Phần 126
Chơi đùa trên đỉnh Thiên Nhị một lúc, chúng tôi lại gấp rút trở xuống không thì không kịp trước khi trời tối.
– Mỏi chân chưa nào? – Xuống được hơn nửa đường, thấy sắc mặt nàng có vẻ tái đi, tôi dừng lại hỏi.
– Em… vẫn… đi được mà! – Nàng thở hắt ra nhưng vẫn cố trả lời tôi, nom thật tội.
– Không phải lúc xuống em sẽ bắt anh cõng sao?
– Em nói đùa thôi. Tưởng anh quên!
– Giờ nhớ rồi!
Tôi vừa nói vừa ngồi xuống.
– Nào!
– Thôi, em đùa mà!
– Giờ là thật, không lằng nhằng. – Tôi kiên quyết.
Nàng lưỡng lự một lát rồi cũng ôm lấy cổ tôi.
Tôi cõng nàng đứng dậy, cẩn thận dò dẫm xuống từng bậc thang.
– Đây là cam kết… khuyến mãi nhé! Không có trong điều khoản đâu. – Tôi nháy mắt.
– Nên đưa vào anh ha!? – Nàng mỉm cười.
– Còn phải xét!
Tôi chậm rãi đi xuống trong ánh chiều dần buông bao trùm lên vạn vật.
– Hoàng hôn trên này đẹp quá! – Nàng ngẩng nhìn những tia nắng le lói.
– Ừ, lại thêm một góc nhìn kỷ niệm nữa! – Tôi cũng say sưa ngắm nghía khung trời da cam rực rỡ mênh mông. Từ trên cao cảm thấy như cả tôi và nàng đang hòa lẫn vào ánh chiều tà…
– Em đã về với những tia nắng… cuối cùng… – Tôi khẽ thì thào trong tiếng gió. – Và sẽ mãi ở lại chứ?
– Vâng!
– Nhớ đám nhóc ở bệnh xá không?
– Có ạ!
– Chục năm tới sẽ có một đám như thế cùng ngắm hoàng hôn với chúng ta! – Tôi lâng lâng thả trí tưởng tượng.
– Nhiều vậy cơ à? – Nàng cười lảnh lót.
– Đó là thù lao của anh, quyền lợi của anh mà!
– Khiếp chưa! Mới được 1 ngày mà đã đòi thù lao rồi!
– Không, sau này cơ mà! – Tôi bật cười.
– Anh à…
– Sao em?
– Nếu sau này, vài năm nữa đi, mình mà có con trai thì sẽ đặt tên là gì?
– Ôi, anh chưa nghĩ ra…
– Thế con gái thì sao?
– Con gái à? Ừm…
Tôi suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp.
– Nó… nó sẽ tên là Mỹ Uyên.
– Mỹ Uyên, tên đẹp quá, sao anh nghĩ ngay ra được hay vậy?
– Đó là cả một câu chuyện…
– Một câu chuyện?
– Phải, một câu chuyện dài. Anh sẽ kể em sau…
Tôi bước chậm lại, nhìn những cánh chim đang bay mải miết trong nắng chiều…
Chợt tôi lẩm nhẩm giai điệu một bài hát quen thuộc trong những ám ảnh tiềm thức cuộc đời mình…
‘Mây và tóc em bay, trong chiều gió lộng.
Trời làm cơn mưa xanh, dưới những hàng me.
Em và lá tung tăng như loài chim đến và đã hát giữa phố nhà…’
– Tuổi đời mênh mông! – Nàng khẽ reo lên.
– Em à!
– Dạ!
– Mãi “yêu đời thiết tha” nhé!
– Vâng! Và mãi yêu anh…
…
– Alo! Đại ca à!
– Ừ sao rồi, đặt vé chưa?
– Em đặt rồi, sáng ngày mai 8h! Cả em cũng đi nữa!
– Mày đi làm cái quái gì? Đã bảo chỉ đặt vé cho tao với Ngọc thôi cơ mà!
– Em đặt chuyến trước, em sẽ không ra mặt đâu! Để đại ca vào đó một mình em không yên tâm chút nào? Hòa nó cũng nằng nặc đòi đi, em gàn mãi nó mới chịu đấy!
– Bó tay với chúng mày! – Tôi thở dài ngao ngán.
– Thế giờ đại ca về Hà Nội đi.
– Bây giờ hả?
– Thì cũng phải cho sếp tạm biệt mọi người chứ!
– Nhưng tình hình thế nào rồi?
– Em nghĩ là ổn, chúng nó không dám dở trò nữa đâu.
– Được rồi. Có gì tao sẽ alo!
– Vâng!
Tôi tắt máy, rồi vục nước rửa mặt. Nhìn mình qua gương, khẽ tự trấn an mình trước một quyết định trọng đại. Hít một hơi thở thật sâu, rồi tôi quay lại bàn ăn. Nhà hàng hôm nay có vẻ vắng, tôi bước lại phía nàng đang ngồi đợi.
Trong ánh nến lung linh, giai điệu du dương của “Bản tình ca mùa đông” phiên bản không lời cho đàn dương cầm khẽ ngân vang. Nàng đang ngồi trống tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối hẳn.
– Em ăn xong chưa? – Tôi kéo ghế ngồi xuống.
– Rồi anh!
– Đang nghĩ gì mà suy tư thế?
– Nghĩ linh tinh thôi! – Nàng nhoẻn cười.
– Anh ăn tiếp đi!
– Anh đủ rồi! – Tôi với cốc bia làm một ngụm.
– Em đang nhớ nhà sao?
Nàng khẽ gật.
– Nhưng lo lắng nhiều hơn! – Nàng thở dài, rồi lại ngoảnh nhìn ra ngoài trời.
– Bây giờ chúng ta sẽ về Hà Nội. – Tôi với tay cầm lấy bàn tay nàng nắm nhẹ.
– Bây giờ sao? Nhưng trời tối rồi mà? – Nàng thoáng sửng sốt.
– Ừ bây giờ, về tạm biệt các bạn! – Tôi mỉm cười.
– Tạm biệt?
– Ừ, Sơn nó đặt vé rồi, sáng ngày mai 8h, chúng ta sẽ cùng vào Sài Gòn.
– Chúng ta? – Nàng tròn xoe mắt nhìn tôi ngỡ ngàng.
– Ừ! Cả hai chúng ta! – Tôi gật đầu.
– Anh… anh định làm gì?
– Anh sẽ đưa em về nhà, rồi sẽ xin phép bố mẹ em đồng ý cho mối quan hệ của chúng mình! – Tôi quả quyết.
– Nhưng… em… em không nghĩ… là có thể! – Nàng ngập ngừng, môi run run.
– Anh đã nói rồi, chúng ta phải chủ động với điều ước và những giấc mơ. Chứ đừng mong chờ vận mệnh thêm một lần nữa, chúng ta đã trưởng thành rồi. Nên tự nắm bắt em à.
– Liệu có được không anh? – Nàng nắm chặt lấy tay tôi.
– Anh đã quyết định rồi! Trưa nay lúc chuẩn bị lên tháp truyền hình anh đã điện cho Sơn bàn bạc kỹ, nó cũng đồng tình với quyết định này.
– Em sợ… – Nàng mím chặt môi.
– Sợ điều gì? Anh tin bố mẹ em sẽ nhìn thấy sự chân thành của anh, và chính tình yêu của hai đứa mình sẽ thuyết phục được họ. Chúng ta sẽ đánh cược số phận trên con đường cuối cùng này, trở ngại lớn nhất mà vượt qua được thì không còn điều gì có thể chia cắt chúng ta nữa.
Nàng không nói gì mà cứ nhìn tôi, nhìn sâu vào đôi mắt tôi. Ánh nến vẫn lung linh, khúc nhạc vẫn du dương, và… ngoài trời… gió vẫn thổi rì rào trên những tán lá.
– Mình về, em nhé! – Tôi trìu mến.
Nàng khẽ gật đầu, dường như nàng cũng đã đi đến quyết định cuối cùng.
Tôi kéo nàng đứng dậy, rồi bước ra quầy thanh toán tiền, sau đó chúng tôi rời nhà hàng, quay lại khách sạn.