Phần 12
‘… Nửa đêm nằm mộng nhớ người thương.
Suối tóc thơ ngây đẹp lạ thuờng.
Bàn tay mềm mại nên thơ quá.
Áo gió tung bay mờ tựa sương…’
– Anh viết đó hả, nghe lãng mạn quá!
– Không! Tình cờ anh đọc được trong một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp!
– Ui zời! Vậy mà em cứ tưởng…
– Thế em có mún anh làm một bài thơ tặng riêng em không?
– Uhm… có chứ!
Nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh tôi ngân nga:
‘Nắng ươm vàng lúa toả hương bay.
Rộn ràng gió thổi lòng ngất ngây.
Tim anh ngập tràn trong hạnh phúc.
Em ơi… hãy nhớ khúc xuân này’.
Bỗng giọng nói trong trẻo của nàng ngân vang hoà theo cùng gió:
‘Xuân này… nhớ mãi tình đắm say.
Sợ người quân tử dễ lung lay.
Vật đổi sao dời ai biết được.
Nhưng em nguyện chờ mãi nơi đây!!’
Tôi thốt lên sửng sốt:
– Trời… em làm thơ hay quá… hậu duệ của Hồ Xuân Hương hả!
Nàng cười lảnh lót:
– Không! Em chỉ là Mai Ngọc của anh thôi!
– Uhm! Mai Ngọc… công chúa mít ướt của anh!
– Lại nói ai mít ướt đấy hả… chít nè..!
– Úi đau anh… ngã xe bây giờ… ối!
Chiếc xe đạp loạng choạng, rùi lao nhanh giữa cánh đồng lúa chín vàng ươm… kéo theo tiếng cười rộn rã của 2 chúng tôi…
…
Chẳng biết đã đi được bao xa, nhưng tôi vẫn mải miết đạp như chưa hề biết mệt. Dọc đường tôi cố pha trò, nói cười rôm rả để cho nàng vui, để nàng tạm thời quên đi nỗi muộn phiền về gia đình… vì nụ cười rạng rỡ kia, tôi có thể đánh đổi cả tính mạng mình…
Vụ lúa đang vào mua thu hoạch, dọc đường đi là bầu không khí hối hả vui tươi của những người nông dân, ngập tràn khắp cánh đồng khiến cho chúng tôi cũng cảm thấy vui lây, chúng tôi cùng nở nụ cười, chào hỏi bất cứ ánh nhìn thân thiện nào gặp trên đường… muốn chia sẻ và được sẻ chia… một thứ niềm vui bình dị, giản đơn nhưng đã sưởi ấm 2 con tim chúng tôi… gió vẫn thổi trên cánh đồng lúa mênh mông… đâu đó có ai đốt rạ nồng lên mùi rơm cháy khét lẹt… tôi vẫn đạp xe đi mải miết về một hướng vô định nào đó…
Bóng hoàng hôn dần bao phủ, mặt trời chiếu những lia nắng le lói cuối cùng xuống mặt đất rồi đỏ rực một góc phía chân trời… một đàn cò trắng bay mải miết trong nắng chiều. Chúng tôi dựng xe mê mải nhìn ngắm, nàng tựa vào người tôi, tôi vòng tay ôm lấy nàng…
– Anh à!!
– Sao hả em?
– Nếu sau này chúng ta có xa nhau, mỗi khi nào nhớ đến em, anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống… em sẽ đến cùng với nhưng tia nắng cuối cùng… với anh!
– Anh không muốn như vậy…
– Vì sao..?
– Vì anh sẽ chỉ ngắm hoàng hôn khi có em ở bên, như lúc này!
– …
– Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, phải không em?
Nàng lén đưa tay quyệt những giọt nước mắt, đang lăn dài trên má. Tôi cũng rưng rưng, cảnh hoàng hôn nhoà dần… tôi xiết chặt lấy nàng như để khẳng định lại điều mình vừa nói… chiều tắt hẳn…
…
– Chú ơi chú!!
– Gì vậy cháu?
– Cho cháu hỏi ở đây là chỗ nào ạ!?
– Gần đến Hang Dơi rồi cháu ạ!
– Vẫn thuộc Ngọc Thanh à chú?
– Ừ, hình như là thế, chú cũng không phải dân ở đây.
– Vâng! Cháu cảm ơn ạ.
– Không có gì.
Người đàn ông rồ ga phóng đi, anh đèn xe máy xa dần, trả lại bóng tối lờ mờ dần bao phủ lấy 2 chúng tôi. Nhìn quanh chỉ thấy một vùng đồi núi bao phủ lấy cánh đồng hoang vắng, văng vẳng tiếng ếch nhái kêu hoà lẫn với tiếng ve tạo nên một mớ âm thanh hỗn độn, nàng bấu lấy cánh tay tôi:
– Chúng ta bị lạc rồi, làm sao đây anh, em sợ lắm!
Giọng nàng như đang sắp khóc, tôi vội cố trấn an:
– Công chúa mít ướt lại sắp sửa rồi đấy… Chúng ta cứ men theo con đường này, gặp một nhà dân nào đó, chúng ta sẽ hỏi được đường về thôi, em đừng lo!!
Nói với nàng như vậy nhưng tôi cũng đang hoang mang lắm… không biết giờ này mẹ đang làm gì… chắc đang lo cho mình lắm… mẹ lại nhảy bổ đi khắp nơi để tìm mình mất thôi… tôi ngao ngán thở dài. Chúng tôi lại nhảy lên xe đi tiếp…
“Lộp bộp… lộp bộp!!”
– Chết rồi anh ơi, mưa!!!
– Uhm, mưa mau quá, em nép vào người anh đi!!
Từng hạt mưa to như viên sỏi đổ xuống… đập vào người tôi đau điếng, tôi nghiến chặt răng, cố ưỡn người lên để che chắn cho nàng… nhón chân đạp nhanh hơn…
“Rầm!!!”
Hai chúng tôi ngã sóng soài xuống lớp bùn lầy, hình như xe cán phải hòn đá nào đó chắn ngang đường. Tôi lồm cồm bò dậy… tối mịt mùng… mưa phả vào mặt ran rát…
– Ngọc!! Em đâu rồi… em có sao không, anh xin lỗi!
– Em đây… em không sao, anh ở đâu vậy?
– Anh đây… anh đây! – Tôi quờ tay trong đêm tối tìm nàng, thảng thốt… đây rồi! Tay tôi chạm vào cánh tay nhỏ nhắn cũng đang khua loạn xạ của nàng. Tôi mừng rỡ nắm chặt lấy như chỉ sợ vuột mất, rối kéo nàng vào lòng… hôn lên mái tóc đang sũng nước và cả bùn của nàng:
– Em đây rồi, anh xin lỗi, anh xin lỗi!!
– Anh, đừng bỏ em ra nhé, em sợ lắm!
– Anh đã nói rồi, chừng nào trái tim anh còn đập… anh sẽ không buông em ra đâu…
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau trong cơn mưa tầm tã, cố gắng sưởi ấm cho nhau bằng tất cả tình yêu của mình… phía xa xa có cái gì đang loé sáng. Tôi đưa tay vuốt nước trên khuôn mặt, dụi mắt. Một thứ ánh sáng lập loè… bếp lửa… đây rồi!! Mắt tôi sáng lên, tôi dìu nàng đứng dậy…
…
“Cộc… cộc..!”
– Có ai ở nhà không ạ!
– …
– Xin cho hỏi có ai ở nhà không ạ. – Tôi đưa tay gõ cửa tiếp.
– A… i… đ… ấ… y? – Một giọng nói già nua trong nhà mệt mỏi vọng ra!
– Chúng cháu… đi đường bị lạc, trời mưa quá! Xin bác, làm ơn..! – Tôi nói ngập ngừng, giọng run run.
– Cạch… – Cánh cửa gỗ mở ra, một bà lão tóc bạc trắng như cước, ngó ra:
– Trời tối, mưa to như vậy mà còn đi đâu, xem cách ăn mặc thì cô cậu không phải người ở đây..?
– Dạ vâng, anh em cháu ở ngoài Phúc Yên ạ, tụi cháu…
– Thôi đi vào đây hong khô người đã rồi nói chuyện sau, cứ đứng ngoài cảm lạnh thì khổ. – Bà lão ngắt lời tôi…
…
Mưa vẫn rơi tầm tã, xối ào ào xuống mặt đất, thi thoảng một vài anh chớp nhập nhằng sáng bừng lên kèm theo tiếng sét ầm ầm như muốn xé toang mặt đất… căn nhà nhỏ oằn mình hứng chịu cơn dông đầu hè. Đó là một ngôi nhà tranh vách đất nằm giữa một vùng đồi núi hoang vu và hẻo lánh…
“Tách… tách..!”
Tôi ngồi thu lu bên bếp lửa, nhìn ngắm những giọt nước đang nhỏ qua mái gianh, lòng suy nghĩ ngổn ngang. Đêm nay không thể về được với những con đường lầy lội trong đêm tối đen như mực giữa miền rừng núi ẩn chứa biết bao điều nguy hiểm này… tôi sẽ phải làm sao để giải thích với mẹ đây… khéo giờ này mẹ đang khóc hết nước mắt vì thằng con hư đốn này mất thôi, tự nhiên sống mũi cay cay. Lấy tay dâu lại mấy thanh củi vào bếp, chỉnh lại bộ quần áo đang hong khô, tôi khẽ thở dài…
– Thế nào, có vừa không cháu!? Con trai bà ngày xưa cũng to và đậm người như cháu đấy.
– Dạ vâng! Vừa lắm ạ. – Vừa nói tôi vừa quay lại, nàng cùng bà cụ bước vào bếp. Chúng tôi nhìn nhau, cùng: ‘A’ lên một tiếng, rồi 2 đứa bum miệng cười khúc khích… Oh my god! Nàng đang mặc một chiếc quần vải xa tanh, nhăn nhúm, và chiếc áo nâu sờn vá chằng vá đụp. Tôi cũng chẳng kém phần long trọng khi chỉ bận mỗi chiếc quần kaki bộ đội rộng thùng thình và bạc màu sương gió. Chợt nhận thấy nụ cười hơi vô duyên, chúng tôi cố nín… nàng đưa tôi bộ quần áo của nàng để tôi ngoắc lên thanh nứa đang vắp ngang bếp, rồi nàng dìu bà cụ ngồi xuống.
– Cám ơn bà nhé, không có bà chắc tối nay chúng cháu không biết đi về đâu giữa trời mưa to thế này. – Tôi vừa hong quần áo vừa nói.
– Có gì đâu, thấy 2 anh em cháu còn ít tuổi mà đêm hôm lạc giữa rừng mưa, rét mướt thế này ai chả thấy tội… huống chi ngôi nhà này lâu không có bóng con trẻ cười nói ríu rít như tối nay, bà thấy vui lắm – Bà nhìn tôi cười móm mém.
– Thế các cô các chú đi đâu hết mà lại để bà ở đây một mình thế này. – Nàng quay sang hỏi.
– Con gái bà lấy chồng rồi vào Tây Nguyên lập nghiệp đi kinh tế mới, còn con trai cũng đóng quân ở mãi tận Trường Sa, một năm chúng nó chỉ về được 2, 3 lần… – Bà cụ buồn rầu.
– Ôi! Cháu hâm mộ mấy chú bộ đội Trường Sa lắm, giữ vững danh dự và bảo vệ chủ quyền lãnh thổ cho đất nước. – Tôi reo lên, rồi cao hứng hát: “Đây Hoàng Sa, kia Trường Sa, kìa bão tố phong ba, ta vượt qua, vượt qua…”
– Thích đi vậy, bao giờ học xong cấp 3 bảo mẹ anh cho đi nhé. – Nàng lúng liếng đôi mắt liếc tôi.
– Ok, nhưng em theo làm y tá cho anh nha. – Tôi nháy mắt.
– Xxì… ai thèm! – Nàng lè lưỡi trêu tôi, chúng tôi cùng cười ròn rã, ánh mắt bà cụ hấp háy niềm vui nhìn chúng tôi, mãn nguyện và hạnh phúc… ngoài trời, mưa đã dần ngớt…
– Thôi bà đi ngủ đây, các cháu cũng đi ngủ sớm đi, sáng mai dậy cứ đi theo mấy người bán rau sẽ ra đến thị trấn, nhưng phải đi sớm đấy. – Bà cụ nói.
– Cháu ngủ với bà nhé. – Nàng vừa rìu bà cụ đứng dậy vừa nũng nịu.
– Ừ, cha bố nhà cô, y như con gái bà ngày xưa vậy. – Bà cụ cười móm mém.
Nàng dìu bà cụ đi ra phòng ngoài, không quên quay lại chun mũi, lè lưỡi trêu tôi…