Phần 141
Cả buổi sáng hôm ấy tôi ở lì trong phòng không dám ló mặt ra.
Cũng phải vật vờ ở khách sạn đến tầm trưa hôm sau, Lê Chi mới liên lạc lại. Tin tốt lành đến với chúng tôi, đó là bạn Tiên gì đó đã đồng ý giúp. Mấy thằng thở phào nhẹ nhõm khi hy vọng đã trở thành sự thật.
Cả hội hẹn Lê Chi và Tiên ở một quán cafe gần đoạn đường đi vào nhà nàng. Tiếp tục trao đổi kỹ lưỡng.
Theo như kế hoạch, tầm cuối giờ chiều, Tiên sẽ đến nhà nàng. Trước hết là hỏi thăm, sau đó là chia sẻ bài vở học hành. Tôi sẽ viết ám hiệu “Nhìn về phía hoàng hôn” vào một mẩu giấy kẹp trong quyển sách. Tiên sẽ đưa cho nàng, và sau đó sẽ cùng nàng kiếm cớ để cho Tiên ở lại tối hôm ấy để tiện phụ đạo những kiến thức ở lớp mà nàng đã không được học trong mấy ngày nằm viện.
Chỉ cần Tiên có thể ở lại được, là kế hoạch coi như đã thành công đến 90%. Tôi tin công chúa mít ướt của tôi sẽ đủ tinh tế và khéo léo để sắp xếp mọi chuyện.
Cuộc gặp bất ngờ với Jenny khiến tư tưởng của tôi bị rối loạn không ít. Nhưng cho đến lúc này, ngoài việc gặp nàng thì tôi chẳng còn muốn quan tâm đến điều gì khác nữa, đó đã là quá khứ rồi.
…
Chiều tối…
Lầm ngồi tỉ mẩn bóc vỏ bao thuốc. Sơn thì đúi túi quần đi qua đi lại, Hòa cũng đứng ngồi không yên. Tôi thì cứ cầm bao thuốc lên rồi lại đặt xuống, muốn làm điếu cho đỡ căng thẳng nhưng sợ khi nói chuyện nàng lại ngửi thấy mùi thuốc… mất cả nửa tiếng để đánh răng và nhai kẹo cao su rồi mà.
Đến tầm 22h, cả hội rời khách sạn. Bắt taxi đến đầu ngõ nhà nàng.
Quán nước vẫn mở, chúng tôi lại tiếp tục hồi hộp ngồi đợi tin nhắn của Tiên. Nhưng mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, cảm giác như muốn nghẹt thở.
23h đêm.
– Các con, má phải dọn hàng rồi! – Bà bán nước vừa lúi húi thu dọn vừa cười nói với chúng tôi.
– Dạ, U cho con thanh toán! – Sơn rút ví ra trả tiền.
Lâm với Hòa cũng giúp bà xếp ghế lại.
Lát sau, có cậu thanh niên ra phụ bà đẩy xe hàng đi. Chúng tôi lại vật vờ đứng ở đầu ngõ.
– Chết cha, không hay lại hỏng rồi, tầm này vẫn chưa thấy tin nhắn đâu! – Lâm sốt ruột vừa cầm điện thoại xem giờ vừa nói.
– Có số của Tiên không? Điện thử xem? – Hòa cũng lo âu.
– Có, nhưng tốt nhất là nên án binh bất động. Lê Chi đã dặn dò vậy rồi mà. – Sơn gàn.
Tôi thì lòng cồn cào như lửa đốt. Hôm nay mà không gặp thì không biết đến khi nào… Chỉ nghĩ đến đó thôi mà hai má tôi nóng ran, tâm can hoảng loạn rối bời.
– “Tít… tít…” – Bỗng máy của Sơn có chuông báo.
Cả lũ gần như cùng lúc lao về phía nó, chụm đầu vào. Sơn hồi hộp mở máy ra, cả bọn đều nín thở, không gian xung quanh như ngưng đọng lại.
– “Vina Phone từng bừng khuyến mãi tri ân khách hàng… ngày…”
– Ôi điên mất! – Sơn vung cái điện thoại lên như muốn đập mạnh xuống đất.
– Bọn này nó nhắn đúng lúc thế không biết! – Hòa than dài, ngán ngẩm.
– Kiểu này chắc hỏng thật rồi! – Lâm cũng thở dài.
Cảm giác hụt hẫng xen lẫn tuyệt vọng ùa đến. Tôi ôm đầu ngồi thụp xuống, nghiến chặt răng.
“Ngọc ơi, anh xin lỗi, là tại anh, tại anh…” – Tôi thầm gọi tên nàng, nước mắt tuôn trào.
– Đại ca bình tĩnh, chưa hết hy vọng mà! Để em liều điện cho Tiên vậy! – Sơn trấn an tôi rồi cầm máy bấm số gọi.
Nó gọi vài ba cuộc rồi mặt ngắn tũn.
– Chuông đổ nhưng không thấy ai nghe máy. – Nó thở dài thườn thượt, giọng điệu chán nản.
– Giờ làm thế nào? – Hòa cũng não nề.
– Thôi giờ bắt taxi về lại khách sạn, mai tính tiếp vậy chứ biết làm sao! – Lâm nhún vai.
– Mà Tiên cũng hay thật, không giúp được thì cũng điện báo một câu, đằng này gọi cũng không nghe! – Hòa lên giọng trách móc.
– Có lẹ bạn ý ngại! Thôi để em gọi taxi. – Sơn vừa nói vừa quay bước đi.
Hòa tiến lại đặt tay lên vai tôi.
– Cậu cứ bình tĩnh, chúng ta sẽ tìm cách khác. Đã lường trước là mọi việc sẽ không đơn giản rồi mà!
Tôi dường như chẳng để tâm đến những gì nó nói nữa rồi. Tinh thần đã suy sụp hẳn.
– Lâm, đưa tao bao thuốc! – Tôi thẫn thờ đứng dậy với tay về phía Lâm.
Lâm quẳng bao thuốc và cái bật lửa cho tôi. Tôi rút một điếu ra, đang định châm thì bỗng nghe tiếng chân chạy gấp gáp.
– Đại ca!
Tôi ngoảnh lại, thấy thằng Sơn đang chạy đến. Nét mặt hồ hởi.
– Có tin nhắn rồi, có tin nhắn rồi! – Nó vừa thở hồng hộc vừa huơ huơ cái điện thoại lên.
– Tiên nhắn lại rồi à? – Tôi đánh rơi điếu thuốc chưa kịp châm.
Sơn gật đầu lia lịa, rồi mở ra cho chúng tôi xem.
– “Mọi người vừa rời phòng đi ngủ, khoảng gần 1 tiếng nữa hãy vào cho chắc”
Cả lũ như muốn nhảy cẫng lên khi đọc xong. Muốn reo thật to, nhưng rồi lại phải cố kìm lại.
– Được rồi, được rồi! Giờ tiếp theo sẽ như những gì đã bàn bạc. Tớ và đại ca sẽ trèo, còn hai cậu đứng dưới cảnh giới, và đánh lạc hướng nếu có dân phòng hay ai đó đi qua. – Sơn quay sang Lâm với Hòa phân công nhiệm vụ.
…
Đoạn ngõ đi vào nhà nàng, tuy đêm vẫn bật đèn đường, nhưng nhờ có những tán cây um tùm nên cũng phần nào che bớt đi ánh sáng. Tạo điều kiện vô cùng thuận lợi cho những thằng đạo chích… à không! Tôi đang lấy lại thứ thuộc về tôi cơ mà, sao gọi là đạo chích được. Ngồi vắt vẻo trên cành cây me, tôi thầm cảm ơn những người đã trồng cây, đem lại môi trường xanh và không khí trong lành cho thành phố… hay nói cặn kẽ hơn là đem tới cơ hội cho tôi gặp lại ánh hoàng hôn của cuộc đời mình.
– Bao lâu rồi? – Tôi thì thầm quay sang hỏi Sơn.
– 45 Phút rồi đại ca! – Sơn mở điện thoại xem đồng hồ rồi trả lời.
– Vào được rồi đấy! – Tôi sốt sắng.
– Đại ca cứ bình tĩnh, đợi thêm một lát nữa, phải chắc ăn mọi người trong nhà sếp đã ngủ say!
– Cành me có giòn lắm không nhỉ? – Tôi băn khoăn.
– Em cũng không biết nữa, nhưng tán cây đó cũng to, em nghĩ chắc không sao đâu!
– Này, mày còn nhớ cái lần tao với mày trộm soài xanh trong Thành Đỏ không?
– Chừng nào cái mông này còn vết sẹo thì em sao có thể quên được! – Sơn tủm tỉm cười.
– Tao không nghĩ là mày có thể gượng dậy sau cú ngã ấy!
– Đại ca sẽ làm gì với con chó nhe nanh và ông bảo vệ đang hùng hổ lao tới! – Sơn lè lưỡi.
– Lúc đó tao cũng sợ, bám rịt trên cành không dám ho he gì? – Tôi phì cười.
– Đại ca!
– Sao?
– Đừng bao giờ nghĩ là sẽ rời xa sếp một lần nữa, đại ca hiểu chứ?
– Tao hiểu rồi mà, cảm ơn chúng mày.
– Ơn huệ gì, em chỉ cần đại ca đừng phụ lòng tin của mọi người và nhất là tình yêu của sếp dành cho đại ca.
– Ướt át vậy không phải bản chất của mày đâu Sơn. – Tôi mỉm cười đập vai nó.
Hai thằng ngồi thì thầm chuyện trò thêm một lúc. Sau đó Sơn cầm điện thoại xem giờ lần nữa rồi quay sang tôi nói.
– Vào được rồi đấy đại ca. Cẩn thận nhé!
– Ừ! – Tôi khẽ gật đầu, rồi bắt đầu mon men theo cành cây.
Dù rất cẩn thận, nhưng tôi vẫn cảm thấy tán cây rung khá mạnh. Tôi ngoảnh nhìn Sơn lo lắng, nhưng nó vẫn ra hiệu cho tôi tiếp tục.
Mồ hôi vã ra như tắm, tôi mím môi bám chắc vào cành cây, rồi nhích dần, nhích dần về phía lan can tầng 2 nhà nàng.
– Mày chơi tao à? Dám chơi tao à?
Chợt nghe tiếng huyên náo, tôi giật mình, quay lại căng mắt nhìn đằng xa, thấp thoáng sau tán lá cây, phía đầu ngõ. Lâm với Hòa đang ẩu đả nhau. Chúng nó đấm nhau thật.
– “Cái quái gì thế?” – Tôi nhíu mày.
– Nào, nào, hai anh! Có chuyện gì? – Giọng một người đàn ông vang lên.
– Không phải việc của ông! – Hòa cáu gắt gạt tay vào mặt người đàn ông đang bước tới.
– Bốp!
– Hai anh theo tôi về phường vì tội gây rối trật tự công cộng! – Bị một cú khá mạnh vào mặt, người đàn ông nổi cáu.
– Còn lâu!
– Đứng lại! Đứng lại!
– Huýt… huýt…
Tiếng còi dần đi xa. Ngồi im trên cành cây mà lòng nghẹn ngào những cảm kích. Quay lại nhìn Sơn, thấy nó gật đầu. Hòa với Lâm đã làm không thể tốt hơn nhiệm vụ đã được giao, còn tôi…
“Mình sẽ làm được, sẽ làm được.” Tôi thầm nhủ và tiếp tục trườn…
Cũng phải khá vất vả tôi mới đu được xuống.
Đứng ở lan can, trước cánh cửa, tim tôi đập mạnh hơn nữa.
“Anh đã ở đây rồi!” – Tôi bồi hồi cầm điện thoại nháy số của Tiên. Đang định nháy thì bỗng có ánh đèn pha sáng trưng, một chiếc ô tô đang đi vào ngõ. Tôi vội nằm rạp xuống. Chiếc xe đi qua tôi mới lồm cồm bò dậy.
– “Hơn cả biệt kích!” – Tôi hổn hển quệt mồ hôi trên trán, sau đó tiếp tục nháy điện thoại Tiên.
Thấy chuông đổ cái là tôi tắt luôn, rồi hồi hộp đứng đợi.
– Cạch! – Tiếng mở cửa khe khẽ.
Một cô gái khá mũm mĩm với cặp kính cận dày cộp ngó ra.
– Hiếu phải không? – Cô gái nhìn tôi khẽ hỏi.
– Không, mình là ăn trộm! – Tôi mỉm cười.
– Vào đi, nhẹ thôi nhé! – Cô gái thì thầm. Rồi mở to cửa ra.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Căn phòng tối om, tôi đang căng mắt định hình thì một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
– Có lẽ phải đổi tên cho anh thôi!
– Ngọc!! – Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã khi nghe thấy giọng nói thân thương ấy.
Tiên bước lại bật đèn ngủ lên. Lúc này tôi mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh…
Và tất cả ánh nhìn dừng lại ở nụ cười đang hé mở, đôi mắt long lanh ngân ngấn lệ. Nàng ngồi trên giường nhìn tôi, với tất cả trìu mến và ngỡ ngàng như vẫn không tin vào những gì đang diễn ra.
Dường như thời gian đã dừng hẳn lại, hoặc tôi đã không còn cảm nhận là nó đang trôi nữa rồi…
Tôi nhắc em nghĩ về những mùa yêu.
Nơi ánh hoàng hôn tan trong chiều lộng gió.
Cuộc sống dần trôi với muôn ngàn lối nhỏ.
Câu chuyện năm nào vẫn bỏ ngỏ… đợi ai?
Tôi ru em ngủ qua những đêm dài.
Trong những giấc mơ, trong cuộc đời mải miết…
Vẫn mãi đi tìm lý tưởng yêu bất diệt.
Ở mối tình đầu tha thiết của ngày xưa.
Tôi kể cho em về những mùa mưa.
Nơi ký ức buồn, xúc cảm xưa hiu quạnh.
Liệu có nắng không khi trời quang mây tạnh.
Hay giông bão về với giá lạnh đau thương?
Tôi bảo em rằng cuộc đời vốn mờ sương.
Tội lắm nữ nhi trong vô thường duyên phận.
Giữa kiếp sống với những yêu thương – thù hận.
Hai nẻo cuộc đời lận đận những niềm đau.
Tôi nói với em: Sóng gió sẽ qua mau.
Bởi lẽ sống ẩn trong niềm đau tìm thấy.
Mối tình năm xưa… hãy dang tay đón lấy…
Đừng để lỡ làng… ngày… tháng ấy đợi mong!