Phần 99
Ngày hôm sau.. Lớp nó đông đủ, ai cũng có vẻ hân hoan khi bước qua một đợt kiểm tra học kì.. Nó may mắn không phải thi lại môn nào.. Chẳng xuất sắc nhưng đủ điểm đỗ.. Nhờ vào mỗi tối ngồi học.. Vậy mà cái giá phải trả quá đắt..
– Nghĩ gì đó nghệ sĩ.. ?
Nhỏ Linh quay xuống cầm bút gõ vào trán nó.. Miệng tươi cười..
– À.. Không, quay lên đi.. Thầy nhòm kìa..
– Hihi.. Xạo, thầy đâu có trong lớp đâu.. Cậu như trên mây vậy hihi..
Nó mặc kệ.. Giờ người nó, tâm hồn nó hoàn toàn chìm vào nỗi nhớ.. Rảnh đâu mà nói chuyện với nhỏ.. Thành ra nó cứ thơ thẩn, không nói nữa.. Tập trung vào nghĩ.. Kiểu như muốn làm gì đó nhưng không nghĩ ra.. Điên thật..
– Ê.. Sao đực mặt ra vầy đại ca.. ?
– Đâu có..
Thằng Tuấn nhìn nó cười.. Cũng không vẻ gì là muốn trêu.. Chắc không khí này làm người ta nghiêm túc hơn.. Kể cả với những thằng khoái giỡn nhất..
– Nhớ Ly à.. ?
– Ừ..
– Một tháng rồi đó.. Ông tính sao?
– Vẫn đợi thui..
– Nhỡ nó không về thì sao.. ?
Một câu hỏi khó trả lời, lòng nó quặn lên.. Thằng Tuấn chắc hiểu được phần nào nên đánh trống lảng..
– Tối nay noel đấy.. Đi chơi không?
– Đi đâu?
– Qua Hoàn Kiếm với nhà thờ.. Họ trang trí đẹp lắm.. Ở Thanh Liệt này chả có gì đâu..
– Đi với ai.. ?
– Ừm với tôi cả Mi..
Trời, thằng hâm, chắc muốn nó phá hai đứa quá.. Thế nào nhỏ Mi cũng gắt um lên coi.. Tính khí nhỏ thất thường bỏ xừ.. Nhưng công nhận đôi này yêu nhau đẹp thật.. Không chút gợn.. Không sóng gió.. Chả biết yêu như thế nào vì đợt ấy nó về quê mà..
– À.. Tối nay tôi có việc rồi..
Từ chối khéo, không người vô tư như thằng Tuấn lại nghĩ linh tinh.. Thằng này hay tự ái lắm..
– Ừ.. Thôi vậy..
Lúc tan.. Dòng sinh viên năm đầu ùa ra tấp nập như ong vỡ tổ, ai cũng muốn về trước.. Nên vô tranh nhau lấy xe.. Nó thì cứ đứng ở ghế đá, đợi cho vắng rồi về.. Nó không thích sự ồn ào..
– Nghệ sĩ.. Tối đi Cê – ép không?
Một nhóm thằng lớp nó đứng bên cạnh vỗ vai cười cười..
– Cê – ép là gì?
– Trình còi.. Là đi chơi điện tử đó.. haha.. Đột kích..
– Thằng Tuấn nói ổng chưa dậy thì là đúng à.. ?
– Dậy thì liên quán gì đến đi chơi điện tử đâu?
– Khỏi nói nhiều.. Vậy tối nay đi hông?
– Thui.. Tôi bận rồi.. Các ổng đi đi.. Noel đi chơi điện tử chán òm.. – (Vì nó không biết chơi gì nên nói cho oai.. Sau này bị thằng Long đầu độc, thành ra cũng ham ham..)
– Xời.. Chấp gì tụi có người yêu..
– Hehe.. Có chứ.. Điện tử là người yêu tau đó..
– Vậy không đi à.. Tiếc ghê.. Tụi tôi về trước đây..
Mấy thằng cười tươi, đấm đùa nhau miệng nói oang oang.. Cà khịa.. Cảm giác có bạn vui lắm..
…
Đạp xe về phòng.. Kiếm đại gì ăn cho qua bữa.. Hôm qua vừa đi dạy nên cũng có tiền.. Với lại nó thuộc loại dễ nuôi quan trọng chi đâu.. Ngả lưng chút rồi qua quán… Cảm giác trời rét hơn từ đợt đông đến giờ.. Hôm nay nó chịu mặc đồ em mua tặng, nói chung là tất cả đồ được tặng.. Kể cả chiếc khăn kia nữa.. Đơn giản là muốn thôi chứ không suy nghĩ nhiều.. Chỉ có đoạn hơi ngập ngừng khi quàng vào cổ.. Mảng kí ức đó cứ tô đậm dần lên..
Hôm nay nó trang trí quán cùng hai nhỏ kia.. Vì vội vàng nên cứ phải chạy xô.. Khổ, chiều qua ở ngoài chả ai bảo ai làm.. Giờ nó nhắc chị mới nhớ.. Lại còn tỏ vẻ ngây thơ nữa.. Quản lí như đi chơi vậy..
– Nhóc nhóc.. Quả châu này treo đây được chưa?
Chị cũng tham gia vô làm.. Vì cả quán chứ đâu phải riêng khu nó đâu.. Lúc nãy đã phải vác cái cây thông anh Vinh mua về rồi.. đang thở chị cứ réo um sỪ lên.. Nhức cả đầu..
Nó mệt nhọc ngước mắt lên coi chị, mắt cứ dán vô.. @@ Lại nghĩ bậy bạ rồi.. Mặt cứ nghệt ra.. Sao chị đẹp vậy trời.. Ngẫm thấy cũng kì.. Vì trước giờ chị vẫn đẹp mà.. hay nhiều ngày không có đứa con gái nào bên cạnh nó bị lú chăng.. ?
– À.. Ừm sang trái chút…. Không, lệch rồi, thấp xuống…
…
– Trời ơi.. Thui bỏ đấy để em làm cho..
– Đáng ghét.. Tự đi mà làm.. ! – Chị bỏ vô bếp.. Nó thì quá quen với việc này nên không an ủi hay xin lỗi chi.. Lúc nữa lại bình thường ấy mà… Chị hồn nhiên lắm..
…
Quán ấm cúng rực rỡ bởi màu đỏ, trắng, vàng, xanh.. Cây thông.. Quả châu rực rỡ.. Băng rôn.. Merry chrismas xung quanh.. Không khí giáng sinh cứ vui tươi.. Cùng những tiếng cười nói của khách hàng.. Nó thì chẳng biết đàn bài nào liên quan đến giáng sinh.. nên chỉ lẳng lặng đứng một góc ngắm nhìn thành quả của mình và mọi người.. Đôi mắt nó cứ bơ vơ nhìn ánh đèn lung linh.. Vô hồn đến độ không biết cả điều gì đang xảy ra xung quanh.. Rồi không biết điều gì thôi thúc.. Nó ra về.. Mà chẳng nói với ai cả.. Giờ mới biết, nó là thằng luôn tự làm theo ý mình nhưng không hiểu được hậu quả..
…
Đêm nay là đêm noel.. Và nó chỉ có một mình.. Ngồi trên chiếc ghế đá nó hay ngồi để suy nghĩ về em.. Ở công viên Bắc.. Nó chìm vào sự yên lặng của bóng tối tĩnh mịch.. Hồ Linh Đàm chưa bao giờ gợn sóng nhiều như thế.. Ánh sáng từ khu biệt thự đối diện làm nó thấy vui.. Vui vì.. Ý nghĩ.. Trong số đó là nhà em.. Biết đâu em về rồi.. Chiếc điện thoại di động được lôi ra.. Những con số nó gọi đến gần trăm lần trong suốt ba tuần qua lại được nó gọi tiếp.. Không liên lạc được.. Thở dài chán nản.. Lại ngửa mình ra ghế đá.. Ngắm nhìn bầu trời không trăng sao gì.. Làm nó nhớ đến một người.. Không biết giờ Chi ra sao? Có khỏe không.. Con người đặc biệt đó tin vào duyên số, con ngươì đó nhìn thấy các vì sao ngay cả khi chúng không hiện ra.. Cô ấy đặc biệt.. Khẽ mỉm cười.. Đứng dậy.. Đêm nay nó muốn đón giáng sinh..