Phần 184
“Két…”
Cánh cửa phòng trọ nó mở ra, tiếng gỗ cũ với hiên cửa quen thuộc. Hơi chói mắt, nó thấy Chi đi vào, tay xách theo một túi đồ đậm hơi nước. Chắc đồ ăn còn nóng, giờ thì nó biết ai chăm nó rồi. Nó nhìn Chi cười.
– Cậu cười cái gì? Người thì yếu như sên đua đòi gì với mấy ông ý mà uống lắm thế?
– Ủa sao biết hay vậy?
Nó xoa đầu giả ngố, Chi đặt cái túi lên bàn. Mặt nhăn nhăn.
– Người thì toàn mùi rượu, nôn đầy ra đấy, có ngu mới không biết. Mà mấy người bạn cậu có tâm, còn mang cậu về đây lại đúng lúc mình chạy sang coi cậu xem ăn uống gì chưa?
– Hihi vậy tốt quá ha, cảm ơn nhiều lắm á!
– Cậu làm mình trông cậu mất nguyên đêm, dọn cái đống sản phẩm cậu ói ra nữa kìa.
Chi hậm hực rồi ngồi xuống bên cạnh nó, bỗng nhiên bàn tay Chi nắm bàn tay nó lại làm nó giật mình, rồi cũng đê tự nhiên. Đôi mắt Chi buồn rầu nhìn nó.
– Sao cậu lại thành ra thế này?
Nó từ từ nhận ra, nhưng vẫn hỏi lại Chi cho chắc chắn.
– Sao cơ? Mình không hiểu.
Chi nắm tay nó chặt hơn.
– Mọi chuyện của cậu về cô người yêu của cậu, mình biết rồi. Không cần giấu nữa đâu.
Nó lặng người lại.
– Bạn của cậu. Họ nói cho mình biết chuyện, chắc đây là lý do cậu uống nhiều như vậy phải không?
Thật ra chuyện của Tâm mới làm nó buồn phiền, nhưng thôi, nó vẫn muốn giấu, để Chi hiểu như này cũng không sao cả. Nó trầm ngâm gật đầu. Chi nói thẳng vào mặt nó đầy vẻ cay đắng.
– Này! Cậu bảo cậu yêu Ly! Vậy đây là tình yêu cậu dành cho Ly khi mà nó mới mất hả?
– Mình… Cậu không hiểu… đâu…
– Đúng rồi, mình không hiểu, mình thật sự không hiểu… Cậu thay đổi nhanh như vậy… Cậu có còn là cậu không…?
Nó cười khổ, không dám nói gì them. Chỉ sợ cô bạn nó lại them phần thất vọng.
– Mình có ngu đâu. Cậu muốn tìm người thay thế à?
Chi cười khổ, nó tần ngần nhìn Chi. Nhưng cô bạn nó lắc đầu.
– Cậu làm vậy chỉ khiến cô ấy, cả cậu nữa them đau khổ thôi. Tình yêu không xuất phát từ hai phía thì nó đã tan vỡ ngay từ khi mới bắt đầu rồi.
– Cậu tệ lắm Minh ạ…
Chi đi ra khỏi phòng. Cảm giác nó thật không còn gì để diễn tả được, nỗi cô đơn, thất vọng, buồn rầu ôm trọn nó lại. Nó vẫn vậy chẳng còn ai nhưng nó mặc kệ, thở dài một chút, nó cởi cái túi đồ ăn của Chi nó cứ thế mà ăn. Nghiễm nhiên như chưa có điều gì xảy ra vậy. Mọi thứ dường như đang bắt đầu.
Nó đi học, học trong thời gian đó nó nhớ là nó học rất tốt, ngoài việc học nó không nghĩ gì khác cả. Chi bỏ mặc nó trên đây mà về quê một lời hỏi thăm cũng không. Nó chưa bao giờ biết là nó cũng có ngày này. Cuộc sống yên bình đến lạ, vì cảm xúc nó tự nhiên đi đâu hết.
Trong năm đó, nó chả có gì đáng nói cả. Đôi khi nó vẫn chạy sang nhà em, trông mong một điều gì đó lạ lùng. Hay sang nhà bác Tám hỏi thăm về Tâm… Nghe được rằng em đã bắt đầu quen với cuộc sống bên đất khách nó nhẹ lòng. Về Nhi… nó nhớ rằng từ đấy là lần cuối cùng hai đứa nó nói chuyện với nhau.
Cuối năm, qua dịp sinh nhật em, và những ngày tết. Nó về quê. Được nghỉ dài, sinh viên thì thường là vậy. Bỗng nhiên nghĩ lại, ở nhà với gia đình cảm giác nó thoải mái hơn, sảng khoái hơn rất nhiều là ở trên thành phố xô bồ phức tạp kia. Nó cùng ông thần bạn thân của nó là thằng Long, rảnh đến nỗi. Ra nghĩa địa lúc đêm, ra mộ chị Thủy. Nó ngồi đấy tâm sự như chị vẫn đang nhìn và lắng nghe nó vậy.
Nó tận dụng những ngày nghỉ để đi mọi nơi… Nhất là khu đất cuối xóm, mà mỗi lần nhìn vào nó thấy một khoảng sân rộng đầy hoa, hoặc treo lên. Là ký ức của nó về Lan. Cô bé ngày xưa. Đã hơn 10 năm, mọi thứ như in đậm trong đầu nó. Chẳng thể phai được. Vì nhà cô ấy bán hoa Lan nên nó gọi cô ấy như vậy, và cô bé cũng thích lắm. Cô bé thì gọi nó là bột vì da nó trắng. Nó nhớ nó có một lời hứa với cô bé. Nhưng chắc chẳng bao giờ làm được. Nhìn một lúc nó cười nhẹ. Cơn gió đồng bất giác thổi tung mái tóc dài không bao giờ chải truốt của nó. Nhẹ nhàng mà nhanh như kim đồng hồ… gọi nó tới tương lai của 3 năm sau…
…