Phần 85
Cuối cùng cũng xong.. Bước ra khỏi cửa hàng của em bằng ánh mắt trêu chọc của chị nhân viên, tay nó xách hai bọc đồ.. Áo khoác, áo dài tay.. Em vẻ vui lắm.. Trên đường về cứ hát suốt thôi.. Nó thì cứ thấy lạ lạ, ngại ngùng.. Biết là nay sinh nhật tặng quà là bình thường, nhưng giá trị thế này… Em toàn làm nó khó xử, được mua đồ mới mà chả vui gì cả.. Nửa bực nửa vui.. Tóm lại không thoải mái.. Thành ra nó cứ im im mà đi về..
– Anh.. ?
– Gì?
– Không nghĩ linh tinh nữa..
Như vậy đó, em lúc nào cũng đang đi guốc trong bụng thế thì bảo sao..
– Ừ..
Đèo em về nhưng thôi không vô nhà.. Gần thi rồi hôm nay lại cúp học.. Về đến phòng nó nằm dài ra giường.. Nhìn đống đồ bên cạnh cứ thở dài thườn thượt.. Điện thoại rung..
– Alo.. ?
– Mày có ở phòng không?
– Anh Cương ạ.. ? Em có.. Sao anh?
– Hè.. Tý anh qua rồi biết..
– Vâng…
…
Tiếng gõ cửa.. Nó chạy ra, mời anh vô phòng.. Hai anh em thì chả có gì ngại ngùng cả nên có gì nói huỵch toẹt ra luôn..
– Có gì vậy anh?
Nó thấy anh mang theo một cái hộp chữ nhật được bọc trong lớp túi bóng đen.. Tò mò quá, hay mẹ lại gởi đồ gì nữa nhỉ.. ?
– Nay sinh nhật mày đúng không.. ?
– Ơ dạ.. Sao anh biết?
– Tao rảnh đâu biết, con Tâm tặng mày nè..
Anh cởi ra một đôi giày thể thao màu trắng và đen.. Đúng hai màu nó thích.. Nhưng trong trường hợp này thì chỉ làm nó thêm dằn vặt.. Tâm.. Em tệ quá.. Chả nói được gì, nó thấy buồn.. Run run cầm chiếc giày đầu tiên của mình ra.. Ngắm.. Quà của Tâm khác em… Nhưng cảm xúc khi nhận thì giống hệt..
– Nó bảo là tặng mày nhưng phải bảo là anh tặng đó.. Mày coi hai đứa sao thế.. Hỏi thì chẳng đứa nào chịu nói anh biết..
– Dạ không có gì..
– À.. Hôm nọ đi mua cái này cùng nó, cứ bắt anh lựa tới chiều mới về.. Mua được thì cười tủm tỉm cả tối.. Mày liệu liệu đấy.. Nó tốt thế mà mãi chưa triển đi..
– Anh thì hiểu sao được..
– Á à.. Thế lần sau nó gửi gì anh không đưa nữa nhé..
– Thôi hêhê.. Anh về nói với Tâm là em rất thích nhưng phải bảo do anh tặng nhé.. Coi như em không biết Tâm tặng..
– Ừ.. Lớn rồi như trẻ con vậy.. Chán hai chúng mày quá.. Mà anh phải về đây..
– Dạ, sớm thế anh.. ?
– Ủa.. đồ đứa nào mua mà mới cứng thế kia.. ?
– Dạ bạn em tặng..
– Mày cũng có bạn à?
– Lớn rồi phải khác chứ anh.. ?
– Ừ.. Anh về đây..
…
Nó để nguyên chỗ áo mới và giày mới.. khi nào đi đâu mới mặc, phải biết giữ chứ.. Hồi xưa cứ lúc nào được đồ mới thì tết mới bắt đầu bỏ ra mặc.. Giờ cái tính đó vẫn còn nên thôi.. Giày cũng cất nguyên trong hộp..
Nằm thêm tý nữa rồi ra quán, vừa đi vừa ăn cái bánh mì mua của cô xe đẩy gần phòng, đồ ế có khác.. Giòn và cứng như đá..