Phần 15
Tiếng gà gáy từ nơi đâu vọng về báo hiệu một ngày mới bắt đầu, trên cành cây chim kêu ríu rít xen lãn với tiếng gió thổi nhè nhẹ xoà vào từng tán lá, mặt trời chưa ló dạng. Cảnh vật vẫn đang chìm trong ánh sáng mờ sương của một bưổi sớm ban mai trên miền rừng núi hẻo lánh này…
Vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say. Bỗng nhiên tôi bị đánh thức bởi một cảm giác nhột nhột, thơm thơm đi từ mắt, xuống mũi rồi lại sang tai… tôi gạt tay lên xoa xoa rồi lại xoay người lịm đi trong cơn ngái ngủ, nhưng cảm giác nhột nhột đó vẫn không buông tha cho tôi, nó cứ lởn vởn bên tai ngày một nhiều hơn khiến tôi không thể chịu được, bực dọc, cố hé đôi mắt lờ đờ và kèm nhèm, tôi quay lại nhìn…
Trong ánh sáng le lói lọt qua mái nhà lá đơn sơ, một bóng dáng nhỏ bé thân thuộc hiện ra… tiếng cười khúc khích văng vẳng bên tai… Tôi dụi mắt… Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu với nụ cười tinh nghịch hiện ra rõ nét hơn, đôi tay nhỏ bé đang cầm những lọn lóc của nàng lướt nhẹ trên khuôn mặt tôi, cả mái tóc nhung huyền cũng đang xoã trên ngực tôi, thơm ngát… tôi chồm lên…
– Ối, bỏ em ra, bỏ em ra!! – Thân hình mềm mại của của nàng đã nằm gọn trên người tôi, giãy dụa trong vòng tay săn chắc của tôi.
– Không bỏ đấy, ai bảo người ta đang ngủ thì lại phá đám. – Tôi dũi dũi cằm vào cổ và ngực nàng, lòng bỗng rạo rực.
– Hihihi, nhột em… kìa, bỏ em ra… thôi mà… xin anh. – Nàng cười khúc khích, cố giãy mạnh hơn.
– Không, anh phải tra tấn em để trả thù. – Sự tinh nghịch và cảm xúc trong tôi trỗi dậy, tôi xoay nàng sang bên, rồi nghiêng người lên nhìn nàng đắc thắng… nàng đưa tay chặn lên ngực tôi đề phòng, khuôn mặt ửng đỏ ngại ngùng nhìn tôi…
– Kìa… sao mặt lại đỏ như gấc chín vậy. – Tôi thốt lên, nhưng thực tế khuôn mặt tôi cũng đang nóng bừng. Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc nàng, lướt nhẹ qua tai nàng… Bỗng thấy nàng hơi rùng mình… mắt nàng nhìn tôi đắm đuối pha lẫn sự hồi hộp… không kìm chế được nữa, tôi cúi xuống đôi môi anh đào…
– Hự!!! Ui da. – Tôi ôm bụng nhăn nhó khi lĩnh trọn cái cùi chỏ của nàng, nàng bật dậy chạy ra ngoài cửa quay lại nhìn tôi cười, không quên cái điệu lè lưỡi quen thuộc:
– Lêu lêu! Chưa đánh răng xúc miệng gì mà đòi… eo ơi… khiếp. – Tùi nàng quay ra, bỗng sực nhớ ra điều gì, nàng ngoảnh lại:
– Anh dậy đi, nước muối để cái bàn trên nhà ý, xúc miệng rồi ra ngoài giếng rửa mặt cho tỉnh, sau đó nhóm cho em cái bếp, em về mà vẫn còn ngồi đấy… thì… – Nàng dứ dứ nắm đấm xinh xinh gườm gườm tôi, rùi chạy tót ra ngoài, tiếng cười lảnh lót cứ xa dần xa dần…
Tôi uể oải ngồi dậy, vừa bực lại vừa… yêu, con gái đúng là khó hiểu thật. Mà sáng sớm nàng đi đâu vậy nhỉ? Không biết bà đã dậy chưa… tôi chống tay đứng dậy trong thắc mắc… bỗng nhiên tôi ngồi thụp xuống… khúm núm nhìn quanh, không có ai!! Tôi bật cười mếu máo… cái thằng quỷ nhỏ chết tiệt trong tôi đang đội cái lớp quần bộ đội lên… may mà khi nãy nàng không để ý, không thì… Tôi thở phào và không giám nghĩ tiếp. Ngoảnh mặt nhìn về phía bếp, quần áo khô rùi, nàng thì đã thay bộ quần áo đồng phục đi học của nàng từ sáng, chỉ còn mỗi bộ quần áo của tôi… mà nàng thay ở đâu… lúc nào nhỉ? Sực nhớ đến cái hình bóng kiều diễm in trên tường tối hôm qua… tôi nuốt nước bọt, trong lòng dấy lên một cái gì đấy tiếc rẻ. Khẽ thở dài, tôi với tay lấy bộ quần áo của mình…
…
– Trùi ui… thơm quá. – Tôi suýt xoa khi thấy nàng bưng mâm cơm lên, cũng chỉ có 1 đĩa gà rang muối, 1 đĩa rau luộc, vài quả cà ghém và 1 chút muối lạc, nhưng đối với tôi giơ đây nó là những món sơn hào hải vị bậc nhất thế gian, từ sáng hôm qua cho đến nay, 2 đứa chỉ có 2 cái bánh mỳ vào bụng. Nàng đặt mâm cơm lên chiếu. Bụng sôi sùng sục, tôi nhón tay lấy miếng thịt gà…
– Vô duyên! Đã mời ai chưa vậy? – Nàng đập vào tay tôi, đôi mày lá liễu nhíu lại, mắt lườm lườm.
– Hihi, anh đói quá… thôi cháu mời bà ăn cơm, mời em ăn cơm nè, được chưa?? – Chộp lấy bát cơm nàng xới cho tôi vục vào ăn ngấu nghiến.
– Cái đồ… trư bát giới, anh phải sinh năm con heo mới phải – Nàng bĩu môi nhìn tôi.
– Uhm, anh là trư bát giới, còn em là Cao Thuý Liên, 2 ta trời sinh một cặp. – Tôi ngoác cái miệng nhồm nhoàm thức ăn cười hềnh hệc.
– Này thì Cao với chả khỉ. – Nàng đưa tay véo tôi đau điếng.
– Ối thôi, anh xin, anh xin, trời đánh tránh miếng ăn mà. – Tôi suýt xoa.
– Xxi… trời có sập cũng chẳng ngăn được anh!
Đôi mắt bà lấp lánh niềm vui nhìn chúng tôi cười hiền từ, có lẽ đã lâu bà không có được cảm giác xum vầy và ấm cúng như vậy… Mặt trời đã lên, từng tia nắng toả xuống ấm áp, xuyên qua những giọt sương lấp lánh, đâu đó có ai í ới gọi nhau ra đồng, tiếng chim hót thánh thót xen lẫn với những tiếng cười rộn rã thi thoảng lại vang lên trong căn nhà nhỏ… một ngày mới đã thực sự bắt đầu…
…
– Chúng cháu chào bà ạ! Chúng cháu cám ơn bà rất nhiều… – 2 chúng tôi cúi gập người lễ phép.
– Ừ, bà cũng cám ơn các cháu, đã lâu kể từ lúc con trai bà về bà không được vui như vậy, các cháu đi đường cần thận nhé. – Đôi mắt mờ đục của bà rưng rưng. Tự nhiên sống mũi tôi cũng cay cay, trong lòng dâng nên một cảm giác bồi hồi lưu luyến. Tôi xúc động nhìn bà nói:
– Chắc chắn chúng cháu sẽ vào thăm bà…
– Lần sau bà chỉ cho anh ý ăn rau thôi bà nhé. – Nàng bĩu môi ngắt lời tôi. Tôi đỏ dừ mặt. Nàng liếc xéo tôi rùi bước đến nắm tay bà:
– Thôi bà vào nghỉ đi, tụi cháu về đây ạ… – Giọng nàng hơi nghẹn.
– Uhm, bà nghỉ đây, các cháu cứ đi thẳng con đường mòn này, gặp những người đi bán rau, cứ đi theo họ sẽ về đến nhà. Thi thoảng vào đây thăm bà nhé, nhà bà tuy đơn sơ, nhưng cây nhà lá vườn, vật nuôi cái gì cũng có… cháu trai nhé!
– Vâng! – Tôi nháy mắt nhìn nàng định trêu, nhưng thấy ánh buồn phảng phất trong mắt nàng, nên thôi, chúng tôi nhảy lên xe… đi được một quãng xa, nhìn lại vẫn thấy bóng bà đứng đó nhìn theo, tôi bùi ngùi… nàng cũng như có chung một xúc cảm với tôi… nắng chiếu rọi… 2 chúng tôi thấy cõi lòng ấm áp hẳn… tâm lý đã sẵn sàng chuẩn bị để đối mặt với tất cả những gì đang chờ đợi chúng tôi, ở nhà và ở cái thị trấn nhỏ bé ấy…
…
“Bốp! Bốp!!!” – Mẹ lao về phía tôi tát liên hồi.
Nước mắt lưng tròng tôi gục quỳ xuống dưới chân mẹ, cắn răng:
– Con xin lỗi, con xin lỗi..!
– Mày là thằng khốn nạn, mất nết, tao nuôi dạy mày như thế nào mà mới tí tuổi đầu mày đã rủ rê con gái nhà người ta bỏ nhà đi, mày có còn coi tao là mẹ mày nữa không, khốn nạn, khốn nạn quá con ơi, tao còn mặt mũi nào nhìn mọi người ở cơ quan nữa… ối giời ơi là giời ơi!! – Mẹ nức nở ngước đầu lên kêu trời, nước mắt tuôn trào.
– Không, không phải lỗi tại bạn ấy, là tại cháu, tại cháu không tốt, bác đừng đánh bạn ấy, đừng mắng bạn ấy!! – Phía dãy ghế bên kia trong trụ sở công an phường, nàng cố nhoài người ra khỏi vòng tay của bố mẹ, nước mắt chan hoà trên khuôn mặt.
– Không, không phải lỗi của Ngọc, là tại con, là…
– Bốp! Bốp! – Chưa kịp nói hết câu thì tôi lại ăn thêm 2 cái tát nẩy lửa nữa. Mẹ gào lên:
– Mày im mồm đi, mày còn mở miệng được nữa sao..? – Rồi mẹ quay sang, hướng về phía bố mẹ nàng và nàng đang ngồi, quỳ xuống. Tôi thảng thốt hét lên:
– Mẹ..!
– Câm mồm!! – Mẹ quay sang tôi nạt lớn. Rồi quay về phía bố mẹ nàng khẩn khoản:
– Tôi xin lỗi anh chị, tôi thất đức không dạy được con, để nó gây ra chuyện tày đình, tôi cắn rơm cắn cỏ xin anh chị tha thứ…
Mẹ nàng đứng bật dậy, chạy lại đỡ lấy mẹ tôi:
– Kìa chị! Chị đừng nói vậy, lỗi cũng một phần do cả chúng tôi nữa… – Nói đến đây, mẹ nàng nghẹn ngào bật khóc. Phía sau nàng cũng gục mặt xuống khóc nức nở. Bố nàng khẽ thở dài, quay mặt đi nhìn xa xăm.
– Chị đưa cháu về đi, thằng bé còn ít tuổi, còn đi học. Chị đừng mắng nó nhiều mà ảnh hưởng đến tâm lý, ảnh hưởng đến việc học, tôi tin nó là một thằng bé ngoan, chị đưa cháu nó về đi! – Mẹ nàng đỡ mẹ tôi dậy rồi quay lại chỗ nàng:
– Đừng khóc nữa con, mình đưa con về nhà thôi… anh!!!
Mẹ nàng kéo nàng dậy, dìu nàng bước ra ngoài. Tôi bần thần nhìn theo ngơ ngác, nàng cũng quay lại nhìn tôi… bốn mắt chúng tôi nhìn nhau, cố níu giữ hình ảnh của nhau. Thời gian như ngưng đọng lại, một nỗi đau vô hình bóp nghẹt lấy 2 con tim trẻ thơ non nớt mới chớm nảy nở mối tình đầu dại khờ và ngây ngô… miệng nàng mấp máy như muốn nói với tôi điều gì đó, tôi tắc nghẹn ở cổ, mắt tôi cố mở căng ra để lưu giữ những hình ảnh thân thương đã ăn sâu vào tâm khảm, nhưng sao hình ảnh đó cứ nhoà dần, nhoà dần… rồi xa dần…
“Bốp..!” – Tôi nẩy đom đóm mắt, nhưng tôi chẳng cảm thấy đau gì cả, vì còn có một nỗi đau lớn hơn gấp trăm nghìn lần đang choáng ngợp tâm hồn tôi, tôi ngoảnh ra cửa… hình ảnh yêu thương kia đã đi khuất…
“Bốp..!” – Lại một cái tát nảy lửa nữa, rồi một cánh tay lôi thốc tôi đứng dậy.
– Đi về, còn quỳ đấy mà nhìn… nhục… nhục lắm con ạ!!! – Mẹ hét váng lên vào tai tôi.
– Thôi chị đưa cháu về đi, đừng mắng nó nữa, nó về lành lặn là may lắm rồi, không bị ai bắt cóc, cũng không xảy ra điều gì đáng tiếc, như vậy là mừng lắm rồi. Có mỗi cậu con trai mà, đừng mắng nó nữa, đưa nó về đi chị. – Một chú công an bước tới nói.
– Tôi không biết nói thế nào để cảm ơn các anh đã nhiệt tình giúp đỡ… – Mẹ bùi ngùi.
– Không có gì, đó trách nhiệm của chúng tôi mà. Thôi chị đưa cháu về đi, tôi xin phép nhé! – Chú công an quay người bước đi.
– Mày còn đứng đó làm gì nữa!? – Mẹ lôi giật tay tôi bước đi, tôi lảo đảo bước theo sau… tâm trạng ngổn ngang, hụt hẫng và rối bời…
“Rầm! Rầm! Rầm!”
– Mẹ làm gì vậy, sao lại khoá trái cửa ngoài?
– Cứ ở trong đó mà suy ngẫm đi con, nghĩ cho thấm vào nhé! – Mẹ đứng ngoài nói vọng vào.
– Nhưng con còn phải đến trường, còn phải đi học.
– Sắp nghỉ hè đến nơi rồi, tổng kết điểm rồi. Mày đến trường chỉ đàn đúm chơi bời chứ học hành gì!?
– Mẹ!!! – Tôi gào lên.
– Yên tâm, mẹ viết đơn xin nghỉ học 3 ngày cho mày rồi, 3 ngày liệu có đủ cho mày khai thông cái đầu óc tội lỗi kia không hả con?
– Không… đừng, mẹ!!
– Thức ăn trong tủ lạnh đấy, đủ ăn từ giờ đến chiều, hâm nóng lại mà ăn, tao đi làm đây! Trừng phạt mày như thế này là quá nhẹ rồi…
Tiếng mẹ nói cứ xa dần, tôi hoảng hốt đập cửa, thét lên trong tuyệt vọng:
– Đừng… mẹ… con xin..!!
Tiếng kêu của tôi vọng vào khoảng không gian im ắng và tĩnh mịch của khu tập thể công nhân viên chức, giờ này mọi người chắc cũng đã đi làm hết, tôi gục xuống, nước mắt lăn dài trên má…