Phần 156
Đoàng!!! – Tiếng sấm rền vang khiến tôi bừng tỉnh. Tôi ngồi phắt dậy, mồ hôi vã như tắm.
Sau giây lát định thần lại, tôi nhảy vội xuống giường, vớ lấy chai coca trên bàn, lao ra cửa…
Trời đang mưa nặng hạt, từng đợt mưa trút xuống rào rào ngoài lan can, hắt vào người tôi ướt đẫm. Nhưng tuyệt nhiên không có ai cả.
Tôi đứng lăm lăm cầm chai coca, tay run lẩy bẩy, thở hồng hộc, nhìn quanh quất…
Chợt điện trong phòng bật sáng trưng.
– Gì thế đại ca? – Sơn ngó ra thấy bộ dạng tôi như vậy liền sống sắng hỏi.
– …
– Đại ca!!!
Thấy tôi vẫn đứng ngây người ra nó gọi tiếp.
– Tao vừa thấy có ai đứng ngoài cửa sổ lan can! – Tôi ngoảnh lại vuốt mặt, đáp lời nó.
– Đâu!? – Sơn cũng bước hẳn ra ngoài.
– Làm gì có ai? – Nó đảo mắt nhìn quanh rồi nhún vai.
Tôi chẳng biết trả lời và giải thích sao nữa, kê miệng chai gá vào thành lan can, lấy tay dập bung nắp, rồi đưa lên miệng tu ừng ực.
– Thôi đại ca vào đi, mưa bỏ mẹ!
– Ừ!!!
Tôi với nó bước vào phòng, đóng lại cửa.
– Làm gì có thằng nào gan đến vậy? Em còn cầu chả được, đi cả ngày không được việc gì đang bực bội, tự nhiên có thằng đến cho mình giải tỏa thì còn gì bằng. – Sơn châm điếu thuốc, rít khói, cười ha hả.
Tôi với cái khăn tắm lau mặt với người, đang lau thì thấy thằng Lâm ngồi dậy từ lúc nào.
– Mày tin tao chưa? – Nó nói giọng run run.
– Tao… không biết! – Tôi ấp úng.
– Tin gì cơ? – Sơn quay sang hất hàm hỏi Lâm.
– Rõ ràng tao thấy có ai lởn vởn quanh phòng mình, tao nói từ hôm qua cho thằng Hiếu rồi mà nó có tin tao đâu!
– Nhưng sao bọn tao không thấy gì hết? Mày bị ảo giác à? – Sơn vừa rít thuốc vừa cười tiếp.
– Cái gì thế? Tắt điện đi… – Hòa trở mình ngái ngủ, kéo chăn trùm lên đầu, giọng uể oải.
– Nếu chỉ mình tao thấy thì tao cũng nghĩ thế, nhưng giờ thằng Hiếu cũng thấy, thì mày giải thích hộ tao xem? – Lâm bực bội gân cổ lên.
– Thì chắc đại ca cũng ảo giác vậy chứ sao nữa!!
– Trời, chúng mày biết mấy giờ rồi không? Có định mai đi tiếp không đấy? – Anh Kiên xoay mình lại làu bàu.
– Anh chưa ngủ à? – Tôi ái ngại quay sang anh ý.
– Điện bật sáng trưng, rồi chúng mày cãi nhau ỏm tỏi, ngủ làm sao!? – Anh Kiên ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh.
– Đấy, cứ như này mai ai còn sức mà tìm! Thôi ngủ đi, đại ca nữa. Nghĩ ngợi nhiều sinh hoang tưởng lại gặp ông Lâm yếu bóng vía, mệt! – Sơn dụi tàn thuốc rồi bước lại nhảy lên giường đắp chăn.
– Nhưng rõ là tao thấy thật chứ có phải mơ ngủ đếch đâu! – Lâm vẫn gân cổ lên.
– Thế nó nhìn như thế nào? Nam hay nữ?
– Tao nhìn vóc dáng thì có vẻ là con gái!
– Tao thì không rõ! – Tôi cũng trả lời theo Lâm, giọng vẫn chưa hết hoang mang.
– Rồi!!! Anh bảo!! – Anh Kiên nói vọng ra từ nhà vệ sinh.
– Anh nghe đồn trên đây chướng khí nhiều, nên có vong cũng chẳng có gì lạ đâu! Thằng nào căn số nặng hay yếu bóng vía thì nhìn thấy, đơn giản vậy thôi.
Tôi với Lâm bần thần nhìn nhau.
Anh Kiên bước từ nhà vệ sinh ra, tiến lại bàn rót cốc nước uống, rồi nói tiếp.
– Lát thằng nào đi đái, tè vào chai ý. Để đầu giường, nếu như có thấy cái gì đó thì vốc lấy ít nước đái lên rửa mặt hoặc hắt vào cái gì mình nhìn thấy, là tỉnh thôi.
– Anh nói thật hay giỡn thế? – Tôi nhăn mặt.
– Kinh bỏ xử!!! – Lâm cũng nhăn nhó.
– Kinh nghiệm ở quê anh là thế, ngày xưa nhiều người đi làm đồng về muộn hay đeo một dây tỏi trên cổ, nhưng nếu hôm nào quên không mang mà bị vong dẫn, bị lạc đường. Nó dẫn loanh quanh mãi lại về điểm cũ, không thoát ra được, thế là quỳ xuống tè vào lòng bàn tay cho lên rửa mặt, là về được đến nhà. Ông ngoại anh từng kể và đã chứng thực như vậy rồi, chúng mày tin hay không thì tùy. Anh ngủ tiếp đây.
Sau khi giải thích một hồi, anh Kiên ngáp dài rồi trèo lên năm cạnh Sơn, ngủ tiếp.
Chỉ còn tôi với Lâm là vẫn đứng… nhìn nhau tiếp.
– Thôi đi ngủ bạn! – Lâm mở lời phá tan bầu không khí im ắng. Nó nhảy xuống giường bước lại bàn lấy chai nước suối, rồi đi vào nhà vệ sinh. Lúc sau nó cầm ra một chai vàng khè đầy ứ ự.
– Tớ… để đầu giường, có gì hai đứa mình xài chung! – Nó đặt lên thành giường rồi cùng chui vào chăn.
– Tao đếch thèm! – Tôi nhíu mày tởm lợm nhìn chai nước của nó. Rồi cầm chai coca đi vào nhà vệ sinh, lát sau cũng bước ra với một chai đầy nước và… nóng hổi.
– Sao cậu không lấy chai nước suối, có phải đựng được nhiều hơn không? – Nó tròn mắt nhìn tôi.
– Cho đỡ bị nhầm, tởm bỏ mẹ!
– Cậu nghĩ lúc đó còn đủ tỉnh táo để phân biệt chai nào của cậu, chai nào của tớ à? – Lâm phì cười.
– Tao không nằm cạnh mày nữa! – Tôi tắt điện, sau đó bước lại giường đẩy Hòa ra giữa, đặt chai coca dưới chân giường, rồi nằm xuống.
“Đã không được cái việc gì! Lại gặp mấy chuyện dở hơi, chẳng đâu vào đâu cả!”
Tôi vắt tay lên trán lẩm bẩm.
Tôi chẳng mấy khi quan tâm đến dăm ba cái truyện ma mị, nhưng thực sự lúc này tâm trạng đang rối như tơ vò. Chẳng muốn điều gì tác động hay ảnh hưởng đến suy nghĩ nữa. Tình cảnh hiện tại tôi cũng đã lường trước nhiều khó khăn, vất vả. Thậm chí ngay cả tình huống xấu nhất là chúng tôi phán đoán sai cũng đã nghĩ đến và chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi diễn biến thực tế đã xảy ra, thì cũng chẳng thể tránh khỏi việc chán nản.
“Mới chỉ một ngày thôi mà”.
Tôi cứ tự mình an ủi như vậy. Nhưng sao chẳng nhẹ lòng đi được chút nào. Những hoang mang cộng hưởng với lo lắng vẫn cứ giày vò mãi không nguôi.
Nằm nghĩ mông lung một lúc thì cơn buồn ngủ kéo đến…
Chẳng biết do mệt hay do cách anh Kiên bày ra có vẻ như là hiệu nghiệm, nên tôi ngủ rất ngon.
…
– Trời ạ! Đã không có thời gian rồi mày còn bày thêm việc ra làm cái gì!?
– Tao tính kiếm chỗ nào gần trung tâm mình đi lại cho tiện! Chứ có gì đâu!
– Lý do vớ vẩn!
– Thôi đừng cãi nhau nữa, Sơn nói chuẩn đấy, giờ lại đi tìm phòng nữa có phải mất thời gian không!
Tôi hé mắt ra khi bị đánh thức bởi tiếng cãi cọ của mấy thằng bạn. Trời đã sáng hẳn.
– Chết thật! Mấy giờ rồi! – Tôi ngồi bật dậy.
– 8 Rưỡi! Định gọi cậu nhưng anh Kiên bảo cho cậu ngủ thêm tí nữa vì thấy cậu hơi mệt! Thôi đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng đi. – Hòa vừa mặc quần vừa giục.
– Mệt cái gì mà mệt! Biết một ngày trôi qua nhanh như thế nào không!? – Tôi gắt gỏng, nhảy xuống giường, chạy vội vào nhà vệ sinh.
– Thế hay hôm nay chúng mày đi dò thông tin, để tao đi kiếm phòng cho! – Lâm lại tiếp tục câu chuyện tranh cãi khi nãy.
– Thôi đừng điên nữa! Mày sợ thì mày kiếm và ở một mình đi!! – Sơn có vẻ bực bội.
– Mẹ, đã vong nó ám thật thì mày ở đâu cũng thế, mà thấy bảo có ‘bùa’ anh’ Kiên bày cho rồi mà! – Hòa phì cười.
– Nhưng…
– Thôi, chốt, không nói nhiều.
– Hiếu! Mày theo tao không? – Lâm bước lại ngó vào nhà vệ sinh.
– Không! – Tôi quay ra đáp gọn lỏn rồi lại cúi xuống đánh răng tiếp. Chẳng thèm nhìn cái bộ mặt tiu nghỉu của nó.
– Ăn sáng, ăn sáng thôi! – Anh Kiên mở cửa bước vào, xách theo hai túi đồ ăn.
…
Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi ngồi lại phòng bàn tính tiếp. Nói bàn tính thực ra loanh quanh thì cũng chẳng có gì mới mẻ hơn cả, vai trò vẫn vậy. Chủ yếu động viên tinh thần nhau là chính. Tôi điện báo Chi tình hình và cũng nói qua là chưa cần thiết các bạn ý với anh Toàn phải lên. Họ nhiệt tình quá cũng làm tôi ái ngại rất nhiều, thực sự là như vậy. Nên khi manh mối chưa có thêm được gì, anh Toàn còn công việc, Chi với Tiên còn đi học, đâu thể để cho mọi người bỏ bê hết để tham gia vào cái công cuộc mò kim đáy bể này.
Ngay từ ban đầu tôi đã tính là việc của mình thì tự mình xử lý, chứ không muốn liên lụy tới ai cả. Nhưng lại không thoát được mấy thằng bạn dai như đỉa, lại còn lôi cả anh Kiên theo nữa. Nhưng thú thật, giờ tôi không tưởng tượng ra nếu như hôm ấy chỉ có một mình thì sao nhỉ? Chắc tôi ôm cái gốc cây tới sáng và giờ đang vật vờ giữa Sài Gòn rồi.
Thế giới còn quá rộng lớn, nếu như chỉ trông chờ vào số phận thì lại ảo tưởng quá rồi.
…
Hành trình ngày hôm trước lại tiếp tục lặp lại, giữa những khuôn mặt vui vẻ, hưởng thụ trong thành phố đẹp như mơ này, chắc chỉ có mình tôi với đôi mắt đăm đăm hướng về phía trước. Bước chân như chẳng biết mệt mỏi. Hỏi rồi đi, đi rồi hỏi, hy vọng rồi lại thất vọng… cũng chẳng khác gì… khác về điểm rơi thời gian… càng trôi đi lại càng sốt ruột.
Có những lúc tôi ngồi thừ ra trên một vỉa hè nhìn dòng người qua lại, chẳng phải vì mệt, tôi ngồi nhìn để hy vọng thấy một bóng hình nào đó quen thuộc.
Ngồi chán lại sốt ruột, và lại nhảy lên xe phóng đi…
– Reeeng… – Chợt chuông điện thoại reo lên.
Tôi phanh gấp lại, hấp tấp rút điện thoại ra. Giờ cứ có cuộc gọi nào tới, với tôi nó là tiếng reo của hy vọng.
Từ sáng đến giờ cũng nghe nhiều, nhưng chủ yếu toàn anh em hỏi trao đổi tình hình…
Nhìn thấy số thằng Lâm tôi hơi chán, mấy cuộc gọi của nó trong ngày hôm nay đa phần toàn rủ tôi thuyết phục nhóm đổi phòng. Hình như hôm nay nó chẳng thèm đi hay sao ý. Tôi đã quá mệt rồi, giờ lại thêm cái chuyện ma mãnh lung tung. Với tôi bây giờ, dù có là địa ngục thì tôi cũng chẳng bận tâm nữa là dăm ba cái ảo giác vớ vẩn.
– Alo!!! Tao chốt lại lần cuối là không nhé, còn gọi nữa tao báo tổng đài chặn con mẹ nó số?? – Tôi bực dọc gắt lên.
– Này mày có nhớ mặt mẹ Ngọc không?
Tim tôi đập thình thịch khi nghe câu hỏi của nó.
– Làm sao… tao nhớ! Sao nào?? – Tôi gật lia lịa dù là đang nghe điện thoại.
– Tao đang bám theo một người phụ nữ, nhưng vừa bị mất dấu rồi, thằng taxi phóng nhanh quá, tao theo từ Thiền Viện Trúc Lâm ra!
– Mày đang ở đâu???
– Xem nào, ờ… số… 57 triệu Việt Vương!!
Tôi quay xe vặn ga muốn cháy đường. Phóng vọt đi…