Phần 13
Chẳng biết bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ, nhưng chắc là cũng khuya lắm rồi, tiếng lửa cháy kêu lách tách, ngồi thu lu bên manh chiếu rách tôi chống cằm vào đầu gối suy nghĩ mông lung. Ngoài trời mưa đã ngớt hẳn… đâu đó thi thoảng vọng lại tiếng chim lợn kêu eng éc, khiến tôi rùng mình. Trong tôi hỗn độn những cảm xúc, sợ sệt, lo lắng… dẫu sao, tôi vẫn chỉ đang là một ‘cậu bé’ đang sắp trưởng thành mà thôi…
Với tay lật lại mớ quần áo của tôi với nàng, chà! Cũng sắp khô rồi, cầm áo của nàng phủi nhẹ mấy cái, bỗng có cái gì văng ra, giật mình tôi đưa tay chộp lấy, may quá, tí nữa thì rơi vào bếp… Bỗng nhiên tôi run bắn người lên, một cảm giác mỏng manh, mềm mại… là chiếc quần lót nhỏ xinh quen thuộc… Có lẽ khi cởi ra để hong, vì ngại ngùng nên nàng đã cần thận cuốn nó vào tay áo, tôi bật cười vì cái sự xấu hổ trẻ con của nàng…
Ngồi say mê ngắm nghía chiếc quần chíp dễ thương mà lòng tôi rộn ràng lên những cảm xúc yêu thương… lòng tôi lại rạo rực, bất giác tôi đưa lên mũi… nhắm mắt tận hưởng mùi hương trinh nguyên này… Nhớ lại đêm đó, cũng may kinh nghiệm non nớt trong chuyện quan hệ nam nữ đã không cho tôi cướp đi đời con gái của nàng… Tôi không hề cảm thấy tiếc nuối gì cả, vì tôi yêu nàng, và tôi tự nhủ với lòng mình rằng sẽ không bao giờ lặp lại những hành động xấu xa, đi ngược lại với ý muốn của nàng nữa… chúng tôi sẽ chỉ làm điều đó khi đã là những người trưởng thành thực sự, trong căn phòng tân hôn đầy nến và hoa, lãng mạn… chúng tôi tự nguyện hiến dâng cho nhau tất cả như một minh chứng cho lời thề ước gắn bó với nhau muôn đời, muôn kiếp…
Tôi say mê trong niềm cảm xúc, thả hồn vào một giấc mơ cùng nàng đắp xây tương lai hạnh phúc… mãi mãi…
– E hèm..!
Tiếng của nàng vang lên trong không gian vắng lặng… Tôi giật nảy mình, vo vội vào lòng bàn tay, tôi quay lại… tay đưa ra đằng sau lưng hiấu giếm… mặt đỏ phừng phừng. Nàng đứng đó từ lúc nào, mái tóc đen tuyền xoã xuống ngây thơ, đôi mắt long lanh nhìn tôi, nhưng nghiêm nghị. Bộ quần áo nàng đang mặc… của bà, khiến tôi liên tưởng đến cô Tấm trong câu chuyện ngày xưa… không! Nàng còn đẹp hơn cả cô Tấm ấy chứ…
– Đưa đây… – Nàng bước tới trước mặt tôi, chìa đôi tay nhỏ xinh ra, 2 má ửng hồng.
– Đưa… gì cơ. – Tôi nghệt mặt ra, không thể tưởng tượng ra khuôn mặt tôi lúc đó trông như thế nào nữa, tim tôi đập thình thịch, người tôi run bắn, như một đứa trẻ đang ăn vụng quà bị phát hiện.
– Trả em đây! – Nàng nghiêm giọng.
– Trả gì cơ!? – Tôi cố trấn tĩnh.
– Anh biết là cái gì rồi còn hỏi… – Nàng gườm tôi.
Tôi ấp úng, lắp bắp:
– Anh… anh…
– Anh hư lắm!!! – Nàng nhoài người ra túm lấy tay rôi… giật lấy chiếc quần, không quên khuyến mãi vào đó một nhát cắn…
– Ái… ái… a. – Tôi hét lên. Nàng đưa tay bịt miệng tôi, gắt nhẹ:
– Anh to mồm thế, bà thức dậy bây giờ!!
– Ai bảo em cắn anh, đau quá. – Tôi nhăn mặt.
Nàng nguýt tôi một cái rõ dài:
– Như thế là còn nhẹ đấy, anh nhiều tội lắm đó, biết không!?
Tôi cúi gằm mặt xuống như một đứa trẻ biết hối lỗi. Nàng véo nhẹ vào má tôi:
– Sẽ còn xử tội anh nữa, chưa hết đâu… giờ quay mặt đi, nhắm mắt lại!
– Em định làm gì anh nữa đây!? – Tôi thộn mặt ra.
– Chẳng làm gì cả… anh cứ làm như em nói đi! – Nàng nói như ra lệnh.
Tôi lật bật quay người lại làm như lời nàng nói, đầu óc rối tinh rối mù.
– Anh nhắm mắt chưa? – Nàng hỏi dò xét.
– Rồi!! – Tôi trả lời chắc nịch.
– Uhm, tốt!
Có tiếng loạt soạt phía sau, theo phản xạ tò mò, tôi tí hí mắt ra. Bỗng nhiên tôi há hôc mồm. Trời!!! Dù đang quay lưng lại, nhưng dưới bếp lửa, bóng nàng in trên tường… tôi thấy nàng đang cởi chiếc quần xa tanh ra để mặc quần lót vào… bóng nàng kiều diễm, từng đường cong thiếu nữ nẩy nở in trên tường khiến tôi chết lặng… tôi cố kìm chế hơi thở mạnh… tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…
– Xong rồi, anh quay lại được rồi đó. – Nghe tiếng nàng lảnh lót, tôi bần thần quay lại, khuôn mặt vẫn chưa hết bàng hoàng…
– Sao mặt anh đỏ thế!
– À! Không… anh! – Lại một lận nữa tôi giật mình. Tôi liền đánh trống lảng để khoả lấp nỗi ngượng ngùng và xúc cảm đang trào dâng:
– Sao em không ngủ, mai phải dậy sớm mà!
– Em chẳng thể chợp mắt được. – Nàng ngồi xuống tựa cằm vào gối, nhìn đám lửa, khuôn mặt đầy ưu tư. Tôi ngồi xuống bên nàng, nhìn khuôn mặt thanh tú ửng đỏ dưới anh lửa hồng, thật diễm lệ làm sao, bất giác tôi đưa tay vuốt ve mái tóc nàng:
– Đừng suy nghĩ nhiều làm gì em… cơn mưa đã qua rồi, mai là trời sáng, chúng ta sẽ đón ánh bình mình mới, niềm vui mới, và hạnh phúc mới… hãy tin anh đi!
– Nhưng em… giờ này chắc mẹ đang lo lắng lắm… – Mắt nàng rưng rưng.
– Anh cũng có tâm trạng như em… nhưng biết làm gì hơn, chỉ cần mai chúng ta trở về, tất cả sẽ lại yên bình. – Tôi bùi ngùi:
– Đây là lần thứ 2 anh trốn nhà đi qua đêm!
– Sao cơ!? – Nàng quay lại nhìn tôi sửng sốt.
Nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, mắt tôi nhìn vào khoảng không vô định, những ký ức năm xưa lại tràn về… ngày ấy… cũng là một ngày mưa…
…
– Em Hiếu, ra có mẹ gặp. – Cô giáo chủ nhiệm lớp 6F ngó vào lớp, gọi.
– Dạ có em – Đang mải đuổi nhau với mấy đứa bạn trong lớp, tôi chạy ra thở hổn hển:
– Mẹ em đâu cô?
– Đang chờ em ngoài cổng đó.
Tôi co giò định chạy ra thì cô lấy tay chặn lại:
– Khoan đã, mẹ em bảo em mang cặp về, mẹ viết đơn xin nghỉ học cho em buổi hôm nay rồi.
– Vâng!!!
Tôi tròn mắt, không hiểu chuyện gì mà mẹ lại ra đây đón tôi, và sao lại phải nghỉ học, nhưng tâm hồn trẻ con vô lo vô nghĩ, chỉ thắc mắc thoáng qua, tôi chạy vào lớp, lấy cặp, lè lưỡi trêu tụi thằng Quân đang nhìn đầy ghen tị. Tôi lấy cặp đội lên đầu che mưa chạy ra… bóng dáng mẹ quen thuộc thấp thoáng ngoài cổng…
Khoác cho tôi chiếc áo mưa, mẹ đạp xe đèo tôi trong cơn mưa tầm tã…