Phần 13
Hai chị em vẫn ngồi đó thêm một lúc lâu, nó phần vì nghĩ ngợi về lời nói của chị, phần vì tính ít nói nên im lặng. Chị vẫn hấp háy mắt nhìn nó, đôi khi nhấp ngụm cafe.
– Ngồi với nhóc chị lại bị trở thành bà cô nhiều chuyện… Ôi chị sợ già quá…
Người ta bảo, gái một con trông mòn con mắt. Chị của nó trước kia đã đẹp giờ còn mặn mà lên khá nhiều. Nhưng chị có chồng rồi nó cứ mông lung mãi chuyện đó mà chẳng bao giờ hỏi.
– Rồi cũng đến lúc thôi… ai cũng phải qua thời điểm nào đó chứ…
– Nhóc này ác ghê cơ… Ai biểu nhóc hết tồ sớm thế chứ…
Cái vẻ ngoài của nó giờ cảm thấy cũng đỡ búng sữa hơn, bớt trắng bớt ngố ngố, hít nhiều mùi dầu với sắt thép ông nào nhìn chả rắn hơn. Nó cười cười.
– Thôi về chứ hả…
– Um…
Nó chạy vô thanh toán rồi theo chị về một đoạn sau khi đi về đúng đường. Trời SG vẫn nặng như lòng người vầy.
…
Rồi cái thời điểm đó cũng đến, sau nhiều ngày tháng miệt mài thì vào một sáng cận mùa khô, nó nhận được cú điện thoại rằng mình sẽ được về Bắc tiếp tục làm việc vì trong đây ổn rồi vả lại ổng sếp sẽ điều đứa khác thay. Nhớ nhà mãi rồi cũng về. Nó ngồi trong căn phòng nhỏ ngắm quyển lịch đầu giường, HN đang lạnh tháng này là tháng đông đến.
Không biết mọi người sao chứ cái lạnh của đông HN thường đem lại cho nó cảm giác khá là cô đơn ấy vậy mà cái sự cô đơn ấy đôi khi thú vị ở chỗ, biết đâu mình tìm được một gì đó…
Còn 3 ngày. Thứ 7 cuối cùng, vẫn là cái quán bia gần chỗ nó. Anh em cán bộ cùng vài ông công nhân hay nói chuyện rủ nó là bữa chia tay. Ừ thì theo, tính nó dễ, tiền kiếm được rồi việc chi dè sẻn đã vợ con gì đâu.
– Dzô…
Tiếng cốc cạch không ngớt với sự bàn tán và lời chúc xôn xao, nó cũng không biết ở miền Trung có nhiều câu hò uống bia như vầy, có vài anh em ở đó vô đây làm giờ mới biết.
– Uống đi… Nay say anh cõng về… Làm ly nữa…
Anh Quân có vẻ xung nhất, nó không khoái lắm ba thứ bia bọt nhưng tiếp khách miết rồi bụng cũng dần tròn đi may không quá phưỡn.
Bí tỉ nó lếch thếch đi về, mấy anh bảo đưa về nhưng toàn ông say hơn nó mà nhà nó ngay đấy đi bộ cũng được. Hơi oải nó ngồi nhìn đèn đường một lúc mới lên phòng. Người mềm nhũn, lạ ở chỗ nó mà say lại không nôn chỉ vô wc xíu là xong.
Nằm một mình, tiếng quạt cứ lạch cạch, gần giữa đêm nó không ngủ nổi, uống bia nó cứ tỉnh rụi kiểu như uống cafe vậy. Bỗng nó nghĩ, vài ngày nữa về rồi, có nên nói với P. A không. Bởi dẫu sao nó với nhỏ không là gì, thậm chí bạn bình thường cũng không ấy vậy mà nó cứ có cảm giác phải như vậy với nhỏ. Nếu chỉ vì nhỏ đẹp thì đơn giản quá.
– Tút…
Chán chê thì cũng đành, nó cứ hay có những quyết định bộc phát xong lúng túng, giữa đêm rồi gọi vô duyên quá.
– Alô…
– À um chưa ngủ à?
– Chưa… Có chuyện gì không?
Nhỏ bắt máy rất nhanh nhưng giọng chả có vẻ gì hào hứng, nó chột dạ. Lâu lắm rồi nó mới phải lúng túng trước đứa con gái này.
– À thì chẳng có gì to tát… Vài hôm nữa anh sẽ về HN, anh không làm ở đây nữa…
Nhỏ im lặng nó thở dài.
– Anh chỉ nói vậy thôi, em ngủ đi…
Nhỏ cất tiếng.
– Về xong có vô nữa không?
– Chắc không, bởi vì anh xong việc rồi mà… Với lại anh thích làm ở HN hơn…
Nói thành thật, đợi một câu nói gì đó ở bên đầu dây kia, nhưng nhỏ dừng một chút.
– Thế đang ở đâu? Có muốn gặp nhau không?
Nó tự nhiên vui lạ lùng, trong lòng thì muốn quá ấy chứ nhưng đêm rồi.
– Cũng được, để anh qua… Đêm rồi nguy hiểm…
– Thôi khỏi… để em bắt taxi sang, bên đây ở chung với người nhà không tiện…
Nó nghe vầy cũng thôi, mà còn đang có men trong người ngộ ra gặp cảnh thì xui.
– Ừ để anh nhắn địa chỉ…
Vứt cái điện thoại sang bên nó ngó trần nhà cười một mình. Bao lâu rồi nó mới có lại cảm giác này, từ khi em đi, nó qua lại với khá nhiều cô gái mà nó không thể có được. Cảm giác này khá lạ lùng, vừa thích vừa lo lắng. Dạng như ăn vụng ấy. Nó cười một mình.
Chừng 20 phút sau P. A gọi, nó chậm rãi đi xuống tay vịn cầu thang, người vẫn mềm. Bên kia đường nhỏ đứng nhìn nó, ăn vận vẫn cứ như là minh tinh trong cái ánh đèn đường nó vẫn lờ mờ được cái khuôn mặt không bao giờ cười và nét thanh tú của nhỏ.
Vội chạy sang bên nó hào hứng.
– Bên này cẩn thận chút…
Vì ở đây có cái ổ gà mà nhỏ đi guốc sợ bước hụt, không nói gì nhỏ tự nắm tay nó. Nó thì sởn da gà với gáy cứ nóng nóng. Độc thân lâu rồi nên vầy.
Nó dắt nhỏ nên đầu cứ lùng bùng về mục đích cuộc gặp gỡ này.
– Phòng anh đây… Em ngồi đi.
Nó hơn ngại vì phòng không thơm tho lắm cũng hơi bừa tý. Nhỏ gật đầu bỏ cái túi xách sang bên ngồi nhìn nó, nó tự vào cái giường.
– Uống rượu à?
– Ưm… có nhậu chút, mấy anh ở cơ quan chia tay…
Nhỏ không them thắc mắc nữa. Bất giác đứng dậy rồi bắt đầu dọn phòng nó.
– Ấy ấy để anh làm cho…
– Ngồi im đi…
Nhỏ chẳng gắt gỏng như mọi ngày, giọng nói nhẹ nhàng nó ít thây mà làm nó ấm long. Ngồi thở nhìn nhỏ, ngắm mãi nó không chán, vẫn lạnh lùng vẫn xinh đẹp thêm chút cố gắng để dọn cái phòng của nó. Nó cứ thấy vừa thương vừa buồn. Thì vẫn là tiểu thư đấy mà ở cạnh nó sao cứ cảm giác muốn bảo vệ che chở nhỏ.
Nhỏ cứ mặc nhiên xếp đồ chả thèm hỏi nó để đâu. Duy chỉ có cái tập giấy nhớ là nó vội giấu đi và nhỏ cũng không quan tâm.
– Nè muộn rồi ngủ đi…
Xong việc nhỏ ngồi nghịch điện thoại, hình như đăng dòng tus gì đó là lúc ấy nó chưa có xài facebook thật ra nó cũng không thích xài.
– Em ở đây mấy hôm nhé?
Nhỏ đề nghị, nó hơi bất ngờ nhưng với P. A thì nó muốn chả được ấy chứ.
– Được mà nhưng có sợ người nhà lo không?
– Không, bảo ở với bạn là được… Em vẫn đi làm bình thường…
Nó gật đầu lòng vui lắm, P. A ngáp dài trông dễ thương nhỏ biết nó nhìn nên đỏ mặt đẩy ra.
– Đi mua giùm cái bàn chải răng đi…
Nó hấp tấp đi liền, may có cái cửa hàng tiện ích. Nó về P. A vẫn nghịch điện thoại, nó bỏ đấy không nói gì nhiều wc xong nó đi ngủ. Tất nhiên nằm dưới nếm trải còn giường nó để cho nhỏ.
– Em ngủ sớm đi nhé…
– Ừ…
Sáng sau nó không thấy nhỏ đâu nhưng túi sách vẫn còn đây, trong wc thì không có. Thấy lạ lạ nó ngó ra đường. Sáng sớm nên đường có lác đác. Nó nhìn thấy nhỏ đứng phía dưới cùng cái người dạo trước đón nhỏ. Chả biết hai người nói gì người kia đưa cho nhỏ một cái túi. Nhỏ cười đáp lại, hơi buồn chút vì nhỏ chưa bao giờ cười với nó cả, Nhưng nó không thắc mắc lắm từ hôm gặp nó đã không bận tâm rồi.
Nó đi vô wc, mặc kệ nói vầy chứ đầu óc cứ nghĩ miết không ngừng. Nghe tiếng nhỏ lịch kịch đi lên nó thò đầu ra hỏi.
– Dậy sớm vậy á?
– Ừ hẹn lấy đồ, không thì đồ đâu mà mặc…
Không kìm được nữa nó ngứa miệng.
– Ai đưa đồ cho thế?
– Người yêu…
Hơi suy tim một chút, nó làm cho xong rồi ngồi nhìn cửa sổ nhỏ vẫn lạnh lạnh bước vô wc, đùa chứ cứ chối tý cho người ta bớt nghĩ thì sao. SG bắt đầu lên tiếng bằng những tràng còi xe cùng tiếng người.
Nhỏ bước ra với bộ đồ ngủ khác hôm qua nhìn kĩ này mới thấy nhỏ quen kỳ lạ, nó cứ chăm chăm.
– Nè… anh sao thế?
– Không sao… Có người yêu ở đây không lo à? Người ta ghen đấy…
Nhỏ không nói, bất giác mỉm cười nhìn nó.
– Anh yêu bao nhiêu cô rồi, vẫn thích tôi đấy thôi… Cái lúc anh yêu Ly anh xem cái mắt anh nhìn tôi có phải vẫn thích tôi không…
Nhỏ này cũng tinh ghê vậy, nó đỏ mặt không nói được gì nữa.
– Đùa chút, bạn tôi thôi…
Nó vui mà chả dám vui ra mặt. Nhỏ ngồi kề nó đầu tựa vai, nó cứ hồi hộp thở đầu óc cứ bị ngây ngây vì mùi thơm.
– Lát đèo đi làm giùm được không?
– Ừ… được.
Đợi P. A trang điểm nó vui vui sao vầy, nó cũng chuẩn bị đến cơ quan nhưng giờ hết việc đến cũng được không cũng không sao anh Quân lo hết rồi.
– Nay đẹp dữ hen…
Nhỏ im lặng nhưng nó biết nhỏ vui lắm, vớ cái túi xách, nhỏ tự trèo lên xe, giờ nhỏ bận đồ khác rồi đồ công sở nên ngồi lệch sang bên và phải bám eo nó. Hai đứa đi ăn sáng mới qua, bên chỗ làm của nhỏ xa nên nó vui vì lâu chút thì ở bên nhỏ thêm, nó không biết thế là yêu chưa.
– Chiều đón được không hay phải đi làm?
– Được chứ anh xong việc rồi mà…
Ở SG lâu vầy rồi đến lúc về mới được mấy ngày cuối đỡ nhạt, nó nhìn nét mặt nhỏ P. A cũng tươi tỉnh hơn đỡ phần nào. Bởi nhìn nó cứ lạnh tanh riết. Nay còn đề nghị nó đón nữa, nhìn nhỏ đi lên mà cái viễn cảnh kì kì cứ hiện trong đầu nó.
Đợi chả có gì làm nó ra quán nét ngồi chơi game, đùa cảm giác vô quán toàn mấy bạn học sinh một cái phòng mình nó già nhất vừa chơi vừa buồn. Đợt đó nổi lên cái game Liên Minh nó cũng nghiền. Mà cứ loay hoay chơi quên cả thời giờ, đến gần chiều muộn thấy nhỏ gọi vội vàng…
– Đang đâu vậy?
– Anh đang quán nét…
– Đợi à… nay về sớm chút, qua đón đi…
Thôi thì cũng đành thôi bỏ đồng đội mới được vài phút trong game. Hấp tấp nó phi sang liền, nhìn nhỏ cứ cười nhỏ cứ tự động leo lên xe.
– Nè ra chợ mua đồ nấu ăn…
Nó gật gù, trông nhỏ này chả biết đảm không vì tiểu thư sang chảnh quá tay chân trắng nõn. Nhưng nhỏ muốn sao lúc này nó chiều hết. Lựa lựa đến gần 7h tối rồi về, nó sống một mình nên thường ăn muộn hoặc nhịn luôn, xoong nồi thì có mỗi cái hơi vất vả cho nhỏ vì nhỏ dành nấu ăn.
– Cần anh phụ không?
– Khỏi… Ngồi đợi được rồi…
Nhỏ thay bộ đồ mặc ở nhà nom hiền lành lắm, mà cứ cặm cụi làm không vì phòng nó bé, Nấu ăn thì phải để một góc xa giường. Được cái nay đỡ phải ra tiệm.
Thường thì mấy cặp tình nhân toàn như này rồi bón miếng cho nhau, nó với nhỏ thì khác hai đứa cứ nhìn nhau im lặng rồi ai biết việc người đấy. Nhỏ còn kệ nó cứ thế mà ăn.
– Ngon đấy…
Nó khen để phá vỡ bầu không khí im lặng này, nhỏ nhìn nó bất giác hai má hồng hồng.
– Không ngon cũng cố mà ăn…
Lãng mạn quá ấy chứ, xong thì nó lanh chanh rửa bát nhỏ kệ luôn tay lướt cái điện thoại hý hoáy, làm nó phát bực chả khác gì mấy năm về trước cái lúc mà vô quán nó nghe nhạc uống cafe.
– Giờ cũng chưa muộn lắm, muốn đi đâu chút không?
Nó dò dò.
Nhỏ nhìn chằm chằm nó, hơi nhếch môi.
– Muốn rủ gái đi hẹn hò mà vầy à?
Nó ngớ người ra. Nhỏ bỏ điện thoại xuống rồi tiến gần đến nó, gần quá rồi nó tiến lên cái là hai đứa hôn nhau liền luôn, nó thở dốc, nhỏ thơm quá… viễn cảnh quái gì đây.
– Muốn đi thật không hay ở nhà…
Vừa nói xong nhỏ thúc mạnh vô bụng nó liền, làm nó tỉnh ngơ ngác. Chợt cười cười rồi đi vô wc. Tưởng con nhỏ lạnh lùng này có mỗi trạng thái thôi chứ.
Rục rịch cái xe, nó đèo con nhỏ sau xe dạo phố, nay trang điểm nhẹ với ăn bận đồ kín đáo lắm, váy dài luôn chả biết tả sao mà nhìn nhỏ trẻ ra vài tuổi so với lúc đi làm, vẫn cái màn ôm eo nhưng tối nay có vẻ chặt hơn. Nó có hỏi nhỏ khi qua vài quán cafe, nhỏ đều không muốn cho đến khi một quán ăn vặt vỉa hè hiện ra.
Hai đứa cũng không gọi gì nhiều toàn ba cái thứ hoa quả xanh, con gái ai cũng thích thứ này thì phải. Nó nhìn đường nhỏ nhìn nó, lâu rồi mới có cảm giác hẹn hò nhẹ nhàng như vậy.
– Nè…
Nhỏ P. A kéo tay áo nó, trông nét mặt hiền đến lạ luôn, khuôn mặt này đây là lần đầu nó thấy.
– Sao?
– Đừng yêu em nha…