Phần 17
– Đại ca!!!
– Mày đang diễn cái trò gì đấy. – Tôi trố mắt nhìn thằng Sơn đang trịnh trọng đứng chắp tay xá tôi.
– Đại cả quả là cao thủ – Nó nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
– Cao cái gì cơ?
– Tán đổ được sếp thì đúng là quá cao thủ rồi còn gì, sếp xinh như mộng, lại học giỏi, sống được lòng tất cả mọi người, tụi em chỉ giám kỉnh nể, không giám mơ tưởng, thế mà đại ca lại cưa được sếp. Nên giờ đây tất cả con trai lớp 11A2 sẽ là đàn em của đại ca. – Nó lại chắp tay xá lần nữa.
– Mày… – Tôi đỏ mặt, định gắt lên, nhưng cứng họng không nói được gì, ức chế tôi xoay người bước đi.
– Đại ca, khoan đã! – NÓ gọi giật giọng.
– Gì nữa đây? – Tôi quay lại bực dọc.
– Đại ca định đi đâu?
– Không phải việc của mày!
– Chán thế, đang có tin nóng hổi muốn báo cho đại ca mà đại ca lại…
Bỗng chân tôi sững lại, có một linh cảm nào đó dấy lên trong tôi. Tôi liền quay phắt người lại, nắm cổ áo nó:
– Tin gì, nói mau..?
– Ấy, từ từ, để em nói… sếp hôm nay chuyển nhà theo bố mẹ vào Nam…
Đất dưới chân tôi như muốn sụp đổ, tai tôi ù đi. Nó!? Nó đang nói gì vậy?
– Đại ca, đại ca… có sao không, có nghe em gọi không? – Giọng nó văng vẳng bên tai, khiến tôi sực tỉnh, tối điên cuồng nắm chặt cổ áo nó lắc manh:
– Mày nói lại, nói lại tao nghe?? Nàng… Ngọc đi đâu???
– Bố sếp xin được việc trong Sài Gòn, nên sếp và mẹ cũng theo cùng vào đó luôn, lúc em qua nhà sếp thì thấy họ đang dọn dẹp đồ để ra ga, sếp có gửi em đưa cho đại ca cái này. – Nó rút ra tờ giấy hồng hồng được gấp cẩn thận. Tôi run run cầm lấy, tim như nghẹn lại!! Rồi trong trạng thái kích động mạnh tôi xoay người nhắm hướng nhà nàng chạy thật nhanh…
– Đại ca chờ em với…
…
Tôi ngước mắt nhìn cây bàng xanh lá toả bóng mát, ngày nào nàng còn đứng đây nhìn tôi, vẫn chiếc cổng quen thuộc, cảnh vật xưa cũ… nhưng người thì đã không còn. Bất giác 2 hàng lệ nóng hổi tuôn trào. Ngôi nhà hoang vắng lạnh lẽo đang nhoà đi trước mắt… không cam lòng, tôi quay người nhắm hướng ga tàu… lòng nhen nhúm một chút hy vọng nhỏ nhoi…
…
“Tu… tu… Tu!”
Từng tiềng còi táu hú xa dần xa dần, mang theo chút ít hy vọng cuối cùng của tôi, sân ga vắng tanh không một bóng người. Tôi vẫn chạy mải miết theo đường ray trong nỗi tuyệt vọng vô bờ bến… chiều dần buông xuống, mệt mỏi tôi gục ngã… bỗng tờ giấy trong túi áo rơi ra… là của nàng gởi cho tôi ư? Tôi cầm lên giở ra, vãn dòng chữ xinh xinh nàng viết ngày nào, không lẫn vào đâu được, nhưng đang nhoà dần trong mắt tôi, từng dòng nước mắt nóng hổi rơi trên những dòng chữ ấy… khẽ lau nước mắt, nén tiếng nấc nghẹn đang dồn ứ trong cổ họng, từng dòng chữ thân yêu dần hiện ra qua làn lệ đẫm nỗi xót xa:
“Hoàng tử mít ướt của em! Đừng khóc nữa…” – Tôi nấc lên, nhưng vẫn cố nén nỗi đau đang quặn thắt trong tim, tôi đọc tiếp:
‘Em cũng muốn gọi anh bằng cái tên thân thương như vậy… bởi tình yêu của chúng ta chẳng phải cũng bắt đầu bằng những giọt nước mắt sao? Những ký ức của ngày hôm ấy luôn khắc sâu trong tim em hình ảnh một chàng trai run rẩy, ôm em bật khóc khi ngỏ lời… thật ngộ làm sao. Nhưng nhìn anh khóc… thật đẹp, và kể từ lúc ấy em biết trái tim của hai đứa mình đã hoà chung một nhịp.
Hoảng tử mít ướt đã đi vào cuộc đời em, cho em biết thế nào là yêu và được yêu, giúp em thêm niềm tin, lạc quan vào cuộc sống. Có thêm bản lĩnh đễ vượt qua những sóng gió đầu tiên của cuộc đời… Những ngày tháng qua là những ngày hạnh phúc nhất đối với em, và em sẽ đặt những kỷ niệm êm đẹp đó vào sâu trong tim, ở nơi trân trọng, trìu mến nhất. Nếu cuộc đời là một cuốn tiểu thuyết thì chương đầu tiên của em là những câu chuyện cổ tích mà anh đã viết vào đó những dòng đầu tiên.
Đã sang một trang mới rồi… anh!! Như anh vẫn thường hay nói chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ già trước tuổi mà thôi, vẫn chưa thể tự nắm bắt vận mệnh của mình…
Anh!!! Hãy hiểu cho em, và đừng khóc nữa, anh đã phải khóc nhiều rồi… hứa với em, đừng để tình yêu của chúng ta… kết thúc cũng bằng những giọt nước mắt!!
Công chúa mít ướt của anh!
Mai Ngọc’
Từng dòng chữ cuối cùng nhoè đi. Nàng đã nói dối, chẳng phải nàng cũng đã khóc khi chấp bút bức thư này sao? Ngước đôi mắt vô hồn đang tê dại trong nỗi đau cào xé tâm can, tôi nhìn lên. Hoàng hôn đã buông xuống đường ray, kéo dài hun hút. Mặt trời đang chiếu những tia nắng le lói cuối cùng…
“Anh! Mỗi khi nhớ đến em, anh hãy nhìn lên bóng hoàng hôn… em sẽ đến cũng những tia nắng cuối cùng, với anh…”
‘… Vật đổi sao dời ai biết được.
Nhưng em nguyện chờ mãi nơi đây ‘
Tiếng nàng ngày nào từ miền sâu thẳm trong tiềm thức thì thào bên tai…
“Nhưng em nguyện chờ mãi nơi đây, nhưng em nguyện chờ mãi nơi đây”… – Tôi gào lên:
– Em là đồ nói dối, nói dối, nói dối, tôi không tin em nữa, không tin nữa, không bao giờ hứa… không bao giờ hứa nữa!!!
Nắng tắt hẳn, ánh chiều tàn phủ xuống một màu ảm đạm, tôi gục xuống đường ray oà khóc nức nở.
Bỗng có một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, tôi ngoảnh lên thổn thức. Thằng Sơn hướng đôi mắt buồn rầu nhìn xa xăm:
– Về thôi đại ca, bánh xe lửa cứng lắm, không nhằn được đâu!! – Cố pha trò như mọi khi, nhưng lần này giọng nó trầm buồn.
Rồi nó dìu tôi đứng dậy, bóng 2 thằng thất thểu rồi khuất dần trong màn đêm đang buông xuống ga tàu. Hoang vắng và lạnh lẽo, như lòng tôi vậy…