Phần 29
(Lễ thành hôn: Chú rể Nguyễn Hải Minh – Cô dâu Từ Phương Anh)
…
Trời rét sớm, hai đứa chia nhau ra ở hai nơi cho đúng thủ tục. Em ở trên đó, nó dưới quê. Lũ bạn nó về sớm đến nỗi nó ngạc nhiên, thằng Khánh, với Tuấn, Quang ở với nó… Mấy thằng Hoàn, Tùng ngủ với Thằng Long, dưới quê nó dễ tính, thằng Long bảo bạn mày cũng là bạn tao, họ về hết nhà nó khi hôm bắc rạp tại cái xóm nhỏ. Gặp lại mấy anh em thời đại học, ôm nhau, trao nhau từng cái vỗ vai và bắt tay.
– Mấy ông về sớm dữ ta, đã đến ngày đâu?
– Ông nổ phát đạn đầu tiên… Chả về sớm, về còn tâm sự… haha. – Thằng Tùng cười thô bỉ với bộ răng đượm màu lúa chín.
– Về sớm vì nhớ nhau, hẹn anh em hết rồi… Thằng nào cưới đầu tiên cho làm trưởng lão. – Thằng Khánh, vua công nghệ, cũng là thằng lớn tuổi nhất hội. Nghe đâu bảo giờ đang có một tiệm sửa laptop bên Thái Hà.
– Hello, bạn hiền…
Thằng Tuấn, thằng bạn thân nhất của nó trong đám đại học. Mặt cu cậu già dặn đi với chòm râu quai nón mỏng, hai thằng ôm nhau một cái thật chặt thay cho lời nói. Mấy thằng đứng cạnh vỗ vai, ai cũng biết nó trải qua điều gì, và nhóm bạn đều mừng cho nó.
Mấy thằng về giúp được bao việc, từ bắc rạp kê bàn ghế và dọn dẹp, xong tiếp chuyện với bố mẹ, cô chú anh em họ hàng nó. Mọi người đều quý mến mấy ông thần này, mồm suốt ngày chửi bậy nhưng rất lễ phép với người lớn.
– Thằng ranh này, chơi cùng được mấy cháu, chú cũng mừng… Mấy thằng chơi với nhau, ngày cưới về giúp gia đình cô chú nhiệt tình quá.
– Dạ… Không có gì đâu… Minh nó tốt tính anh em quý mến nhau thôi ạ…
Nó ngồi trong nhà đun ấm nước để mời khách khứa nhìn, lòng vui đến lạ. Mọi việc đã xong xuôi, buổi sớm trước ngày cưới, nó tâm sự với em rất lâu, hai đứa giọng hồ hởi cứ run run vì mai đã rước dâu. Xong nguyên ngày làm cỗ bàn để tiếp khách, Mấy thằng bạn, chạy đi chạy lại nó kệ. Ngồi một mình trong buồng tối với bộ vest, đầu nó nghĩ đến ai nó chẳng dám nói. Ngày mai là ngày nó cưới rồi.
– Ủa sao vậy? Thằng Tuấn tìm được nó, ngồi bên cạnh.
– Không sao…
– Chuyện về Ly à? Bọn tôi biết hết rồi, Phương Anh có nói bảo giúp khuyên nhủ ông… Nhưng tôi không nói, tôi biết tính ông. Ông không làm mọi người thất vọng đâu nhỉ?
Nó im lặng. Chẳng ngạc nhiên. Vì ngoài Tuấn ra, em chẳng nhờ nổi ai. Phương Anh sợ mất nó.
– Đôi khi phải mặc đời, biết chuyện tôi cũng giật mình… Nhưng cái gì cũng có thể xảy ra, đành kéo hết anh em về sớm với ông xem sao… Đời bắt mình thế nào, mình phải như vậy. Không suy nghĩ nữa, mai đã là chú rể rồi… Cũng già rồi đấy, yêu đuối mãi sao được… giờ ông phải toàn tâm toàn ý nghĩ đến vợ, đến gia đình, tương lai…
Nó quay qua nhìn thằng bạn, trước đây là một thằng đầy sự ngông cuồng, giờ chững lại. Do môi trường làm việc ép thằng Tuấn phải trưởng thành, từng lời nói hay cái vô vai, khiến nó bừng tỉnh.
– Cảm ơn…
– Ừ… Thôi không nghĩ nữa, mặc đồ rồi ra tiếp khách. Sờ lên cổ mà xem…
Nó sờ sờ, chả thấy gì. Thằng Tuấn phá ra cười.
– Không thấy cái gì à?
– Không…
– Cái gông đấy… Haha, dốt đeo rồi thì nó vô hình…
Nó phì cười khoác vai thằng bạn đi ra.
– Nay say đi, rồi tối qua nhà gái quẩy… Vui lên, sau này ít được gặp nhau lắm…
– Ừ… Say chứ!
Lăng xăng nghe lời chúc tụng và tiếp khách, mấy thằng bạn đại học nó cùng thằng Long ngồi chung một mâm cứ dô miết, nhà nó ăn sớm để đến nhà gái vì xa… Cái vụ bưng tráp cũng chẳng có vì khoảng cách xa nên chở thằng lên nhà gái từ lâu rồi. Gần tối, nhà trai bắt đầu đi, chủ yếu là thanh niên phi hết xe lên nhà gái…
Cổng nhà em trang trí đẹp, hai bên màu trắng với khung rào bao quanh toàn hoa lá cành, dưới thì trải thảm cỏ xanh bằng nhựa… Em đứng bên ngoài cổng, tay cầm đóa hoa, trang điểm nhẹ, bộ váy cũng không to cầu kỳ như hôm cưới chính… Ánh mắt của em đang chờ đợi, nụ cười trên gương mặt của em rạng rỡ hơn khi thấy nó, mấy đứa trẻ tay lăm le quả pháo giấy bắn khi nó nắm tay em dẫn vào. Thằng MC bên em gào to, khi thấy nhóm bạn bè của nó… Nhạc nhẽo bật lên, hai đứa nắm tay nhau chẳng rời… Mấy đứa bạn lên sân khấu nhảy nhót rung lắc như cắn thuốc, mặt ai cũng hồ hởi. Nó thấy rất nhiều con người với từng kỷ niệm khác nhau nhìn hai vợ chồng nó, ánh mắt đều vui mừng hạnh phúc, Chị Huyền, Anh Vinh, nhỏ Đậu, Chi, có duy nhất một người… Ly, cô ấy ngồi một góc sâu cuối rạp đủ để cho mọi người không ai để ý được, nay cô ấy trang điểm rất đậm, một bộ đầm màu đỏ bó sát quyến rũ chết người cô ấy đẹp hơn nhiều năm về trước, tóc dài uốn xoăn nhẹ, khi mắt nó hướng về Ly, cô ấy chỉ cười nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, nhưng đôi mắt đó, chỉ một rung động nhỏ thôi cũng sẽ làm nước mắt chảy ra. Nó đáp lại cô ấy bằng nụ cười buồn và sánh vai với em đi tiếp nước. Qua rồi…
– Lâu không gặp lại chú… Hơi nhiều sẹo mà vẫn đẹp trai hehe… Chúc mừng hạnh phúc hai vợ chồng! Anh Vinh bắt tay nó.
– Chúc anh chị hạnh phúc nhé! – Nhỏ Đậu giờ đã thành thiếu nữ, đẹp chẳng kém chị ngày xưa.
– Chúc hai người hạnh phúc nhé, phải tốt với nhau đấy! – Chi mắt đỏ hoe miệng cười rạng rỡ.
Chị bỗng đứng dậy, ôm cả hai đứa lại, giọng nhẹ nhàng.
– Cảm ơn hai em đã đến với nhau… Chị biết là ngày vui của hai đứa… Chị không được như này… Nhưng… Hức… Phải sống hạnh phúc, phải tốt với nhau… Dù thế nào cũng phải thật tốt nghe không… hức…
Nó không biết chị xúc động về điều gì, em cũng ngạc nhiên. Nó buông chị ra. Xoa đầu chị bằng cái chiều cao khiêm tốn của mình.
– Yên tâm, nhóc sẽ làm mọi thứ để sống thật tốt đẹp… Nhóc biết chị lo cho nhóc, nhưng chị à… Nhóc lớn rồi, cảm ơn chị về mọi điều chị đã làm cho vợ chồng nhóc nha…
Tiếng nhạc ồn ào, lòng nó rối bời vì cảm xúc, em rời nó ra đi rót nước, nó cũng chạy vạy cho đến đêm. Khi muộn, nhà trai về. Nó hôn vội em rồi về cùng mấy thằng bạn ngủ để mai lấy sức đón dâu. Nhưng rồi, lại nằm tâm sự cả đêm với mấy ông thần, hàng loạt câu chuyện sau khi ra trường, họ tâm sự với nó. Vui có, buồn có, gian truân có… Chung quy, thằng nào cũng có một công việc dù trải qua bao chuyện, nó mừng thầm.
Một số người ngày đón dâu mới đến kịp với nó. Tâm về sáng hôm đó cùng bác Chung và bác Tám, em cười hiền hậu mà ôm nó thật chặt. Tay sửa lại cổ áo cho nó, và bông hoa cài ở ngực áo vest cho ngay ngắn.
– Hôm nay… anh đẹp trai quá… Phải hạnh phúc nha anh…
– Tất nhiên… Em cũng sớm cho anh ăn cỗ đi chứ nhỉ?
– Hihi, biết đâu là sang năm đấy chứ…
– Anh đợi!
Anh Quân trợ lý cũ cũng về, ảnh bắt tay nó và chúc mừng như người bạn thân lâu không gặp rồi lại tìm anh Cương bàn bạc gì chẳng rõ. Thanh Hoài cũng về, tay bế một cậu nhóc.
– Khiếp chưa, lùn cũng chịu lấy vợ rồi hở…
– Lấy chứ, em có con rồi mà không cho anh lấy vợ à…
– Chào bác đi con!
– P… ác…
Thằng cu chưa nói sõi, nó xoa đầu. Cười, lòng xốn sang, thời gian trôi nhanh thật.
– Thôi vô ăn bữa cơm xong lát đi đón dâu với anh!
– Đi chứ! Xem cô dâu đẹp bằng em không?
Chuyến xe xuất phát với ngổn ngang người, anh Cương đèo nó đi xe riêng. Xe của anh mà trang trí hoa hoét trông đẹp phết.
– Lấy vợ thì phải bình tĩnh không giật mình đấy!
– Rồi ôi, đời này còn gì làm em ngạc nhiên nữa đâu?
– Ừ to mồm đi ông tướng!
…
Trước thảm cỏ xanh được phủ trên sàn gỗ, hai bên là hai bộ loa dành cho ban nhạc đêm qua đang phát một bản tình ca ý nghĩ gì đó, đằng sau là tấm bạt trắng ghi tên của hai đứa và chữ Lễ Vu Quy. Lão MC hắng giọng.
– Mời cô dâu và chú rể lên sân khấu!!
Em cười, bộ váy cưới diễm lệ khiến nó phải cầm tay em đỡ lên, trên đầu em còn để dành cho một cái vương miện nhỏ, em đẹp như một nữ hoàng kiêu sang, bước ra từ trong truyện cổ tích nó ngắm vợ mình đến ngẩn ngơ. Cả đời nó chẳng quên hình ảnh này, em đẹp nhất trong bộ váy cưới. Người con gái trước mắt là vợ nó.
… Đeo nhẫn cho nhau. Nó nhớ mãi.
– Này… Anh yêu em, làm vợ anh nha…
– Em đồng ý!
Cảm xúc nó mong đợi khi nó lời yêu, em chẳng đợi MC nói nhào vào ôm cổ và hôn nó như lột xác khỏi sự bẽn và lạnh lùng. Ngoài lời trêu của thằng MC.
– Cô dâu không thể chờ để được đón về nhà chồng nữa… Mời quý vị cho tràng pháo tay!
Hai đứa hôn khá lâu mới rời nhau ra, mọi ánh mắt, phía dưới tất cả người thân quen đều cười và vỗ tay. Nó hân hoan hạnh phúc. Mọi người ở đây, vẫn theo dõi và bên cạnh nó cho đến ngày này. Cảm ơn tất cả…
Đám cưới xong xuôi, hai đứa lại thu dọn đồ đạc dần dần để lên trên đó, mọi thủ tục sau khi về nhà trai hay lúc rước dâu chẳng có gì đáng kể, cổ em cũng nặng trĩu những kiềng vàng hai bên gia đình tặng, cả hồi môn lẫn quà cưới. Phong bì thì đầy cả cái hòm hình trái tim ngoài cổng, bố mẹ hai bên cũng chẳng quan tâm vì xác định cho hai vợ chồng nó hết. Nó cũng mệt mỏi, hai đứa ôm nhau ngủ từ tối đến sáng hôm sau mới dậy. Lúc tỉnh, thì ra ngoài đã thấy mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng từ lúc nào. Tất cả bạn bè, người quen đều về từ chiều hôm rước dâu, còn mỗi hai vợ chồng nó và bố mẹ, gia đình anh trai.
– Khiếp, lão Vương nói nhiều quá… Hôm qua con có thấy bố con khóc không haha?
Cả gia đình nó đã xưng hô khác với nhau, bố mẹ dần gọi em bằng con. Em hơi ngượng nhưng vẫn cười cười.
– Dạ bố con xúc động toàn vậy, thế hai bố nói chuyện gì mà lâu thế? Con thấy hai người ngồi một góc uống rượu với nhau.
– Ăn đi nè con… Toàn đồ cỗ bàn phát ngấy lên được, thịt thà chất đầy tủ lạnh mà chiều qua còn chia bớt rồi đấy. Ăn đi rồi nói chuyện… Mới ngủ dậy chắc đói chứ, thằng kia qua mẹ thấy nguyên uống rượu chả ăn uống gì cả…
Mẹ nó đẩy cho vợ và nó hai tô phở nghi ngút, hai đứa bụng cứ ọt ọt… Ngồi ăn ngon lành. Chắc em ngứa tay, nên lấy cả chanh, dấm, ớt, hạt tiêu đủ thứ cho vô bát. Cái thói quen đáng sợ. Mẹ nhìn mà chẳng thắc mắc chỉ ngạc nhiên chút. Thêm cái khoản ăn thịt gà nhưng chỉ ăn thịt trắng còn da gắp hết sang bát nó nữa chứ.
– Sao… cảm nghĩ của người mới lấy vợ ra sao?
Nó sặc cả thìa nước phở. Em cũng tủm tỉm vừa ăn vừa lom khom nhìn nó cười.
– À… Có gì đâu. Thấy không khác gì lúc trước… úi da! Sao cấu anh?
– Tao lại tát cho mày cái bây giờ… Con bé nó hiền ngoan, mày coi sao coi. Lớn rồi, sau lo cho cả nhà chứ không phải mình mày đâu nhé. Nó ở ngoài này với mày, mày bắt nạt nó tao không cho mày về đây nữa đâu.
– Con cũng hiền khô à…
– Phương Anh này… mẹ bảo, giờ mẹ cũng nhờ con chăm sóc nó cả đời rồi… Mẹ nuôi nó đến đây thôi, số nó cũng khổ, nhưng không được hiền quá… Cái gì không đúng về quê mách mẹ. Hết tiền tiêu mẹ cho…
– Bà già này… Ăn đi, chồng xin mua bao thuốc không cho, cứ to mồm.
Em tủm tỉm, chị dâu bế thằng bé con lên nhằn miếng thịt nạc cho nó. Cũng khúc khích.
– Bà nội quý mỗi cô Phương Anh thôi nè… Lúc chị về chẳng thấy bà nói thế đâu.
– Chị về thì mẹ cũng lo hết cho từ A đến Z, thằng này cũng bà trông cho anh chị đi làm rồi. Em nó mới về còn gia đình ở xa… Phải ưu tiên em nó chứ lại, rồi ít nữa nó cũng lên ở riêng… Mỗi hai ông bà, không bảo thế biết bao giờ nó mới về cái nhà này nhỉ?
Mẹ nó nói cũng chí phải, thằng tham công tiếc việc như nó mà không thật sự nhớ nhà cũng chẳng về, căn bản hai đứa đều làm ở trên.
– Hihi con nói vậy thôi chứ bà lúc nào chả chu toàn hết việc… Anh bón cho con đi em xuống lấy thêm phở… Gớm cô chú đêm qua làm gì sáng nay dậy muộn thế? Sớm cho bà thêm đứa cháu đi nhé…
Chị dâu nó trêu, em ngại đỏ mặt cúi xuống chẳng nói gì. Nó cũng cười. Nhớ lúc hôm qua, bố mẹ vợ với anh Thanh dặn dò nó nhiều lắm, nhưng mỗi cái nó say nên câu được câu mất. Nhớ mỗi ông Thanh, qua đi đám cưới em đẹp trai hơn cả chú rể, nhà em ai cũng dìm hàng nó cho được.
– Ăn thêm không?
– Dạ em no rồi… Chiều lên nhé anh, chuyển đồ sớm với có chút việc…
– Ừ…
Nó biết việc này là gì, Chi và chị Huyền, cùng Ly ở chung một khách sạn. Họ tâm sự gì với nhau, nó không biết em cũng không biết. Em bảo em không quan tâm nữa, giờ em là vợ nó. Chuyện em quan tâm giờ là chuyện hai đứa thôi, em hiểu họ cũng chỉ là bạn. Còn đời này em ở bên nó rồi. Chẳng để ý được nhiều.
– Thế chiều hai vợ chồng mày lên à?
– Vâng.
Ông anh ruột nó kéo nó ra sân uống cốc trà khi vợ nó lúi húi dọn đồ ở bên trong. Anh vỗ vai căn dặn nó đủ thứ. Bỗng ông vuốt tóc thở dài.
– Làm gì thì làm, thi thoảng cũng về. Hai ông bà ở một mình buồn, gọi anh miết mà anh bận. Mà mẹ sợ chú bận không dám gọi nghe không, ít nữa có con cái bận bịu hơn lúc đó còn chẳng về đâu. Anh nói trước. Ông bà thương con nên nghĩ cho ông bà tý. Có vợ rồi suy nghĩ trưởng thành nghe chưa?
– Dạ em hiểu mà…
…
Một góc ghế khuất nhà cô dâu, nó với Chi đứng nói chuyện mà chẳng ai để ý.
– Thật ra em cũng không biết Ly nó còn sống, khi em ở bên kia buồn buồn. Vô lại cái ứng dụng blog và trước mấy người bọn em hay chia sẻ ảnh rồi, trò chuyện này nọ. Em thấy cái acc của Ly online, em mới giật mình ngồi đọc. Thấy chia sẻ đúng những chuỗi ngày đi phẫu thuật và ở bên Nhật như nào, đọc thấy thương nó quá mà không nghĩ bạn mình còn sống… Rồi em nhắn tin. Mới đầu dấu, nhưng em kể hết chuyện của anh ra mới bắt đầu gọi cho em sụt sùi, xin em dẫn về gặp lại anh… Thế hai người giải quyết sao?
– Ừ thì cũng hẹn nhau nói vu vơ vài câu, Ly muốn quay lại nhưng…
– Nhưng anh có vợ rồi… Thế anh còn yêu nó không?
– Nếu mà bảo là yêu thì anh không dám trả lời… Nhưng thương thì rất thương, đôi khi anh nhớ nhiều lắm mà toàn kỷ niệm giữa hai đứa thôi. Cứ nhìn thấy Phương Anh là anh lại dằn lòng…
– Em cũng không tính nói cho Phương Anh biết đâu, bởi em biết nói ra Phương Anh sẽ lo lắng, nó sợ mất anh lắm, mà không nói tự nhiên dẫn Ly về thì quá nhẫn tâm với hai người… Phương Anh từ lúc đầu gặp anh ở quán coffee đã kể cho bọn em chuyện thời xưa của hai người, nhưng chính nó tự gạt đi bảo do thời trẻ con, anh cũng chẳng nhớ nó là ai nên cứ vậy với anh đó, chứ ai nhìn chẳng hiểu nó thích anh như nào… Rồi Ly cũng thích anh, họ để anh chọn dẫu Phương Anh chẳng dám nói gì… cứ lẳng lặng yêu vậy thôi… Thế rồi anh chọn Ly, cách yêu của Ly mạnh mẽ cuốn anh theo… Đợt đó Phương Anh nó khổ lắm, ở trong Nam mà cứ trốn ra đây miết gặp anh chút lại về thôi… Toàn nói dối bảo đi học chứ học hành gì đâu…
Nó nhìn em trong bộ váy cưới vẫn cầm cái ấm nước đi rót cho từng bàn. Mặt có vẻ cố gắng lắm.
– Phương Anh… Nó hy sinh quá nhiều, còn Ly… Bị mất quá nhiều… Em chẳng dám cho anh lời khuyên, nhưng đám cưới này của anh. Em vẫn ủng hộ anh như ngày đầu.
Chi nhoẻn miệng cười. Nó cảm ơn ngôi sao đó như duy nhất trên bầu trời có mình Chi là sáng rực rỡ nhất.
…
Một chỗ khác, nó ra gặp chị. Mỗi người nó muốn một chút riêng tư với họ, người phụ nữ này đã tạo lên một tương lai có nó và em… Nó thở dài hỏi về câu chuyện của Ly.
– Chị chẳng dám can dự vào chuyện đó, nhưng bé Chi cứ khăng khăng vì thương bé Ly quá… Dẫu sao, chính chị là người dẫn nhóc tìm lại Phương Anh, sau lần đó nhóc phũ với bé Phương Anh… Nên Phương Anh nhất quyết về trong Nam định không bao giờ gặp nhóc nữa, ai ngờ nhóc tồ này tự mò vào. Chị nghĩ bảo, có duyên đến thế thì sao không tác hợp thêm lần nữa? Thế là chị dụ nhóc đi gặp Phương Anh đó chứ, biết thế nào cũng yêu nhau mà.
Chị khẽ kéo vạt váy sang bên để che đi cặp chân dài trắng nõn khỏi ánh mắt hau háu của đám đàn ông khách mời.
– Chị thấy em quyết vậy đúng không?
– Không biết… đời nhóc, nhóc quyết sao chẳng đúng. Sai hay gì nhóc chịu chứ chị chịu đâu mà, nhưng… Đừng làm bất kỳ điều gì khiến mình hối hận hay tiếc nuối nữa, tuổi của nhóc không được quyền hối hận nữa đâu.
– Dạ…
– Nhưng nay là ngày hạnh phúc hai đứa kia mà, đừng lo lắng quá… Bé Ly cũng bình tĩnh chấp nhận rồi… Đừng lo nha.
…
Sân bay rộng lớn hút vào theo ba con người nhỏ bé, hai người đang nắm tay nhau. Một người thì kéo lê chiếc vali ảm đạm, cô ấy đi trước. Nó và vợ ngần ngại đi theo sau.
– Đến đây thôi… Em phải đi rồi, Chúc hai người hạnh phúc nha… Có lẽ lần cuối em về Việt Nam, nơi này không dành cho em nữa… Xin lỗi hai người rất nhiều. Em đã ngu ngốc bởi vì nghĩ tình yêu đó còn của em, trong thâm tâm em, có mỗi sự nhỏ nhen và ích kỷ, em chỉ muốn dành lại anh mà quên mất… Chuyến đi này em về là để dự đám cưới của hai người…
Hai vợ chồng nó im lặng chẳng nói, bỗng dưng khuôn mặt của Ly không buồn nữa mà em cười nhẹ nhàng.
– Mày phải hạnh phúc nghe không… Tao xin lỗi… mong mày hãy chăm sóc và ở bên anh, giúp tao làm những điều tao chẳng làm được. Còn anh… Mọi thứ về em, mong anh hãy quên hết đi, đừng bấu víu vào những điều em nói và làm cho nó trở lên đặc biệt nữa, gió, hoa gì đó, phải quên hết, nghe không… Chỉ cần anh làm tốt một điều, thật mạnh giỏi và làm cho vợ anh hạnh phúc.
Bước chân lầm lũi của Ly khiến nó bần thần, đông người sao vai em gầy và dáng hình đơn độc, đời này nó mất em đến hai lần. Chẳng biết sao nước mắt nó chảy. Chỉ biết nhìn theo để mình tạm biệt em một cách biết ơn và tôn trọng nhất.
Sân bay Nội Bài ngày đông em đi, rét hơn ngày đầu em đến.
Tạm biệt em, người dưng mà anh lỡ thương hết trọn một đời…
— Hết —