Phần 65
Cứ ngập ngừng lắp ba lắp bắp vì sợ cộng ngại bởi cái lườm đó. Nhỏ cất giọng.
– Sang đây làm giề.. Muốn ôm tiếp à? – Con này bạo quá xá, chẳng hợp với cái mặt gì cả.
– A.. ơ, không không…
– Thế muốn gì mà sang đây? – mặt nhỏ thách thức nhìn nó, người cuộn tròn trong chiếc chăn bông…
– A.. Ti vi.. Điều khiển.. – lại lắp bắp run run chẳng nói nổi hix…
– Gì cơ?
– Anh.. Xem Ti Vi.. – Chưa nói hết thì thấy nhỏ nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh rồi gào lên…
– Đồ dê già… Biến thái!! – rồi mặt nó lãnh ngay cái điều khiển vô.. Đau đến tối tăm mặt mũi…
– Ui da.. ! – hix.. Ghét cũng đâu cần ném vào mặt người ta chứ.. Lồm cồm nhặt cái điều khiển chạy sang chỗ chị.. Chị ngơ ngác…
– Ủa ủa.. Nhóc làm gì vậy.. ?
– Em bảo xem ti vi.. Thế là nó ném em.. – Quay sang con nhỏ kia vẫn lườm nó, thêm một câu…
– Đồ mất dạy… – Nó chẳng hiểu gì mà bị chửi như vậy.. Con này có tiểu sử về bệnh tâm thần hay sao ấy.. Nhưng chỉ im lặng, chị thì tủm tỉm cười…
– Ai bảo nhóc không nói rõ ràng.. Tên con bé là Vi đấy.. Bảo sao.. hihi.
Dù vẫn chưa hiểu gì hết nhưng công nhận người miền Bắc mình đặt tên hay thật.. Anh Vinh bỏ hai chữ đi là ra tên con nhỏ kia rồi.. Hung dữ quá trời, mong sau này mày bị ế… Chị vẫn cười… Nó bấm nút đỏ bật ti vi coi.. Chị giằng luôn.. Bật một kênh gì toàn hoạt hình có chữ CN trắng đen ở góc trái.. Nghiễm nhiên nó tự dịch là “Chủ Nhật “.. Xem hoạt hình cũng hay.. Có con mèo xám với chuột nâu đuổi đánh nhau nát bét cả người cũng không chết.. Chị cứ cười khúc khích.. Rồi rướn người lên thơm vào má nó.. Hơi giật mình nhìn chị.. Chị vẫn cười tươi.. Mắt long lanh…
– Vừa ăn xong.. Chị lau nhờ cái miệng, thích nhé.. hihi.
– Ơ…. – Mặt nó nghệt ra đầu lu bu nhiều dòng cảm xúc lạ về chị…
Ngồi một lúc lâu chị vẫn dựa vào người nó xem.. Nhưng đến giờ phải về rồi.. Không em lại giận thì mệt người.. Ôm chị đẩy dịch sang chút đứng dậy bảo chị về.. Chị cứ đòi nó ở lại ăn cơm nhưng không được.. Nhỏ Vi bồi thêm câu…
– Về đi ai cho ở mà ở, đồ biến thái.. – Chết vì nhục mà thôi.. Hôm nay đúng là xui thiệt.. Chị dẫn nó đến cửa, chính xác hơn chị đòi nó cõng ra.. Chị cầm tay nó lắc qua lắc lại.. Mặt phụng phịu…
– Nhóc ở lại đi mà…
– Thôi em phải về…
– Về với người yêu chứ gì.
– Ờ thì…
– Ghét nhóc tồ.. Hứ – Chị chạy vào để lại nó ngẩn ngơ với nhỏ Vi.. Ngại thiệt.. Dắt vội cái xe ra khỏi cổng.. Nhỏ đóng sầm lại…
– Hẹn ngày không gặp lại nhé đồ biến thái.. !!
Trời ơi là trời.. Điên với con này mất.. Người thì xinh đẹp mà phát ngôn khiến người khác bị tổn thương hix… nuốt cục tức vào nó phóng xe tới nhà em.. Trên đường mua được vài món nướng nóng hổi.. Về dỗ, muộn thế này chắc em giận.. Để ý thấy tụi học sinh cũng tan trường cả rồi.. Chỗ đó gần trường HL mà.. Lúc nhúc một đống đứa mặc đồng phục, cười nói, đi thành nhóm lại với nhau.. Mỉm cười vì một cảm giác vụt qua.. Hình ảnh này làm nó nhớ đến một người, về tình yêu được chờ đợi trong một năm.. Chắc có lẽ không được.. Một chút hình ảnh nữa lại hiện về.. Cô gái khóc lóc với ánh mắt buồn rười rượi về phía một chàng trai.. Nhưng hắn chỉ biết đi một cách bất lực, vì toan tính của cuộc sống, vì không đủ dũng cảm.. Chán thật.. Số điện thoại vẫn đấy.. Nó không dám nhắn một tin nhắn nhắc nhở em mặc áo ấm.. Vì vẫn là nhút nhát…
Cõ lẽ nó đa tình thật.. Nếu không đã chẳng bứt rứt như thế này.. Nếu không đã có thể quên mọi người con gái đi qua đời nó.. Càng nghĩ càng muốn về với em nhiều hơn, sự yếu đuối của một thằng con trai là do con gái mà.. Để giải toả sự yếu đuối đó cũng chỉ có con gái mà thôi.. Thu mình lại phóng nhanh đi.. Chỉ nghe tiếng vù của luồng gió.. Xào xạc của lá cây.. Mặc kệ người đi đường thế nào.. Chỉ lúc sau nó đã đến cánh cổng đó, tự động mở ra đi xe vô.. Đóng cổng lại rồi chạy vào nhà.. Vừa đi được đôi dép bông thì nó nghe thấy tiếng xì xèo cộng mùi thơm với làn hơi nghi ngút từ bếp.. Cô người yêu của nó không biết hôm này cho ăn gì đây…. Khẽ đặt túi đồ nướng xuống nó ôm em nhẹ từ đằng sau.. Khúc khích cười rồi cơ mà vẫn gằn giọng…
– Đi chơi vui ha… Giờ về chi nữa, bỏ ra cho tui làm…
– Anh nói trước rồi còn gì.. Nay vợ Ly cho anh ăn gì đó.. – Với mấy chị trẻ con thì phải xài chiêu sến chút mới được chứ không thì em giận đến tối…
Khúc khích cười, em quay ra hôn nó…
– Trước im thấy gớm, giờ càng ngày càng dẻo mỏ.. hihi.
– Dẻo mới có người hôn chứ hi…
Trêu chút là em vui lại rồi.. Ngồi xếp đồ ăn ra mâm.. Em hỏi nó…
– Thế đi chơi vui không anh… – Thấy câu hỏi bình thường thui nhưng giọng em hơi có chút nguy hiểm.. Cơ mà nó có đi chơi đâu…
– Không.. Chị ốm anh qua thăm thui, không đi chơi…
– Ui tội nghiệp hén.. Chị sao không anh?
– Cảm sơ sơ thui.. hê…
– Ừ để tối em rủ mấy con mắm đi thăm hihi.. Anh đi có đi qua HL không?
– À có.. Chủ nhật gì học sinh đầy trường.. Thấy ghê.
– Ghê gì, thầy cô thuê lớp dạy đó hihi.. Trường em học cấp 3 đó anh…
– Thế hử.. Chắc vui lắm nhỉ.. Với anh cấp 3 chẳng khác gì 3 tiếng ngồi chơi đàn cả.. Qua nhanh lắm, cứ thanh thoát nhẹ nhàng.. Không kỷ niệm, không niềm vui, không hoa phượng.. hehe…
Tuy cười nhưng giọng nó trùng hẳn xuống, có lẽ em nhận thấy vậy nên để yên cho nó nói.. Đâu phải nó muốn kết thúc quãng đời học sinh như vậy đâu.. Muốn có bạn có bè lắm chứ, cơ mà một thằng luôn bị bạn bè dị nghị vì nghèo, bị nghỉ chơi, bị coi là lập dị tự kỷ thì bao giờ mới vớt vát được chút ánh sáng thoát khỏi sự cô đơn.. Đến cả những đứa bạn chỉ bắt đầu chơi với nó, đã bị ghét lây thì.. Thôi cũng không cần nhớ nữa, coi như ký ức buồn.. Coi như một khát vọng tuổi thơ đi qua với nó, có tiếc.. Nhưng không nhiều.. Con người sống vì tương lai chứ không phải hiện tại và quá khứ mà… Em buông đũa chống cằm nhìn nó.. Nó thì đơ trong hồi tưởng tự bao giờ.. Thấy em vậy liền gọi..
– Nè ăn đi, nhìn gì đó.. ?
– Anh.. Anh có nỗi buồn nào trong quá khứ hả.. ?
– Sao em hỏi vậy?
– Mắt anh buồn lắm.. Nhìn là biết liền à.. Kể em nghe coi..
– Em thật sự muốn biết à.. ?
– Muốn chứ hihi..
– Anh tóm tắt nha.. Trước kia.. – Thấy em có vẻ háo hức.. Nó dừng lại nhìn em.. Em mất hứng trông buồn cười thật..
– Trước kia sao?.. Anh.. Anh.. – Em lay lay nó..
– À… Ừ, trước kia ngoài niềm vui với gia đình và cây đàn ra thì.. Anh.. À, anh.. Chẳng có niềm vui gì nữa.. Um.. Sống bằng nỗi buồn…
Nó ngập ngừng vì chẳng biết nói thế nào cho em hiểu.. Có thể hơi triết lý nhưng đó là sự thật.. Bất hạnh, cuộc sống, mất mát về người thương.. Chắc ai đã từng bị, sẽ hiểu.. Chị Thủy.. Chẳng bao giờ nó mới có cơ hội gọi chị thêm lần nữa.. Buồn lắm, có lẽ kiếp sau, nó vẫn là em chị, mong chị sống tốt đẹp hơn.. Kiếp sau.. Mắt nó cay.. Em sững người sau câu nói.. Im lặng, tự trách mình phá bỏ không khí vui vẻ của bữa cơm.. Nó cắm cúi ăn.. Em nói nhẹ nhàng, âu yếm…
– Minh ơi.. Minh của em lại nhớ chị à.. hihi.. – Nó hơi ngạc nhiên vì em như đi guốc trong bụng nó vậy…
– Minh đừng buồn mà hihi.. Em thương.. Em xin lỗi đã gợi lại nỗi buồn của Minh…
Em gọi bằng giọng trẻ con và cách gọi cũng trẻ con.. Nâng mặt nó lên, nhận thấy nước mắt đã chảy từ bao giờ.. Nó nhớ chị da diết.. Nhưng càng nhớ lại càng đau đớn.. Nhiều lúc nó vẫn mơ thấy chị đang nói chuyện với thằng nhóc lớp sáu là nó.. Tay chị cầm một quả táo, đôi môi nở nụ cười.. Khẽ đưa tay chạm vào má chị.. Thì hình ảnh đó vụt mất như màn sương lạnh giá.. Tan biến, để lại một niềm thương nhớ vô bờ của nó dành cho chị.. Mạnh mẽ muốn quên.. nhưng như một hình xăm chẳng thể xóa mờ.. Chị vẫn tồn tại trong nó bằng cách nào đó..
– Không có gì.. Ăn đi.. hêhê.. – Nó cười gượng vì cách an ủi không giống ai của em rồi lại cắm cúi ăn.. Lúc dọn dẹp, em đòi rửa bát.. Nó cũng để đấy không nói nhiều, tâm trạng không vui lắm nên nó bảo em đi làm..
– Thôi ngủ đi.. Anh ra quán đây.
– Ứ.. Em đi với, lâu không ra rồi..
– Nghe lời anh không hả.. ? Trưa rét mướt ra để cảm à? – Em phụng phịu bóp vô bắp nó, phồng miệng lên..
– Đi mà Minh.. Lâu em không ra rồi.. – Nũng nịu xưng hô ngọt các kiểu nó cũng không cho ra.. Em dỗi.. Rồi véo nó cái, xong chạy vô nhà.. Đáng yêu chết đi được nhưng chẳng hiểu tính cách này từ đâu mà có nữa…
Về căn phòng nhỏ lạnh lẽo quen thuộc, mặc thêm chiếc áo nỉ cho ấm, đeo cây đàn vô nó bỏ xe máy ở nhà đi xe đạp vừa đỡ lạnh vừa đỡ tiền xăng… Thời buổi này cái gì cũng phải tiết kiệm mà.. Trên thì ấm chỉ khổ mỗi dưới thôi.. Nó hết bít tất nên phải đi chân trần với đôi quai hậu cũ vì không có giày.. Chân như đóng băng từng mạch máu vì cái rét cắt da cắt thịt của từng đợt gió mùa đông bắc.. Hên là từ lúc vào đông chưa “dính”.. Chứ từ bé đến lớn.. Vì sinh thiếu tháng nên thể trạng nó yếu, cứ rét quá là tự động đổ bệnh.. Rồi tự khỏi.. haizz.. Đạp ngược gió khổ thật, vừa mỏi vừa rét.. Cố gồng mình nên đạp cũng đến quán.. Người thì run cầm cập rét thế không biết.. Chắc nay chục độ là cùng.. Hix..