Phần 140
Sài Gòn luôn náo nhiệt và rực rỡ về đêm. Có thể nói là sức sống mạnh mẽ nhất luôn trỗi dậy mỗi khi màn đêm buông xuống. Từng dòng xe qua lại xen lẫn với dòng người đi tản bộ, và bao trùm là những ánh đèn đường, biển hiệu rực rỡ lung linh huyền ảo. Khiến không khí hiện đại, năng động và hối hả luôn hiện hữu ở thành phố được mệnh danh là không bao giờ ngủ này.
Tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm quận 1. Chúng tôi vừa dùng bữa xong.
– Phòng của Ngọc ở phía ngoài tầng 2, nhìn ra đường, phía trong là phòng của ba má. – Chi tỉ mẩn nguệch ngoạc vẽ sơ đồ trên tờ giấy trắng.
– Tầng 1 là phòng khách, phòng ăn, và một phòng cho người giúp việc. Tầng 3 thì em chưa lên.
– Ở đây đêm xuống hay có dân phòng đi tuần tra không? – Sơn hỏi thêm.
– Em cũng không biết? Các anh định làm gì? Đột nhập á? – Chi sửng sốt.
– Bé mồm thôi! – Sơn đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu.
– Không được đâu, nguy hiểm lắm. – Chi lắc đầu nguầy nguậy.
– Bọn tớ dự tính thôi. Nếu như trèo lên cây me, men theo cành cây chỉa sang thì có thể dễ dàng xuống được lan can tầng hai. – Lâm hào hứng trình bày kế hoạch.
– Các anh không tính đến là luôn có người túc trực trong phòng bạn ý à! Em nghĩ là các anh nên bàn tính lại, chứ em thấy không ổn chút nào cả.
– Biết chứ, nhưng cái này có thể nhờ bạn được không? – Sơn khẩn khoản.
– Em sao giúp được vụ này! Em còn không dám đến dự đám tang ba bạn ấy sau vụ nói dối về miên Tây nữa mà.
– Vậy mới cần bạn động não, giờ không còn cách nào khác đâu.
– Ôi, cái gì em giúp được, chứ chuyện này là vô phương. – Chi lắc đầu nhún vai.
– Ngoài hội cậu ra còn ai có thể tiếp cận được Ngọc, mà không liên quan đến vụ miền Tây không? – Tôi lúc này mới mở lời.
– Ý của anh là…
– Ngọc nghỉ học suốt thời gian qua, cũng cần có người đến thăm, và chia sẻ bài vở chứ? Và người đó phải là con gái để có cớ ở lại! – Tôi nháy mắt.
– À, cái này thì… – Lê Chi mắt sáng lên.
– Có thể bảo bạn Tiên lớp trưởng, tuy không thân với Ngọc như tụi em, nhưng danh nghĩa lớp trưởng đến thì chắc sẽ hợp lý. Nhưng có điều khi Ngọc nằm viện, Tiên và mấy bạn khác cũng đại diện cho lớp qua thăm rồi. Không biết có được nữa không?
– Tớ đã bảo rồi, Ngọc nghỉ học lâu, cũng cần biết tình hình học hành ở lớp ra sao chứ. Lần này sẽ là thăm với vai trò khác. – Tôi tiếp tục lý giải cặn kẽ.
– Việc còn lại của cậu đơn giản đi nhiều rồi đấy, mai ra lớp trao đổi với Tiên đi. – Hòa cũng sốt sắng tham gia vào.
– Em không biết là bạn ấy có đồng ý không, nhưng em sẽ thử. Có thể lát nữa về em sẽ điện cho bạn ấy luôn.
– Phải vậy chứ! – Hòa đập tay đánh bốp.
– Bọn tớ phải mạo hiểm thôi, chứ không còn cách nào khác! – Sơn thở dài.
– Thôi được rồi, vậy em về trước đây, có gì em sẽ alo nhé!
– Ừ, phải cố gắng giúp hội này, rồi tớ sẽ bao cậu và các bạn một chuyến khám phá miền Bắc vui mệt nghỉ luộn! – Sơn nháy mắt.
– Em giúp được cái gì em sẽ giúp, sao con trai miền Bắc cứ phải khách sáo chuyện ơn nghĩa quá vậy?
– Giờ cùng hội cùng thuyền với nhau, đấy là lời mời, không phải khách sáo! – Sơn tủm tỉm cười.
– Thôi được rồi, mọi người chờ tin nhé!
– Ok!
– Bọn tớ chỉ có thể trông vào cậu thôi.
Lê Chi mỉm cười chào chúng tôi rồi ra về.
Chỉ còn lại mấy thằng ngồi với nhau, tiếp tục chụm đầu lại thì thầm trao đổi tiếp cái kế hoạch táo bạo mà chúng tôi đã vạch ra.
…
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, chúng tôi rời nhà hàng. Tiếp tục dạo lòng vòng Sài Gòn rồi mới quay trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Tôi đã thấy khỏe hơn nhiều, ít ra thì cũng biết được thông tin về nàng, và cũng hào hứng với dự định của mình. Nên lúc này chỉ còn cảm giác háo hức và đợi chờ đến thời điểm gặp lại mà thôi, khi tâm trạng trở nên phấn chấn thì mọi vấn đề về sức khỏe cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Đúng là chẳng có liều thuốc nào hiệu quả hơn liều thuốc về tinh thần.
Cả bốn thằng bước vào sảnh khách sạn, Lâm bước lại quầy lễ tân lấy chìa khóa phòng. Rồi cả lũ ra chỗ thang máy đứng đợi.
– Sao, lâu không ghé Sài Gòn thấy nhiều đổi thay không?
– Một năm thì cũng đâu có lâu lắm đâu!
Chợt nghe giọng hai người phụ nữ đối thoại nhau từ phía sau, đặc biệt giọng nói người thứ hai nghe có vẻ quen quen, tôi ngoảnh lại, thấy họ cũng đang tiến đến thang máy. Bỗng tôi biến sắc…
– Hòa, Hòa, khẩu trang bệnh viện đâu? – Tôi cuống quýt lục túi quần thằng Hòa.
– Cái gì thế?
– Khẩu trang… – Tôi rối rít lôi cái khẩu trang trong túi nó ra rồi đeo vào.
Chiếc thang máy mở ra vừa lúc hai người phụ nữ ăn vận sang trọng bước đến. Kéo theo cả mùi nước hoa sực nức đến mê người.
Chúng tôi lịch sự bước tránh ra cho họ vào trước, rồi cũng bước vào theo.
Tôi run lẩy bẩy, tim nẩy tưng tưng trong lồng ngực khi đối diện với họ ở khoảng cách gần. Trong khi bọn thằng Sơn, Hòa, Lâm thì nhìn họ không chớp mắt.
– Mai bay chuyến mấy giờ, Jenny?
– 9H sáng, chắc tầm trưa mai là chúng ta check in Hà Nội rồi!
– Lần này lưu lại Sài Gòn hơi ít đó nha.
– Cậu chẳng phải muốn khám phá miền Bắc lắm sao? Jenny đâu có rủ rê!
Hai người cười nói vui vẻ như không quan tâm đến sự hiện diện của chúng tôi. Tôi… thầm cảm ơn trời về điều đó.
– Jenny, cậu thấy Hà Thành có gì đặc biệt nhất?
– Super Man!
– Hả?
– Hi, không có gì đâu! Jenny không lưu giữ ấn tượng gì nhiều ngoài những nét rêu phong nơi phố cổ.
– Hiếu, làm sao mồ hôi vã ra như tắm thế này? Lại sốt… Ái… đau! – Thằng Hòa la lên thảm thiết khi tôi véo mạnh vào đùi nó.
Cửa tháng máy vừa mở, tôi lao vội ra, chạy trốn ánh mắt sửng sốt của người phụ nữ có tên Jenny ấy.
Chị vẫn không thay đổi gì sau mấy năm không gặp…
Trái đất tròn và định mệnh cũng vậy…
…
– Này, đại ca làm sao thế? – Sơn vừa bật nắp chai bia vừa hất hàm hỏi tôi đang nằm dài trên giường.
– Không, không sao… tự nhiên tao thấy mệt! – Tôi bối rối lấp liếm.
– Hai người phụ nữ khi nãy, đại ca quen họ sao?
– Không, mày hỏi nhiều thế nhỉ! – Tôi bực mình gắt.
– Quen thì chắc không quen, có thể nó bị đứng hình. Nhìn hai bà ý đẹp thật, tao cũng đơ hết cả người, ôi cái mùi nước hoa… và những đường cong gợi cảm… chẹp chẹp… – Lâm chép miệng, mắt mơ màng, rồi cầm cái đùi gà gặm nhai nhồm nhoàm.
– Này, đổi khách sạn đi! – Bỗng tôi ngồi bật dậy.
– Sao phải đổi? – Sơn tròn mắt.
– Tao, tao không thích ở đây, nó cứ… ngột ngạt làm sao ý!
– Đại ca điên à? Nghỉ ngơi đi, lắm chuyện quá! – Sơn xua tay phản đối.
– Đêm hôm rồi, lang thang cả ngày mệt bỏ mẹ ra, đừng hành tụi này nữa! – Lâm cũng tỏ vẻ không đồng tình.
– Tốt nhất là cậu tắm rồi lên giường nghỉ, chờ Chi gọi điện là mai bắt đầu kế hoạch. Có vẻ cậu đang nghĩ ngợi về chuyện này quá nên lẩn thẩn mất rồi. – Hòa vừa nói vừa nốc bia ừng ực.
Bị phản đối hội đồng, tôi ngồi im thin thít vì đuối lý. Ngẫm nghĩ một lúc tôi dứng dậy cởi đồ rồi bước vào nhà tắm.