Phần 132
– Huỵch! – Tôi nhảy lên đỡ đường chuyền của thằng Sơn. Đường bóng hơi với khiến bóng nẩy ra xa. Nhưng vẫn chưa hết biên, tôi mím môi lao tới. Một gã to như hộ pháp cũng nhào tới. Cả hai cùng tung hết lực vào cú sút.
– Cốp! – Một tiếng khô khốc vang lên. Hai cái ống đồng va vào nhau tóe lửa. Tôi điếng người ngã lăn quay ra. Gã kia cũng vậy. Nhưng trong khi tôi ôm ống đồng nhăn nhó thì gã cố gượng dậy tung một đường chuyền vào quả bóng đang xoay tròn dưới đất.
Bóng vượt qua hàng thủ lớp tôi, đến đúng điểm tên tiền đạo cắm của lớp bạn đang chờ sẵn. Gã nhảy lên thực hiện một pha đánh đầu mẫu mực. Bóng bay vào lưới trong sự bất lực của thằng Tiến thủ môn.
– Vàooo..!!
– 3 – 0 Rồi!!!
Mấy đứa con gái lớp bạn vỗ tay hò hét ầm ĩ.
– Thế đếch nào hôm nay đá đấm chán vậy trời! – Thằng Quân giậm chân xuống đất bực bội.
– Thua chắc cú rồi! – Sơn lắc đầu chán nản.
– Hôm nay hội con gái không ra cổ vũ thành ra nhuệ khí tinh thần anh em xuống hẳn! – Thằng Sang thở dài.
– Mà hôm nay hội nó làm cái quái gì mà không thấy mống nào ra nhỉ?
– Thì tập văn nghệ, mai mùng 8/3 mà.
– Sao hội con gái A4 không phải tập à?
– Biết đâu được ý!
Tôi nằm dài dưới đất, ngửa mặt lên trời thở hồng hộc. Nghe chúng nó đối thoại với nhau.
– Thôi nào làm lại, thời gian vẫn còn nhiều! Cố lên các chiến hữu, thà thua chứ không nhục, ít ra phải có bàn danh dự chứ! – Thằng Quân chạy vào lưới lấy bóng đi lên giữa sân.
– Quang vào thay tao cái! – Tôi vẫy tay.
– Sao thế? – Sơn chạy lại hỏi.
– Đau không nhấc nổi chân nữa, đá đấm cái gì!? – Tôi vừa nói vừa tập tễnh bước lại xe. Vơ đống quần áo, cặp xách nhét vào giỏ.
– Về à?
– Ờ! – Tôi buông câu gọn lỏn rồi đạp xe phóng đi.
…
Chiều chập choạng tối mà trời mưa như trút nước. Hội con gái đã về hết, chỉ còn mỗi xe của Ngọc dựng ở đó. Chắc còn ở lại bàn bạc gì với cô giáo chủ nhiệm hay sao mà mãi mới thấy bạn ý ra. Khẽ nhíu mày ngước nhìn trời mưa, rồi bạn ấy che vội chiếc cặp lên đầu, chạy ra nhà để xe.
Bạn ý hơi sững người khi lại thấy một bông hồng cài trên giỏ, trong giỏ là một chiếc áo mưa… Bạn ý cầm bông hồng, rồi lại nhìn ngó xung quanh một lúc. Ngần ngừ đắn đo giây lát rồi mới mặc áo mưa vào và đạp xe về…
Tôi đứng sau gốc xà cừ, cúi gằm mặt. Từng dòng mưa xối xả buông xuống, tôi ướt như chuột lột. Nước mưa thấm đẫm bộ quần áo số, đôi tất và cả chiếc giày bata đá bóng. Len lỏi vào từng thớ thịt cái rét của tháng 3. Tôi đưa tay vuốt mặt, rồi ngoảnh nhìn bóng Ngọc khuất dần sau cổng trường.
– Hắt xì! – Tôi đưa tay quệt nước mũi rồi tập tễnh bước ra chỗ quán nước ngoài cổng để lấy xe.
Da sởn hết cả gai ốc, nhưng tôi đâu có thấy lạnh, bởi một nỗi ấm áp vô bờ từ trái tim đang tỏa ra…
Và nó tỏa thành cơn sốt kéo dài mất mấy hôm liền khiến tôi phải nghỉ học…
…
– “… Máy bay đang hạ dần độ cao để chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Bây giờ là 19 giờ 20, nhiệt độ bên ngoài tại sân bay vào khoảng 24oC, trời đang có mưa nhẹ, quý khách vui lòng về chỗ ngồi, thắt lại dây an toàn và tắt hết các thiết bị di động…”
Tiếng cô tiếp viên nhỏ nhẹ vang lên trong khoang.
– Dậy, dậy ông ơi! – Ở hàng ghế bên Lâm đang quay sang lay gọi Hòa.
Tôi ngồi trầm ngâm, tay nắm chặt sợi dây chuyền may mắn mà nàng đã tặng vào cuối năm ngoái. Trong đầu vẫn đang hỗn độn những ký ức…
– Anh ơi! – Chợt một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi giật mình ngoảnh lại.
– Vui lòng thắt lại dây an toàn hộ em ạ!
Tôi bần thần nhìn nụ cười của cô tiếp viên. Rồi vội vàng thắt dây an toàn vào. Sao giờ bất cứ điều gì cũng có thể kéo hình ảnh của nàng ùa về trong tâm trí vậy?
– Đại ca, anh ổn chứ? – Sơn quay sang hỏi.
– Ừ! – Tôi thở dài, rồi nhét sợi dây chuyền vào túi.
Máy bay khẽ rung lắc rồi chao liệng, hạ thấp độ cao. Nhìn về phía cửa sổ, Sài Gòn dần hiện ra qua những ánh điện lung linh huyền ảo. Trải dài mênh mông rực rỡ như một giải ngân hà.
Tôi tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm nghiền.
…
– Dậy đi nào! – Một bàn tay véo nhẹ mũi tôi.
Tôi mở bừng mắt. Ngoảnh sang, thấy nàng đang săm soi nhìn mình.
– Gì thế này? – Nàng đưa tay quệt nhẹ lên khóe mắt tôi.
– Khóc? – Nàng khẽ nhíu mày.
– Đâu có, tớ… – Lúc này mới thấy một cảm giác ươn ướt còn vương. Tôi bối rối gãi đầu.
– Ai bắt nạt Hiếu trong giấc mơ sao? – Nàng chu mỏ, đôi mắt tròn xoe ra vẻ khó hiểu.
– Trong mơ thì không, nhưng ngoài đời thì có… – Tôi ghé sát vào nàng thì thầm.
– Vậy hử, ai?
– Tớ cũng chẳng rõ ai là thủ phạm gây ra vụ này nữa! – Tôi đưa tay lên xoa mũi, nhăn nhó.
– Xì, véo nhẹ mà cũng ăn vạ nổi! – Nàng bĩu môi, toan đưa tay véo tôi thêm cái nữa.
– Dậy nào mọi người! Ao Vua xin kính chào quý khách! – Giọng cái Hân oang oang phía trên khiến nàng rụt tay lại.
Cả lớp đứa nào đứa nấy uể oải vươn vai. Rồi ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ. Không khí nhốn nháo ban đầu lại quay trở về.
Bác tài đánh xe vào điểm đỗ rồi mở cửa. Tất cả ùa xuống, tay xách nách mang, nhưng khuôn mặt ai cũng hồ hởi như quên hết những mệt nhọc lẫn ngái ngủ sau chặng đường dài.
Sau khi ngồi nghỉ ngơi, ăn lót dạ xong, cả lớp thống nhất leo núi trước rồi khám phá các địa điểm sinh thái sau. Tôi với nàng như thường lệ tách nhau ra cho chúng bạn đỡ nghi ngờ. Lúc đầu khi lên xe cũng vậy, may mà con Vân ‘Híp’ mò xuống tụ tập với mấy cái mỏ khoét háu ăn của lớp, nên tôi mới có dịp lỉnh lên ngồi cạnh nàng. Tuy nhiên cũng không dám nói chuyện thân mật gì nhiều, chỉ đến lúc lũ cú vọ ngủ hoặc uể oải không để tâm gì đến xung quanh nữa thì mới thì thầm qua lại đôi ba câu như lúc nãy.
– Mệt không? Đưa Hiếu xách đồ cho. – Tôi bước ghé lại gần nàng, đưa tay đỡ chiếc balo.
– Thôi, mọi người thấy thì ngại lắm. – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
– Đằng sau còn đứa nào nữa đâu, chúng nó đi đằng trước hết rồi. – Tôi kiên quyết giằng lấy balo.
Chúng tôi đi chầm chậm gần như tách đoàn. Để tiện nói chuyện và trao nhau những cử chỉ yêu thương. Cái sự vụng trộm bao giờ cũng đẩy cảm xúc bùng cháy mãnh liệt hơn mỗi khi được bên nhau.
Chúng tôi vừa đi vừa say sưa ngắm cảnh, thưởng ngoạn thiên nhiên và tận hưởng bầu không khí trong lành. Thi thoảng nghịch ngợm tạt té nhau mỗi khi gặp một con suối hay một dòng thác nhỏ róc rách chảy qua.
– Chết rồi! – Tôi mở cái balo của mình mới nhớ ra lúc nãy quên không cầm chai nước nào.
– Sao vậy? – Nàng quay sang hỏi.
– Nãy không lấy chai nước nào, giờ khát khô cả cổ! – Tôi nuốt nước bọt đánh ực.
– Uống nước suối nè, mát lắm! – Nàng nháy mắt.
Nghe nàng nói vậy tôi đặt hai cái balo xuống, rồi toan vục tay xuống suối.
– Ý, uống thật à?
– Chứ sao nữa!
– Thôi Ngọc đùa đấy, trong balo Ngọc còn một chai nước mà!
– Thế mà không nói sớm… – Tôi khẽ lườm nàng, rồi mở balo ra. Bất chợt tôi khựng người lại… khi thấy trong ngăn phụ có một thứ quen quen được gấp cẩn thận.
Tôi ngoảnh lên nhìn nàng, thấy nàng cũng nhìn chăm chăm vào thứ đó.
– Haizzz! Có muốn nghe Ngọc kể câu chuyện bông hoa, chiếc áo mưa và anh chàng ngốc không? – Nàng ngồi xuống phiến đá chống cằm nhìn tôi, tủm tỉm.
– Ngọc đã biết? – Tôi ngớ người.
– Biết sau khi chủ nhân nghỉ học mấy hôm. Mới luận ra trong trường ngoài chàng ngốc đó ra thì có ai dùng áo mưa in logo của Incombank chứ?
Tôi càng ngớ người hơn. Nghĩ lại thì đúng là cái áo mưa của cơ quan mẹ đã khai báo ra khổ chủ là tôi.
– Vậy sao không nói? – Tôi cầm chai nước vặn nắp đưa cho nàng.
– Lúc ấy cảm giác tội lỗi đang dày vò, vì mình mà người ta ốm. Vả lại khi đó cũng ngại chẳng biết nói gì cả. Nhỡ đâu người ta chối bay chối biến thì xấu hổ lắm. – Nàng vừa cầm chai nước vừa bĩu môi, sau đó uống một ngụm rồi đưa lại cho tôi.
– Vậy lúc yêu rồi thì sao?
– Nè, nói ra để Hiếu có cớ bắt đền Ngọc hử? – Nàng lè lưỡi giễu tôi, rồi đứng dậy bước đi.
Đi một đoạn nàng dừng bước, ngoảnh lại. Đôi mắt long lanh.
– Khoảnh khắc khi bị “kẻ khác” cưỡng đoạt nụ hôn đầu. Ở cái hôm làm báo tường ý, lúc Ngọc đưa tay bịt miệng Hiếu, biết Ngọc nghĩ gì không?
Tôi lắc đầu.
– Ngọc nghĩ tới đôi mắt của Hiếu lúc bước vào lớp sau mấy ngày nghỉ ốm.
– Vậy sao?
– Ừ, nhìn người ta rồi lại tảng lờ quay đi như không có chuyện gì. – Nàng lại mỉm cười.
– Tình cảm cũng thật khó nói, chẳng biết từ lúc nào những hình ảnh của buổi đi học muộn, và nụ cười của Hiếu… cứ len lỏi dần vào suy nghĩ lúc nào không hay, dù có cố gắng phủ nhận. Đọng lại là đôi mắt hoang mang sợ sệt của Hiếu khi ở nhà Ngọc. – Nàng bước lại, đưa tay vuốt má tôi trìu mến.
– Không nên bắt bẻ sự dễ thương! – Nàng nháy mắt. Rồi rướn người hôn nhẹ lên môi tôi.
– Vậy nếu như không có buổi chiều mưa hôm ấy thì sao? – Tôi mỉm cười nhìn nàng.
– Thì cả bàn tay Ngọc sẽ in hằn lên đôi má này, thay vì bịt miệng. – Nàng lại véo má tôi lắc qua lắc lại.
– Thôi đi tiếp đi, không thì không theo kịp mọi người đâu! – Nàng xoay người bước đi.
Tôi cũng vội khoác hai cái balo lên vai vội chạy theo nàng. Nắm lấy tay nàng.
Trong rộn ràng những đắm say hạnh phúc, tôi thấy lại mình đang đứng dưới gốc cây xà cừ. Ngước mắt lên nhìn trời mưa…
Sự khởi đầu có hơi thê thảm. Nhưng để đánh đổi lấy những ngọt ngào này thì dù có nhân lên gấp trăm gấp nghìn lần tôi vẫn nguyện cam lòng.