Phần 150
– Mày làm cái trò gì vậy? Có bị điên không? – Hòa trân trối nhìn tôi.
– Cầm bao nhiêu ngày?
– Anh cho em khoảng một tháng! – Tôi trả lời anh chủ tiệm cầm đồ, giọng quả quyết, không bận tâm mấy đến câu hỏi của Hòa.
– Này!!! – Hòa kéo tôi lôi xềnh xệch ra ngoài.
– Tao không thể hiểu nổi mày đang suy nghĩ cái gì? Nhưng mày nên dừng tất cả mọi việc lại! – Nó như gào vào tai tôi.
– Lát nhờ mày chở tao ra sân bay thôi! – Tôi cố giằng tay nó ra.
– Mày nghĩ thế là tốt??? Nhưng giờ mày tính làm gì khi vào đó? Tại sao không đợi Chi báo tình hình đã? Sao cứ phải sồn sồn lên như vậy? Hả?
– Đã 3 ngày rồi, mày muốn tao đợi đến bao giờ?
– Như nào đây em ơi? Nhanh anh còn đi ăn cơm! – Anh cầm đồ gọi với ra.
– Đây anh! – Tôi vừa đáp vừa giằng mạnh tay Hòa.
– Mẹ cái thằng hâm dở này! Để tao điện cho thằng Sơn!
– Nó vừa cố níu tôi lại, vừa rờ tay vô tui quần rút điện thoại.
– Không phải điện đóm gì! Giờ tao muốn giải quyết một mình! – Tôi đưa tay ngăn nó lại.
– Tao không muốn phiền hà đến nó, cả mày với thằng Lâm nữa!
– Sao rồi em ơi?
– Anh cứ viết giấy đi, khổ! – Tôi sốt sắng giục, rồi quay sang Hòa.
– Mày với thằng Lâm nghỉ thêm buổi nào nữa là khỏi thi. Thằng Sơn nó đã bỏ tiền nhiều vào việc này, tao không muốn áy náy thêm gì nữa cả. Tao nhắc lại, đây là vấn đề của tao, tao sẽ tự giải quyết. Đáng lẽ tao phải làm việc này sớm hơn. 3 ngày, mày biết 3 ngày ngồi ra ngóng vào ngóng nó như thế nào không? Vậy nên đừng khuyên nhủ hay ngăn cản, nó vô ích lắm! Tao không muốn bị động, không muốn chờ đợi. Cuộc đời tao đã như vậy một lần, đã chậm một lần. Tao đã chạy, đã gào thét, con tàu nó không nghe, không dừng lại… Tao làm sao mà đuổi được… làm sao có thể đuổi được..? Chậm một lần… và mọi thứ biến mất… Tao còn lại gì? Trống rỗng! Tuyệt vọng… sụp đổ… Hỏi thằng Sơn đi, cái đường ray nó cứng như thế nào? Tao không muốn có lại cảm giác đó… tao không muốn..!
Tôi gào lên…
Hòa buông thõng tay ra, trố mắt nhìn tôi.
Lúc này tôi mới cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má mình. Tôi định nói thêm nữa, nhưng bao điều muốn nói dồn lại cổ họng, nghẹn đắng. Hai thằng cứ đứng nhìn nhau như vậy…
– Vào đếm tiền này em! 12 triệu, nhanh lên! Tao đói lắm rồi – Tiếng anh cầm đồ vang lên phá tan bầu không khí nặng nề.
– Vâng… – Tôi lúi húi lau nước mắt, rồi lầm lũi bước vào tiệm. Để mặc thằng Hòa vẫn đứng như trời trồng nhìn theo.
Đếm tiền, ký giấy xong xuôi tôi bước ra ngoài. Anh chủ tiệm cũng đi ra dắt xe tôi vào rồi loay hoay đóng cửa.
– Giờ chở tao ra Giao Thông Vận Tải, tao bắt xe Bus cũng được! – Tôi đeo balo, bảo Hòa.
– Mày có chân tự đi! Tao đi học đây! – Nó vừa nói vừa nhảy lên xe, gạt chân trống phóng vụt đi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn theo nó. Hơi hụt hẫng khi thấy thằng bạn chí cốt lại có hành động như vậy. Hẳn nó tự ái khi ngăn tôi không được. Có lẽ mấy lời tôi nói quá trừu tượng với tư duy của một thằng như nó. Thôi kệ đi.
Cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa, tôi đi bộ ra đầu ngõ vẫy xe ôm.
…
Mẹ bảo ngày tôi sinh ra, trời mưa rất to. Nhưng lúc bà Quế lôi tôi ra, tôi lại chẳng khóc lấy một lời, tôi chỉ khóc khi cảm nhận cơn đói đầu tiên trong cuộc đời.
Tôi có thể lầm lì mỗi khi vấp ngã, hay nằm im chịu trận đòn tai ác của lũ bạn khi còn học tiểu học. Ngồi lặng thinh trong những đêm vắng nhìn nước mặt mẹ rơi trên những bức thư chẳng bao giờ gửi cho cha…
Chẳng biết tự bao giờ đứa trẻ ấy lại mau nước mắt đến như vậy?
Có lẽ từ lúc nhìn đám đông người lớn xúm vào hùng hục xúc từng xẻng đất trút xuống cái hố, lấp cái hòm mà người hay cõng tôi đi học là ông ngoại nằm ở trong đó…
– “Các chú đừng vùi ông con nữa! Con sắp khai giảng rồi…”
Hay khi cậu Cảnh lăm lăm cái chày xách người bạn duy nhất của tôi xuống bếp. Dù bị ốm nhưng nó vẫn nhìn tôi quẫy đuôi như cách nó chạy ra đón tôi mỗi khi tôi đi lông nhông ở đâu về… Nó vẫn quẫy đuôi vui mừng như vậy dù cho tôi đang gào thét cố thoát khỏi vòng tay của các dì…
Hay từ khi có khái niệm về cha. Những đêm lặng thinh nhìn mẹ… chiếc gối tôi nằm cũng ướt đẫm lúc nào không hay…
Và giờ đây, ngồi tại sảnh chờ sân bay… Tôi cũng chẳng thể ngăn nổi những con chữ trên những dòng tin nàng nhắn cho tôi cứ nhòa đi trước mắt…
Tôi tủm tỉm cười sau những dòng hồi tưởng miên man…
Có lẽ khi tôi sinh ra… trời đã mưa như vậy…
…
Cái nắng Sài Gòn vẫn chói chang như lúc tôi vào. Khác mỗi sự huyên náo của mấy thằng bạn xung quanh.
Đường phố vẫn tấp nập, từng dòng người vội vã…
Bước chân của tôi bỗng chở nên nặng nề một cách khó hiểu?
Lúc quyết định, tôi hăm hở là thế, tưởng như đặt chân xuống sân bay là hùng hục chạy ngay đến nhà nàng, gõ cửa gào thét ầm ĩ. Hay vạch ra những kế hoạch tiếp cận, những kịch bản đã manh nha sẵn trong đầu.
Nhưng khi lững thững bước ra khỏi sân bay, tôi thấy lòng trùng xuống…
Trống rỗng, hoang mang… hay là sợ… sợ một điều gì đó mà tôi không dám tưởng tượng thêm nữa. Nó cứ mơ hồ lớn dần lên, khiến tôi cứ đứng tần ngần nhìn biển người qua lại, lạc lõng giữa phố phường tấp nập và ồn ã.
Giờ mới cảm thấy hối hận vì đã vào đây chỉ có một mình. Nếu như có lũ bạn theo cùng, ít ra cũng có thể bàn bạc, hay nhờ sự huyên náo của chúng nó mà tôi có thể trấn tĩnh, đại loại là như vậy.
Dưới cái nắng chiều tà, mồ hôi nhỏ lấm thấm từng giọt. Tai như muốn ù đi khiến tôi chỉ có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập liên hồi.
– Đi đâu em? – Một chú xe ôm trung tuổi tạt vô lề ngay trước mặt tôi, hất hàm hỏi.
Tôi nhìn chú ấy giây lát rồi lên xe ngồi trong sự vô thức…
…
– Ngọc!! Ngọc ơi!! – Tôi nhào tới, xô vào cánh cổng đã hoen gỉ, tôi dùng hết sức đẩy mạnh, cánh cổng bung xích mở toang ra.
Tôi vừa thở hồng hộc vừa chạy ào vào trong nhà, ngoảnh nhìn xung quanh. Căn nhà trống hoang tàn, chỉ còn vương lại chút đồ đạc ngổn ngang bám đầy bụi bặm.
– Không!!! – Tôi hét lên trong sự hoang mang tột cùng. Rồi chạy tiếp lên gác, kia là căn phòng nàng, nơi đã in dấu biết bao kỷ niệm…
Tôi run run đưa tay đẩy cửa, bước vào trong.
Vẫn là khung cảnh trống trải thê lương. Những tờ giấy cũ kỹ, tranh ảnh ngày xưa nàng hay dán lên tường bay lất phất dưới nền nhà, tôi đưa mắt nhìn theo và dừng lại ở chiếc bàn học. Cánh cửa sổ mở toang, chiếc rèm đung đưa theo từng làn gió thổi, lẩn khuất sau chiếc rèm… trên mặt bàn… là 6 chiếc bút chì màu xếp ngay ngắn ở một góc…
Tôi run run bước tới, mắt đã cày xè…
Những hình ảnh làm báo tường khi xưa lại ùa về… nơi đây, tôi đã say xưa ngắm nhìn người con gái ấy mím môi, suy tư, tủm tỉm cười… mọi thứ như vẫn đang diễn ra. Mắt đã nhòa đi, tôi đưa tay khẽ dụi, định thần nhìn lại… chỉ còn 7 chiếc bút màu xếp ngay ngắn ở một góc… như người sắp đặt cố tình lưu giữ lại những kỷ niệm yêu thương sau cùng…
Tôi mím chặt môi…
– Này!!!
– Em gì ơi???
Một bàn tay nắm vai tôi lắc mạnh khiến tôi sực tỉnh.
– Dạ! Gì ạ… anh! – Tôi giật mình quay sang.
– Đến nơi rồi, trả tiền anh còn về! – Chú xe ôm vừa nói vừa nhìn tôi ra vẻ khó hiểu.
– À vâng! Bao nhiêu tiền anh? – Lúc này tôi mới nhận ra mình đang đứng trước khung cảnh quen thuộc, cái cây và chiếc ban công mà tụi tôi liều lĩnh trèo vào dạo nọ.
Tôi lúi húi rút ví.
– 15 Nghìn em!
– Dạ!
Tôi đưa tiền cho chú ý. Rồi… lại đứng tần ngần nhìn lên cái ban công, sau đó đưa mắt xuống cửa nhà nàng. Cánh cửa đã khóa…
Trời đã nhá nhem tối, tôi cũng chẳng biết mình đứng như vậy bao lâu nữa, và cũng chẳng biết mình nên phải làm gì trong lúc này???
– “Có lẽ nàng vào viện khám lại! Lát nữa sẽ về thôi!!”
Và theo suy nghĩ ấy tôi vẫn cứ đi qua đi lại, đứng rồi ngồi. Tôi chờ đợi, nếu như gặp được nàng… và mẹ nàng về, tôi sẽ làm gì, nói gì? Tôi cũng chẳng biết nữa. Lý do duy nhất của sự chờ đợi cho đến lúc này là được nhìn thấy nàng trước đã, mọi thứ đã đủ rối bời với tôi rồi, nghĩ thêm nữa lại thêm hoang mang chứ đâu có giải quyết được gì. Gặp nàng, rồi mọi việc sau này tới đâu sẽ tùy cơ ứng biến.