Phần 127
Sau khi thu dọn xong, chúng tôi xuống lễ tân trả phòng.
– Ơ, anh chị định xuống lúc trời tối thế này sao? – Cậu lễ tân ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
– Ừ, bọn anh có viêc gấp phải về Hà Nội. – Tôi vừa đặt chìa khóa phòng lên quầy vừa nói.
– Nhưng tối đi xuống nguy hiểm lắm anh ơi, để sáng mai đi! – Cậu lễ tân lắc đầu ái ngại.
– Em hiểu thế nào là việc gấp mà! – Tôi mỉm cười.
– Nhưng anh đi không quen đâu, em khuyên thật đấy.
Tôi ngẫm thấy cậu ta nói cũng phải, nhưng để sáng mai thì sợ không kịp, với lại còn phải về tạm biệt nhóm bạn nữa.
– Thế này nhé! – Bỗng trong đầu tôi nảy ra một sáng kiến.
– Em thuê cho anh một cái taxi cho bọn anh, rồi thuê một người xe ôm nào em quen biết, đi xe máy xuống chân núi cho anh! Được không? Sau khi xuống chân núi thì ông xe ôm sẽ lên taxi quay lên. Hết bao nhiêu anh trả luôn. Hợp lý không?
– Cũng được! – Cậu lễ tân gật gù.
– Được quá đi chứ! – Tôi quay sang nàng tủm tỉm.
– Thế anh chị ngồi ở sảnh đợi em một lát nhé!
– OK em!
Tôi kéo nàng ra bàn ngồi. Cậu lễ tân vội gọi một người xuống trông quầy rồi đi ra ngoài.
– Em còn mệt lắm không? – Tôi đưa tay vuốt tóc nàng.
– Cũng hơi mệt anh ạ! Nhưng em đi được mà.
– Ngày mai sẽ là một bước ngoặt hoàn toàn, hãy tin ở anh! – Tôi kéo nàng dựa vào lòng.
– Em tin mà! – Nàng ngả đầu vào vai tôi.
Ngội một lúc thì thấy ánh đèn ô tô chiếu dọi ngoài cửa. Sau đó cậu lễ tân mở cửa bước vào.
– Taxi đến rồi anh, anh đưa chìa khóa xe cho em, em sẽ đi xuống! – Cậu lễ tân khoát tay giục.
– Sao không gọi xe ôm đi cho quen đường, em đi xuống được không?
– Ôi anh không phải lo, em là thổ địa ở đây rồi, ngày xưa còn làm cho nhà hàng em còn lượn lên lượn xuống ngày chục lần để chở đồ ăn nữa mà! – Cậu ta nhoẻn cười tự tin.
– Ừ, vậy cẩn thận nhé! – Tôi rút chìa khóa xe máy đưa cho cậu ta.
– Ban ngày thì không cần nổ máy, cứ thả cho xe trôi và hãm phanh thôi, nhưng đêm thì phải nổ, cài số 1 để hãm. Quan trọng vẫn là thông thuộc địa hình và những khúc cua! – Cậu ta vừa đưa chúng tôi ra taxi vừa nói thao thao bất tuyệt.
Chúng tôi bước ra, ngồi vào taxi. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Nàng ngoái nhìn ra ngoài cửa kính xe, ngắm nghía lại khung cảnh một lần nữa.
– Sao, vẫn còn lưu luyến à? – Tôi cười.
– Dù sao thì cũng là một dấu ấn đáng nhớ trong đời ở nơi đây! – Nàng có vẻ bồi hồi.
– Yên tâm đi, rồi có ngày chúng ta sẽ quay lại mà. Lôi theo lũ bạn lên nữa đập phá như ở Mộc Châu thì vui phải biết!
Nàng không nói gì, vẫn nhìn ngắm cảnh vật. Chiếc xe đi lòng vòng thị trấn rồi đến đoạn cua xuống.
Lúc này đến lượt tôi ngoái lại…
…
Chiếc xe thận trong dò dẫm đi từ từ xuống. Dọc đường chúng tôi dựa vào nhau, cả ngày lượn lờ nên không chỉ có nàng mà cả tôi cũng thấm mệt. Nhưng tôi không màng đến điều đó, vì trong đầu vẫn đang rất hăm hở với quyết định sắp tới. Quyết định sẽ thay đổi hoàn toàn vận mệnh của hai đứa.
Lúc lên thì lâu mà lúc xuống thì nhanh thật, một loáng đã xuống đến chân núi. Chẳng biết có phải do sự tiếc nuối quãng thời gian thần tiên trên này hay không nữa, mà cứ mong thời gian kéo dài mãi vậy…
Qua ánh đèn pha thấy cậu lễ tân đang dựng xe bên lề đường đứng vẫy vẫy. Chiếc xe đỗ lại. Tôi mở cửa dắt tay nàng bước ra. Rồi thanh toán tiền cho cậu lễ tân nhiệt tình và dễ mến.
– Anh chị cứ đi thẳng đường này, rồi gặp quốc lộ 2B thì rẽ vào, đi thẳng ra thành phố Vĩnh Yên, sau đó cứ theo quốc lộ 2 là về tới Hà Nội – Cậu ấy nhiệt tình chỉ dẫn.
– Cảm ơn em nhé! – Tôi mỉm cười bắt tay.
– Không có gì ạ! Chắc anh chị vừa đi tuần trăng mật phải không?
– Đi tuần trăng mật! – Tôi ngoảnh sang nàng tủm tỉm cười.
– Ừ, đúng rồi! – Tôi nháy mắt với cậu lễ tân.
– Em đoán chỉ có chuẩn. Nhìn hai người rõ là đẹp đôi thế kia cơ mà. Thôi anh chị đi đi kẻo muộn, hết đoạn này là có đèn đường rồi, sẽ dễ đi hơn rất nhiều. Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc nhé!
– Ừ, cảm ơn em!
– Có dịp nào ghé đây lần nữa, mong anh chị vẫn vào chỗ em nghỉ nha!
– Chắc chắn rồi!
– Chào anh chị! – Cậu lễ tân đưa tay vẫy rồi mở cửa bước vào taxi. Chiếc xe quay đầu rồi trở lên.
Chúng tôi đứng nhìn theo chiếc đèn hậu xe cho đến khi khuất dạng vào bóng đêm.
– Về nhé! – Tôi ngồi lên xe.
– Vâng! – Nàng cũng leo lên, ôm chặt lấy tôi.
Tôi nổ máy phóng đi…
…
Chúng tôi đi theo chỉ dẫn, nhưng dọc đường vẫn phải hỏi thăm liên tục rồi mới về tới thành phố Vĩnh Yên. Lúc này tôi cũng đã biết đường nên không phải hỏi nữa, cứ thế đi tiếp, chẳng mấy chốc đã tới cao tốc Thăng Long – Nội Bài.
– Anh ơi… mưa!
– Ừm! – Cảm thấy một vài giọt hắt vào mặt. Tôi vội tấp xe vào lề đường. Mở cốp lấy áo mưa ra mặc. Nàng cũng trùm vào rồi tựa đầu vào lưng tôi.
Thế mà mưa mau thật, đi một đoạn đã rào rào rồi.
Dọc đường chuông đổ rung trong túi quần. Nhưng đang mưa, đi trên đường tôi không nghe máy được.
– Thằng chết tiệt này, đã bảo về phải mất khoảng hơn 2 tiếng rồi, cứ nhậu trước đi. Giục cái quái gì mà giục! – Tôi vừa sốt ruột vừa lẩm bẩm. Nghĩ chắc Sơn hoặc Hòa gọi.
– Sơn gọi à anh?
– Ừ, tối nay anh Long tổ chức bữa lẩu ở xóm cũ. Anh bảo mọi người cứ ăn trước rồi. Chắc chúng nó thấy lâu nên giục ý mà!
– Lát về uống ít thôi anh nhé!
– Anh biết rồi!
– Em sợ cái biết của anh lắm, sau này… mà cứ rượu với thuốc, em mà bắt gặp thì đừng trách! – Nàng cấu nhẹ vào sườn tôi.
– Thôi mà, anh hứa, sau này sẽ nghe lời… vợ! – Bỗng nhiên tôi buột miệng.
– Ai làm vợ anh mà nhận vơ?
– Anh đâu có nhận bừa, tại có người vừa nói từ “sau này” đấy thôi. – Tôi ha hả cười.
– Vẫn cứ lẻo mép như ngày nào! – Nàng nói vậy, nhưng cũng vòng tay ôm chặt hơn.
Tôi vừa đi vừa sướng rơn, mưa vẫn táp vào mặt, nhưng không ngăn được niềm vui phơi phới đang hiện rõ trên đôi mắt.
…
Về tới Hà Nội mưa cũng đã gần tạnh, chỉ còn một vài giọt lất phất bay bay. Tôi phi thẳng về chỗ khu trọ cũ.
Đến đoạn rẽ vào xóm trọ, chợt thấy Sơn, Hòa, Lâm, Anh Long, Anh Hùng, cu em Thái, Hồng, Thủy, Hằng… đứng lố nhố ngoài đầu ngõ.
– Cái gì thế này, làm sao mà phải đón tiếp long trọng đến thế! Lát vào bàn nhậu em làm sao trả ơn hết được mọi người! – Tôi dừng xe lại vừa gỡ áo mưa vừa cười.
Nàng cũng xuống xe chạy lại ôm chầm lấy Hồng.
– Có mấy ngày không gặp mà nhớ các bạn quá!
– Nhọ thật, dọc đường dính mưa, ướt nhoét hết cả. Thôi vào đi chứ nhỉ! – Tôi vừa phẩy phẩy mấy hạt mưa còn vương trên tóc vừa giục.
– Đại ca, sao em điện anh không nghe máy? – Sơn mặt có vẻ trầm trọng.
– Thì đang đi trên đường lại còn mưa nữa mà. Tao đã bảo anh em cứ nhậu trước đi rồi, thế đã hết rượu chưa để mua thêm đây? – Tôi nháy mắt cười.
– Ngọc! – Chợt giọng một người phụ nữ trung tuổi vang lên.
Tôi ngoảnh lại, thấy từ trong quán cafe bên kia đường có nhóm người đang bước ra. Nhật Huy, tôi nhận ngay ra hắn với cái bản mặt vênh vênh… có cả chị gì con nhà bác của nàng ở Hà Nội nữa. Và người phụ nữ đang xăm xăm vượt qua nhóm người đi tới chỗ chúng tôi…
Nhìn cô ấy quen quá… Bỗng một tia sét lia qua trong mớ ký ức hỗn độn khiến tôi nẩy đom đóm mắt… cô ấy chẳng phải là…
– Mẹ… – Nàng thảng thốt.
Người phụ nữ bước đến gần chúng tôi hơn, đôi mắt rơm rớm nhìn nàng với vẻ giận dữ và đau đớn. Không gian xung quanh trùng xuống một cách nặng nề, chỉ còn nghe tiếng gió, tiếng mưa còn sót lại tí tách, và cả tiếng trái tim tôi đang đập thình thịch…
– Mẹ… sao… mẹ lại… – Nàng lắp bắp trong sự hoảng loạn.
– Con đi chơi về miền Tây có vui không? – Mẹ nàng bước lại, đưa tay vén nhẹ lọn tóc đang bết nước mưa trên má nàng.
– Con… con… – Náng cúi gằm mặt ấp úng.
– Mẹ điện con không nghe máy, mẹ lo quá! Cứ nghĩ con bị làm sao, gặp phải bọn khốn nào! – Nói mấy từ cuối cùng mẹ nàng khẽ liếc sang tôi.
– Mẹ… không phải…
– Bốp… – Bất chợt mẹ nàng vung tay tát thẳng cánh.
Cả bàn tay đỏ rực in hằn lên má nàng, trong sự ngỡ ngàng của tất thảy mọi người.
– Cô… xin cô!! – Tôi toan bước tới.
– Cậu đứng lại đó! – Mẹ nàng chỉ thẳng vào mặt tôi.
Tôi sững người lại, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
– Ngọc… Từ khi sinh con ra đến giờ, đây là lần đâu tiên mẹ đánh con, có đau lắm không?
Hai hàng nước mắt tuôn rơi trên má nàng.
– Con có biết vừa rồi mẹ tát con một cái, là mẹ tự vả vào cuộc đời mẹ trăm cái, nghìn cái… con hiểu không, hiểu không??? – Mẹ nàng vừa nói, vừa lay lay vai nàng. Rồi bà ấy òa khóc nức nở.
– Mẹ… mẹ hãy để con giải thích… xin mẹ! – Nàng cũng nức nở theo.
– Cô ơi, không phải lỗi tại Ngọc, là tại cháu! Xin cô hãy bình tĩnh! – Tôi cuống quýt xua tay.
Mẹ nàng ngoảnh sang tôi, rồi bà ấy bước lại. Nhìn xoáy vào mắt tôi.
– Lần trước là mẹ cậu đánh cậu, lần này có lẽ sẽ là tôi. Nhưng tôi thiết nghĩ mọi cái cũng là do tôi không dạy được con. Nên có đánh thì cũng thật vô lý và… bẩn tay. – Bà ấy khẽ nhếch mép.
– Cô hãy cứ đánh cháu, nếu như cô muốn! Nhưng xin cô hãy cho cháu một lời giải bày! – Tôi nghiêm giọng.
– Mẹ, con xin mẹ… – Nàng chạy tới cầm lấy tay mẹ, rồi quỳ xuống.
– Con cầu xin mẹ, đây là người con yêu. Và sẽ mãi mãi không gì có thể thay đổi được… mẹ… mong mẹ hãy để con tự lựa chọn hạnh phúc cho cuộc đời mình! – Nàng nói trong nước mắt nhạt nhòa.
– Về! – Bà ấy buông thõng một câu rồi lạnh lùng kéo nàng dậy.
– Mẹ… – Nàng cố ghìm lại, vừa lắc đầu vừa khóc.
– Cô ơi, xin cô hãy bình tĩnh nghe chúng con nói! – Lúc này tôi cũng không cầm được nước mắt.
– Câm mồm! – Bà ấy quay sang tôi trừng mắt.
– Mai Ngọc, con thà cầm dao đâm một nhát chí mạng vào tim mẹ đi còn hơn là cứ như thế này! – Bà ấy mím môi, cố lôi nàng dậy.
– Mẹ, con xin mẹ… chúng con… chúng con đã… – Nàng cúi gằm mặt xuống.
Chợt mẹ nàng biến sắc, bà ấy không để nàng nói hết câu, liền vung tay lên.
– Bốp!
Nàng ngã nhoài ra đường.
– Ngọc! – Tôi hốt hoảng quỳ vội xuống đỡ lấy nàng.
– Cô đừng đánh Ngọc nữa, cô hãy đánh cháu đi, đánh cháu thật nhiều vào nếu điều đó làm cô hả cơn giận trong lúc này. – Tôi ngước lên nhìn mẹ nàng nghẹn giọng.
Bà ấy như không thèm đoái hoài gì đến lời nói của tôi. Đôi mắt bà tuyệt vọng nhìn nàng.
– Ngọc, đi về đi. Bố con vẫn đang nằm hôn mê trong bệnh viện, con về với bố đi! – Bà ấy sụt sùi.
– Sao ạ! – Nàng sửng sốt.
– Bố con… bố con làm sao? – Nàng run bắn người lên.
– Mấy ngày không liên lạc được với con, sáng nay bố con đã về miền Tây để tìm, dọc đường xe bị tai nạn. Mẹ vốn định để nói khi nào về tới Sài Gòn, nhưng con vẫn ngoan cố như vậy… Giờ bố con vẫn chưa tỉnh, mẹ đang rối bời không biết phải làm sao, cũng may nhờ có Nhật Huy, mẹ bất đắc dĩ mới phải tạm để bố con ở lại nhờ người chăm sóc để ra đây. Giờ con về đi… về với bố… đi con!
Nàng sững người, rồi ngồi thừ ra. Khuôn mặt thất thần. Tôi cũng không biết phải làm sao cả. Không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này.
– Thím ơi! Sắp trễ giờ bay rồi! – Bà chị con nhà bác có vẻ sốt ruột.
– Ngọc! Em phải hiểu những sai lầm của mình đã đẩy tình hình ra nông nỗi này. Nhưng giờ chỉ cần em về là mọi chuyện sẽ lại ổn, có em bên cạnh chú sẽ mau chóng bình phục thôi, đứng dậy đi! – Chị ấy nhìn nàng nói tiếp.
– Chị ấy nói phải! – Tôi buông tay nàng ra.
– Anh… – Nàng hoảng hốt chộp lại tay tôi, run run nắm chặt.
– Em đừng nói gì nữa! – Tôi quay sang nàng, đưa tay quyệt nước mắt cho nàng. Nhưng nước mắt tôi thì tuôn rơi nóng hổi.
– Gia đình vẫn là quan trọng nhất, hãy về chăm sóc bố. Khi nào mọi chuyện ổn, mình sẽ gặp lại nhau sau. – Mỗi lời tôi nói ra như những mũi dao đang xoáy ngược vào tim, nhất là cái từ “gặp lại” nó khiến tôi thấy đau và khó thở vô cùng.
– Hiếu nói đúng đấy em! Giờ hãy suy xét điều gì mới là quan trọng! – Nhật Huy bước lại cầm tay nàng và kéo nàng dậy.
Nàng loạng choạng đứng dậy, tay kia vẫn luống cuống níu giữ lấy bàn tay tôi. Nhưng đã đến lúc tôi phải buông… và tôi đã buông…
Hai bàn tay chới với rời nhau trong nỗi vô vọng…
Nhật Huy kéo nàng đi, bước lại chỗ chiếc xe đang đậu. Mẹ nàng và bà chị cũng bước theo sau… không nói thêm một lời nào. Tôi vẫn đang quỳ dưới đất, đôi mắt vô hồn nhìn theo từng bước chân của nàng.
– Ngọc! – Tôi gọi lớn.
Nàng ngoảnh lại, bốn mắt chúng tôi lại nhìn nhau… khung cảnh ở đồn công an năm xưa lại hiện về ám ảnh. Những ánh mắt như muốn thu hết những hình ảnh cuối cùng về nhau, thắt lại trong nỗi xót xa vô bờ bến…
– Bản cam kết… – Tôi đưa tay lên áp vào ngực. Môi run run nở nụ cười tê tái.
Nàng như định chạy lại phía tôi, nhưng đã bị Nhật Huy giữ chặt. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy trước khi mọi thứ nhòa đi, là đôi mắt tuyệt vọng, và đôi môi mím chặt như cố kìm nén tiếng khóc và nỗi đau đang xoáy tận tâm can…
Chiếc xe phóng vút đi trong màn mưa mỗi lúc một dày hơn…
Tất cả hội bạn đứng xung quanh không ai nói một câu nào. Mà có lẽ cũng chẳng biết nói gì trong hoàn cảnh này, mọi ánh mắt đều dồn vào tôi với sự thương cảm.
Chợt có hai cánh tay sốc nách hai bên lôi tôi đứng dậy…
– Đi vào phòng đã cậu! – Hòa nhẹ nhàng khuyên nhủ.
– Đại ca… Đàn ông cứng rắn tùy lúc, nhưng khi cần giải tỏa bớt nỗi đau thì vẫn cứ nên khóc… – Sơn khoác vai tôi an ủi.
Tôi ngước lên nhìn trời, từng hạt mưa phùn táp vào mặt…
Có những nỗi đau mà chẳng cảm thấy đau… có những nỗi tuyệt vọng mà chẳng thể tuyệt vọng hơn được nữa… Nó như đã chạm ngưỡng giới hạn cuối cùng…
Tâm trạng tôi buông thõng với những trống trải mênh mông… Phải chăng tận cùng của nỗi đau và tuyệt vọng chính là sự khô hạn của tâm hồn, sự cằn cỗi của lý trí…
Có những giọt nước mắt… mà chẳng phải nước mắt…
Bởi là nước mưa…
Hay là nụ cười…
Cười trong những tiếng nấc nghẹn xót xa nhất trong cuộc đời…