Phần 148
Buổi ăn uống nhậu nhẹt cuối cùng cũng đã tới hồi kết khi vò rượu mà Anh Long gọi là ba kích mang sang đã không còn lấy một giọt. Trừ hội chị em phụ nữ ra thì ông nào cũng tới bến cả. Tôi cáo say xin phép lên tầng 3 nằm khi mọi người đang dọn dẹp, pha trà và tiếp tục buôn bán trên trời dưới biển.
Thực tế dù cũng say thật mà thể chất cũng thấy uể oải sau chuyến đi. Nhưng lúc này tôi đâu có tâm trạng nào mà nghỉ ngơi. Lảo đảo bước vào phòng, nằm dài trên giường. Tôi rút điện thoại ra gọi cho nàng…
Vẫn là thuê bao…
Tôi thở dài nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Từ lúc chia tay đêm hôm kia, cho đến chiều tối qua, nàng vẫn trả lời được hai tin nhắn của tôi. Đến đêm hôm qua trước khi di ngủ tôi nhắn tiếp thì không thấy nàng hồi âm. Nghĩ có thế là mẹ hoặc dì sẽ ngủ cùng nên nàng không dám manh động, đến sáng nay lúc tỉnh giấc mở máy cũng không thấy nàng trả lời. Tôi cũng chẳng dám gọi, nhưng đến trưa, rồi chiều cũng không thấy gì. Trước khi ra sân bay tôi sốt ruột quá, đánh liều gọi thử thì thuê bao… Định gọi cho Chi và Tiên, nhưng ngẫm lại các bạn ấy không có ở đó thì chắc cũng chẳng nắm được tình hình gì đâu. Vậy là tôi cứ mang cái tâm trạng rối bời mới nảy sinh ra Hà Nội như vậy.
Cho đến lúc này, nó đã trở thành mối lo âu thực sự.
Bỗng thấy lợm giọng, tôi vội ngồi bật dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Sau đó rửa mặt rồi loạng choạng bước lại về giường, nằm vật xuống thở dốc.
Nếu như nàng còn ở đây, sẽ như hôm nọ, sẽ là những trách móc, giận dỗi, sau đó là vòng tay ân cần lo lắng dìu tôi bước lại giường. Và một cốc nước chanh… hẳn là thế rồi…
– Cộc cộc! – Bỗng có tiếng gõ cửa.
– Ai vậy?
– Là Mai! – Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên.
“Bạn ấy lên đây làm gì?” – Tôi tự hỏi trong đầu. Nhưng phép lịch sự không cho những thắc mắc ấy kéo dài lâu. Tôi bước ra mở cửa.
– Anh sao rồi? – Mai đứng ngoài, trên tay cầm một cốc nước chanh.
Sao mọi thứ lại sắp đặt khéo với suy tưởng của tôi đến vậy? Vừa mới nghĩ đến thì… nhưng mà…
– Tớ… tớ ổn! – Tôi lắp bắp.
– Uống hết cho Mai, và nghỉ ngơi đi! – Mai đưa cốc nước chanh cho tôi.
Thoáng chút ngần ngừ nhưng tôi cũng cầm lấy.
– Mai đi về đây, anh nhớ bảo trọng sức khỏe đó… đừng lây nỗi buồn sang Mai nữa… anh đã vượt qua bao nhiêu trở ngại từ quá khứ rồi, thì phía trước cũng đâu thành vấn đề. Rồi sẽ đến lúc anh thực sự nắm bắt được giấc mơ cuộc đời mình… Mai tin! Vậy hãy lạc quan và mạnh mẽ lên để thực hiện điều đó… anh nhé! – Mai vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Mai!!! – Trong lòng tôi lại dấy lên những cảm kích vô hạn tới người con gái này.
– Uống hết và ngủ ngon! – Mai đưa tay véo nhẹ lên má tôi, nói như ra lệnh rồi quay người bước xuống cầu thang.
Tôi đứng lặng người nhìn theo Mai. Rồi bần thần đóng cửa, bước lại giường, ngồi thừ xuống. Tay vẫn cầm cốc nước chanh mát lạnh.
Bỗng tôi đưa lên làm một hơi dài hết… nửa cốc. Rồi thở hắt ra, từng dòng nước mát trôi qua thực quản xuống đến đâu mát rượi tới đó, khiến hơn men trong người dịu đi rất nhiều…
Bóng tối bao trùm căn phòng…
Chợt đằng sau vị mát, chua ngọt của cốc nước chanh, tự nhiên tôi thấy vị mằn mặn thổn thức thân thuộc. Rồi lẫn sau vị mặn ấy là sự mềm mại ngọt ngào của đôi môi.
Tôi từ từ nhắm mắt lại… với những liên tưởng quá khứ không xa đang dần ùa về bủa vây…
– Nụ hôn này, em tạm ứng cho nỗi nhớ! Anh nhé! – Nàng đang nói, đúng hơn là gắng gượng để nói.
– Đừng nói nữa, không thì anh sẽ không thể bước đi được. – Tôi cũng nghẹn giọng.
– Vậy thì cho em được nhìn theo anh!
– Như thế lại càng không!
– Chỉ một lần này thôi! Anh đã dõi theo hoàng hôn nhiều rồi… giờ hãy để những tia nắng chiều ấy, được một lần… chiếu theo từng bước chân anh đi… nhé…
Từng lời nói của nàng run rẩy đến nỗi nếu tôi từ chối, chắc nàng sẽ lại không kìm được mà òa khóc lên mất. Như thế sẽ lại càng khó hơn gấp bội.
– Thôi được rồi, được rồi! Vụ này anh thua. Nhưng phải để anh yên vị dưới đất đã… em nhìn theo anh sẽ không tập trung được. Chỉ cần trượt tay một cái là xong! Em hiểu chứ? – Tôi hôn nhẹ lên trán nàng.
– Vâng!
Lưu luyến thêm những giây phút cuối cùng được chạm vào nhau, cảm nhận những hơi thở và cả những giọt nước mắt của nhau. Tôi quay người bước ra mở cửa.
– Cảm ơn Tiên nhiều nhé, tụi mình khiến bạn vất vả quá. Không biết đến bao giờ mới có dịp đền đáp lại. – Tôi bước ra ngoài lan can, gật đầu và khẽ nói với Tiên.
– Ơn huệ gì! Tớ là fan cuồng của phim Hàn Quốc mà, hihi. À mà hỏi xem bạn Sơn gì đó còn sống không? Tớ thấy im lắm! – Tiên bụm miệng cười nửa đùa nửa thật.
Tôi cũng phì cười trước sự tếu táo của cô bạn dễ mến này. Rồi rút điện thoại bật màn hình huơ lên. Một sợi dây trong lùm cây ném về phía tôi.
– Khả năng là còn sống! – Tôi vội đưa tay bắt lấy, cầm chắc sợi dây, trèo lên lan can nhìn Tiên nháy mắt.
Tiên cố nén tiếng cười khúc khích.
– Thôi tạm biệt và hẹn tái ngộ vào một ngày không xa!
– Ừ, Hiếu cẩn thận nhé!
– Yên tâm, “Hoàng tử đạo chích” không sợ ngã, chỉ sợ đứt dây! – Tôi nháy mắt thêm cái nữa rồi đu mình xuống…
Thoáng thấy thằng Sơn đang đứng đón sẵn ở dưới, nhưng thay vì đỡ tôi như lần trước nó lại… né sang một bên.
– Chết mẹ, thằng này..!! – Chưa hết ngạc nhiên tôi đã phải thầm la hoảng khi thấy mình theo đà văng lên chới với trong khoảng không.
Nhưng khi quăng trở lại thì một vòng tay săn chắc ôm ngang bụng tôi. Hai thằng vẫn ngã lăn quay ra đất nhưng không thê thảm như lần trước.
– Mẹ kiếp, làm tao hết cả hồn! – Tôi vừa bò dậy vừa làu bàu.
– Em rút kinh nghiệm rồi, đà văng sau nhẹ hơn nên em sẽ dễ dàng tiếp được đại ca. Chứ như lần trước, em sợ mấy giẻ xương sườn này không chịu nổi mất! – Nó cũng dứng dậy cười.
– Nhưng tao vẫn kinh!!! – Tôi vẫn chưa hoàn hồn.
– Thôi nào! Lần này tiếp đất ổn hơn là cái chắc… ơ mà sếp… sếp… – Bỗng nó líu giọng rồi chỉ tay về phía lan can.
Tôi ngoảnh nhìn theo… thấy nàng đang đứng ngoài lan can, đưa tay vẫy thằng Sơn.
– Sếp! Em chào sếp! – Nó đứng nghiêm trang cúi đầu chào. Nhìn bộ dạng nó mà tôi cũng không nhịn nổi cười.
– Cơ mà sao đại ca không bảo sếp nghỉ đi, ra ngoài đứng làm gì cho mưa gió.
– Sếp của mày, tao ngăn nổi sao? – Tôi thở dài.
Sự đùa nghịch trẻ con cũng chỉ thoáng qua, khi những hụt hẫng và nỗi buồn chia ly lại tiếp tục xâm chiếm… tôi vẫn đau đáu hướng đôi mắt về phía lan can… về phía nàng… và cơn mưa vẫn đang tiếp tục thấm sâu thêm vào lòng những ngổn ngang thổn thức…
…
– Hiếu! Dậy… dậy nào!!! – Cánh cửa phòng mở toang. Anh Hùng hồi hả bước vào.
Tôi giật mình ngồi bật dậy, vô tình gạt tay làm cốc nước chanh đổ lênh láng trên giường. Những hồi tưởng lại khi nãy vụt tắt.
– Gì thế anh?
– Mặc quần áo vào!
– Sao ạ?
– Giờ mọi người đi hát Karaoke. Chú nhanh lên, cả nhà đang chờ!
– Trời!! Để hôm khác đi anh, bọn em mới về đang mệt mà, lại còn rượu nữa! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
– Hôm khác cái gì, có mỗi hôm nay tụ tập đông đủ, bọn thằng Sơn, Hòa, Lâm nó còn sung lắm, chú không lý gì lại mệt với chả mỏi cả.
– Em mệt thật mà! Thôi mọi người đi đi! – Tôi dứt khoát từ chối.
– Ơ hay! Cái thằng này, thiếu chú còn gì là vui nữa!
– Mọi người cứ đi đi, em nghỉ ngơi một lúc rồi em ra sau. Anh nhé! – Biết khó chối từ, tôi tìm cách hoãn binh.
– Thôi được rồi, chán chú thật, mới có mấy chén! Lát anh nhắn địa chỉ là phải ra đấy nhé! – Anh Hùng có vẻ không hài lòng lắm.
– Vâng!
Anh Hùng đi rồi, tôi đặt lại cốc nước chanh lên bàn, lau qua cái giường rồi lại nằm xuống, chống tay lên trán nghĩ bâng quơ.
Nằm một lúc, tôi lại lấy máy nháy vào số của nàng.
Vẫn thuê bao…
Tôi chán nản quẳng điện thoại sang một bên. Rồi tiếp tục nằm nghĩ ngợi mông lung trong sự lo âu lẫn nhớ mong đang ngày một lớn dần.
– Tít tít… – Đang lim dim mắt, chợt có tiếng chuông báo tin nhắn tới.
Tôi bừng tỉnh ngồi bật dậy, lật bật cầm máy lên xem.
– “Quán… số… đường… phòng 302, nhanh nhé, đang tưng bừng rồi” – Là của anh Hùng nhắn.
Tôi thẫn thờ buông thõng tay xuống.
Ngồi ôm đầu một lúc nữa thì lại có tin nhắn đến.
– “Ra nhanh đi cậu ơi! Thằng Lâm đang múa cột nè!”
Tin nhắn của thằng Hòa làm tôi chán hẳn. Tôi chẳng buồn trả lời, quẳng máy ra giường, rồi đi ra cửa bước xuống tầng một. Mở tủ lạnh, vớ chai nước lọc tu ừng ực. Sau đó lần tìm thuốc, ra cửa ngồi bệt xuống thềm châm hút. Trời đã tạnh mưa, nhưng không khí vẫn đậm hơi nước, hơi sương và cái se lạnh của đêm thu Hà Nội.
“Mình sẽ phải trải qua bao nhiêu nỗi nhớ nữa ư?”
Bất chợt tôi lẩm nhẩm… qua làn khói thuốc mơ màng… trong sự se lạnh đang thấm dần vào tâm can…
Mọi người đi hát hò về khá muộn, mà cũng lả lướt hết cả. Hai cặp Hòa – Hồng, Lâm – Thủy và mấy đôi khác chắc đi đánh quả lẻ rồi nên không thấy mò về. Sơn thấy về một mình, vừa vào phòng cái thì nằm vật ra không biết trời đất gì nữa, chắc Hằng cũng về cùng với Yến và Thủy rồi.
Đỡ nó nằm lại ngay ngắn, tôi cũng ngồi bó gối một góc, chẳng biết nhìn nó hay nhìn bâng quơ. Hẳn lúc này cũng muốn say để làm một giấc quên đời quá.
Chốc chốc vẫn lại mó máy cái điện thoại, đọc lại những tin nhắn của nàng. Xem lại nhật ký cuộc gọi, xem lại số giây, số phút đã goi, mường tượng lại giọng nói… rồi lại quay qua… chơi rắn săn mồi, ra cửa sổ hút thuốc… rồi lại quay lại giường ngồi bó gối nhìn bâng quơ…
Một đêm trằn trọc những suy nghĩ ngổn ngang nặng nề trôi qua như vậy…
Chẳng biết lấy gì định nghĩa cho cái tâm trạng của tôi lúc này nữa???
…
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, mà thực ra cũng có ngủ tí quái nào đâu mà dậy? Làm vệ sinh cá nhân xong quay lại giường lay thằng Sơn.
– Này!!!
– Gì… đại ca? – Nó mắt nhắm mắt mở, uể oải hỏi câu lấy lệ. Rồi vớ cái gối úp lên đầu.
– Hôm nay về Phúc Yên không??
– Về… đâu?
– Nhà chứ đâu?
– Ớ, em ngủ đã…
– Tao có bảo về ngay đâu, nhưng về chứ gì???
– Vâng!
– Thế thì đầu giờ chiều nhé, tao lên lớp xem bài vở lịch học thế nào!
– Vâng đại ca…
Trả lời tôi xong nó lại gục mặt ngáy tiếp. Tôi thở dài, bước lại bàn thu dọn cặp sách. Thay đồ rồi bước xuống nhà.
…
Cả đêm mất ngủ, hệ quả là ra lớp ngồi chống cằm gật như ngan. Cố căng đôi mắt cay xè ra tiếp nhận bài giảng từ ông thầy đáng kính vẫn đang thao thao bất tuyệt với những con số, nhưng không nổi nữa.
– Ê! – Một bàn tay từ dưới với lên véo mạnh vào lưng tôi.
– Gì thế? – Tôi quay xuống làu bàu.
– Chiều nay có trận đấy, 6 giờ chiều! Sân trường Y nhé! – Thằng Dũng thì thầm.
– Chắc tao không đi được, mệt lắm! – Tôi ngán ngẩm thoái thác.
– Sao thế? Lượn đâu mất tăm cả tuần trời, về thì như mới từ trại ra. Nom mày tệ hại quá!
– Kệ tao! – Tôi bực dọc quay ngoắt lên. Chợt bắt gặp đôi mắt soi mói của thầy đang nhìn về phía mình, vội vớ quyển vở nguệch ngoạc vào đó mấy chữ lấy lệ.
…
Sau buổi học tôi không về phòng ngay mà lấy xe chạy lang thang, tính mua gì về cho mẹ.
Giữa tháng 9, dư vị đậm nhất của mùa thu nêm nếm vào từng làn gió mơn man, từng tia nắng hanh dìu dịu. Dậy lên những nồng nàn qua từng hơi thở, giác quan… vẫn miên man là thế, mà sao lòng chỉ cảm nhận rõ rệt nhất sự thê lương qua những nhành cây trụi lá, qua sự úa vàng xào xạc mỗi bước chân đi.
Bởi tâm trí lúc này đang lẫn lộn những khắc khoải đợi mong, mong một sự hồi âm… và ẩn trong đó là những lo lắng đang ngày một lớn dần, rõ rệt hơn. Bởi vậy thu đâu giúp ích được gì cho tâm trạng, thậm trí nó còn xới thêm vào lòng những buồn tủi xa cách.
Ngồi trầm ngâm trên ghế đá tại một góc công viên. Đánh liều gọi thêm mấy cuộc nữa, vẫn là những tiếng tút tút văng vẳng kéo dài tưởng như vô tận trong những nhớ thương, lo lắng.
…
– Alo!
– Lê Chi à!
– Vâng, em nghe nè!
– Ừm… tớ… về tới Hà Nội rồi!
– Dạ, hôm qua bay chuyến mấy giờ anh?
– 6 Giờ chiều!
– Vâng!
– Lê Chi à!
– Dạ!
– Có một vấn đề…
– Gì anh?
– Tớ đang rất lo.
– Anh nói rõ hơn được không?
– Từ cái buổi cuối cùng gặp Ngọc, tớ không làm cách nào liên lạc lại được!
– Vậy sao?
– Ừm! Thực ra hôm sau cũng liên lạc qua lại được vài tin, nhưng cho đến hôm kia, hôm qua và hôm nay bặt vô âm tín. Tớ lo quá mà giờ không biết phải làm sao nữa?
– Vậy thì đúng là có vấn đề thật rồi! – Lê Chi cũng tỏ rõ sự lo âu.
– Tớ muốn nhờ Lê Chi thêm một việc.
– Có phải…
– Chắc Chi cũng đoán ra, tớ muốn cậu và Tiên tính vào nhà Ngọc một lần nữa, tiếp cận Ngọc xem tình hình thế nào!
– Hẳn là vậy, nhưng em sợ hơi khó!
– Biết là thế, nhưng giúp tớ thêm một lần nữa, không tớ chết mất, cứ kiểu trông ngóng mịt mù thế này. Tớ hoang mang quá!
– Em hiểu, nhưng phải để bọn em tính đã, vì không tự dưng mất liên lạc như vậy, hẳn là có chuyện. Quan trọng là phải dự tính xem tâm lý người nhà Ngọc, đặc biệt là mẹ Ngọc. Để còn biết đường ăn nói.
– Được rồi! Cố gắng nhanh nhanh hộ tớ nhé!
– Em cũng đang sốt ruột nè, nhưng lúc này phải bình tĩnh anh à!
– Tớ biết rồi, cảm ơn Chi rất nhiều!
– Thôi, đợi hồi âm của tụi em ha!
– Ừ! Mong là mọi chuyện sẽ ổn.
– Em cũng mong là thế!
– …
Tôi tắt máy, rồi lững thững bước ra chỗ để xe.