Phần 120
Ra khỏi nội thành tôi đi không định hướng, bỏ lại bạn bè đối mặt với hiểm nguy là điều tôi không bao giờ muốn. Huống chi mọi sự cũng đều bắt nguồn từ tôi. Nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm gì khác khi mọi thứ đã đi quá xa… Tôi không hề muốn nàng thấy cảnh đâm chém đẫm máu, và trên hết là sự an toàn của nàng…
Nhưng thực sự đang đi trên đường mà lòng tôi cứ như lửa đốt, chốc chốc lại đi chầm chậm lấy điện thoại ra xem có tin nhắn gì không??
Đã gần một tiếng trôi qua rồi mà chẳng thấy gì.
Tôi dừng xe lại, giữa cánh đồng ngô. Bóng đêm mịt mùng bao trùm, ngẫm nghĩ một lúc.
– Em à!!! – Tôi gọi nàng, trong lúc này tôi quyết định sẽ tìm một chỗ an toàn, để nàng ở đó nghỉ tạm, rồi quay lại xem tình hình thế nào.
– Em!! – Tôi lay lay cánh tay nàng vẫn đang ôm chặt lấy mình. Nàng vẫn ngả đầu vào lưng tôi từ nãy giờ, dọc đường cũng chẳng thấy nàng nói gì, mà tôi cũng chẳng nói chuyện vì trong đầu mải nghĩ. Đến lúc này gọi không thấy nàng trả lời. Nàng đang ngủ sao!?
– Ngọc!!! – Tôi sốt ruột gỡ tay nàng ra, bỗng thấy thân hình nàng mềm oặt đổ nhào xuống.
– Trời!! – Tôi hoảng hồn, la lên thất thanh. Vội xoay người lại đỡ, cả người và xe đổ nhào xuống. May mà tôi kịp thời nằm dưới che chắn cho nàng khỏi va mạnh xuống đường.
Dù người đập mạnh xuống đất khá đau. Nhưng lúc này tôi còn màng đến những điều đó sao?
Tôi vội đặt nàng xuống lay gọi, nhưng không thấy nàng tỉnh, nàng vẫn thở. Nhưng sắc thái có vẻ khá nhợt nhạt.
– Ngọc, đừng làm anh sợ..! – Tôi luống cuống áp má mình vào má nàng, rồi tiếp tục gọi.
Nhưng mà nàng… nàng cứ ngủ mãi thôi…
– Khônggggggg!!!
Tôi ngửa mặt lên trời gào lớn trong sự hoảng loạn đang choáng ngợp cả tâm hồn, rồi cuống cuồng bế nàng lên, chạy ngược lại hướng mình vừa đi, con đường cứ sâu hun hút trong màn đêm… như những biến động cứ tiếp diễn bao trùm lên cuộc đời…
…
– Chú! Chú ơi!!
Đang bế nàng hối hả đi. Thoáng thấy có ánh đèn xe máy đang đi tới, tôi lao vội ra giữa đường vừa chặn vừa gọi rối rít.
Chiếc xe thắng gấp ngay trước mặt, tôi nhắm tịt mắt lại.
– Thằng điên này! Mày muốn chết à? – Một người quát lớn. Giọng cũng không phải già lắm.
– Anh ơi, giúp em với, ở gần đây có trạm xá bệnh viện nào không ạ? – Tôi cũng chẳng để tâm, bước lại hỏi dồn dập.
Có hai người ngồi trên xe, qua ánh đèn họ cũng phần nào hiểu được sự tình.
– Sao thế? Có chuyện gì vậy? – Người ngồi sau xuống xe bước lại hỏi.
– Bạn em, em cũng không biết làm sao nữa? Có bệnh viện trạm xá nào gần đây… anh… các anh giúp em với! – Tôi vừa nói vừa thở, giọng như mếu.
– Ở đây à? Thế thì qua trạm y tế xã Ngọc Liệp đi – Anh ấy liền chỉ dẫn.
– Các anh có thể chở tụi em đi đến đó được không ạ? – Tôi mừng rỡ.
– Ừ! Mày đứng đợi ở đây nhé! – Người cầm lái quay sang người ngồi sau nói.
– Không phải đợi đâu, anh có thể đi xe của em! – Tôi sốt sắng giục.
– Xe của cậu? Ở đâu?
– Ngược lại khoảng một đoạn anh ạ!
– Xa không?
– Chắc vừa rồi em cũng đi được khoảng nửa cây gì đó.
– Thế thì nhanh, không thằng nào lại dắt mất bây giờ!
– Vâng!
Tôi vội bế nàng ngồi phía sau xe, anh cầm lái vội quay xe.
– Ê! Ê! Chìa khóa đâu? – Anh ngồi sau vội chạy theo gọi giật lại.
– Đây anh… à mà… hình như… à, em vẫn cắm ở xe!
– Cái đệch! – Thấy tôi trả lời vậy anh ấy thốt lên rồi cắm đầm cắm cổ chạy về phía chiếc xe của tôi.
…
Đi được khoảng 15 phút thì chúng tôi tới trạm y tế xã. Cũng may là vẫn còn người trực, tôi mau chóng theo chỉ dẫn của bác bảo vệ bế nàng vào một phòng còn trống, đặt lên giường.
Một loáng sau đã thấy bác bảo vệ dẫn hai chị y tá chạy vào phòng.
– Bệnh nhân bị làm sao? – Một chị cất tiếng hỏi.
– Em cũng không biết nữa, chị chị làm ơn! – Tôi vội túm ngay chị ấy van lơn.
– Làm gì mà cuống quýt lên thế, đi ra ngoài để chúng tôi thăm khám và sơ cứu. – Chị ấy bực dọc gạt tay tôi ra.
Hai anh đưa chúng tôi vào đây vội bước ra ngoài.
– Cả cậu nữa!! – Thấy tôi cứ đứng tần ngần, chị ấy lại trừng mắt.
– Em ở lại không được ạ? Em là bạn trai mà! – Tôi đỏ mặt gãi đầu.
– Bạn gì thì cũng ra, môi trường đông người không tốt cho bệnh nhân bị ngất xỉu, cậu hiểu không!? – Chị ấy xua tay.
– Vâng! Tất cả xin nhờ hai chị ạ! – Tôi lí nhí nói rồi cúi đầu chào, xong lầm lũi quay người bước ra.
– Ê! Lại đây làm chén nước! – Vừa bước ra cửa nghe tiếng gọi, tôi ngoảnh về hướng đó, thấy hai anh kia đang ngồi cùng bác bảo vệ.
Tôi bước lại, mệt mỏi ngồi xuống.
– Nước cháu! – Bác bảo vệ rót một chén đưa tôi.
– Cháu xin ạ! – Tôi đón lấy chén chè nóng. Nhấp một ngụm rồi run run đặt xuống bàn. Bỗng chẳng hiểu sao nước mắt tôi cứ lăn dài, sống mũi cay cay, tôi cúi gằm mặt xuống, tay nắm chặt. Cố kìm tiếng khóc đang trực bộc phát ra.
– Đừng có lo lắng quá! Chắc không sao đâu em à! – Anh đèo tôi vỗ vai an ủi.
– Vâng! Vâng, em không sao? – Tôi sụt xịt quyệt nước mắt.
– Bác cho con xin điếu thuốc ạ! – Tôi vừa nói vừa với lấy bao thuốc đặt trên bàn.
– Ừ! Cứ tự nhiên cháu!
– Con cảm ơn bác – Tôi cầm điếu thuốc châm, rít một hơi dài cho tạm tạn đi những căng thẳng và lo âu đang đè nặng trong lòng.
– Hai em từ đâu qua đây? Mà bị ngã xe hả?
– Em từ Hà Nội, ở đây là…
– Đây thuộc Quốc Oai – Hà Tây em!
Tôi hơi ngớ người ra, biết Quốc Oai là chỗ nào? Lúc tâm trạng đang rối phóng bừa đi mà chả biết là đi đâu nữa.
– Chỗ này cách Hà Nội bao xa anh?
– Khoảng hơn 30 cây.
– Em cảm ơn hai anh ạ! Không có hai anh thì em không biết phải làm sao nữa! – Tôi nhìn hai ân nhân của mình nói với giọng cảm kích vô cùng.
– Ôi giời, thanh niên khách sáo làm cái quái gì! – Một anh cười ha hả.
– Cậu tên gì? – Anh kia hỏi tôi.
– Em tên Hiếu.
– Anh tên Hoàng! Còn đây là Thức.
– Vâng, hai anh chắc là người ở đây?
– Chỉ có Thức thôi, anh là người Hà Nội.
Giới thiệu xong, chúng tôi ngồi trò truyện được một lúc thì chị y tá ban nãy ra đứng trước cửa phòng gọi.
– Người nhà bệnh nhân vừa vào đâu rồi nhỉ?
– Đây! Em đây ạ! – Tôi vội đứng dậy.
– Em xin phép hai anh nhé!
– Ừ, vào xem tình hình bạn ra sao đi! Bọn anh cũng lượn đây, muộn rồi! – Anh Hoàng cũng đứng dậy bắt tay tôi.
– Chăm sóc cô bé cho tốt vào nhé! – Anh Thức nháy mắt.
– Vâng, một lần nữa em cảm ơn hai anh rất nhiều ạ!
– Đấy, lại khách sáo rồi, cảm cái quái gì, có duyên mà còn gặp lại, mời tụi này bữa nhậu là được rồi! – Anh Hoàng nháy mắt.
– Vâng, vâng! Tất nhiên rồi ạ! – Tôi gật đầu lia lịa.
– Thôi vào đi em!
– Vâng, em chào các anh!
Tạm biệt hai người anh vừa mới quen xong tôi chạy vội vào trong phòng.
– Tình hình sao rồi chị? – Vừa vào phòng, thấy nàng đang nằm trên giường, đang truyền nước. Tôi liền quay sang hỏi chị y tá.
– Bạn em vừa gặp một chấn động về tâm lý nào đó, gây căng thẳng và lo lắng quá mức, khiến choáng váng và loạn nhịp tim dẫn tới ngất xỉu, chứ không có vấn đề gì đâu. Chúng tôi đã tiêm một liều an thần và truyền nước, cứ để cô bé ngủ đến sáng là sẽ hồi phục hoàn toàn. Em ở đây, có vấn đề gì thì qua phòng trực gọi nhé. – Chị ấy vừa thu dọn dụng cụ y tế vừa nói.
– Vâng ạ! Em cảm ơn chị nhiều!
– Không có gì đâu! Khép cửa vào cho chị!
– Vâng!
Tôi đi theo chị y tá ra cửa, sau khi chị đi khỏi tôi đóng cửa lại rồi bước lại giường.
Nàng đang ngủ say, sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều. Tôi ngồi xuống cạnh giường vuốt tóc rồi cầm tay nàng. Có lẽ nàng chưa bao giờ phải trải qua những chuyện kinh hoàng đến vậy? Mọi thứ cứ liên miên, hết chuyện gia đình tôi, chăm sóc mẹ tôi mấy ngày, xuống Hà Nội chưa kịp hoàn hồn thì lại đụng độ bọn Nhật Huy, rồi những bí mật phơi bày khiến nàng bị sốc. Có lẽ trong mắt nàng dù không yêu nhưng vẫn luôn kính trọng Nhật Huy như một ân nhân hoặc một người anh trai. Nên bộ mặt thật của hắn đã làm nàng choáng váng, rồi đến lượt Sơn xuất hiện với quả lựu đạn. Rồi sự lo lắng bố mẹ biết chuyện nữa… tất cả đều quá sức chịu đựng đối với nàng…
Càng nghĩ càng thương nàng vô hạn. Tôi cúi xuống đặt lên má nàng một nụ hôn, rồi cẩn thận nằm xuống cạnh nàng.
Chợt tôi lại ngồi bật dậy khi sực nhớ ra điều gì đó. Tôi vội rút điện thoại ra gọi cho Sơn… lại thuê bao, gọi tiếp cho Hòa và Lâm, rồi cả anh Long nữa… đều không liên lạc được. Những lo lắng lại ùa về, tôi cứ ngồi thừ ra hàng giờ đồng hồ mà không biết phải làm sao cả. Muốn quay lại xem tình hình ra sao nhưng cũng không thể để nàng ở lại một mình trong lúc này.
– Không! Không, đừng lo cho em… chạy… chạy đi!!! Anh…
Chợt nàng la hoảng khiến tôi giật mình. Tôi liền quay lại cầm lấy tay nàng giữ chặt, với khăn chấm chấm mồ hôi đang rịn trên trán nàng. Nàng vẫn nhắm nghiền mắt, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ lo lắng tột độ.
– Có anh ở đây, ở đây rồi… – Tôi vừa nói vừa nằm xuống cạnh nàng, quàng tay qua ôm lấy nàng.
Muốn ngủ một chút mà không thể nào nhắm mắt được, trong đầu cứ luẩn quẩn những lo lắng cho nàng và cho cả nhóm bạn nữa.
“Reeeeng! Reeeng!”
Nghe chuông điện thoại reo tôi vội ngồi dậy chộp lấy điện thoại, là Hòa gọi. Tôi định đứng dậy đi lại góc phòng nghe vì sợ nói chuyện lại đánh động nàng, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay tôi như sợ tôi đi đâu mất, nên tôi đành ngồi lại.
– Tình hình sao rồi, làm gì mà gọi không nghe máy! – Tôi thì thào qua điện thoại.
– Cậu đang ở đâu? Chỗ nào? – Phía bên kia Hòa cũng hỏi dồn dập.
– Cậu trả lời tớ trước đã! – Tôi sốt ruột.
– Ổn rồi, được mời lên phường uống nước. – Hòa ha hả cười.
– Là sao?
– Bọn tớ sắp xếp hết rồi, Hồng với Thủy đi báo công an có một vụ gây rối trật tự công cộng. Cậu vừa đi khỏi thì công an dân phòng ập đến hốt hết cả lũ.
– Trời đất, thế còn trái lựu đạn thì tính sao???
– Quả lựu đạn là thật nhưng chỉ có vỏ thôi, của thằng Lâm nó sưu tầm ý mà. Phải chơi cách này để tránh đổ máu vô ích.
– Thế giờ vẫn đang ở trên phường à?
– Ừ, bác của Lâm vừa tới bảo lãnh và nộp phạt hành chính. Đang chờ, giờ mới được cầm điện thoại là gọi cho cậu luôn.
– Thế bọn Nhật Huy đâu?
– Bọn nó đi từ lâu rồi, chả biết sao vào ngồi một tí nó điện cho ai đó. Thế là tụi nó được thả hết. Trước khi đi nó còn quay lại cười khẩy bọn tớ mới đau, Sơn điên lắm. Nhưng đang trong phường nên chẳng làm gì được. Ở trong phường bị thu giữ hết điện thoại không liên lạc được, sau cái Thủy và Hồng phải phi về Thường Tín gọi bác của Lâm cũng là trung tá công an xuống. Giờ chờ làm các thủ tục xong là cả hội về. À Sơn ra rồi đây này, nói chuyện với Sơn không?
– Có, đưa máy cho nó đi!
– Alo! Đại ca à!
– Ừ, mày làm tao lo gần chết. Nhưng cũng không làm tao thất vọng, thực sự rất cảm ơn mày! Không thì tao… tao cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
– Ơn huệ gì! Đại ca với sếp đang ở đâu?
– Đang ở ngoại thành, nãy giờ không điện được cho mày mà tao đứng ngồi không yên.
– Sếp ổn chứ, đại ca?
– Ừ, Ngọc cũng bị chấn động tâm lý. Nhưng giờ ổn rồi, đang ngủ.
– Em bảo này, xem xét thái độ thì bọn Nhật Huy có vẻ chúng nó vẫn chưa bỏ qua đâu. Đại ca với sếp tạm thời lánh đi đâu đó một hai hôm rồi về!
– Nhưng mai là Ngọc ra sân bay rồi!
– Kiếu gì chúng nó chả cho người lởn vởn ở sân bay, em theo dõi chúng nó suốt mấy hôm nay. Bọn nó cáo lắm, nếu không bị chúng nó đánh lạc hướng, và đại ca bất ngờ xuống Hà Nội thì mọi chuyện đã theo chiều hướng khác. Chính thằng Nhật Huy sẽ ăn cháo hành.
– Vậy giờ tính sao?
– Thì cứ như em bảo đi, đại ca với sếp tạm lánh đi chỗ khác đã! Em sẽ đặt vé máy bay cho sếp, và lo liệu mọi thứ cho.
– Ừ, thôi được rồi, tạm nghe lời mày. Cho tao gửi lời cảm ơn anh Long và các anh em khác nhé!
– Đại ca không phải cảm ơn! Đại ca đang nợ tất cả một bữa nhậu đó, mọi người sẽ đợi. Thế nhé!
– Ừ!
Tôi tắt máy, thở phào nhẹ nhõm. Giờ mới thực sự yên tâm hẳn, tôi lại nằm xuống cạnh nàng. Lúc này mới thấy buồn ngủ kinh khủng khiếp. Tôi nhắm mắt lại… thôi thì… mai hãy tính tiếp.