Phần 125
Sáng hôm sau…
Tôi đút tay túi quần đi loanh quanh trước cửa hiệu thuốc, đắn đo suy nghĩ một lúc rồi mới mạnh dạn bước vào.
– Anh cần gì ạ? – Cô gái bán thuốc trông cũng khá trẻ.
– Chị, bán cho em… – Tôi gãi đầu.
– Thuốc… thuốc… – Tôi ấp a ấp úng.
– Thuốc gì anh?
– À! Cho em một… vỉ Panadol. – Tôi luống cuống nói bừa.
– Vâng! – Cô gái với vỉ thuốc đưa cho tôi, cẩn thận hướng dẫn cách sử dụng.
Thanh toán xong tôi cầm vỉ thuốc lầm lũi đi ra, đi được mấy bước thì dừng lại rồi… vứt vỉ thuốc vào thùng rác. Lại gãi đầu đi lòng vòng tỏ vẻ sốt ruột.
Chợt thấy một thằng nhóc tầm hơn 10 tuổi đang đi tới, tôi mừng như bắt được vàng, vội túm ngay lấy nó.
– Này cu!!!
– Gì vậy chú?
– Muốn có 10 nghìn không? – Tôi nháy mắt.
– Dạ, sao hả chú?
– Chạy lại hiệu thuốc kia mua cho anh thuốc… thuốc tránh thai.
– Dạ, vâng! – Thằng nhóc gật lia lịa.
Tôi mừng rỡ rút ví đưa tiền cho nó.
Nó cầm tiền chạy lại chỗ hiệu thuốc, một lát sau đã thấy nó cầm một hộp thuốc chạy ra. Đưa thuốc và cả tiền thừa cho tôi.
– Chị dược sĩ có hỏi gì không!
– Dạ có! Chị hỏi mua cho ai?
– Em bảo thế nào?
– Cháu bảo mua cho mẹ!
Tôi cười phá lên rồi đưa cho nó 10 nghìn, xoa đầu nó.
– Anh cảm ơn nhé!
– Dạ!!!
Nó cầm tiền rồi nhảy chân sáo chạy vọt đi có vẻ khoái chí.
Tôi liền quay lại khách sạn, vừa đi vừa mở hộp thuốc ra, thấy có tận mấy vỉ. Tôi khựng lại.
“Quái, đợt trước nghe thằng Lâm nói với thằng Hòa loại uống sau quan hệ chỉ có hai viên, sao giờ nhiều thế này nhỉ?”
Tôi hấp tấp giở tờ giấy ghi cách sử dụng ra rồi vỗ đầu than trời.
“Chết mẹ, đây là loại uống thường xuyên mà, có phải khẩn cấp đâu?”
Vừa thầm kêu khổ vừa tự trách mình không dặn dò thằng nhóc kỹ càng, tôi lại quẳng hộp thuốc vào thùng rác rồi bước vội lại hiệu thuốc.
– Anh cần gì nữa ạ? – Cô gái bán thuốc có vẻ ngạc nhiên khi lại thấy tôi.
– Cho em… – Tôi hít một hơi thật sâu.
– Cho em một liều… liều thuốc… tránh thai… loại… loại… khẩn… khẩn… – Đã chuẩn bị tinh thần rồi mà khi nói tôi vẫn ấp úng như gà mắc tóc, mặt đỏ phừng phừng, hai tai nóng ran.
– Thuốc tránh thai khẩn cấp, đúng không ạ? – Cô gái nhắc lại một cách mạch lạc.
– À, ừ, đúng rồi, khẩn cấp! – Tôi vội gật lấy gật để.
– Quan hệ lâu chưa anh? Cái này chỉ có tác dụng trong vòng 72 tiếng thôi! – Cô gái cố nín cười.
– Mới… mới tối qua. – Tôi gãi đầu.
– Anh lấy loại hai viên hay một viên?
– Loại nào ít tác dụng phụ ý!
– Vậy em lấy cho anh loại hai viên nhé, nhớ bảo chị uống cách nhau 12 tiếng! – Cô gái vừa lấy thuốc vừa chỉ dẫn.
– Vâng! Cảm ơn chị!
Tôi cầm vỉ thuốc, trả tiền rồi đi ra. Thở phào nhẹ nhõm. Có thế thôi mà cứ loanh quanh nãy giờ, mệt hết cả người, lại còn mất tiền oan nữa.
…
– Em uống một viên trước nhé, viên sau 12 tiếng nữa hãy uống. – Tôi bóc lấy một viên thuốc đưa cho nàng.
Nàng cầm viên thuốc, có vẻ hơi đắn đo.
– Không vấn đề gì đâu! – Tôi vội trấn an.
Nàng khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn uống.
Thú thật là cả đời đây là lần đầu tiên tôi rơi vào tình cảnh này. Có lẽ nàng cũng thế. Sáng nay lúc dậy vào đánh răng, bước ra còn thấy nàng loay loay chấm khăn tỉ mẩn lau kỹ “hiện trường” trên ga đệm. Hỏi thì nàng bảo “Người ta lên dọn phòng nhìn thấy thì xấu hổ chết”. Tôi chỉ còn biết cười méo xệch.
…
Sau khi ăn sáng xong chúng tôi sửa soạn rời khách sạn, đi khám phá các địa điểm du lịch trên Tam Đảo.
Điểm đầu tiên là Thác Bạc với cột nước trắng xóa và những con suối chảy róc rách, trong veo.
Sau đó qua nhà thờ cổ chiêm nghiệm những nét cổ kính rêu phong của thời gian.
Rồi tiếp đến chúng tôi cùng nhau lên đền Bà Chúa Thượng Ngàn thắp hương lễ bái.
Sau khi về lại thị trấn dùng bữa trưa, chúng tôi nghỉ ngơi rồi khởi động hành trình chinh phục đỉnh Thiên Nhị, nơi có tháp truyền hình của tỉnh và cũng là nơi cao nhất trong cả dãy Tam Đảo.
Dọc đường lên đỉnh Thiên Nhị, nào là hoa phong lan, hoa cúc quỳ và các loài hoa dại không tên khác nở đầy lối đi, màu sắc rực rỡ, tỏa hương thơm lạ… Có cả những loại bướm đủ màu rập rờn trên hoa lá, đậu, bay theo chúng tôi trong suốt chặng đường.
Chúng tôi vừa leo từng bậc thang vừa thưởng lãm những khung cảnh nên thơ ở nơi đây.
– Đợi em với! Mỏi chân quá rồi!
– Coi kìa! Mới leo có chút xíu mà đã than! – Tôi quay lại cầm lấy tay nàng.
– Ngồi nghỉ tí đi anh!
– Ừ!
Tôi đỡ nàng ngồi xuống bậc thềm rồi ngồi cạnh nàng, mở chai nước nước lọc ra đưa cho nàng.
– Sắp lên đến đỉnh chưa?
– Anh cũng không biết.
– Chẳng biết đẹp như thế nào nhưng lát xuống là phải cõng em đấy nhé!
– Trời, sao cõng nổi?
– Em ứ biết, tại anh rủ rê em!
– Ô hay nhỉ? Đã lên đây là phải đi hết chứ? Chẳng phải lúc đầu em cũng hào hứng lắm mà? Với lại em nhìn cảnh vật xung quanh đi, không phải trên cả tuyệt vời sao?
– Không được cãi lệnh! – Nàng trừng mắt nghiêm giọng.
– Ok… Tại hạ Ok! – Tôi lè lưỡi.
– Được, phải vậy mới ngoan chứ! – Nàng đưa tay xoa đầu tôi.
…
Nghỉ ngơi một lát rồi chúng tôi tiếp tục leo những bậc thang dài tăm tắp lên tới đỉnh.
– Em ơi!!! Đây rõ ràng là thiên đường rồi còn gì nữa?
Vừa lên tới nơi, quên cả mệt nhọc, tôi reo lên và hào hứng nhìn ngắm cảnh vật. Từng đám mây bay là là dưới chân, cuộn xung quanh, xen cả vào những khóm hoa. Trông như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Từ trên đây nhìn bao quát cả một vùng rộng lớn. Xa xa thấy luôn cả Hồ Núi Cốc bên Thái Nguyên.
Nàng rút khăn ra chấm mồ hôi rồi cũng bước lại lau mồ hôi cho tôi, khuôn mặt hồ hởi không kém.
– Em cũng không nghĩ là nó lại hùng vĩ đến vậy!?
– Còn trách anh rủ rê nữa không?
– Không liên quan, lát nữa anh vẫn phải cõng em xuống.
– Thôi được rồi, lát… tính sau, giờ hãy tận hưởng phong cảnh tuyệt vời này đã.
Tôi vừa nói vừa dắt tay nàng chạy lên bậc thang, lên hẳn chân cột truyền hình.
– Hú hú hú ú ú ú… – Tôi đưa tay lên hét vang vào khoảng không mênh mông những rặng mây trùng điệp trước mặt.
– Ngọc ơiiiiiiiiiiiiii!
Tiếng gọi của tôi văng vẳng vọng lại giữa không trung.
– Trả lời anh đi! – Tôi quay lại nhìn nàng.
– Dạ!
– Không! Phải hét to như anh ý.
– Em mệt lắm không hét nổi.
– Như vậy không được.
Tôi quàng tay ôm nàng từ phía sau.
– Để anh tiếp sức nhé!?
– Ngọc ơiiiiiii! – Tôi hét tiếp.
– Dạ ạ ạ ạ ạ… – Nàng cũng cao hứng đưa tay lên hét lạc cả giọng.
– Phanh… phiêu phem!!! – Tôi giả làm giọng như người bị móm.
– Phem… cũng thế! – Nàng vừa nói vừa bật cười khanh khách.
Chúng tôi cầm tay nhau xoay mấy vòng trong niềm vui rộn rã.
– Cam kết tiếp theo nhé! – Tôi nháy mắt.
– Gì ạ?
Tôi kéo nàng lại rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu.
Từng đám mây trắng bồng bềnh nhẹ lướt qua bao trùm lấy tôi và nàng. Tiếng gió thổi vi vu, cỏ cây hoa lá cũng rung rinh như muốn chắp cánh thêm cho những xúc cảm hạnh phúc trong trái tim chúng tôi. Tôi mê mải đắm chìm vào những nồng nàn yêu thương đang lan tỏa trải dài theo những miên man vô tận, đi mãi… đi mãi… theo những cơn gió lộng thổi mây bay tới tận cuối chân trời…