Phần 107
Tổng kết lại một ngày tuyệt vời chẳng có gì hay hơn là trên bàn nhậu. Trong hơi men nồng, mấy thằng say xưa tán phét về những điều lý thú mới được khám phá trong ngày. Mấy nàng cũng cao hứng buôn chuyện bên vò rượu cần, nàng nào mặt cũng ửng hồng.
Sơn với Hằng đã hòa đồng hơn rất nhiều. Có thể nhận thấy rõ niềm vui và hạnh phúc trong đôi mắt của hai đứa sau khi vượt qua những ngại ngùng để đến với nhau. Phải chăng đó là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời Sơn để có thể giữ nó ở lại với cuộc sống vốn dĩ thuộc về nó. Chứ không phải thế giới ngầm phức tạp bên Đông Âu?
– Tình hình sao rồi? Chia sẻ cho tao biết đi!
Tranh thủ ra nhà vệ sinh, tôi vội hỏi nó.
– Như vậy rồi mà đại ca còn hỏi! – Nó gượng cười.
– Chính thức rồi đấy?
– Vâng!
– Vậy là giờ tao không phải mất công khuyên nhủ mày nữa! Đúng không?
– Em cũng chưa biết phải nghĩ như thế nào nữa, nhưng em không hối hận khi đến với Hằng. Đời em chưa bao giờ trải qua những cảm xúc tuyệt vời này!
– Giờ mày đã có thêm sự lựa chọn rồi! Tao tin là mày biết mình phải làm gì? Hãy sống một cuộc sống đúng nghĩa Sơn ạ. – Tôi vỗ vai nó.
– Em hiểu… thôi mình ra ngoài uống tiếp chứ!
– Tất nhiên rồi.
Sau cuộc nói chuyện chóng vánh. Chúng tôi lại trở lại bàn nhậu. Sự cao hứng của niềm vui luôn là chất xúc tác để đưa thêm chất men vào người. Chúng tôi uống nhiều, nói nhiều hơn hôm qua, hôm nay đổi sang món rượu Sán Lùng. Mấy nàng cũng chẳng gàn, vì biết có gàn thì cũng thế mà thôi. Với lại rượu cần tuy nhẹ, nhưng cũng đủ khiến hội con gái các nàng líu lưỡi rồi.
Bởi vậy nên chẳng mấy chốc mà mấy thằng đều say mềm người. Khó khăn lắm các nàng mới dìu được chúng tôi về phòng. Tôi về tới phòng cái là nằm vật ra chẳng biết trăng sao gì nữa luôn…
– Đã bảo uống ít thôi, anh chẳng chịu nghe em gì cả!
Trong cơn mê man vẫn nghe loáng thoáng tiếng nàng trách móc, rồi có bàn tay mềm mại chườm khăn ướt vào trán. Một cốc nước chanh có ống hút kê vào miệng, tôi vô thức mút chùn chụt, từng dòng nước mát lạnh cũng phần nào vơi bớt đi cái cồn cào trong người. Nhưng cũng chẳng làm tôi mở mắt nổi trong sự vật vã…
…
Tôi chỉ loạng choạng bừng tỉnh khi nhận thấy mùi hương thoang thoảng của nàng vẫn còn ở bên mình. Và thân hình mềm mại quen thuộc khẽ cựa quậy trong lòng. Chẳng lẽ tôi lại mơ lần nữa sao?? Không phải vậy chứ!?
Tôi vội mở mắt ra, đầu vẫn nhức như búa bổ theo mỗi nhịp giật ở hai bên thái dương. Trong bóng tối, tôi chẳng nhìn thấy gì, ngoài tiếng điều hòa vẫn đang ro ro chạy.
Nhưng vòng tay tôi vẫn đang ôm một người. Không phải thằng Hòa đâu! Tôi nhẹ nhàng rón rén sờ nắn lại một lần nữa, tấm lưng mềm mại với vòng eo thon đã khẳng định điều đó rồi. Tôi tỉnh hẳn luôn.
Chẳng lẽ mọi người đã cơ cấu lại chỗ ngủ để cho mấy nàng tiện chăm sóc người yêu sao??? Tôi tạm bằng lòng với câu hỏi đi cùng câu trả lời luôn ấy.
Nhưng để chắc chắn tôi vẫn đưa tay lên véo mạnh vào má mình một lần nữa.
“Không phải là mơ” – Sự đau điếng khiến tôi mừng rỡ khôn tả. Tôi lại vòng tay qua ôm lấy nàng. Nín lặng nghe hơi thở đều đều đang phả vào ngực mình.
– Anh làm gì thế, ngủ đi!
Bỗng tôi nghe tiếng thì thào ở giường bên, là giọng cái Thủy.
– Anh không ngủ được! – Thằng Lâm cũng thì thào có vẻ gấp gáp.
– Nào! Vô duyên!
– Thôi mà…
– Em đã bảo thôi, nhỡ hai người kia biết thì sao? Để tối mai đi!
Tôi nín thở nghe hai đứa nó thậm thụt với nhau.
– Không tối mai được… hai đứa nó ngủ say rồi!
– Anh say rồi… đã bảo không uống mà, bực cả mình! – Cái Thủy cáu gắt.
– Say mới khổ thế này! – Lâm vẫn năn nỉ.
Tôi thấy có tiếng loạt soạt. Tim bỗng dưng nhảy thình thịch trong lồng ngực.
– Nào! Nào! Làm cái gì thế…
Cái Thủy đang nói bỗng im bặt. Tôi nghe tiếng thằng Lâm suỵt khe khẽ.
– Buông em ra… ối! – Tiếng kêu rên của Thủy như kiểu đang bị bịt mồm hay sao ý. Tôi dỏng tai đoán vậy. Bất giác mồ hôi tôi vã ra, mặc dù điều hòa đang để nhiệt độ lạnh.
Từng tiếng hổn hển mặc dù đã cố kìm, nhưng trong không gian tĩnh lặng. Làm sao mà không nghe thấy cơ chứ. Hai cái đứa chết tiệt này…
– Hụ! Hụ! Hụ – Tôi vội giả vờ húng hắng ho.
Có tác dụng ngay, tiếng hổn hển im bặt tức thì. Hình như chúng nó đang nghe ngóng tình hình.
– Em đã bảo rồi mà, buông ra đi!
– Nó chỉ ho thôi chứ có gì đâu!
– Anh ấy sẽ tỉnh nếu em la lên bây giờ đây này – Cái Thủy dứt khoát.
– Thôi được rồi, được rồi. Tối mai nhớ đền cho anh đấy nhé! – Thằng Lâm cũng phải xuống nước.
Chúng nó thì thào lần nữa xong, thì nghe thêm vài tiếng loạt soạt. Rồi không gian tĩnh lặng lại quay trở lại. Tiếng điều hòa chạy lại độc quyền phát ra âm thanh duy nhất trong phòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi đã dẹp yên được “chiến sự” bùng phát trong đêm.
Nhưng tôi đâu thể ngờ, giải giáp được nguy cơ ở nước ngoài. Thì tình hình trong nước lại rối ren. Bộ đồ ngủ mỏng manh nàng đang mặc khiến tôi cảm nhận rõ rệt cơ thể nàng hơn bao giờ hết.
Nằm được một lúc, cố ngủ mà đầu óc lại phản chủ. Cứ tỉnh như sáo vậy.
Tôi thấy căng thẳng theo… rất nhiều nghĩa. Bất giác tôi đưa tay vuốt nhẹ lên tấm lưng ong của nàng. Nội chiến trong nước dần âm ỉ bùng phát theo xúc cảm của bàn tay đang lướt nhẹ theo đường cong tuyệt mỹ. Tôi như muốn ngưng thở khi bày tay mơn đến… dừng lại nơi đùi nàng. Làn da nõn nà và mát rượi ấy không khiến bàn tay của tôi dịu nhiệt hơn… mà nó càng khơi lên những bứt dứt đang ngày càng rõ rệt trong đầu.
Tôi nuốt nước bọt đánh ực…
– “Chắc nàng ngủ say rồi, không biết gì đâu… mình mình…”
Dường như có một giọng nói, hay một sự thôi thúc nào đó đang giục giã trong đầu tôi vậy.
Nó làm bàn tay tôi run lẩy bẩy, mồ hôi nơi lòng bàn tay rịn ướt. Và nó khiến ngón tay tôi rụt rè luồn khẽ vào chiếc quần sooc ngủ của nàng…
Bỗng một bàn tay mềm mại đưa lên bịt chặt mồm tôi. Tôi chưa hết ngỡ ngàng, thì bỗng cảm nhận một phát cắn đau điếng vào vai. Nếu không có bàn tay đang bịt chặt lấy mồm tôi thì tôi đã hét toáng lên rồi.
– Ngủ đi!! – Tiếng nàng nhẹ nhàng thoang thoảng bên tai. Chẳng lẽ nãy giờ nàng cũng thức sao?
– Anh đau quá! – Tôi suýt xoa. Nước mắt trực trào ra, đúng là đau thật. Lúc chiều đôi môi của nàng ngọt ngào là thế mà sao giờ nàng cắn tôi một cách không thương tiếc.
– Cho đáng đời anh! – Nàng đưa tay véo má tôi một lần nữa. Rồi nằm xoay người lại. Kéo cánh tay tôi vòng qua người nàng rồi giữ chặt như để đề phòng tôi manh động lần nữa.
– Anh xin lỗi… anh… – Tôi dụi vào mái tóc nàng tỏ vẻ hối hận.
– Không nói nữa! Anh ngủ đi…
Nghe nàng nói vậy tôi không dám phát biểu thêm gì nữa cả. Bên giường bên, thằng Lâm đã gáy khò khò. Tôi nhẹ ôm nàng… mọi sự hưng phấn đã bị dập tắt ngúm từ lúc bị nàng cắn rồi. Cơn buồn ngủ lúc này nó mới kéo đến…
“Sáng mai đừng trách tội anh nhé, anh biết lỗi rồi!”
Tôi ngượng ngùng lí nhí trong họng rồi nhắm mắt lại…
Mùi hương con gái trên người nàng đưa tôi chìm dần vào giấc ngủ êm đềm…