Phần 100
– Này! Làm sao thế?
Sơn mở mắt ra. Thấy tôi đang nằm tròn mắt nhìn nó. Đang ngủ nửa đêm mắc tè không chịu được. Dậy xả xong đi vào nằm, nghe tiếng sụt xịt ngoảnh lại thấy nước mắt nó rịn rịn trên khóe. Sợ nó lại gặp ác mộng như đêm trước tôi vội lay gọi.
– Em không sao! Tưởng đại ka ngủ rồi! – Nó bối rối nằm xoay người lại.
– Có gì muốn nói với tao không Sơn?
Không thấy nó trả lời. Tôi thở dài, vắt tay lên trán nhìn lên trần nhà. Phải chăng trong tâm trí nó đang có một cái gì đó đấu tranh dữ dội lắm nên mới có thể đẩy một thằng cục súc khô khan như nó vào tâm trạng như vậy? Phải chăng cuộc sống của nó bên đó có những điều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi? Nhưng dù có là gì đi chăng nữa, nó chẳng chịu chia sẻ thì tôi cũng chẳng biết làm gì để tâm sự với nó cả.
– Đại ka này! – Bỗng nó cất lời phá tan bầu không ý im ắng.
– Sao nào? – Tôi như mở cờ trong bụng. Rốt cuộc thì nó cũng đã chịu chia sẻ.
– Em ôm đại ka ngủ nhé!
– Hả! – Tôi hơi thất vọng kèm theo một cảm giác khó hiểu dì dị.
– Ờ được. Đêm nào ngủ mày chẳng gác tao.
Chỉ đợi có vậy nó quay lại quàng tay qua người tôi.
– Có lẽ em đã yêu Hằng rồi! – Nằm được một lúc nó lại mở lời.
– Chắc không?
– Em nghĩ là chắc!
– Cho nó biết chưa!?
– Em cũng không biết phải làm thế nào nữa. Chúng em đồng cảm, nhưng hai đứa ở hai thế giới khác nhau hoàn toàn. – Nó thở dài.
– Mày quan điểm như thế là rất dở!
– Sao ạ!
Tôi đưa tay lên nắm nhẹ vào cánh tay nó đang quàng qua ngực mình.
– Ngủ đi! Sáng mai dậy sớm qua đón Hằng đi cùng với mọi người. Tao sẽ cho mày biết mày thuộc về thế giới nào.
Hai thằng chuẩn men ôm nhau ngủ kể cũng lạ. Nhưng đôi khi những cái ôm là sự cần thiết để sẻ chia những nỗi lòng, những tâm trạng đang rối bời. Tôi chẳng biết cuộc sống trong thế giới ngầm của nó phức tạp và khốc liệt đến nhường nào, bàn tay của nó vấy máu đến đâu?
Nhưng tôi biết chắc một điều… nó là bạn của tôi… và sẽ mãi là như thế.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng gáy khò khò của nó xen ngang. Tôi ngoảnh nhìn, thấy nó ngủ ngon lành từ lúc nào rồi.
“Thế giới mày thuộc về chỉ đơn giản có vậy thôi Sơn à! Không có máu, nước mắt, và những cơn ác mộng!”
Tôi mỉm cười nhắm mắt, tiếp tục thiếp đi trong tiếng tích tắc đồng hồ…
Đã qua ngày mới rồi…
…
– Mày làm cái quái gì thế?
Tôi trố mắt nhìn thằng Hòa lúi húi cuốn túi giấy bạc nướng đã bọc mấy miếng thịt tẩm ướp gia vị vào ống xả rồi buộc lại cẩn thận.
– Đặc sản đấy, hôm trước tham khảo ông anh dân du lịch bụi chuyên nghiệp, ông ấy chỉ cho món này.
– Chín được không? – Tôi tò mò.
– Tầm khoảng 70km là ăn được rồi!
– Nhưng mà kinh lắm, bụi đường bẩn bỏ mẹ! – Tôi lè lưỡi.
– Bọc qua một lớp giấy nướng rồi lấy đâu ra mà bụi!
– Thế mày không tính mấy cái chất độc hại từ pô nó ám vào nữa à. Ăn vào lỡ tẩu hỏa nhập ma thì sao?!
– Không chết được đâu mà sợ! Mà 2 thằng kia đi mượn xe lâu thế nhỉ? 7h sáng rồi đấy!
– Chắc đang về rồi mà – Tôi cũng nhìn đồng hồ.
Sáng nay Sơn dậy sớm cũng với Lâm qua chỗ Thanh mượn xe, cuối cùng thì nó cũng đã quyết định đi cùng với chúng tôi. Có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để nó có thể nhìn nhận lại mọi vấn đề trong cuộc sống để mà đưa ra những quyết định quan trọng cho tương lai sau này của chính bản thân nó. Giờ tầm tuổi này rất khó có thể khuyên nhủ ngoài chính bản thân nó nhận định ra được cái gì mới là tốt cho cuộc đời.
Tôi với Hòa buộc gá đồ đạc vào xe xong xuôi rồi thì Lâm mới phi xe về cùng với Thủy. Chỗ nhu yếu phẩm còn lại xe Lâm chở nốt. Lâm bảo qua đón Hồng và nàng trước rồi hẹn Sơn ở cầu Trắng Hà Đông. Sơn qua đón nốt Hằng, tất nhiên rồi. Vậy là mọi thứ đã xong đâu vào đấy.