Phần 112
Vừa bước vào phòng tôi thấy mẹ nằm trên giường, trông mẹ như già đi mấy tuổi. Tiều tụy hẳn, một bên mặt và cánh tay băng bó kín mít…
– Mẹ, mẹ ơi!!! – Tôi gào lên trong nước mắt rơi lã chã. Chạy vối đến bên giường, quỳ phục xuống, nắm lấy tay mẹ.
– Con… con đã về rồi!!! – Mẹ cũng khóc nức nở.
– Vâng! Con đã về, con xin lỗi vì đã không ở bên mẹ, bảo vệ mẹ… – Tôi đập đập đầu vào thanh giường trong nỗi xót xa vô bờ bến.
– Mẹ không sao… mẹ lấy làm may vì con đã không ở ấy, nhỡ đâu con có làm sao, thì… mẹ… mẹ biết sống làm sao?? – Mẹ nghẹn ngào chặn đầu tôi lại, đưa tay vuốt tóc.
– Mẹ còn đau lắm không? – Tôi run run đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt mẹ. Trong lòng đau như đứt từng khúc ruột.
– Mẹ cháu đỡ nhiều rồi! Khổ, sáng nay dì mới biết, vội bắt xe xuống đây ngay, không dám nói cho bà ngoại biết, các cậu cũng đang thu xếp công việc và trên đường về đây rồi – Dì Thúy khẽ đưa tay lau nước mắt, bùi ngùi.
– Thôi không sao là tốt rồi, giờ cướp giết như điên, thằng này nó còn có nhân tính! Coi như của đi thay người, tính mạng là quan trọng cháu à – Bá Sử, vợ bác Phan lại đỡ tôi ngồi dậy bên giường mẹ.
– Ai kia? Bạn con à? – Bỗng mẹ hướng ra cửa, hỏi tôi.
– Dạ… con… con chào bác…
Nàng đang đứng lấp ló sau lưng bác Phan, liền bước ra, quyệt vội những giọt nước mắt. Chào mẹ tôi.
– Cháu… cháu là… – Mẹ cố lục tìm trong trí nhớ.
Hình ảnh cô bé trong đồn công an năm nào bỗng nhiên hiện về trong ký ức giữa những hỗn độn sóng gió cuộc đời.
– Cháu… – Mắt mẹ sáng bừng lên.
– Vâng… con là Ngọc… – Nàng mím chặt môi như muốn kím nén cơn xúc động. Hình ảnh mẹ tôi cũng là lần cuối cùng nàng nhìn thấy tôi trước khi vào Nam, như nhắc lại một hồi ức đẹp mà buồn sâu kín trong cuộc đời nàng…
– Ngọc… Mai Ngọc??? – Mẹ tôi sững sờ giây lát, rồi khẽ cười.
– Con lớn quá, thay đổi nhiều, bác không nhận ra, giờ đã là một thiếu nữ trưởng thành rồi.
– Vâng ạ! Bác… bác đã đỡ nhiều chưa ạ?
– Bác đỡ nhiều rồi con à, con ra đây từ khi nào? – Mẹ gượng ngồi dậy… Tôi chưa kịp đỡ thì nàng đã nhảo bước đến đỡ mẹ ngồi dậy.
– Bác cứ nằm cho đỡ mỏi ạ! – Nàng nhẹ nhàng.
– Thôi, con để bác ngồi, nằm nhiều cũng khó chịu. – Mẹ tôi trả lời rồi giữ lấy tay nàng hỏi tiếp.
– Bố mẹ con có khỏe không?
– Dạ, ba má con khỏe ạ. – Nàng vừa ngồi xuống bên giường vừa trả lời.
– Con ra đây từ khi nào?
– Con ra được mấy hôm rồi bác ạ!
– Chắc ra cùng bố mẹ à?
– Không… con… con ra một mình ạ! – Nàng hơi cúi xuống tránh ánh nhìn của mẹ.
Và ánh nhìn của mẹ lại chuyển hướng sang tôi đầy soi mói. Cứ như kiểu “Mày lại rủ rê con gái nhà người ta rồi” ý.
Tôi thì cúi gằm hẳn xuống, mặt đỏ phừng phừng. Thầm trách nàng không biết nói dối một tí trong tình huống này. Nghĩ tới liên hoàn tát và cái xích năm xưa, tôi bỗng rùng mình, hai má nóng ran.
– Bác à, con xin lỗi, chúng con về muộn quá, để bác phải lo lắng! – Vẫn giọng nhẹ nhàng thủ thỉ, nàng phá tan bầu không khí hơi căng thẳng trong phút chốc.
– Không! Không sao, các con đưa Hiếu về an toàn là bác yên tâm rồi! – Mẹ nhìn Nàng, lần này ánh mắt dịu lại và có phần trìu mến.
Như năm xưa, dù cả hai đứa đều trốn nhà, dù bây giờ… cũng na ná thế, thì thằng con trai của mẹ vẫn luôn là kẻ tội đồ. Mẹ luôn nghiêm khắc là vậy.
– Ơ, mẹ tưởng Hòa và mấy người bạn nữa về cùng con cơ má, chúng nó đâu cả rồi? – Mẹ lại quay sang hỏi tôi.
– Dạ, Hòa với mấy đưa bạn của con đang lấy lời khai và giúp công an mở hướng điều tra. Chắc chúng nó xuống bây giờ mẹ ạ!
– Ừ!
– Mà các cháu đã ăn uống gì chưa, để dì về nấu cơm. – Dì Thúy xen ngang.
– Dạ, bọn cháu cũng chưa, nhưng không thấy đói ạ!
– Không đói thì cũng phải ăn, sắp tới còn nhiều việc phải làm, không ăn thì lấy sức đâu? – Dì nhíu mày nhìn tôi.
– Các con phải ăn, nghe mẹ đi! – Mẹ ân cần.
– Vâng, vậy dì về đi chợ đi. Chúng con sẽ ở đây trông mẹ.
– Ừ, thế nhé. Ra đây dì bảo! – Dì Thúy vừa bước ra ngoài vừa vẫy tôi.
Tôi lật đật đứng dậy theo dì ra ngoài.
– Ra căng – tin bệnh viên mua cháo về cho mẹ ăn, từ sáng đến giờ mẹ cháu chưa ăn gì, chỉ truyền nước thôi. Chắc cũng đói rồi! – Dì bảo tôi.
– Dạ vâng! Để cháu ra mua!
– Mà này…
Tôi đang định đi thì dì kéo lại.
– Sao ạ dì?
– Người yêu đó hả, xinh thế, cái thằng cháu tôi nom vậy mà khá. – Dì cười cười, véo mũi tôi lắc qua lắc lại.
– Ái… đau cháu…
– Mới ngày nào tao còn bế đỏ hỏn trên tay, đái khai um cả nhà mà giờ sắp lấy vợ rồi! Lại vớ được con bé xinh như mộng – Dì tiếp tục huyên thuyên.
– Thôi mà dì, đừng trêu cháu nữa, cháu đi đây… – Tôi lại đỏ bừng mặt lần nữa, giật tay dì ra khỏi mũi, rồi quay đầu chạy vội thoát khỏi bà dì ruột lắm chuyện. Đến là mệt.
Tôi và mẹ ngày xưa sống nhờ vào đùm bọc bên ngoại lúc tôi mới sinh, nên trong mắt dì và các cậu, tôi lúc nào cũng chỉ là thằng trẻ ranh đen như chấy, suốt ngày cởi truồng chạy lông nhông ngoài bờ đê bên bờ sông Lô ngày xưa.
…
Mua cháo xong, tôi cầm về phòng. Bác Phan và bá Sử cũng về từ lúc nào, chỉ còn nàng đang ngồi trò chuyện với mẹ tôi thôi. Phải công nhận là nàng khéo, mới đi có mươi mười phút mà nàng đã có thể nói chuyện thân mật với mẹ, chẳng còn cảm giác ngại ngùng ban đầu nữa. Khuôn mặt mẹ như giãn ra, hết mệt mỏi, thần thái cũng khá hơn nhiều. Tôi cứ đứng trước cửa phòng nhìn mà quên cả mang cháo vào cho mẹ.
– Anh! Đưa em… – Quay ra nhìn thấy tôi, nàng vội đứng dậy đỡ lấy bát cháo và cả thìa.
– Rót cho em cốc nước nữa!
– À ừ! – Tôi làm theo lời nàng như một cái máy. Rót nước và bưng lại chỗ nàng và mẹ.
– Bác phải ăn hết bát này thì con trai bác mới hết lo lắng, dọc đường về anh ấy cứ nhấp nhổm hoài! – Nàng đưa thìa cháo lên miệng chu môi thổi. Rồi cẩn thận bón cho mẹ.
– Cảm ơn cháu… bác ngại quá… – Mẹ vừa ăn vừa nói.
– Sao phải ngại, bác cứ coi như cháu là con… con cháu trong nhà đi! – Nói đến từ con nàng thoáng ngập ngừng, đôi má hơi ửng hồng.
Tôi sao không biết điều nàng vừa liên tưởng thoáng qua theo lời nói ấy. Tôi tủm tỉm cười, chống tay lên giường nhìn nàng. Nàng liếc qua tôi, thấy thế thì đôi má ửng hồng dần chuyển sang đỏ lựng.
– Bác phải ăn hết thì… con trai bác mới vui!! – Sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt nàng dễ thương không thể tả.
– Con bác vui, vậy cháu có vui không? – Mẹ tôi cũng bắt mạch và đùa luôn.
– Con bác vui… thì cháu… cháu cũng vui… – Nàng không dám nhìn vào mắt mẹ, hơi lí nhí trong cổ họng câu trả lời.
– Thôi mẹ bớt nói và ăn nhanh đi cho nóng, để nguội ngắt không ngon đâu! – Tôi liên ra tay giải cứu nàng.
Mẹ liếc xéo tôi một cái, rồi lại chuyển sang nàng bằng ánh mắt âu yếm. Ngoan ngoãn để nàng bón cháo.
– Rengggg… Reenggg..!
Bỗng chuông điện thoại của tôi reo. Tôi vội cầm máy lên xem, là Sơn gọi.
– A lô! – Tôi bấm nghe.
– Tình hình bác sao rồi đại ca?
– Ừ, mẹ tao ổn rồi, chúng mày xong chưa?
– Xong rồi, công an về hết rồi. Sếp cũng ở đó cùng đại ca à? Bác có nói gì không?
– Không, Ngọc đang cho mẹ ăn cháo…
– Ái chà! Được đấy, tập chăm mẹ chồng đi còn gì nữa, nó cười ha hả.
– Không đùa nữa, chúng mày có vào đây không? – Tôi vừa nói vừa bước vội ra ngoài, sợ nàng và mẹ nghe thấy.
– Tụi em vào thăm bác sau, giờ có việc cần bàn gấp với đại ca đã.
– Việc gì?
– Giờ đại ca ra quán cafe ở cổng viện được không? Em với Hòa và Lâm đang ở đó.
– Hồng và Thủy với Hằng đâu?
– Chúng nó đang nấu cơm dọn dẹp ở nhà với dì đại ca. Đại ca ra đây luôn nhé!
– Ờ được!
Nghe cuộc gọi của nó xong, tôi liền quay lại phòng.
– Mẹ cứ ăn đi nhé, con tạt về nhà có chút việc.
– Ừ, nhưng đi một mình có ổn không? – Mẹ lo lắng.
– Mẹ không phải lo, bọn cướp nó giờ đang cao chạy xa bay rồi, nó còn lảng vảng ở quanh đây thì tốt quá! – Tôi cứng giọng.
– Tốt cái gì mà tốt… – Mẹ trừng mắt nhìn tôi.
– Hì! Con đùa đấy, có Hòa đợi ở cổng đưa con về rồi, mẹ đừng lo.
– Ừ, vậy về rồi tranh thủ ăn đi cùng được.
– Vâng ạ!
– Em ở lại trông mẹ… anh một lát nhé! – Tôi dặn nàng.
– Anh cứ về đi! – Nàng mỉm cười gật đầu.
Tạm biệt mẹ và nàng tôi bước vội ra cổng. Chạy vào quán cafe đã thấy mấy thằng bạn đang ngồi trong đó.
– Có việc gì vậy? – Tôi kéo ghế ngồi xuống và hỏi luôn.
– Đi ngay vào vấn đề nhé! – Sơn hất hàm sang bên Hòa.
– Ừ – Hòa gật đầu. Nhìn tôi vẻ khá nghiêm trọng.
– Đại ca, những thằng đánh đại ca vào cuối năm ngoái! Đại ca còn nhớ mặt chúng nó không? – Sơn rút một điêu thuốc ra châm, phì phèo khói, nheo mắt nhìn tôi.
– Những thằng..? – Tôi ngỡ ngàng quay sang hòa, nó lại gật đầu ra điều đã nói với Sơn mọi chuyện.
Chẳng lẽ chúng nó đang tập trung vào bọn này là nghi vấn ư? Sao có thể? Trong đầu tôi lại hỗn loạn những mớ bòng bong.
– Đại ca cứ nói những gì mình biết. – Sơn tiếp tục hối thúc.
– Nhưng chúng mày định làm gì? – Tôi chột dạ.
– Làm gì việc đó tính sau, đại ca đã khai với công an về bọn chúng chưa?
– Tao chưa, vì tao nghĩ việc xảy ra đã lâu nên chúng nó cũng không dính dáng đâu.
– Tốt, Hòa cũng không khai, em muốn chơi với chúng nó theo luật của em. – Sơn nhếch mép.
– Thôi đi, việc đã có công an lo, chúng mày nhảy vào làm gì? – Tôi xua tay.
– Em nghĩ chúng nó 90% liên quan đến thắng Nhật Huy, xâu chuỗi sự kiện lại nhé. Đại ca bị đánh khi đang chuẩn bị đi gặp sếp ở Hồ Tây, chúng nó lại biết tên và biết cả nơi trọ của đại ca, trong khi từ trước đến giờ ngoài việc ăn với học đại ca không hề xích mích với ai. Chỉ có gã Nhật Huy đã từng gặp đại ca và sếp. Và bây giờ sếp ra Bắc, chúng ta đi chơi, chuyện xảy ra lần này còn lớn và mức độ nguy hiểm hơn, đời làm gì có nhiều trùng hợp thế? – Sơn nhún vai.
– Cái này… – Nghe nó nói tôi mới vỡ lẽ ra nhiều điều mà từ trước đến giờ tôi không thể nghĩ tới. Có lẽ sự từng trải giang hồ khiến nó dễ dàng nắm bắt và suy luận trong sự vụ này.
– Xét tình tiết hung thủ băng bó cho mẹ đại ca, cho thấy hắn sợ mẹ đại ca bị nguy hiểm tính mạng. Hắn khá cẩn thận trong hành động, nhưng chi tiết này cho thấy hắn không phải là cướp chuyên nghiệp, nếu cướp chuyên nghiệp hắn đã bỏ mặc mẹ đại ca mà tẩu thoát nhanh sau khi lấy được tài sản rồi. Nên em nghĩ ngoài cướp ra hắn có mục đích khác.
– Ừ! – Tôi bần thần nghe nó nói. Thấy cũng có lý.
– Quay trở lại chuyện cũ. Đại ca có nhớ mặt bọn chúng không? Chỉ một thằng thôi!
– Lúc ấy, trời mưa rào, tối nhập nhoạng, tao chỉ nhớ mang máng một thằng có khuôn mặt lưỡi cày có hình xăm con bọ cạp ở mu bàn tay. – Tôi cố lục lại trí nhớ, chỉ có gã định chạy tới sút tôi thì bị tôi đập gạch vào chân, ngã ra ôm cẳng chân là tôi nhớ rõ. Còn mọi thứ vẫn rất mông lung, dù sao cũng già nửa năm rồi…
Hung thủ vẫn đang trong bức màn bí mật…
Vì kể cả có nhớ ra cũng biết tìm chúng nó ở đâu…
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra một chi tiết, chiếc Camry phóng từ đường hầm ở khu giải trí cao cấp mà lần trước lúc Sơn mới xuống Hà Nội chúng tôi vào đó mát – xa. Nó có chung biển số với chiếc xe đã dọi đèn pha vào tôi khi tôi bị bọn kia đánh hội đồng…
Nếu những vấn đề trên liên kết lại thành một thể thống nhất, và hung thủ đang nhắm vào tôi chứ không phải mẹ tôi. Thì ắt hẳn tôi sẽ phải đối mặt với cuộc đụng độ kinh thiên động địa sắp tới… liên quan đến…
‘Ngọc’ – Từ trong tiềm thức tôi lại gọi tên nàng.
Ông trời ơi! Đừng tàn nhẫn đến như vậy…