suôn sẻ bởi những bài giảng trên lớp khá vào, với những đồ án, nó cũng miệt mài phần nào để không nghĩ linh tinh. Rồi còn bạn bè nữa. Cái danh nghệ sĩ giúp nó hòa đồng hơn rất nhiều ở các hoạt động của trường dù mệt mỏi nhưng vui. Nó bớt lầm lì hơn nhiều. Hôm nay nó có hẹn đi giúp anh quản lý.
– Minh chiều đi ra đây với anh chút nhé!
Đang rửa cốc với fin thì anh vỗ vai.
– Đi đâu anh? Chiều em còn ca mà?
– Nghỉ đi vẫn lương đủ, đi với anh một lúc thôi.
– Đi đâu? Nói rõ ra em mới biết chứ.
– Thì đi gặp… Bạn gái.
Anh Tân nói bé xíu, chắc ngại. Nó ngạc nhiên.
– Trời ơi, bạn gái anh mắc mớ chi tới em mà rủ.
– Không phải, để yên anh nói. Bạn gái anh hay rủ theo bạn nó đi, anh đi một mình ngại.
– Thôi em biết gì đâu anh rủ hai thằng kia kìa.
Anh ngại thì nó cũng ngại, hơn nữa đâu quen biết mà đi chung.
– Mẹ, nhìn tụi nó đứa nào dám gặp lần hai nữa không?
– Được mà, hơi… Có mùi chút thôi.
Nó ngập ngừng, sự thật mất lòng.
– Đi với anh đi, nhờ chú khó thế.
Từ chối mãi không được, anh Tân cứ làu bàu cả buổi, rồi bảo tăng lương. Nó đành đồng ý, dù sao cũng đi chung thôi. Nó đang ráng kiếm thêm chút để tiết kiệm.
– Rồi, thế đi xe nào đây, nhìn xe em vầy dám đi không?
– Không lo, để anh kêu thằng đệ mang xe cho nhé thoải mái đi, đi chơi thôi mà.
– Vâng.
Nghĩ vậy chứ vẫn lo, tuy nhà ông này khá có điều kiện, quán cà phê là vui thôi. Ông kể với nó vậy mà.
– Hihi. Hai anh em nói gì mà rôm rả thế?
Giật cả mình, nhỏ Hoài ở đằng sau đưa đầu xuống cười. Nó lúng túng.
– Đâu có gì đâu.
– Đi làm việc đi, hóng hớt gì?
– Xì… Xếp khó tính ghê.
Nhỏ đi lại quầy vẻ không quan tâm. Đến chiếu đúng hẹn hai anh em hai xe đi, chiếc xe này nó không quen lắm. Nhưng được lúc rồi cũng ổn. Quả nhiên bạn gái anh Tân có dẫn theo bạn, thế là được hai cặp. Nhưng chả vui tẹo nào vì con nhỏ nó đèo đằng sau ăn mặc hở hang và trang điểm đậm quá, đúng chất ăn chơi. Vì thế mà trông nhỏ cũng xinh. Không quen biết mà nhỏ cứ bắt chuyện với nó như đúng rồi.
– Anh bạn anh Tân hả hihi. Đẹp trai ghê, hình như em gặp anh ở Bar ngoài Láng rồi thì phải.
– Bạn nhầm người rồi.
– Hihi, nhầm thì thôi anh cứ gọi bằng em đi, gì mà xa lạ thế?
Nhỏ phía sau ôm nó. Làm thân nhiệt nó tăng lên vừa ngại vừa nóng.
– Bám được rồi, ôm chi, nóng lắm.
– Hihi, anh không thích hả? Vậy em bám nha.
Giọng nhỏ thấy ghê, vừa buông tay ra thì nó thấy nhỏ P.Anh đứng gần hàng tạp hóa đang ôm một đống đồ, ánh mắt nhìn nó chòng chọc, nó vụt qua. Giờ mới nhớ chỗ đó gần nhà nhỏ P.Anh, tuy nhỏ không là gì nhưng nghĩ đến lại không yên. Tụi nó đi chơi lung tung theo ý của bạn gái anh Tân, nó đang chán nên không hào hứng, mặc kệ con nhỏ bên cạnh tíu tít, mong nhỏ P.Anh không nghĩ nó như vậy, muốn giải thích nhưng mà không có lý do.
…
Mãi tối hai anh em mới được về, anh Tân cảm ơn nó, nó trả xe. Từ lúc nào nó không còn bực tức hay lạnh nhạt với những cô gái đầy son phấn như hôm nay nhỉ, chắc là từ lúc em trang điểm đậm đi. Thở dài. Ánh mắt của nhỏ P.Anh làm nó khó chịu, mọi thứ đang bị lẫn lộn, nó cảm thấy mình không còn là mình nữa.
– Anh lùn sao thế?
Ngày kế, nó chạy bàn lung tung, đầu cứ nghĩ vẩn vơ, cho đến khi nhỏ Hoài cốc nhẹ vô đầu nó.
– Ơ ơ… Thanh Hoài à? Cười đi xem nào.
Không biết sao tự nhiên nó nói vậy. Nhỏ Hoài nghệt mặt.
– Xếp ơi…! Anh lùn bị sao rồi nè!
Nhỏ gọi anh Tân, nó bối rối.
– Gọi làm gì hâm.
– Sao, Minh làm sao em?
– Tự dưng anh ý ngừng hoạt động, em lên dây cót lại thấy anh ấy đơ. Anh sửa lại xem có hỏng hóc chỗ nào không?
Nhỏ để mặt ngây thơ làm nó với anh Tân bật cười.
– Thế thì em sửa đi haha. Mệt thì về nhé Minh.
– Dạ em không sao.
– Khùng, tự nhiên kêu người ta cười… Xì.
Nhỏ Hoài trêu nó.
– Ờ kệ tui.
Chợt cửa kính của quán mở. Nó chạy ra tiếp vị khách mới vào. Một cô gái.
– Chị dùng gì?… Ơ?
– Anh Minh…