Phần 110
Chúng tôi bỏ qua tiết mục ăn sáng. Trả phòng nhà nghỉ rồi rời khỏi Mộc Châu. Đi với tốc độ nhanh nhất có thể, trên đường đi tôi tóm lược sơ qua tình hình, mà thực tế tôi cũng chỉ biết gói gọn trong cái tóm lược ấy chứ cũng chẳng biết thêm gì hơn. Đến 8h sáng khi đang nghỉ ở đèo Đá Trắng, tôi điện tiếp về nhà thì bác Phan nói là đã báo công an sau khi biết tôi đang ở Mộc Châu cùng nhóm bạn chứ không phải đang ở Hà Nội. Hiện tại đội hình sự vẫn đang khám nghiệm hiện trường ở nhà tôi, tinh thần của mẹ đã ổn định hơn, sau khi lấy lời khai xong thì đang truyền nước. Tôi tạm thời yên tâm hơn.
– Em à! Khổ quá, mẹ anh đã đủ lắm rồi, em đừng khóc nữa được không? – Tôi quay lại phía sau gắt gỏng.
Bốn chiếc xe phóng như bay trên đường trong vội vã. Khắc hẳn với sự hào hứng lúc đi, lần này khuôn mặt ai cũng tỏ vẻ khẩn trương. Khung cảnh nắng gió vẫn rực rỡ, nhưng thay vào sự hồ hởi háo hức là những lo lắng nặng trĩu bao trùm.
– Khổ thân bác, phụ nữ lại ở nhà một mình thân cô thế yếu. Chắc bác sợ lắm! – Nàng vẫn cứ sụt sịt sau lưng tôi.
– Anh đã sốt ruột lắm rồi, xin em đừng nói nữa! – Tôi ngậm ngùi.
– Em thương bác quá anh à…
– Vậy thì lát nữa về nói với mẹ anh sau. Giờ để yên cho anh tập trung lái xe đi.
Nàng im lặng không nói thêm gì nữa, mà khẽ tựa má vào lưng tôi.
– Cứ duy trì tốc độ thế này thì khoảng trưa là về tới nhà thôi. – Lâm phóng vọt lên nói.
– Ừ, cũng may đường hôm nay vắng. – Hòa nói với theo từ phía sau.
– Đại ca! Ở Phúc Yên anh có xích mích với thằng nào không? Hay là ở Hà Nội??? Em đang tính đến ngoài cướp tài sản ra thì có thể có yếu tố tư thù cá nhân ở đây – Sơn cũng nhấn ga đi ngang hàng với tôi hỏi với sang.
– Tao không, lúc này đừng hỏi tao cái gì cả!
– Em chỉ cần biết thằng nào thì khỏi cần công an! – Sơn hằn học.
– Mày đừng nói nữa! Tao mà biết thì tao… – Tôi gồng mình nhấn mạnh ga. Thật sự căm phẫn thằng khốn nào đã gây ra chuyện này. Tận trong thâm tâm muốn băm vằm nó thành trăm mảnh cho hả giận, nó đánh nó giày xéo mình không sao, nhưng đụng tới mẹ mình là đụng tới điều thiêng liêng nhất trong cuộc đời, sao có thể tha thứ được. Trong cơn giận dữ và uất ức lúc này tôi chỉ nghĩ được đến vậy.
Từng làn khói bụi mịt mù cuộn lên theo những chiếc xe đang lao đi vun vút trên con đường giữa hai bên là cánh đồng lúa xanh mướt. Nắng vẫn chan hòa, gió vẫn thổi… nhưng với tôi… hay nói đúng hơn là trong lòng tôi thì lần này không phải giông bão nữa mà là cơn đại hồng thủy đang ập đến cuộc đời.
…
Đến khoảng tầm một giờ chiều chúng tôi đã có mặt ở nhà, gương mặt ai cũng phờ phạc vì bụi đường nắng gió sau chặng đường dài. Nhưng dường như mọi sự mệt mỏi đều dồn hết vào những lo lắng đang trĩu nặng trong tâm trí mỗi người.
Trước cổng nhà tôi đứng lố nhố hàng xóm láng giềng vẫn đang xì xào bàn tán.
– Hiếu nó về rồi này!
– Sao về muộn thế cháu…
– Khổ thân mẹ cháu quá!!
– Nhà mỗi hai mẹ con… nó đi học nên mẹ ở nhà có một mình… tội nghiệp!!
Tôi loạng choạng rẽ đám đông cũng những lời hỏi thăm dồn dập, chạy xộc vào trong. Hai anh công an hình sự mặc thường phục đang đứng giữa sân bàn bạc ghi ghi chép chép.
– Hiếu phải không? – Một anh thấy tôi liền hỏi luôn.
– Vâng ạ!
– Đi đường xa có mệt lắm không?
– Em không ạ! Mẹ em đâu rồi anh?
– Dì em vừa đưa cô vào viện, cô ấy mất nhiều máu và bị sang chấn tinh thần…
– Trời ơi!! – Tôi khụy xuống. Dọc đường đi cứng cỏi là thế, vậy mà giờ thấy chân tay như bủn rủn, không còn chút sức lực.
– Không sao, vết thương phần mềm thôi, không vấn đề gì đâu em, cứ nghỉ ngơi là sẽ mau bình phục. – Một anh vội xốc nách đỡ tôi dậy.
– Bác có làm sao không đại ca? – Sơn cũng chạy vào cùng nàng và nhóm bạn.
– Tình hình sao rồi? – Hòa sốt sắng.
– Đấy là các bạn em à? – Một anh hình sự hỏi.
– Vâng ạ!
– Cứ bảo các bạn đứng ngoài đã!
– Vâng! – Tôi đưa mắt nhìn nàng khẽ gật đầu trấn an, rồi đưa tay ra hiệu bảo mọi người ra ngoài.
– Rồi, cứ để mẹ em nghỉ lát vào viện thăm sau. Giờ vào nhà chúng ta làm nhanh thôi, anh cần lấy thêm lời khai của em nữa!
– Vâng!
Tôi đi theo hai anh hình sự vào trong nhà. Có một bác đang ngồi trong bàn xem giấy tờ cùng bác Phan, tôi nhận ra đó là bác Long, phó công an thị trấn.
– Về rồi à cháu! – Bác Phan mừng rỡ khi thấy tôi.
– Cậu ấm không phải lo gì cả nhé, ngồi xuống đây làm chén nước đã! – Bác Long vẫy tay.
Tôi bước lại bàn ngồi xuống cùng hai bác, tranh thủ nhìn xung quanh. Ngoài phòng khách vẫn bình thường, tuy nhiên thoáng qua trong phòng ngủ thấy chăn màn đồ đạc ngổn ngang, trước cửa phòng ngủ là một vũng máu nhỏ. Chỉ thoáng thấy vũng máu, tôi đã lạnh sống lưng, nước mắt ứa ra. Cầm chén nước chè bác Long đưa mà tay run lẩy bẩy, nước sóng sánh hết cả ra ngoài.
– Coi nào! Nhà mỗi cháu là đàn ông trụ cột, phải cứng cỏi lên chứ! – Bác Long vỗ vai tôi.
– Mẹ… mẹ cháu… – Tôi mếu máo.
– Trong viện có dì Thúy cháu với bá rồi, mẹ cháu chỉ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là ổn thôi – Bác Phan vội trấn an tôi.
– Các bác đã điều tra hiện trường kỹ và tung quân đi khoanh vũng những đồi tượng khả nghi rồi. Nhưng bác vẫn cần xác minh thêm về các mối quan hệ của cháu cả ở Phúc Yên lẫn Hà Nội. Chúng ta bắt đầu luôn nhé! – Bác Long đưa tay vẫy một anh hình sự bước lại ngồi xuống bàn, giở cặp lấy biên bản và bút ra.
– Bình tĩnh chưa nào?
– Dạ rồi!
– Uống hớp nước đi!
– Dạ vâng ạ! – Tôi run run cầm chén nước chè lên nhấp một ngụm, đầu óc thực sự vẫn mông lung và hoảng loạn.
– Chúng ta bắt đầu thôi…